truyện ngắn, creepypasta
A. K. Kullerden
Cá Voi Tím
https://www.creepypasta.com/lies-from-the-pit/
Đia ngục, vực thẳm, nó luôn ở đó.Theo tôi nhớ là vậy. Lần đầu tiên tôi nghe thấy tiếng gọi của địa ngục, nó rất nhỏ, gần như không thể nhận ra. Mẹ tôi đang đọc những câu thơ chọn lọc của bà từ cuốn sách, sau mỗi lần đọc bà lại nhìn về phía tôi với ánh mắt đầy mong đợi. Bà ấy đã cố gắng rất nhiều để coi nhẹ tôi, trách mắng tôi rằng thật sai lầm khi thích đàn ông, nhưng tôi không bao giờ dao động. Cứ thế, tiếng gọi ấy ngày càng rõ hơn mỗi khi mẹ bắt tôi ngồi xuống để nghe bà ấy luyên thuyên về những giáo điều của bà, nhưng nó sẽ chỉ xảy ra với tôi sau này trong cuộc sống.
Chưa một lần nào tôi tin rằng bà ấy đã trở thành một tín đồ trung thành của Thiên chúa giáo, mà theo tôi thấy, bà ấy làm vậy chỉ để bào chữa cho những hành vi xấu xa hơn của mình. Không có gì là ngạc nhiên khi tôi cuối cùng cũng bước vào một mối quan hệ thực sự trong thời gian học đại học, và đó cũng là lần đầu tiên tôi thực sự thoát khỏi những lời nhận xét không ngớt của bà ấy về cái gọi là “lối sống dơ bẩn” của tôi.
Tôi không biết chính xác điều gì đã xảy ra trong khoảng thời gian tôi xa nhà, nhưng sau khi bỏ học kỹ sư và trở về nhà, bố mẹ tôi đã ly thân với giấy tờ ly hôn chính thức. Và, giống như một khuôn mẫu, xảy ra đúng lúc, Eric nói với tôi rằng – chúng tôi– sẽ không có kết quả. Sự quyến luyến của bản thân đã che mắt tôi rằng Eric hời hợt như thế nào. Anh ta không bao giờ nói thẳng điều gì, nhưng rõ ràng là anh ta cho rằng tôi thấp kém hơn anh ta.
Mẹ tôi nói rằng nếu sau khi kết thúc khóa học kỹ sư, tôi vẫn muốn theo đuổi nghề mộc, thì tôi sẽ phải có những kỹ năng cần thiết. Tôi đoán bà ấy hy vọng tôi sẽ tập trung vào những hoài bão to lớn hơn, nhưng điều đó không giúp tôi đạt được bất cứ điều gì cả.
Tốt hơn hết là chỉ sống với bố thôi. Ông ấy đã giúp tôi vượt qua hết thảy, nhưng điều đó luôn là một lối mòn mà tôi bắt gặp mình ở trong đó. Tôi vẫn ước mơ trở thành một thợ mộc, nhưng ngay cả ông ấy cũng có thể thấy rằng tôi không phù hợp để gây dựng sự nghiệp ngay lúc đó. Cuối cùng, chúng tôi quyết định rằng tôi sẽ nộp đơn xin làm một số việc tạm thời để tiết kiệm tiền cho một khóa học nghề mộc.
Nhưng điều đó đã không bao giờ xảy ra. Năm 19 tuổi, tôi bắt đầu làm việc tại văn phòng, bảng tính, email, đại loại như vậy. Bốn năm sau, bố tôi bắt đầu có những dấu hiệu đầu tiên của chứng mất trí sớm. Ở tuổi 54. Thật là vô vọng khi chứng kiến cha mình dần trở nên yếu đi, và khi nhìn lại, tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu ông ấy qua đời vì một cơn đau tim.
Hai năm sau, tôi gần như gục ngã. Tôi nhớ đó là vào tháng Giêng khi địa ngục lần đầu tiên lộ diện với tôi, vào một đêm làm thêm cuối tuần, cách duy nhất để tôi có thể trang trải đủ chi phí sinh hoạt ngày càng cao.
