
truyện ngắn, creepy
written by M.S. Grahn
Lan Anh
Anh ta nói rằng sẽ đến thăm những nơi tị nạn, nhà tù, bệnh viện và nhiều nơi nữa, rồi sau đó sẽ cho mọi người chiêm ngưỡng. Tôi nghe thấy giọng đó vang lên.
Mở mắt ra và nheo lại, tôi thấy mình đang nằm ở trong một căn phòng ở bệnh viện. Chuyện quái gì đang diễn ra vậy? Sao tôi lại ở đây. Tôi không nhìn thấy bất cứ ai xung quanh có khả năng vừa cất tiếng nói hồi nãy, và nơi đây cũng không có nhiều đồ dùng. Tim tôi đau và mắt bị mờ. Tôi nhắm mắt lại và mất một vài ngày để tìm ra chuyện gì đã xảy ra.
Đầu tiên, tên tôi là Jason. Tôi đã thành công trở thành một youtuber, nhưng phần lớn tôi đều sống một mình, đi ra ngoài và điều tra những nơi hoang vắng. Khám phá những vùng nông thôn, thật tuyệt vời! Tôi say mê việc khám phá ra những nơi mà con người chưa từng đặt chân đến, đi lang thang trong đại sảnh của ngôi trường cũ bị bỏ hoang, kiểm tra những phòng giam hay những phòng bệnh, những cabin mà thỉnh thoảng bị ma ám trong rừng. Tôi quay video trong khi làm những việc này và đăng lên Youtube. Từ đó, tôi có khá nhiều fan hâm mộ, tự hào mà nói. Tôi đã làm việc này để kiếm sống được 2 năm rồi và luôn tôn trọng những nơi mà tôi từng đặt chân đến, tôi không bao giờ mang thứ gì về nhà, bất kể là cái gì. Và để tôi nói với các bạn rằng, tôi tìm thấy rất nhiều những đồ vật thú vị . Tôi còn tìm hiểu những nơi tôi đã đến một cách kĩ càng đến nỗi có thể đưa ra một bài thuyết trình trong video.
Nơi cuối cùng mà tôi đến, là một nơi thật tuyệt vời. Nó nằm ở một nơi khỉ ho cò gáy, ngay giữa một khu rừng rộng lớn, những tòa tháp cao với ánh hào quang rực rỡ, vươn cao trên những ngọn cây, và đang trên bờ vực sụp đổ. Từ lâu chúng đã mất dần đi tầm vóc hùng vĩ. Nơi đây thật rộng lớn. Được xây dựng theo phong cách gothic cổ điển vào thế kỉ 19, bề mặt đá đen giờ đây trong như những thanh gươm hiệp sĩ cổ điển.
“Trại tị nạn Fairmeadow dành cho những người mất trí lâm sàng”, tấm biển bằng sắt uốn cong khổng lồ treo trên cổng, dẫn vào khuôn viên. Tôi tìm thấy nơi này khi đang tra cứu trên những diễn đàn trực tuyến, một vài người đã nói về nó nhưng chưa ai thực sự đã đến đây có lẽ bởi chuyến đi gây khá nhiều rắc rối. Nơi đây không gần chỗ tôi ở, nhưng sau một thời gian tra cứu, nhìn hình, khi biết rằng không nhiều người đến đây, tôi biết mình sẽ đi tới đó. Không có nhiều thông tin chỉ dẫn, tuy nhiên tôi vẫn tìm được một bài báo từ tòa soạn báo địa phương nói rằng vào thời điểm 1900s, một bệnh nhân (không được đề cập tên) đã gần như khiến cho nơi này bị thiêu cháy, và trong cơn hỗn loạn hắn đã trốn thoát khỏi nơi tị nạn này và không bao giờ được tìm thấy tung tích.
Tôi quyết định đi tới đây, tới trại tị nạn Fairmeadow, và tiếp tục từ đó đi đến một nhà tù cũ, một ga tàu bị bỏ hoang, một trại trẻ mồ côi đã được chuyển thành bệnh viện quân đội trong thế chiến thứ hai. Những thứ này sẽ cho tôi đủ thông tin cho một vài video trong vài tuần.
Mất vài giờ đồng hồ và hơn một lần đi sai đường để tôi có thể đứng trước cánh cổng ấn tượng này. Cánh cổng, bởi đã chịu sự quản lí của tự nhiên quá lâu, những dây thường xuân bấu chặt vào song sắt từ dưới lòng đất leo lên tận những con chữ đứng yên lặng đánh vần tên tuổi của một cánh cổng bị lãng quên. Những bụi cây đã chết và những cây bụi hoang mọc trên một khu đất rộng lớn của khu tị nạn. Một con đường rải sỏi dẫn xuống giữa sân trước, hai bên được trang trí bằng những cây giống như cây táo. Nhưng hiện tại chưa có quả táo nào, chỉ có những cành thưa vươn rộng ra như những ngón tay gầy trơ xương, cảm giác như sẽ nắm lấy bạn khi bạn đến gần. Tôi cho rằng khoảng sân trước đẹp đẽ này một thời đã mọc um tùm, chắc hẳn lâu lắm rồi nó chưa được sửa soạn lại.
