truyện ngắn, Creepypasta
Page Turner
Cá Voi Tím
https://www.creepypasta.com/g-o-ds-journal/
Điều tra viên Michigan
Ngày 09 tháng 5 năm 2023
Các mục sau đây được ghi chép lại bởi sinh viên năm cuối Đại học Bang Michigan, Marlee Yarborough. Cuối tuần trước, cô và ba bạn học khác đã đi cắm trại ở Rừng Quốc gia Manistee trong khi nghiên cứu về Michigan Dogman— một địa phương huyền thoại gần đây nổi lên trong một số cộng đồng trực tuyến. Ở đó, họ phát hiện ra một quyển nhật kí giữa những tàn dư của một túp lều bỏ hoang; Thứ được viết bên trong tấm bìa da cũ của nó là:
“Tài sản của G.O.D”
Ngày: _/_ /_
Tôi không biết hôm nay là ngày mấy, và tôi không quan tâm về điều đó lắm; Có lẽ là tháng bảy? Thật khó để nhận ra kể từ khi tôi bắt đầu uống những viên thuốc đáng ghét này. Tôi ghét chúng- nhiều như tôi ghét cuốn tạp chí này— và cũng nhiều như tôi ghét ông, Bác sĩ Nelson… Viết lách không phải là “liệu pháp” khi bạn biết bác sĩ của bạn đang định đọc nó; toàn bộ mánh khóe của ông thật xảo trá, và tôi sẽ không dùng thuốc giả của ông lần nào nữa!
Ông nghĩ rằng những bệnh nhân viết ra suy nghĩ sâu thẳm nhất của họ để ông giở trò đồi bại sao?
Họ không! Tất cả chúng tôi đều sửa đổi bản thân dù đó có phải là cố ý hay không. Học cách che giấu cảm xúc thật của bản thân có lẽ cũng là điều đương nhiên. Người tốt không tồn tại—chỉ có diễn viên giỏi… Tôi chắc rằng đó là một câu trích dẫn, nhưng giá như tôi biết ai đã nói câu đó.
Tiếp tục đi nào, bác sĩ— đổ lỗi cho cách nhìn cay độc của tôi khi mẹ tôi qua đời. Lặp lại lần nữa cho tôi nó gây ra khuynh hướng chống đối xã hội của tôi như thế nào; bây giờ chúng ta có rất nhiều thời gian đấy.
Ông đã thuyết phục bố đưa tôi vào các buổi trị liệu hàng tuần. Lạy trời nó sẽ không như ông muốn. Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho tên khốn ích kỷ đó vì đã kéo tôi vào nơi rác rưởi này… Cuộc sống sẽ thật thú vị biết bao nếu ông ta không phá hỏng kỳ nghỉ hè cuối cùng của tôi…
Hắn ta biết tôi sẽ luôn ở lì trong nhà. Toàn bộ thời gian tên đó thậm chí còn không nói cho tôi biết chúng tôi đang kiếm tìm điều gì…Ông ta chỉ lặp đi lặp lại cùng một điều nhảm nhí!
“Hãy cho bản thân con một cơ hội, Glen,” hoặc “Thôi nào, linh hồn Delaney đâu rồi?” —Tôi phát ốm vì nó!
Ngày: _/_ /_
Ngày thứ 2— Tôi ghét nơi này! Không thể tin rằng tôi sẽ ở đây tận ba tuần; Thật nghi ngờ về việc tôi có thể vượt qua nó trong một lần! Tôi đang sử dụng phòng tắm trong một ngôi nhà phụ… [không đọc được]
…Tôi không thể ngủ được cho đến gần 5 giờ sáng vì tất cả những tiếng hú, và tôi chắc chắn rằng tối nay cũng vậy. Tôi cứ nghĩ ở đây lẽ ra phải yên bình chứ—thật là nhảm nhí.
Chết tiệt; ông già thật may mắn vì tôi không thể gọi taxi! [phần còn lại của mục này không đọc được]
Ngày: _/_ /_
Ngày thứ 4— hoặc có thể là ngày thứ 5… Thật khó để biết rõ… Không có điện, không có điện thoại, và cũng không có nơi nào để đi… Có một máy phát điện cũ ở đây, nhưng nó chỉ chạy được trong một phần ba thời gian…
Đây không phải là cách chúng ta nên sống vào năm 1998, chúng ta đang trên đỉnh của thế kỷ 20 cơ mà, nhưng chúng ta lại như đang ở trong cái lỗ tử thần giữa rừng sâu vào năm 1898!