Công việc khắc nghiệt, đầu óc đờ đẫn, và tôi cứ phải sửa đi sửa lại những lỗi sai, tinh thần mệt mỏi của tôi khiến tôi lại làm hỏng mọi thứ, như thường lệ. Bàn chân tôi lạnh đến mức tôi hầu như không thể cảm nhận được chúng, ngay cả khi tôi cố gắng di chuyển và động đậy các ngón chân. Tôi biết mình đang cử động chân, nhưng vẫn không có cảm giác gì.
Tôi nhìn xuống rồi thấy rằng, ở chỗ tấm thảm hải quân, là một hố tròn trên sàn nhà. Gần như hoàn hảo, nhưng không. Một cái hố đáng sợ, những bức tường bằng đá đen được chạm khắc tinh xảo, chìm sâu vào bóng tối vô tận. Tôi bật dậy khỏi bàn làm việc, ngã khỏi ghế rồi bò đến mép hố. Khi tôi nhìn qua kẽ hở, âm thanh duy nhất là từ một làn gió nhẹ. Một hơi thở lạnh băng có mùi đất mà tôi tưởng tượng thổi qua các đường hầm của hang động.
Bạn biết cảm giác đó không? Phải chăng là tiếng gọi của hư vô? Sự dẫn dắt huyền bí đến hư không. Tôi cảm nhận được nó. Nó không làm tôi sợ, mà chỉ tiếp tục hấp dẫn tôi. Nhìn xuống nó, những khúc mắc trong lòng tôi giấu kín theo năm tháng giờ đã được giải quyết. Một cảm giác ấm áp vô bờ bao bọc lấy cơ thể tôi như thể cái hố đã trút bỏ hết gánh nặng trong tôi rồi rước lấy nó.
Trước khi ý nghĩ muốn rơi xuống cái hố đó hoàn toàn kiểm soát, điện thoại của tôi reo lên, phá vỡ trạng thái như bị thôi miên của tôi. Eric đã gọi tôi.
“Eric? Chuyện gì vậy, anh bạn. Tại sao anh lại gọi trễ như …”
“Dừng việc nhắn tin đi, Porter. Tôi hiểu là anh đang buồn, nhưng anh có thể đừng như vậy nữa được không? Bây giờ tôi đã hẹn hò với người khác rồi và tôi không muốn anh phá hỏng bất cứ điều gì cả”.
Tôi lặng nhìn lên bàn của mình một lúc. Tôi vẫn còn giữ bức ảnh của Eric và tôi khi học đại học. Thật thảm hại, đã nhiều năm trôi qua nhưng tôi vẫn không thể buông bỏ anh ta.
“Xin chào? Nói với tôi rằng anh hiểu đi.”
Tôi buộc mình trở lại với thực tại và trả lời,
” Ừm, xin lỗi, Eric. Tôi chỉ hy vọng chúng ta ít nhất vẫn có thể là bạn bè.”
“Chà, sẽ không phải nếu anh cứ tiếp tục thế này. Cảm ơn, tôi nghĩ vậy.”
Anh ta cúp máy, để lại tôi đứng đó như một tên ngốc. Vâng, chính là tôi. Giọng nói của anh ta vẫn vang vọng bên tai tôi, chế giễu tôi, và khi tôi nhìn xuống sàn, cái hố lúc nãy đã biến mất. Việc đó đã để lại một khoảng trống trong lồng ngực tôi mà chỉ có thể lấp đầy lại bằng cách nhìn xuống vực thẳm đen tối đó.
Làn gió nhẹ từ cái hố đó đi theo tôi. Tôi nghe thấy nó từ bên trong, bên ngoài, ngày hay đêm, đôi khi nó to và hiện hữu, những lúc khác thì lại xa đến nỗi tôi nghĩ đó chỉ là tiếng gió. Tuy nhiên, nó không hẳn là sự ám ảnh, nó giống một lời nhắc nhở hơn, đảm bảo rằng tôi không quên cái hố đó.
