
Truyện ngắn
Zack Powell
Lan Anh
Lời chào đến từ thành phố của tình yêu! Em không có nhiều thời gian ở đây, nên em sẽ nói thật ngắn gọn. Dù sao thì em cũng phải đến bữa tiệc buffet crepe để ăn thỏa thích. Người yêu mới của em, Jacques, sẽ không để ý đến việc một người phụ nữ có thêm vài đường cong. Một người hơi béo, anh biết đấy?
Ồ, anh nên gặp anh ấy. Jacques trông khá ưa nhìn, một người hoàn toàn rất hấp dẫn. Anh ấy giống như George Clooney mà không bị nghiện thuốc phiện. Em đánh giá cao phần xương gò má và đường viền hàm chắc khỏe. Một giọng nói có thể biến loại phô mai cheddar thành loại gouda. Cơ bụng săn chắc, em đoán bạn có thể dùng nó để giặt hai tạ rưỡi quần áo. Em khá chắc rằng tạp chí Paris Match thậm chí còn gọi cơ thể của anh ấy là kỳ quan thiên nhiên thế giới thứ tám.
Và anh ấy cũng rất sáng tạo với máy đánh bông!
Dù sao thì, em chỉ muốn nói là, hi vọng anh sẽ hạnh phúc với cô bạn gái mới này của anh. Ồ đúng rồi, em vừa xem bài đăng trên Instagram, những video mà 2 người chơi trượt điện trên đường trượt, những bức hình 2 người cùng nhau hiến tặng plasma. Em đã nhìn thấy sự thay đổi trạng thái tình cảm của anh trên Facebook. Em không theo dõi anh hay gì cả, một người đã gửi em đường link vào ngày kia. Em nghĩ khi Jacques đưa em đến tháp Eiffel, anh cũng trông trầm tư như vậy.
Ồ, anh có thể làm cho em điều này được không? Đừng ngại gọi cho em nhé. Em sẽ không quay lại với anh. Em quá bận trong cuộc sống của chính em
Ước gì anh ở đây với em.
***
Lời chào đến từ xứ sở của mì ý là pizza! Hãy thứ lỗi cho bất kỳ lỗi chính tả hay một thịt gà rơi trên bức thư này. Em đang viết bức thư này trên một chiếc thuyền gondola vì Lorenzo đã nài nỉ như thế. Em thề anh sẽ thích nước ở đây như cách anh thích em.
Ồ, đó là người yêu mới của em, tiện thể. Tin em, anh ấy rất đẹp trai, cũng có cơ bụng và xương gò má. Một kỳ quan thiên nhiên thứ chín. Cao và bí ẩn, như một người đàn ông mà anh có thể tìm thấy trên bao bìa của một cuốn tiểu thuyết lãng mạn. Hoặc như gã George Clooney nghiện thuốc phiện. Đừng lo, em có thể để Jacques ở Paris. Đưa cho anh ấy dòng chữ cũ “Không phải anh, mà là em”. Anh nhớ chứ? Em tin là vậy.
Không thường xuyên lắm, Jacques như vậy vào tháng trước, và khi ở Rome, phải chứ?
Em và Lorenzo đã đến thăm một viện bảo tàng lớn vào hôm qua, viện bảo tàng Accademia Gallery. Em đã đến thăm những bức tượng điêu khắc bằng đá cẩm thạch, tranh sơn dầu và một cấu trúc khá kỳ là mà em khá chắc rằng đó là một nhà vệ sinh khẩn cấp. Nó không giống tác phẩm nghệ thuật chút nào nhưng khá dễ thương. Khi bọn em đi tới căn phòng cuối cùng, căn phòng có tượng David đứng ở trung tâm như một người anh hùng khỏa thân, điều đó làm em nghĩ tới anh. Em đoán là anh sẽ thắc mắc lý do tại sao.
Dù sao thì, đó là lý do vì sao em đang viết thư cho anh ngay bây giờ. Không phải vì em vừa xem bài TikTok mới của anh cùng cô bạn gái mới nũng nịu nhịp nhàng hoàn hảo, và chắc chắn cũng không phải thông tin trên Snapchat của anh về việc sẽ mở cửa trái tim lần nữa sau ngần ấy thời gian. Sau tất cả, em đã tiến thêm bước nữa và em nghĩ anh cũng nên như vậy.
Nhưng em nghĩ anh có thể gọi em nếu anh muốn. Để biết rằng em đang có tình yêu của cuộc đời mình, Lorenzo, vì vậy việc em phản hồi lại khá mơ hồ như là bạn gái mới của anh vậy. Và Brittanee là loại tên nào vậy? Sao cũng được.
Ước gì anh ở đây.
***
¡Lời chào từ bang Jalisco, Mexico! Này, anh có biết là em luôn muốn cưỡi ngựa không? Ồ, em đang trên đường thực hiện ước mơ đó đây, anh yêu à, bởi em đang viết bức thư này từ lưng của một con lừa. Santiago nói rằng, cười lừa cũng giống cưỡi ngựa vậy, chỉ có điều con lừa thì nhỏ hơn và lười biếng hơn một chút và có nhiều hơn một chữ cái trong tên nó. Anh ấy rất thông minh, người yêu mới của em, Santiago của em.
