
Tôi Đang Làm Việc Trong Một Khách Sạn Và Tôi Phải Tuân Theo Những Quy Tắc Khá Kỳ Lạ Của Họ
Khi tôi bắt đầu ca đêm tại khách sạn Evergreen, tôi thấy một mảnh giấy đã được kẹp sẵn tại bàn làm việc. Trên đầu tờ giấy là dòng chữ: QUY TẮC LÀM VIỆC.
“Đây là gì?” Tôi hỏi Amelia, người đang thu dọn đồ đạc.
“Chỉ là các quy tắc,” cô nói.
“Ồ, giống như không được ăn cắp khăn và các thứ?”
Cô nhăn mặt. “Ừ, cứ coi như vậy đi,” cô nói một cách lo lắng, kéo chiếc túi qua vai. “Này, tôi phải đi bây giờ. Rất vui được gặp bạn.”
“Hẹn gặp lại vào buổi sáng,” tôi nói và vẫy tay chào cô ấy.
Cô ấy nhăn mặt. “Ừ, tất nhiên.” Rồi cô lẩm bẩm một điều gì đó nghe có vẻ kỳ lạ như: “Nếu bạn vẫn còn tiếp tục ở đây.”
“Chuyện gì thế?”
Nhưng cô ấy đã nhanh cóng bước ra khỏi cửa tự động và vào bãi đậu xe.
Nếu tôi vẫn còn ở đây? Tất nhiên tôi vẫn sẽ ở đây. Ca làm việc của tôi kéo dài tới 7h sáng hôm sau, có lẽ vì thế mà cô ấy cho rằng loại người lười biếng như tôi sẽ không thể trụ lại? Tôi khẽ lắc đầu, cầm tờ giấy quy tắc lên và bắt đầu đọc.
1. Bạn được phép ăn uống một thứ bất kỳ và hoàn toàn miễn phí trong mỗi ca. Nếu vượt quá, chúng sẽ bị trừ vào tiền lương.
2. Không sử dụng thang máy trong khoảng thời gian từ 3:00 sáng đến 5:00 sáng.
3. Thỉnh thoảng bạn có thể thấy một người đàn ông cao lớn cầm chiếc vali màu đỏ đứng ở sảnh. Đừng nhìn vào mắt anh ấy. Chỉ cần kiểm tra phòng 231 và đưa chìa khóa để anh ta vào phòng đó.
4. Nếu bạn nghe thấy ai đó đang kêu cứu trong khu vực bể bơi sau nửa đêm, hãy quay lại văn phòng của bạn và khóa cửa, đợi đến khi mặt trời mọc.
5. Không vào phòng 404 trong mọi trường hợp.
6. Nếu bất kỳ khách nào phàn nàn rằng nước máy có màu đen giống như nhựa dính, hãy gọi ngay cho chủ khách sạn. XXX-XXX-5521
7. Bạn phải ghi lại tên mọi thành viên trong đội vệ sinh vào buổi sáng. Nếu bất cứ ai vắng mặt trong thời gian đó, không được phép để họ vào khách sạn.
8. Chúng tôi không để bất kỳ cuốn kinh thánh nào trong phòng của khách. Nếu có vị khách yêu cầu sử dụng kinh thánh, chúng tôi chỉ có một cái ở văn phòng phía sau. Hãy yêu cầu họ đọc ở sảnh.
7. Đôi khi, máy tính có thể hiển thị phòng trống trên tầng 6. Không được xếp khách vào trong những căn phòng này. Khách sạn Evergreen chỉ có năm tầng.
8. Đừng ăn bánh quy. Chúng chỉ dành cho khách.
Thật đáng thất vọng. Khi tôi phỏng vấn để làm việc tại khách sạn Evergreen, có vẻ như đây là một môi trường làm việc tự do và ổn định, không phải là nơi sắp xếp những quy tắc hà khắc, nhảm nhí để làm khó nhân viên mới.
Amelia, hoặc bất cứ ai in tờ quy tắc này đã hù dọa tôi bằng những chuyện tào lao. Khách sạn ma ám ư. Ha ha ha.
Tôi đã hiểu ý nghĩa trong những lời lẩm bẩm của Amelia: Nếu bạn vẫn còn ở đây? Có bao nhiêu nhân viên mới đã bị hù dọa như vậy? May mắn cho khách sạn này khi tôi là một người thích xem phim kinh dị và là cựu quân nhân. Tôi không sợ. Tuy nhiên, tôi chỉ lo trong trường hợp này, trò chơi khăm sẽ vượt khỏi tầm kiểm soát mà thôi. Tôi đã lưu số chủ sở hữu khách sạn vào điện thoại di động, nguyền rủa chứng khó đọc của mình một vài lần trước khi tôi có thể phát âm đúng.
Có nhiều quy tắc hơn, nhưng tôi đã không đọc chúng. Thay vào đó, tôi bước vào sảnh, rót cho mình một tách cà phê lạnh và trở lại quầy lễ tân.
