truyện ngắn, creepypasta
(-Tenac-)
Lan Anh
Trong mọi khu dân cư, mọi nẻo đường ở miền Bắc nước Mỹ, tồn tại một con người khác biệt với tất cả người dân ở đây. Đôi khi người đó là kẻ sống ẩn dật khó nắm bắt thích mạo hiểm. Đôi khi lại là một ông già lớn tuổi gắt gỏng, dường như ghét tất cả những thứ vui nhộn. Đó chính là ngài Thomas. Ngài là một người đàn ông lớn tuổi, lúc nào cũng ở trong nhà hoặc đang ngồi ở hiên sau. Ông ghét những người dám đặt chân lên đất của ông và đã từng đe dọa những người chống lại ông ta. Nếu như bạn từng thấy cảnh sát xuất hiện để giải quyết vấn đề tiếng ồn, chắc chắn rằng ngài Thomas là người gọi cho cảnh sát. Nếu như quả bóng hay Frisbee của bạn vô tình bay vào hàng rào của ông ta, bạn sẽ không bao giờ lấy lại được nữa. Điều này khiến cho tất cả những đứa trẻ phải khiếp sợ và coi thường ông. Ông ta là một ông kẹ gắt gỏng của Wilson. St. Thật đáng buồn khi những đứa trẻ lớn hơn chúng tôi thường nhớ về những khoảng thời gian khi những sự việc như vậy chưa từng xảy ra.
Khi tôi còn lại một đứa trẻ, ngài Thomas từng là người ngọt ngào. Bất cứ khi nào bạn đi qua, ông ấy luôn ở hiên trước nhà, nở một nụ cười, vẫy chào bạn thân thiện với một lời chào thân ái. Bà Thomas luôn giúp đỡ mọi người và không gì có thể ngăn bà làm món bánh quy gừng. Khi đến Halloween và Giáng sinh, không ai đi chơi xa hơn nhà Thomas. Họ là những khu nhà sáng chói của khu phố và luôn được mọi người yêu quý. Nhưng cho đến 6 năm về trước, mọi thứ đã thay đổi.
Đó là buổi tối ngày 4 tháng 7, và mọi người vừa đi xem pháo hoa về. Chúng tôi nghe thấy những tiếng khóc to cất ra từ ngôi nhà của ngài Thomas. Bố mẹ và tôi tức tốc chạy đến và nhìn thấy ngài Thomas đang ngồi ở hiên sau nhà, mặt đầy nước mắt. Bố mẹ tôi đã hỏi chuyện gì xảy ra nhiều lần nhưng ông ấy chỉ lặp lại những câu “Cô ấy đi rồi!”. Họ mất khá nhiều thời gian để hiểu được những gì ngài Thomas nói và có lẽ bà Thomas đã phải chịu một cơn đau tim hoặc bị đột quỵ. Nhưng căn nhà hoàn toàn không có ai ngoài chúng tôi và ông Thomas. Chúng tôi hỏi ông một lần nữa về ý nghĩa của từ “đi”.
Cảnh sát đến và tra hỏi nhưng không hề nhận được một câu hỏi nào có ích. Sau những chuỗi ngày tra hỏi và điều tra, cảnh sát buộc phải thả ngài Thomas ra. Khu phố lao xao những tin đồn và giả thuyết về những gì đã xảy ra với bà Thomas. Điều hợp lý nhất là cuộc hôn nhân của họ đã gặp khó khăn trong nhiều năm cho đến khi cuối cùng bà ấy cáu kỉnh và bỏ rơi ông. Một giả thuyết khác trở nên phổ biến là ông đã sát hại vợ mình và chôn xác bà trong khu rừng phía sau nhà của họ. Tôi không biết phải tin vào giả thuyết nào, tất cả những gì tôi quan tâm là cặp đôi dễ chịu từ cuối phố đã thực sự ra đi mãi mãi.