Đã đủ tệ khi những con sói không ngừng hú cho đến khi mặt trời mọc rồi, thế mà bây giờ lại có ai đó lục tung thùng rác của chúng tôi. Rác vương vãi khắp cabin như thể chúng dựng thành một con hào. Bố đổ lỗi cho mấy con gấu mèo, nhưng tôi không tin vào bất cứ điều gì khác ngoài một con người có thể tạo thành vành đai hoàn hảo như vậy…
Tôi chỉ không hiểu làm thế nào một người có thể ra khỏi đây hoặc tại sao họ lại làm vậy. Nếu ai đó đói đến mức đào bới thùng rác của chúng tôi, thì sao lại phô trương như vậy?
Bố khẳng định rằng ông đã ngủ xuyên suốt lúc đó, nhưng không ai có thể ngủ mà không hề biết gì đang diễn ra cả; và— khi tôi cố gắng tranh cãi— ông ta nói tôi bị hoang tưởng và vội vã bỏ đi…
Tôi chưa từng ở cùng một nơi với ông ta lâu hơn 10 phút kể từ khi lái xe đến đây. Chúng tôi thậm chí còn không ăn cùng nhau.
Mỗi buổi sáng, tôi nghe thấy tiếng ông lái xe đi ngay khi tôi đang chợp mắt, và— mỗi tối, chỉ sau khi màn đêm buông xuống—ông ta mới trở về và đi ngủ. Ông ta có vẻ đang căng thẳng—thậm chí còn hơn cả khi mẹ mất— nhưng nếu tôi hỏi về điều đó, ông lại phủ nhận mọi thứ…
Tôi sẽ là một minh chứng rằng có thể chết vì buồn chán. Một ngày nào đó, ông ta quay lại, và tôi sẽ chỉ nằm đây – chết. Tôi tự hỏi người khám nghiệm tử thi sẽ nói gì. Tôi hy vọng họ buộc ông ta tội danh giết người, bởi vì đó chính xác là những gì sẽ xảy ra! tôi chỉ ước nó xảy ra trước khi tôi phải dọn sạch đống rác đó…
Lẽ ra bố phải là người duy nhất ở nhà khi người đàn ông đó đột nhập, nhưng không— ông ta đã ra ngoài uống rượu với bạn bè của mình. Mẹ bị siết cổ trong lúc tôi trốn dưới gầm giường.
Sinh nhật lần thứ 18 của tôi sẽ là ngày cuối cùng tôi phí lời với thằng khốn đó; Ông ta có thể chết một mình- đó là những gì tôi muốn.
Ngày: _/_ /_
Hôm nay là ngày— chết tiệt— Tôi cũng không biết nữa. Có lẽ tôi nên viết ngày tháng… Tôi đã viết mục cuối cùng vào ngày hôm kia… chắc vậy…
Sáng nay bắt đầu như bao buổi khác. Bố rời đi vào cùng một giờ, nhưng ông ta vẫn chưa về…
Bây giờ là 11:00 đêm và tôi không biết phải làm gì; Tôi không biết liệu ông ta có bị thương- hay thậm chí tệ hơn… tôi có nên đi tìm ông ta? Tôi thậm chí còn không biết ổng đã đi hướng nào… Nếu có gì đó đã xảy ra xảy ra, thì tôi sẽ hoàn toàn bị mắc kẹt … Ông ta vội đưa chiếc xe tải đi như thể sợ tôi sẽ trốn đi với nó, và chắc chắn, tôi có thể sẽ làm như vậy, nhưng hãy nhìn xem chuyện gì đã xảy ra! [không đọc được]
Tôi hoàn toàn đơn độc ở đây rồi; Tôi rất biết ơn Tiến sĩ Nelson vào thời điểm này… Ít nhất là vậy.