Tin em đi, mọi chuyện sẽ tốt hơn nếu chúng ta càng ít nhắc đến Lorenzo. Một vài lời khuyên: Không bao giờ tin vào một người đàn ông mà đưa bạn đến viện bảo tàng để xem bồn tiểu và tượng đàn ông khỏa thân.
Santiago không phải loại người đó. Và hãy nhớ điều này: anh ấy có thể nấu ăn, không chỉ riêng mì ý, cơm ăn liền và bánh Lunchables. Anh ấy có thể nấu những bữa ăn ngon thật sự. Anh yêu thích công việc nấu ăn và chẳng bao giờ phàn nàn.
Thật ra, điều thú vị nhất xảy ra vào ngày hôm sau. Khi em đang lướt dạo trên Twitter của anh, đọc tất cả những bình luận cũ “Tôi chỉ cần một cô gái trung thực” mà anh đăng và tweet lại, căn hộ của Santiago tràn ngập mùi hương của quế. Và khi anh ấy bước vào phòng khách và đưa cho em một bánh churros, em nhìn đĩa bánh một cái, tất cả đều mềm và co rút, và làm em nghĩ tới tượng David, và sau đó em nghĩ đến anh. Và em đã cười cho đến khi em ngã ra khỏi chiếc ghế dài, đập đầu vào bàn cà phê và phải khâu tám mũi.
Đó là lí do em đang viết bức thư này cho anh. Để nói cho anh biết rằng, tình yêu đích thực có thể gây tổn thương đau đớn đến nhường nào. Cũng để nói với anh rằng nó đáng mà. Ngoài ra thì không còn lí do nào khác.
Còn cô gái thật thà đó thì sao>
Nhưng khi anh biết- nó có thể là một điều chấn động- em sẽ trở lại Mỹ vào tháng sau. Và em đoán nếu anh muốn cầu xin sự tha thứ từ em và hỏi em để suy nghĩ lại về mối quan hệ của chúng ta, em sẽ sẵn sàng để lắng nghe anh. Chúng ta hãy nói chuyện ở nhà hàng Olive Garden trong khi dùng bữa tối.
Giá mà anh ở đây.
***
Lời chào từ cửa hàng Starbuck cuối con đường từ nhà của chúng ta. Nhà của anh. Nhà của Brittanee và của anh. Em phải thừa nhận rằng em đã rất bất ngờ vào lúc này, khi tấp vào lề đường và nhìn thấy bọn anh qua cửa sổ, hai chân quấn nhau như biểu tượng vô cực.
Anh nói rằng anh cần một ai đó trung thực? Tốt thôi, đây.
Bọn họ không hề tồn tại. Jacques, Lorenzo, Santiago và Olaf, người mà anh biết rõ rồi đấy bởi vì em đã không đến Nga. Em nghĩ anh biết lí do tại sao em làm vậy.
Nhưng có lẽ anh đã xem những tấm hình em đăng trên Instagram, tấm mà em đang nhảy dù lượn, và cứu những đứa trẻ mồ côi ra khỏi tòa nhà bị cháy, và anh tự hỏi. Có thể anh đang nhìn những bức hình này như cách em nhìn những bức hình anh và Brittanee trong nhà hát, hay dòng trạng thái của anh khi cuối cùng cũng tìm được “nửa kia”, hay đoạn video anh đến nhà hàng yêu thích của chúng ta.
Tuy nhiên, em nghi ngờ những khoảnh khắc được chụp lại này.
Không liên quan lắm, đoạn tin nhắn này sẽ đến chỗ anh sớm thôi. Em vừa trả cho một sinh viên năm nhất với mụn trứng cá một chiếc mocha trắng trộn cùng với 4 viên kẹo và sữa hạnh nhân và mười lăm gói Splenda để đổi lấy việc gửi bưu thiếp này cho anh.
Có lẽ chúng ta vẫn có thể nói chuyện. Em rất chân thành với điều đó.
Ý em là, em biết nơi chúng ta sẽ nói chuyện không phải ở Olive Garden, nhưng, chắc rằng cũng không phải nhà hàng Chili đâu.
Cho tới lúc đó, em sẽ ngồi của góc bàn một lúc, 10 phút hay 1 tiếng hay cho tới khi quán đóng cửa. Em không phiền khi phải đợi đâu. Em không có gì trừ thời gian. Thời gian để nghĩ đến anh, và cô ấy, và những kỉ niệm của cuộc đời, ngôi nhà mà có lẽ em sẽ không bao giờ sống ở đó lần nữa.
I’ve got nothing but time now. Time to think about you, and her, and the memories of a life I thought I knew, a house I may never inhabit again.
Nhưng ước gì em có thể ở đó.