Tôi chậm rãi đi xuống con đường chật hẹp, đưa đến một bùng binh đối diện cửa chính. Bùng binh chạy xung quanh cái đài phun nước đúc bằng đá cũ nứt nẻ và một phần đã bị đổ nát. Những hình vẽ trên tảng đá trắng từng ở giữa, hình đứa trẻ thiên thần có lẽ là nơi nước được đổ ra, giờ chỉ còn đầy đất, bị thiếu mất 2 cánh và một số thứ khác. Được bao phủ bởi rêu xanh đậm và đá khô, tất cả khiến cho nơi này mang theo một điềm xấu. Sự trống rỗng, bị đóng băng trong thời gian, được định sẵn bởi sự suy tàn của nơi này cho đến khi thực sự bị thiên nhiên chiếm lấy và ngó lơ. Tôi đỗ xe và lấy túi camera ra khỏi xe, bắt đầu quay phim bên ngoài đài phun nước, làm intro và giới thiệu sơ qua về lịch sử nơi này:
Khu tị nạn Fairmeadow được xây dựng cho người mất trí nhớ lâm sàng, vào năm 1864 và nó đã trở thành nhà cho hơn 600 bệnh nhân, những người đã bị đầy vào đây bởi vô vàn những lí do. Trước đây, không mất nhiều thời gian để bị coi là mất trí. Có thể chỉ cần một ít hoang tưởng, tiếp thu chậm trong việc học, đọc, viết hay khi ngày nay chúng ta được chẩn đoán bị bệnh ADD hay ADHD. Tất nhiên có những trường hợp ở đây được chẩn đoán rõ ràng hơn là thực sự bị mất trí. Những bệnh nhân nghe được âm thanh, nói tiếng lạ, những người với bệnh tâm thần phân liệt, đa nhân cách, những người đột ngột từng lên cơn hung hăng chống lại bất cứ ai không may mắn đứng gần họ. Bất kì lí do gì đi nữa, nơi này có một cách chắc chắn đảm bảo rằng bạn sẽ bình tĩnh và không hành động như thế một lần nào nữa – phương pháp Lobotomy. Chúng ta sẽ quay lại vấn đề này khi chúng ta tới phòng phẫu thuật, nơi diễn ra những thủ thuật khủng khiếp này, tôi nói khi đang tiến gần đến lối vào.
Khi tôi bước lên những bậc đá dẫn đến một cánh cửa lớn, tiếp tục bài thuyết trình, tôi có một cảm giác Deja vu, mạnh mẽ hơn những lần trước. Tôi cảm thấy rằng có vẻ tôi đã từng đến đây, nơi mà chắc chắn tôi chưa từng tới. Nó biến mất, giống như những Deja vu bình thường, và tôi không nghĩ nhiều đến điều này nữa, cho đến sau đó. Cánh cửa được làm bằng những tấm ván gỗ lớn, dày vài inch, có một ô vuông ở chính giữa với những thanh kim loại tạo thành một bông hoa, với lá và cành. Tôi kéo tay cầm bằng gang và quan sát cánh cửa từ từ được mở ra, đẩy những cành cây gãy và đống lá khô xuống trong tiếng bản lề rỉ sét và rít lên như những con thú bị thương. Tiếng động ở khắp căn phòng, hành lang giống như hàng ngàn những linh hồn bị nguyền rủa đang được thiêu đốt ở địa ngục. – Thật là một sự chào đón tuyệt vời! Tôi nhận xét trên video và nở một nụ cười.
Một lối vào lớn mở ra ngay phía sau cánh cửa, trần nhà cao chót vót phía trên, uốn cong như bên trong nhà thờ, với rất nhiều chi tiết trang trí dẫn đến chính giữa nơi vẫn treo một chiếc đèn chùm khổng lồ, bất động và phủ đầy mạng nhện. . Sàn nhà lát đá ca rô đen trắng, có chỗ bị nứt và có khá nhiều bụi mà lần đầu tiên trong đời tôi lại tung bay trong gió khi tôi mở cửa. Bên trái tôi là nơi mà tôi cho là quầy lễ tân, nơi các y tá hoặc hộ lý sẽ chào đón cả khách đến thăm và bệnh nhân mới.
Bên phải tôi, trên tường treo một bản đồ khổng lồ của Nhà tị nạn, với chỉ dẫn đến tất cả các cơ sở khác nhau. Có một bản vẽ nhìn từ trên xuống của nơi này, nó được xây dựng giống như một chữ “T” khổng lồ với lối vào chính mà tôi vừa đi qua nằm trên mặt cắt ngang nơi đường ngang gặp đường thẳng đứng. Đường trên cùng, hoặc nằm ngang nếu bạn thích, là mặt trước của Asylum mà tôi đã nhìn thấy cao chót vót trước mặt khi lái xe trên con đường rải sỏi, tôi sẽ gọi đây là “tòa nhà chính”. Đường thẳng đứng bây giờ nằm trước mặt tôi, thẳng từ lối vào, tôi sẽ gọi đây là “tòa nhà phụ”.
Bên phải tôi và bên trái một sảnh lớn dẫn đến cánh phía đông và tây tạo thành đường ngang của chữ T. Theo bản đồ, có 4 tầng bao gồm cả tầng hầm nơi tôi đang đứng và tầng trệt. Phía sau toàn bộ khu phức hợp này có một ngôi nhà nhỏ, một nhà hỏa táng và một nghĩa trang với hầu hết là những ngôi mộ không được đánh giấu, nơi họ đã chôn những hài cốt ở đây mà không hề có ai đến nhận xác hay những phần còn lại của xác.
Ở tầng trệt, hoặc tầng một nếu bạn muốn gọi như vậy, của tòa nhà chính, ở cánh phía tây, hầu hết là các văn phòng và phòng khám nhỏ hơn, tôi cho rằng sẽ ở gần khi kiểm tra bệnh nhân mới. Bên phải tôi, ở tầng trệt phía đông, có một phòng ăn lớn với nhà bếp liền kề, phòng giải trí, thư viện và một số văn phòng nhỏ. Ngay trước mặt tôi ở tầng một của tòa nhà phụ là những phòng mà các nhân viên có thể ở lại qua đêm. Nhân viên có lẽ đã làm việc trong một số ngày liên tiếp theo lịch trình luân phiên trước khi bị thay thế bởi các đồng nghiệp của họ. Vì vậy, tất cả họ đều cần một nơi nào đó để nghỉ qua đêm trong khi làm việc.
Ở khu vực lối vào, ngay trung tâm có hai cầu thang lớn dẫn đến 2 cánh cửa vào tòa nhà phụ. Ngôi nhà này được xây dựng trước khi có phát minh thang máy, nhưng có vẻ nó đã được tu sửa lại vào đầu những năm 1900 và lắp 1 cái thang máy vào bên cạnh cầu thang phía đông. Họ chắc chắn đã làm mọi thứ theo phong cách thời đó, nay đã bị lu mờ. Những cánh cửa bằng đồng và khung vàng bao quanh. Và một mũi tên bằng vàng được chạm khắc tinh xảo chỉ vào những con số trên tầng.