Không có tiếng hú nào để thay đổi cái không khí im lặng này; Tôi đoán ngay cả những con sói cũng cần được nghỉ ngơi …Hoặc có lẽ tối nay chúng quá no. [không đọc được]
Không, tôi không thể nghĩ theo cách đó… Ông ta phải quay lại; Phải như vậy chứ! Có thể xe tải bị hỏng và ông đang đợi trời sáng để có thể gọi cứu viện… Hoặc có thể ông ta đã bị thương và phải lái xe thẳng đến bệnh viện… Dù bằng cách nào, ông ta cũng sẽ nhờ giúp đỡ; Ông ta có lỗi, nhưng ông sẽ không bỏ rơi tôi ở đây… Ông ta không thể…đúng không?
Không… Không, tôi chắc chắn ông ta sẽ không làm thế… Không phải như thế này mà…
Ngày: _/_ /_
Đã gần 3 giờ rồi mà ông ta vẫn chưa về… Tôi phải ra ngoài đó khi mặt trời mọc… Tôi không biết phải làm gì khác… Tôi cũng không biết tìm ở đâu…
Có lẽ tôi nên đưa ra các giả thuyết khác để không cảm thấy chán… Giả sử ông ta đang cầu cứu thì sao, còn tôi lại bỏ chạy khi tất cả những gì tôi phải làm là ở yên một chỗ?!
[không đọc được] …nhưng nếu tôi không đi, ông ta sẽ chết… Tôi không biết ông ấy có nói cho ai biết về vị trí của chúng tôi hay không…
Sẽ mất hàng tuần để mọi người nhận ra chúng tôi đang mất tích, và, thậm chí sau đó, họ cũng không biết vị trí chính xác của chúng tôi để tới giúp…
Ông ta chắc đã nói với ông nội… Tôi hy vọng còn đủ vật dụng thiết yếu để sống sót trong thời gian dài như thế… Ông nội có thể cho rằng chúng tôi chỉ ở lại lâu thôi…Nếu như ông ấy quan tâm, liều thuốc duy nhất tôi cần là một cú đá mạnh vào mông…
Ngày: _/_ /_
Bố đã chết… Tôi đoán về mặt lí thuyết thì đó là cùng ngày với mục cuối cùng của tôi, nhưng không lâu hơn. Tôi tận dụng màn đêm yên tĩnh để ngủ vài giờ trước khi quyết định sống hay chết. Nhật ký này có thể sẽ trở thành một bản di thư ghi lại những lời cuối cùng của tôi
chứ không phải là một liệu pháp hỗ trợ…
Có vẻ như một cơn bão đang ập đến khi tôi rời đi, nhưng – bằng một phép màu nào đó – nó không xảy ra.
Chỉ có một lối thoát ra khỏi khoảng trống của cabin, nhưng vết bánh xe nhanh chóng rẽ ra nhiều hướng. Rất may, tôi đã tìm thấy một cuộn ruy băng đánh dấu đường và sử dụng nó tùy thích.
Vào thời điểm đó, tôi vẫn còn một tia hi vọng… Tôi sợ hãi nhiều về viễn cảnh bị lạc hơn là tìm thấy một cảnh tàn sát sẽ ám ảnh tôi trong quãng đời còn lại— như thể tôi chưa sẵn sàng về vấn đề đó… [không đọc được]
Tôi đã tìm kiếm hàng giờ mà vẫn không thấy gì trước khi quay lại. Tôi định đi thẳng theo phần đánh dấu đến cabin, nhưng tôi không thể chịu được… [không đọc được] …đó là con đường rộng nhất mà tôi từng thấy. Tôi đi theo những dấu xe còn mới ít nhất hai mươi phút trước khi đến một con dốc lớn, và trái tim tôi thắt chặt lại khi tôi thấy những gì bên sườn.
Tôi không biết mình đã đứng đó bao lâu; Tôi nghĩ tôi đang chờ đợi dấu hiệu của sự sống, nhưng không ai đến. Cuối cùng, tôi nằm sấp và nhìn qua mép. Ở dưới đáy của khe núi ấy là chiếc xe tải của bố; nó đã bị lộn ngược, không có nhầm lẫn gì Nó…
Tôi biết mình sẽ thấy gì nếu đi xuống đó, nhưng tôi vẫn phải xem… Tôi hầu như không nhớ được sự suy sụp của mình lúc đó… Tôi gọi to khi đến gần đống đổ nát, rồi sau đó tôi ngửi thấy mùi hôi thối và máu… Quỳ xuống để nhìn vào bên trong cửa kính lái vỡ nát, tôi gục ngã trước cái nhìn chằm chằm của một đôi mắt đã chết từ lâu; bố vẫn ngồi ở ghế, nhưng đầu của ông bị xoay thành một góc nhọn, và khuôn mặt ông ấy bị đóng băng trong một tình trạng hoàn toàn khủng bố.
