truyện ngắn kinh dị,
John Westrick
Cá Voi Tím
https://www.creepypasta.com/the-house-on-jackson-street/
Tôi từng dạo bước với cô ấy, nhưng giờ chỉ mình tôi đơn độc. Chúng tôi đã từng cùng nhau chiêm ngưỡng những ngôi nhà xinh đẹp, giờ tôi cúi đầu nhìn chân mình. Mỗi ngôi nhà như một hạt muối sát vào vết thương, mỗi ngôi nhà như một lời nhắc nhở về những gì tôi đã đánh mất. Dù có đau đớn nhưng tôi vẫn tiếp tục bước đi. Đôi lúc đau khổ cũng tốt.
Tôi thà cảm nhận nỗi đau khi cô ấy ra đi, còn hơn là không cảm nhận được gì về cô ấy. Cô ấy sống khi tôi bước đi. Cô ấy chính là cái bóng đi dạo phía sau tôi. Mặc dù tôi không nhìn thấy cô ấy, tôi vẫn có thể cảm nhận được. Sự hiện diện của cô ấy giống như chiếc áo gió khoác trên vai tôi trong một cơn bão đặc biệt dữ dội. Cơn đau không biến mất nhưng nó có thể chịu được khi tôi di chuyển. Tôi không thể nói chuyện với cô ấy, nhưng tôi biết cô ấy ở đó. Khi tôi vấp phải rễ cây, một bàn tay đỡ lấy tôi. Khi tôi đi sai hướng, tôi cảm thấy một cú huých nhẹ. Và ngày nào tôi cũng đến trước một ngôi nhà trên phố Jackson. Một ngôi nhà lớn, ít nhất tại một thời điểm nó phải như vậy. Các cửa sổ được đóng kín. Cánh cửa thì bị khóa.
Hãy cẩn thận với những biển báo xâm phạm được đặt bừa bãi trên bãi cỏ rối rắm một thời đầy ấn tượng. Tôi cảm thấy sự hiện diện của cô ấy mạnh nhất ở đây. Nó gần như hữu hình, như thể cô ấy đang trốn sau một tấm màn mỏng. Tôi gọi cô ấy, nhưng cô ấy không bao giờ trả lời. Tôi với lấy cô ấy, nhưng tôi không bao giờ có thể nắm đôi tay của cô ấy nữa. Chính tại đây trong cuộc hành trình của tôi, nơi cảm xúc của tôi trở nên mãnh liệt nhất.
Mỗi ngày tôi đến là một ngày tôi lại khóc. Những người hàng xóm xung quanh nhìn tôi với vẻ lo lắng, nhưng cái thời tôi quan tâm đến người khác nghĩ gì đã qua lâu rồi. Tôi đứng đó, một ông già, úp mặt vào tay và khóc cho người phụ nữ mà tôi đã đánh mất. Hãy để họ nghĩ những gì họ muốn, nhưng Lenore của tôi đáng giá với những giọt nước mắt ấy. Tôi cảm nhận được một cũ vỗ vai, và nhìn lên để thấy cánh cửa trước của ngôi nhà đang mở rộng. Ánh sáng đang tỏa ra từ nó, và cô ấy đây rồi, Lenore của tôi. Tôi lao về phía cô ấy với cái miệng há hốc, lao về phía người phụ nữ mà tôi đánh mất. Người phụ nữ đã nghe thấy tiếng khóc của tôi và đã quay lại vì tôi.
Khi tôi lao về phía trước qua những bụi gai và cỏ dại mọc um tùm, tôi hầu như không cảm thấy những vết xước và vết cắt. Tôi cũng không thấy phiền khi vấp phải một cái chai được giấu kín và ngã sấp mặt xuống đất. Tôi lao mình về phía trước với sức chịu đựng của một người đàn ông trẻ hơn nhiều. Và sau đó, tôi ở đó, đứng cách cô ấy một khoảng cách rồi chạm vào. Đó chắc chắn là cô ấy. Cô ấy có mái tóc vàng dâu tây, thứ luôn khiến tôi khó thở. Nó được thắt bím kiểu Pháp, tô điểm thêm một bông cúc sau tai trái của cô ấy. Cô ấy trông trẻ hơn gần hai mươi tuổi. Mũi và má của cô ấy phủ một lớp tàn nhang mịn.