Cầu thang uốn lượn bằng đá cẩm thạch rộng ít nhất 10 feet theo hình bán nguyệt từ tầng này sang tầng khác. Tay vịn của cầu thang cũng là một kỳ công chế biến gỗ ấn tượng. Gỗ tối màu nhẵn xoắn xung quanh thành một dải bện chi tiết đẹp mắt suốt từ tầng trên cùng đến tầng một, hai cây cột lớn cũng được bao phủ bởi các chi tiết tinh xảo, và trên đỉnh là hai con cú gỗ lớn được chạm khắc bằng tay, với cánh chĩa sang hai bên và đôi mắt to hướng ra tiền sảnh, về phía những cánh cửa lớn phía trước. Có lẽ đây chính là đại diện cho trí tuệ và theo một cách tâm linh nào đó có thể ở đó để xoa dịu những người mới đến và các thành viên trong gia đình rằng đây là nơi học hỏi, cung cấp thông tin và chữa bệnh, chứ không chỉ là nơi bạn đánh rơi những thành viên trong gia đình mà bạn không đủ sức để đối phó với nữa, mà tất nhiên đó là một phần rất lớn.
Trên tất cả các bức tường của tiền sảnh treo những bức tranh sơn dầu lớn mà tôi cho là các bác sĩ trưởng của nơi này. Chúng, giống như mọi thứ khác ở đây, phủ đầy bụi và mạng nhện, một số bị treo hơi xiêu vẹo và một chiếc thậm chí đã rơi xuống đất, làm gãy đôi khung hình. “Bác sĩ. John L. Thomas”, được viết bằng chữ màu vàng ở dưới cùng khung hình bị nứt. Bức tranh vẽ một người đàn ông lớn tuổi với mái tóc bạc trắng và bộ râu ấn tượng, tay cầm một chiếc tẩu tròn lớn đang nhìn thẳng về phía trước với một chiếc khuyên gần như khiến người ta có cảm giác như ông ấy đang nhìn thẳng vào bạn, bức tranh hiện giờ đang nằm trên sàn nhà. Thật là xấu hổ, tôi nghĩ.
Tôi quay lại bản đồ treo trên bức tường bên phải. Ở cánh phía tây, tầng 2 của tòa nhà chính là những phòng bệnh từ 1-80, và cánh phía tây từ 81-161. Tầng 2 của tòa nhà phụ là phòng học và phòng họp. Tầng 3 của tòa chính là nơi giữ chân những bệnh nhân số 162-242 ở phía tây và 243-323 ở phía đông. Và trong tòa nhà phụ, có những phòng hồi sức ở một bên đại sảnh, nơi mà bệnh nhân nghỉ ngơi sau những cuộc phẫu thuật, và khu cách ly ở bên còn lại, nếu có ai cần phải được tách biệt khỏi những bệnh nhân khác vì bất kì lí do gì. Tầng 4 dành cho bệnh nhân từ 324-404 ở cánh tây và 405-485 ở cánh đông. Một số phòng bệnh là phòng đôi, và kể cả khi bệnh nhân đến đây một mình, họ cũng sẽ được xếp vào cùng một phòng để đủ chỗ cho tất cả mọi người. Ở tòa nhà phụ, tầng 4 có những phòng mổ, nơi mà những bác sĩ sẽ tiến hành phương pháp lobotomys cho bệnh nhân. Tầng hầm được dùng với mục đích là “kho chứa” và “lưu trữ”.
Tôi quyết định sẽ bắt đầu kiểm tra tầng một rồi đi lên, và với chiếc máy ảnh trong tay, tôi đi xuống hành lang bên phải, hướng tới phòng giải trí và khu vực ăn uống. Tôi chợt nhận ra rằng dường như những người ở đây vừa mới xuất hiện và biến mất trong một ngày, mọi thứ vẫn nguyên vị trí như thể nó đã được sơ tán vội vàng. Có những khay thức ăn và một chiếc giường bệnh cũ còn sót lại ở hành lang, đi xuống một chút nữa tôi thấy chiếc xe lăn cũ nằm nghiêng trên sàn. Lớp sơn trên tường đã bong gần hết, cuộn lại và nứt nẻ, để lộ lớp gạch phía sau. Dù vậy, đây đó bạn vẫn có thể nhìn thấy tàn dư của lớp sơn cũ, có vẻ như nửa dưới của các bức tường đã được sơn màu xanh lá cây và nửa trên màu trắng. Đây không chỉ là một lựa chọn thẩm mỹ, mọi thứ ở những nơi như thế này đều mang tính tâm linh theo một cách nào đó. Màu xanh lá cây luôn được coi là màu yên tĩnh và tĩnh lặng, trong khi màu trắng tượng trưng cho sự trong sáng và tươi mát. Những cách tinh tế để giữ bệnh nhân trong trạng thái yên tĩnh một cách vô thức.
Tôi nhanh chóng đến trước cửa phòng giải trí, hai cánh cửa đôi lớn màu trắng mở toang chào đón tôi vào căn phòng lớn. Như ở quầy lễ tân và hành lang, đó là một trần nhà cao với các tác phẩm bằng vữa xung quanh, những màu sắc giống như ở hành lang có thể được gợi ý trên những bức tường mục nát. Những giá sách khổng lồ bao phủ toàn bộ bức tường bên phải của tôi, và trên bức tường phía nam, nhìn ra sân trước và con đường rải sỏi mà tôi đã đi xuống trước đó, là những cửa sổ khổng lồ, đón rất nhiều ánh sáng. Ánh sáng tự nhiên luôn được cho là có tác dụng chữa bệnh, vì vậy, theo lẽ tự nhiên, họ muốn bệnh nhân của mình nhận được càng nhiều càng tốt, tuy nhiên, lưới các thanh kim loại trước cửa sổ đã loại bỏ khá nhiều cảm giác tự do. Bàn ghế nằm rải rác khắp phòng, trò chơi trên bàn cờ và sách nằm rải rác khắp nơi. Tôi chụp một số bức ảnh về những cuốn sách trên giá và căn phòng rộng lớn trước khi tôi mạo hiểm ra hành lang một lần nữa, di chuyển xuống phía thư viện.