Tôi vô tình đặt tay vào vũng máu đọng lại bên dưới ông ấy và rồi nôn ra khắp mọi nơi; Tôi muốn chạy trốn đến mức tồi tệ, nhưng có những thứ tôi cần thu thập từ chiếc xe.
Khi tôi cảm thấy đủ bình tĩnh cho lần thử đầu tiên, tôi nhận ra chiếc xe tải đã hư hại nhiều hơn những gì nó nên chịu từ cú ngã. Có vết móng vuốt sâu dọc theo một bên, và một trong những chiếc lốp sau đã bị xé toạc—cứ như vài con chó khổng lồ đã sử dụng nó như một món đồ chơi để nhai…
Ý nghĩ đó khiến tôi cảm nhận được một cơn buồn nôn mới, nhưng tôi đã nuốt ngược vào trong. Lúc đầu, tôi cho rằng cổ của bố đã bị gãy – có lẽ là như vậy – nhưng lý do trông nó thật lạ lùng là vì nó gần như bị đứt lìa… Thêm vào đó, phần thân trên của ông ấy bị xé toạc và cả hai cánh tay của ông đều biến mất. Tôi không thể tìm thấy chúng ở đâu…
Một cái gì đó bên trong tôi nảy nở… Tôi hiểu tại sao họ lại gọi nó là chế độ sinh tồn, bây giờ… Nó đột nhiên trở nên dễ dàng hơn nhiều để bỏ qua cái xác bị cắt xén của cha tôi để thu thập đồ đạc của ông. Cuối cùng, tôi bỏ đi với một khẩu súng trường, một hộp [không đọc được]… là một sự thoải mái tuyệt vời khi đi bộ trở lại… Tôi chỉ ước mình có thể tìm thấy thêm súng của người khác.
Việc trèo ra khỏi hẻm núi đó khó hơn nhiều so với việc đi xuống, nhưng quay trở lại nó đã cho tôi một cái gì đó để tập trung vào – một cái gì đó bên cạnh tình trạng khó khăn của tôi. Tôi bị mắc kẹt trong rừng với những vật dụng rất hạn chế… Tôi sẽ chết ở đây mất thôi; Và đó là tất cả những gì nó xảy ra.
Nếu có thể, tôi sẽ cố tìm kiếm sự giúp đỡ trước khi tất cả vật dụng cạn kiệt, nhưng tôi không thể từ bỏ hy vọng rằng ai đó sẽ tìm thấy tôi trước khi điều đó xảy ra… Hoặc có thể tôi chỉ quá sợ phải đối mặt với thứ đã giết bố… Dù sao, tôi đoán tất cả mọi người đã đúng— tôi là một kẻ hèn nhát.
Ngày: _/_ /_
Tôi chỉ muốn được về nhà. Tiếng hú lại bắt đầu rồi. Nó chỉ yên lặng vào đêm đó… Ít nhất ba ngày đã qua kể từ hôm đó, và thời gian chưa bao giờ dừng lại. Ngoại trừ sự thật là bố đã chết. Chết tiệt, có lẽ tôi sẽ đi theo ông ta sớm thôi… Thật là lạ khi những mẩu chuyện cứ luẩn quẩn trong đầu bạn khi ở một mình trong bóng tối… Cái tuần trước khi chúng tôi đến đây, một người bạn của tôi nói rằng anh ấy đã từng cắm trại trong khu rừng này— nhưng giờ thì không dám nữa… Tôi nghĩ anh ấy chỉ cố dọa tôi khi nói rằng mẹ anh đã nhìn thấy một sinh vật với cái đầu của một con chó nhưng lại bước đi như một người đàn ông… Anh ấy kể nó như một câu chuyện để dọa mấy đứa nhỏ, nên tôi chả nghĩ gì nhiều về nó… Mẹ anh ấy còn nói đôi mắt của nó khiến bà cảm thấy…..