Bố mẹ tôi nói rằng đó chỉ là sự đau buồn nhưng ông Thomas không bao giờ như trước sau đêm đó. Ông ta trở thành một ẩn sĩ chỉ sau một đêm không muốn bị công chúng nhìn thấy. Chiếc ghế yêu thích trên hiên nhà mãi mãi bị bỏ trống và khu vườn khô héo vì bị bỏ bê. Khi tháng 10 đến, bạn sẽ không tìm thấy nhiều dù chỉ là một cây gậy cao su để trang trí trên cửa nhà. Bữa tiệc Giáng sinh của Thomas từng là truyền thống được trân trọng giờ chỉ còn là một kỷ niệm. Có vẻ như niềm yêu thích ngày lễ của ông Thomas đã biến mất cùng với vợ ông. Tuy nhiên, ngày lễ mà ông ghét nhất tất nhiên là ngày 4 tháng 7. Thậm chí nếu ông nghe thấy nhiều tiếng pháo nổ, ông sẽ gọi điện đến đồn cảnh sát. Trong vài năm, ông đã gửi đơn yêu cầu cấm tất cả các màn bắn pháo hoa trong thị trấn. Những bản kiến nghị đó chưa bao giờ được thấy nhiều hơn chữ ký đơn độc của ông trên các trang. Cuối cùng, ông ấy đành ngừng cố gắng.
Đó là lúc tiếng chuông gió bắt đầu. Chỉ sau một đêm, ông dường như trở thành một nhà sưu tập khao khát mọi chiếc chuông gió trên thị trường. Lúc đầu, nó có vẻ hứa hẹn, rằng có lẽ một sở thích là ông Thomas cũ sẽ trở lại. Tuy nhiên, không phải như vậy vì nụ cười của ông không bao giờ trở lại nữa. Ông đặt chuông gió trên mỗi cửa ra vào và cửa sổ của mình. Một số người cho rằng đây là cách ông trả thù vụ pháo hoa vì khi gió thổi, ngay cả một tiếng nổ lớn cũng có vẻ yên tĩnh so với tiếng kêu phát ra từ nhà ông ta. Một số người tranh luận để làm đơn thỉnh cầu của riêng mình nhưng cuối cùng không ai có tâm trí để làm điều đó. Vì sợ hãi hay thương hại, mọi người đều muốn để ông già yên.
Tất cả mọi thứ đều thay đổi ngày 4 tháng 7. Bố mẹ tôi tìm được một bộ phim trong phòng tôi có xếp hạng X thay vì PG-13 và vì thế tôi bị cấm tham dự màn bắn phóa hoa. Tôi ngồi trong phòng xem phim và một ý tưởng kì lạ lóe ra trong đầu tôi. “Đây có thể là cảm giác mà ngài Thomas luôn trải qua”. Tôi buồn bã nhớ lại người đàn ông luôn nghĩ rằng Ngày Hôm Nay là ngày khó khăn và cô đơn nhất trên thế giới. Tôi chỉ nhìn thấy ông ấy ngồi một mình trong căn phòng khách trống vắng và tôi cảm thấy thương cảm cho ông. Một ý tưởng có thể khiến những đứa trẻ cùng tuổi ngất xỉu nảy ra trong đầu tôi. Bố mẹ tôi cấm tôi tham gia buổi biểu diễn nhưng điều đó không có nghĩa là tôi phải ở trong nhà. Tôi chỉ nhún vai rồi quyết định đi và ít nhất là cố gắng đến thăm ngài Thomas.
Con đường tối và yên tĩnh. Bởi mọi người đều đang ở công viên, khu dân cư giờ đây trông như một khu phố bị ma ám. Ý nghĩ đó khiến tôi ớn lạnh sống lưng và tôi tăng tốc. Nhà của ông Thomas là ngôi nhà duy nhất trên phố còn sáng đèn và tôi biết ông ấy ở nhà (như thể tôi đã không có bất kì nghi ngờ nào ngay từ đầu). Tôi đi chầm chậm trên đường lái xe của ông và nhẹ nhàng gõ cửa nhà. Tôi đã nghĩ rằng ông có thể lao ra ngoài với vẻ mặt cau có và khẩu súng ngắn trên tay, tuy nhiên một điều thậm chí còn kỳ lạ hơn đã xảy ra. Cánh cửa từ từ mở ra sau tiếng gõ nhẹ của tôi. Ý tưởng về việc cánh cửa không khóa đã đủ ngạc nhiên rồi nhưng để mở là một điều hoàn toàn bất thường.