Khi bước vào thư viện, bạn sẽ thấy rằng nơi đây không chỉ rành riêng cho bệnh nhân mà còn cho nhân viên. Phần lớn lí do là vì màu sắc của căn phòng, mọi thứ đều có tông màu tối hơn, và tất cả đồ nội thất đều được làm từ gỗ tối màu, những giá sách đồ sộ chắc chắn dọc theo mọi bức tường, chỉ chừa khoảng trống cho cửa sổ để lấy chút ánh sáng. bàn cà phê được bố trí xung quanh phòng với những chiếc ghế bành bọc da lớn đặt thành vòng tròn xung quanh chúng. Nó trông giống như một phòng rượu mạnh và xì gà cổ điển. Những cuốn sách trên kệ hầu hết là sách y khoa cũ, bách khoa toàn thư,… Sau khi chụp được một số bức ảnh tuyệt vời về nơi này, tôi tiếp tục đi. Khu vực ăn uống cũng giống như bất kỳ nơi nào khác, những dãy bàn dài, những bức tường trước đây toàn màu trắng, giờ giống như phần còn lại của nơi này, nứt nẻ và hoang phế, với những ô cửa sổ có chấn song cùng kích cỡ như trong phòng giải trí. Ở phía đông xa xôi, bạn sẽ lấy khay và thức ăn của mình và phía sau quầy bạn có thể nhìn thấy căn bếp cũ. Đó là về tầng đầu tiên ở phía đông.
Tôi quay trở lại tiền sảnh, đi ngang qua nó, rồi đi xuống phía tây để kiểm tra một số văn phòng và phòng thi nhỏ hơn. Điều này thật tuyệt! Tất cả các thiết bị đã được bỏ lại phía sau. Những chiếc tủ y tế cổ điển có cửa sổ bằng kính ở nửa trên, một số bị nứt nhưng hầu hết đều ở tình trạng tốt ngoại trừ phần gỗ bị nở ra và lớp sơn bị bong tróc. Những ống tiêm và chai cũ có Chúa mới biết thứ gì vẫn đứng đó. Những chiếc giường bằng kim loại được đóng đinh xuống sàn ở giữa phòng, có gắn dây da ở hai bên để có thể buộc những bệnh nhân không chịu nằm yên xuống. Tôi không nói dối, đó là một nơi đáng sợ để ở một mình. Sẽ không mất nhiều thời gian để thuyết phục bản thân rằng nơi này bị ma ám, bất kể bạn có tin vào điều đó hay không. Và đây mới chỉ là tầng đầu tiên! Với ánh sáng ban ngày vẫn xuyên qua cửa sổ! Nhưng bạn không thể không nghe thấy tiếng la hét và cảm nhận nỗi thống khổ của những người bị bỏ lại ở đây, đặc biệt là những người có lẽ không cần đến kiểu “giúp đỡ” này.
Thử tưởng tượng bị bỏ lại ở nơi như thế này bởi chính gia đình của bạn, bị mắc kẹt trên một cái bàn và bị tiêm thuốc an thần chỉ bởi bạn không giống những người khác. Nhận thức được bạn sẽ không bao giờ gặp lại được người thân, nhận thức được đây chính là cuộc sống mà bạn phải sống cho tới lúc chết và chỉ sau đó mới được thả tự do. Kinh dị nhất là những bức tường đã ở đây qua bao năm tháng, bạn rất dễ để nhận thấy điều đó. Ngồi nhà này không hề bị bỏ quên. Hầu hết các phòng đều giống nhau, các văn phòng bên kia sảnh là văn phòng bác sĩ cơ bản với bàn làm việc lớn, một số ghế bành và giá sách, thực sự không có gì khác thường. Thay vào đó, tôi quyết định kiểm tra các phòng bệnh nhân trên tầng hai, rồi quay trở lại sảnh và bắt đầu đi lên cầu thang đến cánh phía tây. Đột nhiên, một deja vu khác! Hoặc, không thực sự là một deja vu?
Tôi thề rằng đã có vài giây xuất hiện thứ đó, rằng tôi được bao quanh bởi con người. Bác sĩ lên lầu rồi xuống lầu, những âm thanh phát ra từ những căn phòng. Như thể là tôi đã quay ngược về quá khứ khi mà khu tị nạn đang còn được sử dụng. Nhưng sau một cái nháy mắt, mọi thứ đều biến mất. Cái cầu thang một lần nữa trở nên trống rỗng và đầy rẫy những dấu hiệu suy tàn. Không còn tiếng động nào khác ngoài tiếng thở phấn khích của tôi. Tôi dừng quay phim, và nhìn lại những giây cuối mà tôi vừa quay được, nhưng không có dấu hiệu gì bất thường cả, trừ một vài giấy có cảm giác như tôi đang gặp trục trặc kỹ thuật. Thật kì lạ, tôi nghĩ, trước khi tiếp tục quay phim và đi lên tầng 2.
Hành lang ở đây ngăn nắp hơn ở tầng một, và bạn có thể thấy rõ hơn cách phối màu được sử dụng, giống như ở tầng một với màu xanh lá cây giờ đã phai ở nửa dưới và màu trắng ở trên. Tôi chọn một căn phòng ngẫu nhiên và đi vào trong. Đó là một căn phòng đơn, và đồ đạc rất sơ sài. Dọc theo bức tường bên phải là một chiếc giường có các thanh chắn được bắt vít chắc chắn vào một bên khung kim loại của giường. Một tấm chăn hơi vàng vẫn còn nằm đó. Ở phía xa của căn phòng, một cửa sổ hẹp nhìn ra sân trước, cửa sổ này cũng có các chấn song kim loại ở phía trước, và hai tấm rèm mỏng màu trắng trong suốt treo trên giá treo rèm phía trên. Có một cái bàn nhỏ và một cái tủ có vài ngăn kéo. Tôi đi tiếp và tìm thấy một căn phòng vẫn còn treo một chiếc áo choàng bệnh nhân cũ trên một chiếc ghế, với cái tên “Tị nạn Fairmeadow” được in bằng những chữ lớn đã phai màu ở mặt sau. Tôi đã dành thời gian để chụp một vài bức ảnh trước khi quyết định đi kiểm tra thứ mà tôi nghĩ sẽ là viên ngọc quý nhất trong ngày của tôi ở đây, các phòng phẫu thuật trên tầng bốn.
Khi tôi đang định ra khỏi đại sảnh thì nhận ra pin của camera sắp hết, thật kì lạ bởi tôi chưa quay phim lâu đến như thế. Tôi biết là tôi đã kiểm tra lại xem pin đã được sạc đầy trước khi tôi đến đây. Thường thường pin có thể sử dụng trong 5 đến 6 tiếng cho đến khi cạn pin.