[trang bị mất]
Điều tồi tệ hơn việc nghe thấy những tiếng động lạ là không nghe thấy gì cả. Bộ não không thích sự im lặng; nếu bạn không cho nó thứ gì đó để nghe, nó sẽ tự bổ sung bằng những thứ khác…
Lúc nào tôi cũng có cảm giác như mình đang bị theo dõi bởi một thứ gì đó dọa lũ bọ sợ hãi và khiến bầy chim trốn đi, và bây giờ nó chỉ là đang… Chờ đợi… Nhưng chờ đợi điều gì?
Chờ tôi sao? Chúa ơi, tôi hy vọng là không phải…
Ngày: _/_ /_
[đoạn đầu không đọc được]
Tôi biết những gì tôi đã thấy; thứ ngoài kia không phải là chó sói! Sói không đi bằng hai chân sau!
Tuy nhiên, nó cũng không thể là người sói; không có thứ như vậy! Nó hẳn là một người nào đó đầy lông và đeo mặt nạ giả; có lẽ có một số thủ thuật để làm cho đôi mắt phát sáng như vậy …
Tôi cá rằng anh chàng đó đã không rời khỏi khu rừng trong hai mươi năm… Anh ta có lẽ muốn lột da tôi làm áo choàng…
Vậy thì tại sao lại có vết móng vuốt trên xe tải của bố?! Chết tiệt, tôi điên mất!
[một đường kẻ sẫm màu xuyên qua trang, một lỗ ở giữa bị xé ra— có thể là kết quả của sự hoảng hốt bởi sự kiện sau đây]
Chúa ơi, một cửa sổ vỡ tan tành; Tôi ước gì bố còn sống để tôi có thể tự mình giết chết ông ấy. Nếu như tôi… [không đọc được]…
Tôi có thể nghe thấy tiếng thứ khốn kiếp đó bước qua mảnh kính vỡ…Tôi trốn trong phòng ngủ và kê một cái bàn sát ở cửa, nhưng “vững chắc” không phải là từ mà tôi có thể dùng để mô tả nó…
Mình sẽ chết ở đây; Tôi có thể cảm nhận nó. Tôi biết tôi sẽ. Và tôi không muốn chết. Tôi từng rất muốn, nhưng không; Tôi thực sự không muốn chết chút nào cả! Chúa ơi, nó đang đến gần hơn. Tại sao? Tại sao chuyện này lại xảy ra?! Bước chân của nó rất chậm; thà rằng nó chấm dứt nhanh chuyện này đi chứ!! Có phải nó đang đùa giỡn với tôi không?! Tôi thật sự không biết nên làm gì nữa…
[phần còn lại của trang không đọc được do vết mực]
Tôi nghĩ mọi chuyện cuối cùng cũng kết thúc rồi… Tôi nghe thấy tiếng bước chân của nó xa dần như thể đang đi qua những mảnh kính vỡ, nhưng không phải trước khi nó vui đùa với tôi… Tôi dồn hết sức vào việc giữ cửa đóng khi nó cố gắng tiến vào. Trong vài phút đầu tiên, nó chỉ đứng đó, khụt khịt, trước khi âm thanh the thé không nhầm đi đâu được của móng vuốt cào gỗ vang lên. Bằng sự kiên nhẫn, cánh cửa bắt đầu vỡ vụn dưới sức nặng của nó, và tôi biết đó là cơ hội cuối cùng của mình để bắn nó; lúc đó, tôi không quan tâm đó là người, động vật hay cả hai.
Trong tích tắc, tôi giơ súng lên, đứng dậy và bắn xuyên qua cánh cửa khi nó nứt ra như một quả trứng dưới tác động cuối cùng của sinh vật đó.
Âm thanh thật khủng khiếp; tai tôi rung lên bởi sự kết hợp của tiếng súng, tiếng cánh cửa nổ tung, và tiếng kêu chói tai của một con vật bị thương. Tôi hầu như không thể nghe thấy sự rút lui của nó qua tiếng vo ve trong não tôi. Chỉ khi tôi nghe thấy tiếng cửa đóng sầm lại, tôi mới hạ khẩu súng trường xuống và lao đến bên cửa sổ.