Tôi bắt đầu cười khúc khích như một cậu học sinh khi nhớ rằng mình từng thử đếm chúng. Hai mươi ba là mức cao nhất mà tôi đạt được trước khi hôn cô ấy. Rồi đột nhiên trong tôi có một sự thôi thúc lạ thường để kéo cô ấy lại gần và tiếp tục nụ hôn trước mặt Chúa và tất cả những người hàng xóm. Ngay trước khi tôi làm điều đó, cô ấy biến mất, để lại tôi trước cảnh cửa, một lần nữa. Tôi nhìn quanh hành lang và nhận thấy nó được bảo quản kĩ càng. Không có một hạt bụi hay sự mục nát nào. Phòng khách ở trong tình trạng hoàn hảo. Ngạc nhiên hơn nữa, tôi nghe thấy ai đó đang chơi piano. Đó là Fur Eliza và tôi có thể nhận ra âm thanh đó ở bất cứ đâu. Lenore đã chơi nó vào ngày cô ấy qua đời.
Tấm thảm Thổ Nhĩ Kỳ dẫn xuống hành lang trông thật quen thuộc, họa tiết con sói tru lên trước ánh trăng, hình ảnh con thuyền ra khơi giữa biển rộng. Tôi biết nó. Tôi đi về phía trước, không còn kiểm soát được cơ thể của chính mình. Thay vào đó, mọi thứ bắt đầu lóe lên trước mắt tôi như một bộ phim. Tôi thấy cánh tay mình với tới nắm cửa mạ vàng. Tôi biết ở phía bên kia cánh cửa này là một dãy cầu thang dẫn đến căn phòng lớn. Tuy nhiên, tôi không nhớ, tôi không thể nhớ. Họ đe dọa sẽ quay lại, nhưng tôi không để họ làm vậy. Tôi không muốn nhớ lại. Nhưng tôi đã trở lại. Ôi trời thương xót tôi, tôi trở lại ngày vợ tôi mất. Tôi đi đến kết luận này ngay cả khi bàn tay của mình mở rộng cánh cửa hành lang. Tôi cố gắng để kiểm soát bản thân. Tôi làm mọi thứ trong khả năng của mình để không nhìn thấy. Thế nhưng đôi mắt tôi vẫn mở to rồi nhìn thấy phía sau đầu Lenore yêu dấu, bông hoa cúc chết tiệt vẫn đậu sau tai cô ấy. Cô ấy vẫn đang chơi đàn và cô ấy không biết rằng tôi đã đến. Tôi biết điều gì sắp xảy ra nhưng tôi không muốn. Vậy mà đôi chân đáng ghét đó, lũ khốn nạn đó vẫn tiếp tục đẩy tôi về phía trước.
Đầu tiên là một bước rồi hai bước, trước khi kịp nhận ra, tôi đã leo lên được một nửa. Bây giờ tôi có thể nhìn thấy bóng lưng cô ấy, cô ấy mặc một chiếc váy hoa với họa tiết trông như những chú chim ruồi đang hút mật. Fur Eliza đang tăng tốc và bài hát đang ở gần cao trào. Và sau đó tôi thấy nó. Chính xác là anh ta. Anh ta đang nằm dài trên ghế của tôi, uống rượu whisky của tôi, với chiếc áo sơ mi chưa cài cúc. Cơn thịnh nộ lấp đầy tôi một lần nữa. Tôi nhìn sang trái rồi sang phải, và đó là khi tôi thấy thanh kiếm kỵ binh của mình được treo trang trí ở trên tường. Tôi nhớ tới hậu quả, nhưng tôi không thể buộc mình buông chuôi kiếm. Tay tôi trắng bệch vì cầm kiếm chặt quá. Tôi không thể làm gì để giảm bớt sự căng thẳng của mình.