“Ông Thomas?”, tôi hỏi. Đây là lần đầu tôi đến nhà ông kể từ bữa tiệc sinh nhật của bà Thomas 6 năm trước, và ngay từ cái nhìn đầu tiên, có vẻ như mọi thứ không thay đổi nhiều. Cái áo khoác vẫn còn được treo lên,chờ đợi sẽ được sử dụng một lần nữa. Ngôi nhà hoàn toàn im lặng và tôi nghĩ mình nên rời khỏi đây, nhưng bởi vì cánh cửa để mở, tôi cảm thấy lo lắng cho sự an toàn của ông Thomas. Tôi nhón chân qua tiền sảnh. “Ông. Thomas, ông có ở đây không? Cháu là Jimmy từ dưới phố. Cháu chỉ đang kiểm tra xem ông có ổn không thôi.” Tôi gọi vào sự im lặng của căn phòng. Không có âm thanh nào hồi đáp câu hỏi của tôi.
Tôi bước vào phòng khách và gần như mất bình tĩnh bởi những điều tôi nhìn thấy. Tôi gần như bao quanh bởi hình ảnh của bà Thomas. Mỗi inch của lớp phủ và không gian trên bàn đều được bao phủ bởi những bức ảnh có khuôn mặt tươi cười của bà. Tôi cảm thấy nỗi buồn dâng lên trong tôi vì đã nhiều năm rồi tôi không gặp bà ấy và tôi gần như đã quên nụ cười của bà rạng rỡ như thế nào. Sau đó, tôi tràn ngập một cảm giác khác, tất cả cùng nhau, sự bối rối. Đây không phải là phòng khách của người đàn ông đã giết vợ mình, cũng không phải của người bị bà bỏ rơi. Chuyện gì đã xảy ra với bà Thomas, chồng bà yêu và nhớ bà kinh khủng.
Tôi quay về phía phòng ăn và ngay lập tức bị tấn công bởi một loạt hình ảnh rất khác. Bao phủ tất cả các bức tường là những bức vẽ và tranh vẽ mà tôi không thể nhìn rõ. Một số trong số chúng có những vệt màu theo hình xoắn ốc, những cái khác có hình dáng cao lớn màu đen không có đặc điểm rõ ràng. Những hình ảnh khiến tôi lo lắng nhất là một cặp quả cầu màu đen và tím. Có vẻ như ông Thomas đã vẽ những thứ này nhiều nhất. Chúng có chất lượng khác nhau, một số trông như được vẽ bằng bàn tay run rẩy và những bức khác trông giống như một họa sĩ bậc thầy đã vẽ chúng. Những quả cầu đó dường như khoan thẳng vào tôi và tôi cảm thấy khó chịu khi có mặt chúng. Các hình vẽ được đặt một cách thất thường trên mỗi inch của bức tường đến nỗi chúng tỏa ra một từ duy nhất là “điên rồ”.
Tôi nghĩ rằng tốt nhất cần rời khỏi đây nhưng ngay khi mà tôi bước đến cánh cửa, trên cái trần gỗ cứng có một lối vào dẫn đến tầng hầm. Nó đã bị xé toạc bản lề từ bên ngoài. Tôi đi tới và cố nhấc nó lên thì phát hiện ra rằng cánh cửa này được làm bằng thép đặc. Đây là kiểu lối vào mà bạn có thể tìm thấy trên một hầm tránh bom. Nó sở hữu mọi loại khóa mà con người biết đến nhưng ai đó hoặc thứ gì đó đã xé nó ra như thể nó là một miếng nhựa. Tôi cảm thấy sợ hãi tôi chưa bao giờ trải nghiệm, nỗi sợ ấy đang nắm lấy tôi và tôi phải cố gắng hết sức để không chạy trốn và hét lên.