Tôi chưa bao giờ nghĩ tới việc giết được nó. Nếu những thứ như thế dễ giết chết— nó đã được trưng bày tại các bảo tàng nơi khách du lịch có thể trố mắt nhìn nó. tôi chỉ cố gắng để tồn tại lâu hơn một chút. Cho dù tình huống của bạn vô vọng đến mức nào, nó thật tệ khi chỉ lăn qua lăn lại và chết… Tuy vậy… tôi phải nhìn nó thêm một lần nữa;
Tôi phải biết tôi có thực sự thấy như những gì tôi nghĩ không… Và tôi đã— tôi thề là tôi đã thấy.
Tôi không bị điên; Tôi chưa bao giờ rõ ràng hơn trong suốt cuộc đời mình kể từ khi tôi ngừng dùng chất độc của bác sĩ Nelson đến như vậy. Không có cách nào để mô tả thứ đó tốt hơn bằng nửa người nửa chó… Nó trông giống như một con *Rottweiler mắc bệnh dại đột nhiên học cách đi bằng hai chân sau…
Khó để nói rằng bộ lông của nó màu đen hay chỉ bị bẩn và mờ; cánh tay và chân của nó được bao phủ trong những đốm hói loang lổ, và thật không dễ dàng để quan sát rõ nếu chỉ có ánh sáng từ trăng khuyết.
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, nó quay về phía cabin, và tôi có thể thấy một vết thương đẫm máu trên vai phải của nó. Nhìn chung, nó có vẻ tức giận hơn là bị thương hoặc sợ hãi. Nếu tôi vẫn còn ở đây khi nó trở lại, tôi không nghĩ mình sẽ may mắn lần thứ hai. Tôi phải rời đi…
Ngày: _/_ /_
Tôi đã cố ngủ lâu nhất có thể, nhưng tôi phải đi ngay bây giờ; nếu tôi không tìm thấy cứu viện trước khi màn đêm buông xuống, tôi sẽ phải quyết định quay trở lại hay tiếp tục… Dù bằng cách nào, tôi không mong đợi mình sẽ sống sót lâu qua thời điểm đó…
Tôi sẽ chết, và cuốn nhật ký này sẽ mục nát trước khi ai đó thấy nó. Tôi cũng không biết nữa… Có lẽ nếu tôi nhét nó dưới sàn, nó sẽ tồn tại đủ lâu… Hoặc nó sẽ còn mục nát nhanh hơn nữa… Cuối cùng, điều đó thực sự có ý nghĩa gì?
Tôi cá là bác sĩ Nelson sẽ nói với mọi người rằng tôi có thể đã giết bố trước khi tự sát… Tôi hy vọng họ không tin ông ta… Tôi sẽ tặng bất cứ thứ gì cho… [phần còn lại không đọc được]
…
Mặc dù đây là mục cuối cùng, nhưng đáng chú ý là một số trang đã được loại bỏ trong lúc nào đó.
…
Cập nhật:
Ngày 16 tháng 5 năm 2023
Điều gì đã biến một dự án đại học vô hại trở nên nguy hiểm đối với một sinh viên *MSU khi một nhóm bốn người trở lại Rừng Quốc gia Manistee để điều tra một vụ án chưa có lời giải xảy ra từ năm 1998.
Nhiều chi tiết còn là bí ẩn vì chính quyền vẫn chưa đưa ra những tuyên bố chính thức, nhưng theo như một số nguồn tin, cảnh sát đã thất bại trong việc điều tra do giả thuyết cuốn nhật kí đã bị làm giả, hoặc—ít nhất—là sản phẩm của một thiếu niên mắc bệnh tâm thần.
Dẫu vậy, cái chết thảm khốc của thanh niên 20 tuổi- Patrick Morris là thật.
Trong cuộc điều tra của mình, những sinh viên đã sợ hãi trước một điều không xác định và chạy trốn khỏi nơi đó. Trong cơn hoảng loạn, họ lạc nhau và buộc phải tập hợp lại tại bãi đậu xe trước khi trời tối hơn. Ba học sinh trở về an toàn, nhưng mọi nỗ lực để liên lạc với người mất tích thứ tư đã thất bại.
Cuộc tìm kiếm chính thức bắt đầu ngay sau đó, và một cảnh tượng ghê rợn nhanh chóng được phát hiện.
Những gì còn lại của Morris đã vẽ nên một bức tranh rõ ràng—mặc dù khủng khiếp—về một cuộc tấn công của động vật hoang dã.