Cuối tuần đó tôi đi làm. Chỉ nửa giờ sau khi vào làm, Dennis – quản lý của tôi – gọi tôi vào văn phòng của anh ta. Anh ta phàn nàn một số điều nhảm nhí về việc hoạt động kém hiệu quả, thành thật mà nói, tôi đã không thực sự lắng nghe. Tôi không đồng ý, nhưng tôi không cãi lại. Tôi đã nỗ lực hết sức có thể cho công việc vào thời điểm đó. Anh ta sẽ không đọc được cái này đâu nhỉ, nên là đ** m* m** Dennis. Công việc của anh là quản lý, chứ không phải gọi đến ai đó dưới quyền anh và khinh thường họ. Thằng khốn nạn.
Tôi gật đầu với những gì anh ta nói, và rồi rời khỏi văn phòng của anh ta. Bụng tôi quặn đau, tôi nên làm gì đây? Làm việc chăm chỉ hơn trước? Tôi vào nhà vệ sinh, cần phải ổn định bản thân thôi. Một cơn gai ốc chạy dọc sống lưng tôi.
Tôi nhốt mình trong buồng vệ sinh và dựa trán vào cửa. Cố gắng làm dịu tâm tạng của bạn có thể khiến mọi thứ trở nên tồi tệ hơn khi bạn đang có một lịch trình bận rộn – tôi có thể ở đây bao lâu trong khi vẫn đảm bảo rằng công việc của tôi trong ngày sẽ được hoàn thành trước 5 giờ?
Tôi quay lại và thấy rằng, thay vì bồn vệ sinh, nó đã biến thành một cái hố sâu. Nó đã ở đó, đợi tôi bao lâu rồi? Không có sự đột biến của *adrenaline. Không, *dopamine nếu có. Nó sẽ quay lại gặp tôi, như nó đã nói.
( *Adrenaline: Một loại hormone được sản xuất ra bởi cơ thể khi bạn sợ hãi,tức giận hay thích thú, nó làm cho tim đập nhanh hơn và khiến cơ thể chuẩn bị cho những phản ứng chống lại sự nguy hiểm
* Dopamine là một hóa chất hữu cơ được tạo ra từ chất tyrosine, có chức năng vừa là hormone vừa là chất dẫn truyền thần kinh và đóng vai trò quan trọng trong não và cơ thể. Vai trò của Dopamine là khuyến khích những động tác và hành vi đem đến khoái lạc và thúc giục ta có thêm những hành vi đó nữa.)
Tiếng vo ve bắt đầu biến mất khi tôi ngã xuống sàn, mùi nước lau sàn và nước tiểu được che đậy sơ sài cũng vậy. Tay tôi ấn xuống sàn gỗ công nghiệp nhớp nháp, rẻ tiền và rồi tôi cúi mặt xuống vực thẳm.
Không khí lạnh lẽo phảng phất đã thay đổi. Nó nghe yếu ớt như tiếng huýt sáo, xa dần nhưng ngày càng rõ hơn. Nó… thật quyến rũ. Một bài hát ru được tạo ra cho riêng tôi chứ không cho ai khác. Cánh tay tôi đưa xuống vực thẳm đó, kéo tôi vào ngày càng sâu hơn. Bóng tối trải rộng, rộng mãi – tôi đang ở tầng năm, nhưng tôi không thể nhìn thấy tận cùng chiều sâu của nó.
Trong cái bóng dày và nặng đó, có thứ gì đó di chuyển lên trên. Xanh xao, góc cạnh, nhiều tay chân đến nỗi không thể đếm được. Đây sẽ là hướng dẫn để tôi đến bất cứ nơi nào cái hố dẫn đến, đến một nơi nào đó tốt hơn. An tĩnh và yên bình. *Charon là kẻ bị hiểu lầm – ông chỉ muốn dẫn người chết đến nơi họ thuộc về mà thôi.