Dẫn ra khỏi tầng hầm là một vệt vết xước hướng ra cửa sau. Có vẻ như ai đó đã bị kéo lê trên sàn nhà trong suốt quãng đường. Một giọng nói trong đầu tôi đang hét lên bảo tôi chạy đi, về nhà và gọi cảnh sát nhưng nếu ông Thomas cần giúp đỡ bây giờ thì sao? Tôi không thể bỏ rơi ông già này khi có vẻ như tính mạng của ông ấy đang gặp nguy hiểm. Bất chấp, tôi lần theo dấu vết của những vết trầy xước dẫn đến hiên sau. Phần sân sau thậm chí còn có nhiều dấu hiệu giằng co hơn. Các thanh ban công bị mất các khúc gỗ như thể ai đó đã dùng hết sức nắm lấy. Trong bãi cỏ vài vạt cỏ đã bị nhổ tận gốc. Tôi có thể thấy dấu vết rõ ràng của một thi thể bị kéo vào rừng và trông rất tươi. Nỗi sợ hãi trong tôi gào thét nhưng tôi không thể để nó điều khiển mình lúc này nên tôi chạy thẳng vào cánh đồng cây cối.
Tôi bước nhanh và cẩn thận qua tán lá của khu rừng. Tôi không biết ai đã bắt ông Thomas nhưng tôi biết rằng tôi không thể để họ phát hiện ra tôi bằng bất cứ giá nào. Khu rừng dường như quá yên tĩnh cho một đêm hè. Không có sinh vật nào nhốn nháo xung quanh, không có con cú nào tìm mồi. Tất cả chúng đều đủ thông minh để trốn tránh những kẻ xâm phạm đến khu rừng. Trăng soi trên đầu tạo nên những cái bóng dài xuyên qua những tán cây. Tôi có thể cảm thấy nỗi sợ thời thơ ấu của mình đối với những cái bóng đó đang bò lên như một con nhện và tôi bắt đầu run rẩy. Nhìn lại, có vẻ như thật ngu ngốc khi sợ hãi vì tôi sắp phát hiện ra rằng có những thứ còn tồi tệ hơn nhiều so với bóng tối và cây cối.
Con đường mòn kết thúc ở một khoảng trống nhỏ và ở đó tôi có thể thấy ông Thomas đang quỳ trên đất. Tôi định gọi ông ấy nhưng đó là khi tôi nhận thấy ông đang khóc nức nở. Tôi cảm thấy như thể mình đã quay ngược thời gian vì đó là những tiếng nức nở mà tất cả chúng tôi đã nghe thấy chính xác 6 năm trước. Ông nhìn lên những cái cây tối tăm ở phía bên kia của khoảng đất trống và bắt đầu cầu xin. “Xin hãy trả cô ấy lại. Tôi không quan tâm chuyện gì xảy ra với mình, chỉ cần trả cô ấy lại, lũ khốn!” Trong một khoảnh khắc, tôi đã nghĩ rằng ông ấy có thể bị ảo tưởng vì chúng tôi chỉ có một mình ở đây nhưng đó là lúc tôi nhìn thấy họ và tôi phải cố gắng hét lên.
Ở đầu kia của khoảng đất trống mà ban đầu tôi lầm tưởng là những cái cây đổ bóng thực ra lại là những bóng người. Những con số có màu đen tuyền và dài không tưởng. Cơ thể của họ hoàn toàn không cân xứng với đôi chân quá dày và cánh tay quá gầy. Họ phải cao ít nhất 7 feet với hộp sọ thon dài. Khi mắt tôi thích nghi với bóng tối, tôi không thể nhìn thấy miệng hay mũi trên mặt họ. Họ dường như được bao phủ trong một lớp gỉ dày. Đó là khi tôi ngửi thấy mùi hương của họ và gần như bịt miệng. Mùi của họ quá khủng khiếp và hoàn toàn không thể diễn tả được. Không có gì trên Trái đất này phù hợp với mùi hương này. Vào thời điểm đó, tôi chợt nảy ra ý nghĩ rằng những thực thể này không phải của Trái đất.