“Anh ta vẫn giữ nhân vật đó chứ?”
Câu chữ đó vụt ngang qua tôi như lời thì thầm trong gió. Thật sự tôi vừa nghe thấy điều gì đó, hay chỉ đang tưởng tượng? Có vẻ như nó phát ra từ phía dưới đại sảnh, nhưng tôi không chắc lắm… Nhìn xung quanh và ra xa đại sảnh, không có gì cả, không có ai cả. Tôi nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu, loại bỏ đi những suy nghĩ, thay pin trong camera và tiếp tục cuộc hành trình. Nhưng tôi không hoàn toàn loại bỏ được những suy nghĩ ghê rợn kia đi trong khi đang bước lên tầng trên. Tôi không tin vào ma quỷ, ma ám hay những thứ như vậy, nhưng phải thừa nhận tôi đang có cảm giác không được thoải mái khi ở đây. Tôi kiểm tra lại lần nữa để chắc rằng tôi đang thực sự ở đây một mình. Xin chào?! Tôi hét xuống về phía đại sảnh trống không, chỉ có tiếng vang trả lời lại. Tôi nhẹ nhàng bước đến căn phòng gần nhất để xem có ai đang rình rập ở đây hay không.
Rèm cửa treo từ phía trần nhà, loại mà dùng cho giường đơn trong căn phòng đôi. Tôi rõ ràng đã nhìn thấy hình bóng một người ở phía bên kia. Nỗi sợ bao trùm lấy tôi! Chẳng phải tôi đã đến đây một mình từ trước đến giờ hay sao?Tôi đang bị theo dõi bởi những kẻ giết người bị mất trí nhớ hoặc tệ hơn? Từ từ và lặng lẽ, tôi bước đến tấm rèm và nhanh chóng kéo nó sang một bên! Tôi nắm lấy chiếc giường trước mặt và thở phào nhẹ nhõm khi nhận ra đó chỉ là một hình nộm. Loại dùng để thực hành các thủ thuật y tế trên. Nó trông cũ kỹ và tả tơi, xung quanh mắt có nhiều lỗ nhỏ, như thể bị đâm đi đâm lại nhiều lần. Tôi lấy lại tinh thần và bắt đầu bước ra cầu thang. Tuy nhiên, cảm giác khó chịu vẫn còn đọng lại trong đầu tôi, tất cả những giọng nói đó đến từ đâu? Tôi đang bị theo dõi bởi những kẻ giết người bị mất trí nhớ hoặc tệ hơn?
Tôi đi lên tầng 4 và có vẻ đây là tầng bị ảnh hưởng nhiều nhất bởi thời gian và sự thờ ơ. Dường như nó đã xuống cấp lâu hơn nhiều so với các tầng khác. Trên tường không còn một vết sơn, chỉ là những viên gạch trơ trọi, nứt nẻ, trần nhà bạc màu, thâm đen, có chỗ trũng xuống. Trông như thể nó sắp sụp đổ hoàn toàn bất cứ lúc nào. Điều gì sẽ xảy ra nếu sàn sập? Tôi sẽ ngã và có thể bị thương nặng ở đây mà không có sự giúp đỡ xung quanh, hoặc tệ hơn. Nhưng tôi sẽ là loại nhà thám hiểm đô thị nào nếu tôi thậm chí không thử? Rốt cuộc, đây là lý do tôi đến đây! Tôi thu hết can đảm và bước nhẹ bước đầu tiên ra sàn nhà. Ở đây không có tấm đá nào, sàn nhà toàn bằng gỗ, mùi gỗ mốc meo. Một số trông như bị cháy, kêu cọt kẹt và nứt toác dưới sức nặng của tôi, nhưng tôi vẫn tiếp tục đi. Tôi đi vào hành lang của ngôi nhà phụ. Ở đây bạn có thể thấy dấu vết rõ ràng của một đám cháy tại một số điểm. Những bức tường có những mảng tối trên chúng, như thể chúng đã phải hứng chịu sức nóng dữ dội. Chắc đây là vụ cháy mà tôi đã đọc.
”Jeremiah Robertson.”
Tôi quay đầu lại, tôi cảm thấy, tôi chắc chắn là đã có ai đó đứng ngay cạnh tôi và thì thầm vào tai tôi! Nhưng cũng như những lần trước, không có ai ở đây cả! Tôi chợt nhận ra mình vẫn đang bị trói trên chiếc giường chết tiệt này. Cái quái gì đang diễn ra vậy! Tôi hét lên. Không một lời hồi đáp. Tôi cố gắng nhìn xung quanh để xem mình đang ở đâu, nhưng nhanh chóng nhận ra rằng ngay cả đầu của tôi cũng đã bị cố định. Tôi không thể di chuyển chút nào. Liếc mắt qua khóe mắt, tôi có thể thấy thứ trông giống như một trong những tủ y tế mà tôi đã thấy trong phòng khám trước đó, chỉ có điều.. nó trông mới tinh. Không hề giống những cái tôi đã thấy, với lớp sơn bị bong tróc hay những mặt kính bị nứt. Xin chào?? Tôi lại hét lên. Có ai ở đó không? Bạn đang làm gì với tôi vậy? Tôi đang ở đâu?
Không có gì xảy ra cả… chết tiệt, tôi cần phải nhớ ra tại sao tôi lại ở đây. Tôi đang ở đâu?… Phải, tầng 4. Tôi nhắm mắt lại và lục lại trí nhớ xem chuyện gì đã xảy ra ở khu tị nạn. Tôi đang đi vào một đại sảnh dài, phía trên cánh của bên phải, có một kí hiệu có thể đọc được, một chút. Đó là OPR 2. Phòng mổ số 2( Operating Room 2), tôi đoán trong khi đẩy cánh cửa mở ra.