( *Trong thần thoại Hy Lạp, Charon hay Kharon là người lái đò dưới địa ngục, có nhiệm vụ chở những linh hồn người mới chết qua sông Styx- con sông tạo nên ranh giới giữa trần gian và âm phủ. )
Giai điệu giờ đã rõ ràng. Thật buồn vui lẫn lộn, như hồi tưởng lại những lựa chọn tồi tệ, nhưng chấp nhận rằng quá khứ đã là quá khứ. Nhạc điệu đến từ tâm trí của chính tôi, và tôi thấy bản thân thì thầm,
“Một bước, vào bóng tối,
Ánh sáng ẩn ngay bên kia,
Sẽ không ai biết, kể cả người cha già thân yêu,
Đây là sự yên bình mà ngươi mong đợi.”
Nó đã đúng. Ai mà biết chứ, và ai sẽ quan tâm? Mẹ tôi, dù bà có ở đâu, vẫn sẽ thờ ơ, và bố tôi sẽ sớm quên tất cả về tôi. Rõ ràng tôi cũng không phải là bảo bối của công ty, và Eric sẽ rất vui nếu không bao giờ nhận được tin tức từ tôi nữa.
Khi thứ mờ ảo trong hố tiến lại gần, bài hát ngày càng to hơn, tất cả những thứ khác đều biến mất đi. Làn gió nhẹ của không khí lạnh dường như quấn lấy tôi như những xúc tu và kéo tôi vào sâu hơn.
Tôi đưa tay ra định với lấy người chỉ đường của mình thì tiếng BANG đinh tai nhức óc của cánh cửa phòng vệ sinh kéo tôi trở lại thực tại. Tôi đã thực sự muốn điều này ư? Nó có thực sự tốt hơn ở phía bên kia không? Dù thứ đó là gì, nó thật bất an, và tôi không muốn biết. Tôi cũng không muốn gặp nó.
“Porter, anh ở đây à? Sếp nói rằng các giấy tờ cần phải được hoàn thành và được ký bởi bốn người, vì vậy hãy nhanh lên, được chứ?”
Tôi quay đầu về phía cửa chuồng và trả lời,
“Ừ Jim, chờ một chút, khó tiêu.”
Cánh cửa lại đóng sầm, bỏ lại tôi một mình. Khi tôi nhìn xuống phía dưới, tôi chỉ thấy choáng váng khi đầu tôi đập vào bồn cầu, bị ướt vì nước thải. Không có hố, không có gì cả. Tôi trở lại bàn làm việc và khi kiểm tra email thì thấy một tin nhắn không có tên người gửi.
‘SỰ TRỞ LẠI’
Đó là tất cả. Bài hát kia cứ lặp đi lặp lại trong đầu tôi trong khi tôi nhìn chằm chằm vào hai từ đó. Tôi bật thốt ra, “Tôi sẽ,” và tôi tắt cái email đó đi. Tôi đã thử chặn người gửi, vì tôi thực sự tò mò, nhưng không có người gửi nào để chặn. Tôi đã cố gắng hoàn thành khối lượng công việc của mình trong thời gian còn lại trong ngày và giao nộp đúng hạn mà không có sự trân trọng nào từ Dennis hay bất kỳ ai khác. Cũng chả có gì ngạc nhiên.
Tôi đã đến thăm bố vào cuối tuần đó, tại viện chăm sóc. Khi tôi bước vào phòng, ông ấy đang thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ trong khi nghe vài bài hát cũ phát ra từ chiếc đài cũ kỹ bên cạnh.
“Con chào bố.”
Ông ấy quay lại quan sát tôi từ trên xuống dưới.
“Ồ, xin chào. Cho tôi hỏi mấy giờ rồi ?”
Tôi có thể nói rằng ông ấy chỉ đang cố tỏ ra lịch sự, bởi ông thực sự không biết ai đang nói chuyện với mình.