Tôi thấy mình tiến đến đằng sau cô ấy với thanh kiếm giơ cao bằng một tay . Fur Eliza đạt cực khoái cũng là khi cánh tay tôi vung xuống. Tôi chém vào bả vai trái của cô ấy và với một tiếng rên rỉ lạc điệu, âm nhạc hoàn toàn dừng lại. Trong thâm tâm tôi hét lên. Tôi nguyền rủa tính khí chết tiệt của tôi. Tôi thấy cô ấy ngã ra khỏi ghế. Không cần liếc nhìn lần thứ hai, tôi đang buộc tội người đàn ông vừa mới ngẩng đầu lên từ chỗ nằm thoải mái của anh ta trên ghế của tôi. Lưỡi kiếm của tôi xuyên qua bụng phải của hắn, rồi hắn hét lên một tiếng trước khi nhát kiếm thứ hai của tôi đâm thẳng vào cổ họng. Tôi kinh hoàng khi thấy máu phun ra từ cái cổ gần như bị đứt lìa của anh ta. Hai bàn tay tôi đỏ sẫm, tôi cảm nhận được thứ nước nhớp nháp đang chảy nhễ nhại xuống mặt. Tuy nhiên, tôi không thể điều khiển tay chân của chính mình khi chúng cứ đung đưa, đung đưa rồi đung đưa, chặt người đàn ông thành mồi lửa.
Tôi cố nhắm mắt lại nhưng không được, vì vậy tôi thấy cánh tay hắn ta bay vèo qua. Tôi cũng nhìn thấy nội tạng của hắn lìa ra khỏi bụng. Tôi bổ đầu hắn ra như bổ một quả nho và nhìn não hắn rỉ ra ngoài. Trước sự suy sụp của mình, tôi nghe thấy một âm thanh ùng ục phát ra từ phía sau. Tôi biết mình sẽ nhìn thấy gì nhưng vẫn hoài bất lực. Tôi nhìn thấy khuôn mặt của Lenore đang hướng về phía tôi và cố gắng nói. Máu rỉ ra từ một bên miệng cô ấy. Tôi không cần nghe cũng biết những gì cô ấy cố gắng nói. “Làm ơn dừng lại.” Sự thương hại tràn ngập trong tim và đôi mắt của tôi không thể khóc. “Xin đừng làm điều này,” tôi hét lên với chính mình trong vô vọng. Tôi thấy bản thân chầm chậm tiến về phía vợ cũ của mình trong khi cầm thanh kiếm khoét một rãnh sâu hoắm trên sàn đá cẩm thạch. Tôi vung thanh kiếm lên một cách không thương tiếc, hai lần rồi ba lần, rồi tất cả trở nên tối đen.
Cuối cùng, tôi lấy lại được quyền kiểm soát tay chân và cơ thể của mình. Tôi nhìn lên và thấy đại sảnh bị phá hoại với một đường rạch khó chịu trên sàn đá cẩm thạch, người vợ bị chặt xác của tôi đang nằm trên sàn nhìn lên tôi với đôi mắt chết lặng nhưng vẫn còn rất sống động. Tôi thấy điều quái dị khi cô ấy đứng dậy. Mắt trái của cô trượt ra khỏi hốc, chảy dài như lòng đỏ trứng xuống mặt. Máu màuđen rỉ ra từ vết thương của cô. Mắt phải của cô ấy nhìn chằm chằm vào mắt tôi và bằng một tiếng sụt sịt ướt át, cô ấy nói, “Em sẽ không bao giờ để anh quên những gì anh đã làm ở đây. Nhà tù là không đủ cho anh. Anh đã không chịu dừng tay, vì vậy ngay cả khi anh mắc bệnh Alzheimer, em cũng sẽ không để anh quên. Cùng giờ này ngày mai nhé,anh yêu ?”
Credit: John Westrick