Có vẻ như đó là một trong những phòng phẫu thuật cũ phục vụ cho việc giáo dục, có bàn mổ ở giữa phòng và khán đài xung quanh nó ở tầng hai dành cho sinh viên y khoa hoặc đồng nghiệp quan sát quy trình. Một cảm giác khó chịu khi ở đó, biết những gì đã xảy ra với rất nhiều người ở đây. Rất nhiều lobotomies. Tình trạng của căn phòng gần như tốt hơn rất nhiều so với hành lang ở phía bên kia cánh cửa, mặc dù trông vẫn rất hoang phế. Tuy nhiên, lối vào và khu vực ngay cạnh cửa trông đã bị cháy sém nặng nề. Sàn nhà được lát gạch trắng lớn, hầu hết vẫn còn nguyên vẹn, bàn mổ rỉ sét ăn mòn kim loại và bảng đen phía sau bàn có màu xám nhạt hơn hơn màu đen. Những cửa sổ lớn nhìn về hướng đông nhắc nhở tôi rằng ánh sáng ban ngày đang nhanh chóng biến mất. Tôi liếc nhìn bảng đen một lần nữa và thấy rằng vẫn có thể nhận ra những chữ viết và hình vẽ đã từng ở đó.
Theo những gì tôi biết, có vẻ như đó là một mô tả chi tiết về lobotomy. Khi thực hiện phẫu thuật cắt thùy não, đầu tiên bệnh nhân sẽ bị làm bất tỉnh do sốc điện. Mặc dù, có tin đồn rằng bước này không nhất thiết phải luôn được thực hiện, đôi khi tất cả những gì cần làm là một chiếc cố định đầu cũ tốt và một bệnh nhân khá tỉnh táo. Sau đó, bác sĩ đặt một dụng cụ sắc nhọn giống như cây gắp đá phía trên nhãn cầu của bệnh nhân. Bằng một nhát búa nhanh và mạnh, bác sĩ sau đó đâm “cuốn băng” xuyên qua hốc mắt ngay phía trên mắt, xuyên qua hộp sọ và vào não, cắt đứt các kết nối ở vỏ não trước trán mà bệnh nhân thường không để lại trong đó. trạng thái thực vật trong suốt phần đời còn lại của mình. Thủ tục này được thực hiện trên tất cả các loại bệnh nhân, hầu hết trong số họ có thể dễ dàng có được cuộc sống bình thường nếu được lựa chọn.
Tôi nhìn quanh căn phòng, và tôi mất hết tinh thần khi nhìn thấy những dụng cụ như cái cuốc để lấy đá và một cái búa kim loại nằm trên bàn bên cạnh bàn mổ. Tôi cầm nó lên và tưởng tượng cảm giác sẽ thế nào khi nhìn thấy những thứ này, và khi biết được nó sẽ sớm được cắm vào não bạn. Tôi cảm thấy buồn nôn khi cầm nó, nên trả nó về chỗ cũ. Tiếp tục nhìn xung quanh và tôi nhìn thấy những ngăn kéo của một cái bàn làm việc nằm ở trong góc phòng. Một ngăn thì toàn những vòng tay kim loại với những cái tên được khắc trên một đĩa nhỏ ở giữa. Chắc hẳn những thứ này thuộc về những bệnh nhân. Có tầm 20 cái, tôi nhặt từng cái một lên, Janet McFerren, John Reese, Oliver Holden. Tôi chuẩn bị đóng ngăn kéo lại thì bị thu hút bởi một cái vòng tay với tên khắc Jeremiah Robertson.
Lại là cái tên đó. Tôi thề là tôi đã nghe thấy cái tên này trước đó tại đại sảnh. Chắc là một sự trùng hợp, giả sử tôi đã tưởng tượng ra một cái tên bất kì trước đó, và bây giờ tìm thấy cái tên đó ở đây. Liệu rằng tôi đã thật sự nghe thấy nó? Và một lần nữa, tôi phải giải thích làm sao về việc nghe thấy những cái tên vang vọng trong hành lang bị bỏ hoang của khu tị nạn? Liệu tôi đã bỏ lỡ điều gì?
Tôi thấy rằng tôi đã có quá nhiều cảnh quay ở đây và đồ đạc xung quanh. Vì thế, có lẽ tốt nhất tôi nên ra khỏi đây trước khi trời tối hẳn. Tôi đã đặt phòng ở một nhà nghỉ gần đây, nơi mà tôi sẽ nghỉ ngơi trước khi đến nhà từ bỏ hoang trong một vài giờ vào ngày hôm sau. Tôi quay trở lại cầu thang và đi xuống khu vực lễ tân. Khi tôi đứng tại đây, thu dọn đồ đạc, liếc nhìn sàn nhà lần cuối. Tầng hầm. Tôi vẫn chưa kiểm tra tầng hầm. Tôi nhìn ra ngoài, chắc phải còn tầm 1 tiếng nữa mặt trời mới lặn. Chắc chắn tôi sẽ tự dằn vặt mình nếu như không đến đó, sau tất cả, tôi đã đi đến tận đây rồi. Thật là ngu ngốc nếu như chưa kiểm tra hết toàn bộ nơi này, phải chứ?
Vậy nên tôi lấy camera ra khỏi túi và bắt đầu quay phim trong khi đang tiến về bàn làm việc của y tá trong khu lễ tân. Căn phòng phía sau cái bàn to hơn so với tôi nghĩ. Nó giống như phòng nghỉ ngơi cho y tá và người già, một số bàn ghế, một cái bồn tắm và một cái bếp dùng gỗ để nấu những bữa ăn nhỏ hoặc nấu sôi nước. Phía sau có một cái cửa. Mặc dù những chữ cái đã biến mất, nhìn cái cách mà ánh nắng mặt trời đã làm phai màu cánh cửa, bạn vẫn có thể nhận ra những chữ cái đã từng xuất hiện ở đây; “tầng hầm”. Tôi nhớ rằng sơ đồ ghi chú đây là nơi để lưu trữ, nhưng tôi nghĩ sẽ có một hiện vật thú vị ở đây.
Cánh cửa nặng, chủ yếu bằng kim loại, chắc để đề phòng trường hợp có hỏa hoạn. Những tầng hầm là những nơi ẩn náu lí tưởng và cánh cửa kim loại thì ngăn lửa đi vào đây. Phía sau cánh cửa, một cầu thang xoắn bằng đá dẫn lối về phía bóng tối sâu thẳm. Tôi lấy đèn pin từ túi và thắp sáng các bậc thang phía trước mỗi khi bước từng bước một, trong khi đang tường thuật trong video để giải thích những gì tôi đang làm.
“Phòng 272, đến lúc rồi!”