“Đã ba giờ kém mười lăm rồi ạ. Hôm nay chú cảm thấy thế nào? Cháu mang cho chú một ít kem sữa trứng này.”
Ông ấy quay lại thêm một lát, nhìn xuống tay tôi rồi nở một nụ cười.
“Đây là món ưa thích của chú, sao cháu biết thế ?”
Mắt tôi cụp xuống, tôi đưa tay lên để cố che đi những giọt nước mắt lưng tròng.
“Con, uh, là con đây, Porter. Con là con trai bố đây.”
“Chú… chú không…”
Vẻ bối rối trên mặt ông ấy đã cho tôi biết tất cả những gì tôi cần. Tôi đã có thể nói với ông ấy tôi là ai trước đây, nhưng còn giờ thì vô ích thôi. Tôi mất ông ấy rồi. Ông ấy liệu có biết mình có một đứa con trai không? Tôi không biết. Có sự tuyệt vọng trong mắt ông ấy, nhưng chứng mất trí nhớ đã chiến thắng.
Tôi không nói thêm gì nữa. Tôi kéo chiếc ghế bên cạnh ông ấy ra và ngồi xuống, dõi theo ánh mắt ông ấy ra ngoài cửa sổ nhưng lại không có tiêu cự. Ít nhất thì tôi cũng có thể bầu bạn với bố, ngay cả khi ông ấy không biết tôi là ai. Nhìn qua tấm kính ố vàng, tôi có thể nghe thấy giai điệu đó, văng vẳng bên tai, và tôi biết nó lại gọi tôi.
“Chú sẽ làm gì khi lối đi duy nhất của chú là nhảy khỏi một vách đá?” tôi hỏi.
“Chờ đợi. Quan sát xung quanh, khắp mọi nơi, để xem có cây cầu nào bắc qua không. Nếu không có cầu, thì tốt hơn hết là cháu nên bắt đầu xây dựng một cây cầu. Cũng không phải quá chắc chắn, chỉ cần đủ cho một lần đi qua là được.”
Sự sáng suốt trong câu trả lời của bố khiến tôi sững sờ trong giây lát, và tôi hiểu ý ông muốn nói, nhưng tôi cũng không thể hiểu tại sao ông ấy vẫn nghĩ như vậy, khi ông đang lạc lõng và bơ vơ như thế.
“Điều gì sẽ xảy ra nếu cây cầu bị sập giữa chừng?”
“Hửm? Cầu?”
Tôi thở dài, “không sao đâu.”
Tôi đứng dậy, kéo ghế lại một góc và để lại cho bố những chiếc bánh quy. Có phải ông ấy đã quên hết tất cả về tôi? Những thắc mắc vẫn không được trả lời khi tôi bước ra khỏi căn phòng. Họ nói rằng bạn sẽ chết lần thứ hai – khi tên của bạn được gọi lần cuối. Nếu tôi chết đêm đó, tôi đã chết hai lần. Không tính đến những người ở nơi làm việc, bởi vì họ khốn nạn. Bố tôi sẽ không tỉnh táo đâu, và mẹ sẽ chẳng quan tâm. Eric cũng vậy.
Tay áo tôi ướt đẫm khi về đến nhà vì phải gạt nước mắt đi để tôi có thể nhìn thấy đường. Tôi không biết tại sao tôi lại bân tâm nữa. Có lẽ tôi không muốn bất cứ ai bị tổn thương. Tôi mở cửa và vào nhà. Một nơi lạnh lẽo và trống vắng mà tôi gọi là nhà. Toàn thân tôi đau nhức khi leo lên cầu thang tối om.
Tôi không thể ngủ được, tất nhiên. Sao tôi có thể chứ? Một đêm ngon giấc sẽ không làm bố khá hơn. Nó không khiến Eric quay lại, và nó cũng không giúp tôi trở thành một thợ mộc. Tôi thậm chí không thể ráp lại những mảnh ghép của cuộc đời mình, chứ đừng nói đến những thanh gỗ hay những tấm ván.