Ý nghĩ đó khiến tôi thở hổn hển trước khi có thể kiểm soát bản thân. Đầu của tất cả các nhân vật đều quay về phía tôi cùng một lúc và lần đầu tiên tôi có thể nhìn thấy mắt của họ. Máu tôi đông lại trong huyết quản khi tôi nhìn chằm chằm vào đôi mắt đó và ngay lập tức tôi hiểu những quả cầu trong bức vẽ đó là gì. Đôi mắt của họ cũng đen như da của họ nhưng lại có một màu tím kỳ lạ. Đây là đôi mắt đã nhìn thấy vô số thế giới và thiên hà. Đôi mắt chứa đựng những bí mật của vũ trụ và giờ chúng đang tập trung vào tôi. Một bàn tay kỳ lạ và gần như không xương vươn lên từ bóng tối. Bàn tay chỉ có ba ngón tay và trên mỗi ngón tay đều có một miếng đệm giống như con ếch. Hai trong số các ngón tay cong lại để lại một ngón tay chỉ thẳng vào tôi. Ông Thomas quay lại và lần đầu tiên chú ý đến tôi. Đôi mắt ông thoạt nhìn có vẻ sợ hãi. Rồi đôi mắt chuyển sang vẻ tội lỗi thuần khiết và đau khổ. Một giọt nước mắt rơi xuống từ mắt trái ông và tôi biết ông đang xin lỗi tôi.
Như thể được triệu tập bởi một thế lực vô hình nào đó, ông Thomas bị kéo vào rừng nhanh đến nỗi một tiếng hét thậm chí không có thời gian để phát ra từ cổ họng ông. Những bóng đen dường như tan vào bóng tối như thể chúng chưa bao giờ tồn tại. Trong một giây tất cả đều yên lặng rồi một luồng gió mạnh ập đến. Vụ nổ khiến mọi tiếng chuông trong nhà ré lên thành một bản nhạc đinh tai nhức óc. Tôi buộc phải bịt tai lại để cố gắng bóp nghẹt âm thanh trong vô vọng. Tôi nhìn lên vừa đúng lúc để thấy một vòng xoáy màu sắc rực rỡ bắn lên bầu trời. Trong những gì chỉ có thể là kết quả của việc lập kế hoạch cẩn thận, vòng xoắn màu đạt đến độ cao cực đại ngay khi pháo hoa của thị trấn bắt đầu nổ vào màn đêm. Sự dị thường biến mất trong một biển màu và khi tất cả kết thúc, không còn gì trên bầu trời ngoài một khối khói.
Tôi không biết mình đã đứng đây trong bao lâu, nhìn lên bầu trời đêm. Cuối cùng cho đến khi những giác quan của tôi được kích hoạt, tôi chậm chậm bước về nhà để bố mẹ sẽ không biết rằng tôi đã rời khỏi nhà. Tôi không nói gì cho bố mẹ khi họ trở về. Tôi quyết định sẽ nói cho chính phủ về những thứ tôi thấy nhưng liệu họ có nghĩ rằng đây là câu chuyện viển vông từ một đứa trẻ 13 tuổi không? Tôi không nghĩ vậy, bởi họ còn chẳng tin một người đàn ông mà vợ ông vừa biến mất. Tôi chỉ giữ im lặng và để mọi chuyện thuận theo tự nhiên.
Mất 8 ngày để chính phủ biết được rằng ngài Thomas đã biến mất chỉ bởi vì một người đưa thư nhận thấy rằng hòm thư của ông chưa được làm sạch. Cảnh sát không hề có bất kì manh mối nào về sự biến mất của ông và người vợ. Cho đến cuối cùng, tất cả mọi người đều nghĩ rằng ông đã rời khỏi thị trấn và tự sát. Ngài Thomas – ông kẹ của Wilson St. đã biến mất.Ông ta không còn gia đình và không có người thân bên cạnh. Ông chỉ có hai phần thừa kế thực sự mà tôi là ân nhân duy nhất. Đây là kiến thức điên rồ và đơn độc rằng những sinh vật này sẽ trở lại.