Tôi gần như ngã khỏi bậc thang! Chính là giọng nói lúc đó, vang vọng ở đâu đó gần đây, nhưng cũng giống như những lần trước, không có bất kì ai ở đây. Tôi suy nghĩ nghiêm túc về sự tỉnh táo của mình, những vẫn tiếp tục công việc. Tôi cần phải kiểm tra một vài căn phòng nữa trước khi ra khỏi đây. Cuối cùng cũng tới tầng hầm, sau khi không biết mình đã rẽ bao nhiêu cầu thang ngoằn nghèo, và chùm sáng phát ra từ chiếc đèn pin phía trước. Đó là một căn phòng lớn với trần nhà thấp bằng đá. Các bức tường và sàn nhà được làm từ những khối đá lớn. Những cửa sổ nhỏ ở phía bên phải, cao gần bằng trần nhà, không lớn hơn 12 x 6 inch, nhưng ngay cả những cửa sổ này cũng có chấn song, mặc dù không ai có thể chui lọt qua những lỗ hẹp đó. Tôi nhận thấy rằng ánh sáng ban ngày đang biến mất nhanh hơn tôi nghĩ và gần như đã biến mất, tốt hơn hết là tôi nên nhanh lên.
Căn phòng đầy những tủ và kệ sách. Các tập tài liệu và sách xếp chồng lên nhau không theo trật tự. Tôi tiến lại gần và tìm thấy một chiếc tủ có nhiều ngăn kéo nhỏ, giống như loại tủ từng có trong thư viện trước khi mọi thứ được số hóa. Chúng được đánh dấu theo thứ tự bảng chữ cái, ngăn đầu tiên từ A đến C, ngăn thứ hai từ D đến F,… Tôi không biết tại sao, nhưng tay tôi ngay lập tức di chuyển đến ngăn kéo được đánh dấu từ P đến R. Tôi đặt máy ảnh lên giá ba chân mà tôi đã giữ nó bên cạnh và kéo ngăn kéo ra. Tôi kẹp chặt chiếc đèn pin giữa đầu và vai và bắt đầu lật các tập hồ sơ bên trong. Petersen, Petrov, Perskins, Quinn, Quimby, Reed, Reynolds, Robertson,Robinson, Đợi đã! Robertson! Tôi lấy tập tài liệu ra và mang nó cùng với chiếc máy ảnh đến chiếc bàn gần cầu thang. Tôi mở nó ra và bắt đầu đọc.
Số bệnh nhân: 367
Tên: Jeremiah Robertson.
Ngày nhập viện: 4 tháng 4 năm 1912.
Lý do: Tâm thần phân liệt / Rối loạn đa nhân cách
Điều trị: Tâm lý trị liệu, tư vấn và liệu pháp tâm lý xã hội.
Nhận xét: bệnh nhân không có dấu hiệu cải thiện trong vòng 2 năm điều trị liên tục. Mặc dù những lần chuyển đổi tính cách đang dần tăng lên, độ nghiêm trọng của căn bệnh, không còn nghi ngờ gì nữa, sẽ diễn biến theo hướng tồi tệ. Vì thế chúng tôi quyết định, bệnh nhân 367, Jeremiah Robertson, sẽ chính thức trải qua liệu pháp lobotony (phẫu thuật cắt thùy não). Chúng tôi tin rằng liệu pháp này sẽ cứu bệnh nhân khỏi căn bệnh quái ác này. Bệnh nhân sẽ trải qua phẫu thuật vào ngày 14 tháng 11 năm 1914.
Kí tên, Bác sĩ John L. Thomas
Tôi cảm thấy phát ốm, không hiểu tại sao. Tôi cảm thấy sợ hãi, khó thở, như thể tôi đang chạy trốn khỏi thứ gì đó. Khi tôi lật qua trang tiếp theo, máu dồn hết xuống đầu và chảy xuống chân. Tất cả những sợi lông trên người tôi dựng đứng và tôi ngã xuống đất. Ở đó, ở mặt sau của trang đầu tiên, vẫn còn dính chút keo cũ là bức ảnh của Jeremiah Robertson. Một hình ảnh của tôi! Tôi đã làm rơi tập tài liệu xuống sàn vì sốc, chắc tôi đã nhầm, ở đây tối quá! Không thể nào! Tôi chộp lấy tập tài liệu và máy ảnh rồi chạy lên lầu vào phòng nghỉ.
Tôi mở toang cánh cửa nặng trịch và ít nhiều đâm sầm vào chiếc bàn gần nhất và mở tập tài liệu ra lần nữa. Không còn nghi ngờ gì nữa, đó là hình ảnh của tôi! Làm thế quái nào điều này có thể được? Bức ảnh chắc chắn đã cũ, khoảng từ năm 1912 khi tập tin được tạo ra. Nó đã phai màu, cuộn tròn ở các góc, nhuốm màu hơi vàng trên toàn bộ, nhưng chết tiệt, đó là tôi!
Tôi phải ngồi xuống để lấy lại hơi thở, điều này thật điên rồ! Tôi không thể sắp xếp suy nghĩ của mình, tôi cố gắng tìm ra những lời giải thích hợp lí cho việc này, có thể, đó là một người họ hàng của tôi, một người mà tôi chưa từng nghe nói đến? Có lẽ tất cả chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên, hoặc tâm trí mệt mỏi của tôi đang giở trò với tôi? Tôi lật lại trang đầu tiên. Phòng 272. Đó cũng là những gì tôi nghe thấy ở cầu thang…
Tôi cần phải kiểm tra nó. Tôi đã quay phim xong, tôi đã phát hoảng khi nghĩ đến việc làm một video youtube về điều này. Tôi thu dọn máy ảnh và đặt những chiếc túi cạnh cửa ra vào rồi lại bắt đầu đi lên lầu. Tôi lên tầng ba và rẽ trái, xuống cánh phía đông của tòa nhà chính, 268, 269, 270, 271…ở đó. Phòng 272.
Cánh cửa hé mở và phát ra tiếng cọt kẹt the thé khi tôi từ từ đẩy nó ra. Nó không có gì khác thường, trông giống như những phòng bệnh nhân khác mà tôi đã thấy ở đây. Tuy nhiên, nó có chút gì đó khác biệt. Thật quen thuộc, tôi biết căn phòng này. Tôi đột nhiên bị chóng mặt cực độ. Tôi phải ngồi xuống giường, nhưng trước khi tôi hoàn thành ý nghĩ đó, mọi thứ trở nên tối đen.