Ngồi phịch xuống chiếc ghế ở bàn làm việc, tôi ngắm nhìn những cái kệ phía trên. Có một bức ảnh chụp tôi lúc tám tuổi cùng bố khi ông đang đóng chiếc khung cửa, còn trên cái giá phía trên là ảnh tôi và Eric tại một bữa tiệc ở trường đại học. Tôi ghê tởm khi nhìn thấy chúng. Chúng chẳng là gì ngoài những lời nhắc nhở đau đớn về những gì tôi đã đánh mất. Tất cả đã rời bỏ tôi. Tôi rút điện thoại ra và vào phần ghi chú, viết một tin nhắn để gửi cho Eric. Tôi hy vọng anh ấy hài lòng với cách mọi thứ diễn ra, cách anh ấy bỏ qua cho tôi những điều nhỏ nhặt nhất. Cuộc sống phải dễ dàng như vậy đối với anh ấy, nhỉ? Tuy nhiên, tôi không thể bỏ xuống chấp niệm của mình. Tôi cần ai đó cứu rỗi tôi.
Tôi bỏ dở vài câu, úp điện thoại xuống bàn. Sự hy vọng đang thoát khỏi cơ thể tôi một cách nhanh chóng, nhưng thực tế, đó không phải là một cảm giác tồi tệ. Rốt cuộc, tại sao tôi phải cảm thấy lo lắng hay sợ hãi nếu không còn gì để bận tâm? Không, đó là sự chấp nhận. Tôi chưa bao giờ thuộc về thế giới này.
Nhưng rồi, tôi nhận ra cảm giác đó. Theo bản năng tôi biết nó có nghĩa gì. Tôi nhìn xuống bên dưới bàn, nhưng lại chỉ thấy tấm thảm màu xanh sờn. Tôi bật cười. Nó thật là hài hước. Bây giờ, tôi thậm chí đã bị bỏ rơi bởi cái hố đã kêu gọi tôi. Cảm xúc của tôi, ước mơ của tôi, rời bỏ tôi lần cuối.
Một luồng khí lạnh giá thổi từ trên cao xuống đầu tôi với một tiếng rít lớn, và có thứ gì đó quấn lấy cổ họng tôi. Nó lành lạnh, ẩm ướt và mạnh mẽ. Thứ đang nắm lấy cổ tôi bắt đầu kéo tôi khỏi ghế. Chân tôi quẫy đạp điên cuồng, cố gắng tìm một chỗ đứng, và khi tôi nhìn lên, tôi thấy nó. Cái hố. Nó không bỏ rơi tôi, nhưng lúc đó tôi không muốn nó nữa. Một cánh tay gầy guộc, xanh xao đang vươn ra từ bóng tối, siết cổ tôi ngày càng chặt, và nó không muốn gì khác ngoài tôi.
Tôi cào vào cánh tay nó một cách dữ dội, nhưng vô ích. Nó như một thanh thép lạnh lẽo. Tôi cố gắng vươn một chân lên bàn để giúp cơ thể chùng xuống một chút, nhưng vô ích vì tôi bị kéo lên thêm nữa. Tôi điên cuồng nhìn xung quanh để tìm thứ gì đó có ích, nhưng thứ duy nhất trong tầm với là khung ảnh có tôi và Eric.
Nắm lấy cánh tay xương xẩu phía trên, tôi với bàn tay còn lại và chộp lấy bức ảnh. Tôi cầm nó lên và đập nó vào trán. Máu trào ra và chảy xuống mặt tôi, nhưng tấm kính đã vỡ tan. Tôi cảm thấy thật lâng lâng, và đôi chân của tôi hoàn toàn mất thăng bằng, chúng đung đưa vô ích. Tôi dùng răng nhặt mảnh thủy tinh lớn nhất còn sót lại trên bức tranh, rồi thả mảnh vỡ xuống đất. Tôi nắm lấy mảnh vỡ và tôi tấn công. Cắt, đâm, chống lại cái tay khủng khiếp muốn kết liễu tôi.