Đó sẽ là một đêm thú vị.
***
Đinh.
Tiếng chuông ở quầy lễ tân vang lên.
Đó là vào một giờ ba phút. Tôi đang ngồi ở văn phòng phía sau, uống một tách cà phê và chơi Starcraft trên máy tính xách tay của mình. Đáng lẽ tôi phải kiểm tra các hóa đơn, nhưng tôi sẽ dành thời gian làm việc đó sau.
Đinh.
Một vòng lặp thiếu kiên nhẫn. Với một tiếng thở dài, tôi đứng dậy khỏi máy tính của mình và đi đến quầy lễ tân.
Đó là anh ấy.
Người đàn ông với chiếc vali màu đỏ.
Tôi đảo mắt, tập trung vào cái bàn trước mặt. Đừng nhìn vào mắt anh ta, tôi nhớ lại luật lệ được ghi trong tờ giấy với một sự đấu tranh nội tâm không nhỏ.
Từ những gì tôi thấy, người đàn ông dường như là một người cao, gầy. Anh tá đứng ở góc sảnh, cạnh chiếc đồng hồ cổ lỗ sĩ. Có lẽ đây là một trong những người bạn của Amelia, hoặc của cựu nhân viên Dominic, người mà tôi đã gặp một thời gian ngắn trước đó.
Oh. Tất nhiên! Đó là lý do tại sao tôi không được phép giao tiếp bằng mắt. Họ sợ tôi sẽ nhận ra anh ta! Tôi nở một nụ cười chuyên nghiệp. Luật lệ đó thực sự rất thông minh.
Tôi nhìn xuống máy tính của mình, kéo lên màn hình đăng ký cho phòng 213. Khi tôi nhìn lên–
Người đàn ông đang đứng ngay trước mặt tôi.
Tôi đóng băng.
Làm thế nào anh ta có thể đến đây nhanh như vậy? Tôi thậm chí còn không nghe thấy tiếng bước chân. Khi ngẩng lên, anh ta đã đột nhiên xuất hiện ở đó. Mạch đập của tôi bắt đầu đập dồn dập, nhưng tôi đã cố kiềm chế bằng cách hít một hơi thật sâu, tự mình đứng vững.
“Có thể – tôi có thể giúp gì cho bạn?”
Anh ta không trả lời và móng tay gõ vào bàn trước.
Tap-tap-tap-tap. Tap-tap-tap-tap.
Điều này đang trở nên thực sự đáng sợ. Tôi hít một hơi thật sâu, rùng mình. Không, đó là tất cả những gì họ đang cố làm để khiến tôi thấy hoảng sợ. Có lẽ họ đang xem tất cả những điều này ngay bây giờ từ các camera an ninh và ngồi cười khẩy.
Tap-tap-tap-tap.
Tôi lại liếc lên.
Mắt tôi chạm vào chiếc vali của anh ta.
Anh ấy đã rời đi. Và đó là khi tôi nhận thấy – đó không phải là một chiếc vali màu đỏ. Nó màu trắng.
Nhưng có quá nhiều máu – hoặc thứ gì đó trông rất giống máu – thấm qua vải, khiến nó xuất hiện màu đỏ. Chất lỏng ấy nhỏ giọt xuống sàn, tạo thành vũng bên dưới bánh xe.
Chỉ là một trò đùa ngu ngốc, tôi tự nói với mình. Mắt tôi quay lại máy tính. Tôi bấm vào phòng 213 và thử chìa khóa khách sạn vào đầu đọc.
Brrrzzzt.
Tôi rút chìa khóa ra và trượt nó qua bàn.
Không nói một lời, anh ấy lấy chìa khóa. Tôi không nhìn lên cho đến khi tiếng vali của anh ta lăn trên tấm thảm biến mất.
Người tôi lạnh toát.
Tại nơi chiếc vali được để, đáng lẽ máu vốn dĩ đã phải chảy thành vũng, ấy thế nhưng sàn gỗ lúc này lại vô cùng sạch sẽ.
Cái quái gì thế?
Khi tôi đứng đó, những suy nghĩ chạy đua trong tâm trí tôi. Tiếng thang máy xuống sảnh và ngay sau đó là tiếng chân rầm rập trên tầng, như thể đang có rất nhiều người thi chạy với nhau.
* Briiiing – * điện thoại bắt đầu đổ chuông.
Đó là các cuộc gọi từ các phòng 202, 207, 218 …
Cái quái gì đang diễn ra ở trên tầng 2 vậy?
Mắt tôi liếc qua tờ luật lệ bị bỏ quên trên bàn.
3. Đưa anh ta vào phòng 231…
Không phải phòng 213.
Phòng 231.
Chứng khó đọc của tôi đã khiến tôi làm nhầm. Người đàn ông đó đã vào nhầm phòng.
Và tôi bắt đầu tin rằng đây không phải là một trò đùa ngu ngốc.
Nguồn: Reddit
Bài viết gốc: Những Thứ Đáng Sợ