Nhưng mọi thứ đang mờ dần một cách nhanh chóng. Tiếng hú và tiếng rít của sinh vật phía trên nghe như chúng đang ở dưới nước. Tôi nhìn thấy vành đường hầm bằng đá đen vượt qua trước mặt, biến mất chỉ để lộ sự lạnh lẽo và tối tăm.
‘Tôi không thể đi. Chưa phải lúc. Tôi còn việc phải làm, chúa ơi, xin hãy cho con một cơ hội nữa.’
Tôi không biết mình đã bị kéo xuống vực sâu bao xa, nhưng lực nắm của bàn tay yếu dần, và nó buông tôi ra với một tiếng rên rỉ đầy giận dữ. Tuy nhiên, tôi đã không trở lại phòng của mình, tôi chỉ tiếp tục rơi. Bóng tối vặn vẹo biến thành hình ảnh những nạn nhân bị cái hố bắt sống. Những người được tìm thấy đã chết mà không có động cơ rõ ràng – ít nhất, không có động cơ nào mà người sống có thể hiểu được. Tôi thấy cha tôi đang nằm trên giường, nước dãi chảy ra từ khóe miệng, không để ý đến cái lỗ đang chờ ông ngay bên dưới khung giường. Tôi hét lên, rồi ngất đi.
Tôi thức dậy và thở hổn hển trên sàn phòng ngủ, nằm trên mảnh kính vỡ và máu khô. Tôi đứng dậy và nhìn lên phía trên. Trần nhà không bị phá hư mà vẫn mang màu trắng xóa. Cái hố đã biến mất, và tiếng gọi của nó cũng vậy.
Cơ thể tôi ngã xuống sàn, ngực phập phồng vì đau đớn. Tôi đã sống, bằng cách nào đó. Khuôn mặt bị hủy hoại, cổ còn nguyên vết bầm tím, lòng bàn tay rách nát , nhưng vẫn còn sống. Ngọn lửa trong tôi gần như bị dập tắt, nhưng vẫn còn hối tiếc. Nó vẫn chưa được thể hiện ra, cho đến khi tôi nhìn thấy những gì trong cái hố thì tất cả đã tan biến.
Tôi nhìn xuống khung ảnh vỡ. Khuôn mặt của Eric nhìn lại tôi với vẻ chế nhạo, và tôi đứng dậy và dẫm lên nó cho đến khi nó chẳng là gì khác ngoài một khung gỗ hỏng và một tấm ảnh rách. Tôi cần anh ấy nhiều như anh ấy cần tôi. Bố cũng rất cần tôi. Dù ông ấy quên tôi là ai, hay thậm chí quên luôn bản thân ông ấy, tôi cũng phải gắn bó với ông ấy đến phút cuối cùng. Tôi không thể rời đi và bỏ mặc ông ấy.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ nơi những tia nắng đầu tiên ló dạng từ chân trời. Hơi ấm của chúng lan ra khắp mặt tôi, và cùng với hơi ấm ấy là sự bình tĩnh. Khác với sự bình tĩnh do mất đi tất cả hy vọng. Bởi vì vẫn còn hy vọng. Tôi không biết điều đó có ý nghĩa gì, nhưng thực tế nó là tất cả những gì tôi cần.
Nếu vực thẳm kêu gọi bạn, hãy nghĩ về những gì bạn đang làm. Nó nói dối. Không có ánh sáng nào vượt qua bóng tối. Trời vẫn tối và lạnh, và cũng không có sự cứu rỗi. Thực sự thì tôi không thể khẳng định mình biết thứ ở dưới đó muốn gì, nhưng nó không quan tâm đến bạn đâu.
Bây giờ tôi ngồi tại đây, chết tiệt… mặt trời mọc trông đẹp hơn trước một chút đấy.