Tôi thức dậy với âm thanh của giọng nói gần tôi. –Người đó nói rằng anh ta đã đến thăm các trại tị nạn, nhà tù, bệnh viện bị bỏ hoang, v.v. và giới thiệu chúng cho những người khác xem. Tôi nghe họ nói – Anh ấy vẫn giữ nhân vật đó chứ? – Vâng, tôi e là vậy.
Tôi mở mắt, đầu đau, mắt mờ, không thể di chuyển. – Phải, đây là bênh nhân số 367, Jeremiah Robertson, tôi nghe thấy giọng nói từ đâu đó gần đây. Chuyện quái gì đang diễn ra vậy! Tôi hét lên. Không ai trả lời. Tôi thử nhìn xung quannh và đó là khi tôi nhận ra đầu tôi đã được cố định. Ngoài mắt tôi, tôi nhìn thấy một tủ y tế.
Ông Robertson, tôi đột nhiên nghe thấy ai đó nói. Ai vậy?! tôi la lên. Tôi đang ở đâu, chuyện gì đang xảy ra? Ông Robertson, tôi cần ông bình tĩnh lại, ông làm được chứ? Giọng nói phát ra. Tôi KHÔNG phải Robertson, tôi trả lời. Tên tôi là Jason, và ông không có quyền gì để… hắn ta ngắt lời tôi. Phải, Jason, tôi biết ông là ai, chúng ta đã gặp nhau trước đó, rất nhiều lần. Tôi cảm thấy choáng váng? Ý ông là sao, chúng ta đã gặp nhau? Ông là ai?!
Tên tôi là John L. Thomas, và nếu ông có thể bình tĩnh lại, chúng ta có thể nới lỏng sự giam cầm này và có một cuộc trò chuyện thoải mái. Được chứ?
Yeh,… được thôi, tôi lắp bắp. Tôi quá shock để có thể có bất cứ kháng cự nào vào lúc này, tôi bỏ cuộc và hít một hơi thật sâu. Hai người đàn ông to lớn, trong bộ đồ trắng đang bắt đầu tháo bỏ những sợi dây giữ chặt tôi và giúp tôi ngồi xuống. Một trong số đó đứng sau tôi và người còn lại đứng cạnh tôi, người đàn ông mà tôi nhận ra là người trong bức tranh sơn dầu bị rớt xuống ở tiền sảnh, bác sĩ John L. Thomas.
Ông Robertson, người đàn ông tiếp tục. Tôi e rằng bệnh của ông đang chuyển qua một biến thể mới.
Nghe này, bác sĩ. Tôi không biết ông đang nghĩ tôi là ai, nhưng tên tôi không phải Robertson. Tôi là Jason và là một…
Một nhà thám hiểm đô thị, phải, chúng tôi biết, ông đã nói cho chúng tôi nhiều lần.
Tôi không hiểu. Tôi chưa từng gặp các người, tôi chưa từng đến đây!.. Và làm sao các người lại dọn dẹp nơi này nhanh đến vậy? Mọi thứ đều trông rất mới? Tôi nhìn xung quanh, tường không có vết sơn rơi, sàn nhà sạch sẽ không chê vào đâu được, những hàng tập hồ sơ được đặt ngay ngắn trên giá sách. Tôi liếc ra khỏi phòng và thấy các y tá và hộ lý đi ngang qua, những bệnh nhân ngồi trên xe lăn được đẩy xung quanh, có vẻ như tôi đã trở lại khi nơi này còn nguyên sơ.
Tôi ngồi há hốc mồm cố nắm bắt những gì mình đang thấy. – Như tôi đã nói, bác sĩ tiếp tục. Tôi hiểu rằng tất cả điều này rất khó hiểu, nhưng hãy để tôi đảm bảo với ông, chúng tôi đã trải qua điều này nhiều lần, ông và tôi. Và đã đến lúc cuối cùng chúng ta phải làm gì đó. Bác sĩ ra hiệu cho người bảo vệ bên cạnh đi lấy một chiếc xe lăn dựng trong góc.
Phòng 272, đến lúc rồi! Ai đó hét lên từ hành lang.
Đi với tôi, bác sĩ nói khi tôi cảm thấy bàn tay to lớn từ người đàn ông phía sau nắm lấy cánh tay tôi để đỡ tôi xuống xe lăn. Họ bắt đầu trói tay tôi xuống xe lăn và tôi cố đẩy ra.
Bây giờ, bác sĩ Thomas nói, không có gì phải sợ, thưa ông Robertson, đây là cách để bảo vệ chính ông, chúng tôi sẽ thả ông ngay khi chúng tôi đến, được chứ? Đến nơi, tôi nghĩ. Tôi hít một hơi thật sâu và cố gắng thư giãn. Tôi cần phải hợp tác để hiểu chuyện quái gì đang xảy ra. Ok.. tôi nói, gật đầu và để họ trói tay tôi xuống.
Chúng tôi ra ngoài hành lang, bác sĩ Thomas đi trước tôi, chậm rãi gói thuốc lá vào chiếc tẩu tròn của ông. Cả hai người đàn ông to lớn đi phía sau tôi, một người đẩy xe lăn. Tôi không thể tin vào những gì mình đang thấy. Ở đây có người ở khắp mọi nơi, tất cả các phòng đều có bệnh nhân, y tá đi tới đi lui với thiết bị hoặc biểu đồ. Bây giờ, lần đầu tiên tôi nhận ra rằng mình đang mặc chiếc áo choàng, chiếc áo choàng mà tôi đã thấy ở một trong những căn phòng bỏ hoang trước đây, với dòng chữ “Tị nạn Fairmedow” được in ở mặt sau. Tôi bắt đầu cảm thấy hoảng sợ.
Như tôi đã nói trước đây, bác sĩ Thomas tiếp tục, Chúng tôi đã nói chuyện này nhiều lần trước đây. Thật không may, tôi không nghĩ rằng các liệu pháp của chúng tôi đã có bất kỳ tác động thực sự nào đến tình trạng của ông. Mặc dù các cơn bệnh đến ít thường xuyên hơn, nhưng tôi nhận thấy rằng khi chúng đến, chúng có xu hướng ảnh hưởng đến ông sâu sắc hơn. Ông dường như ngày càng bị thuyết phục về điều này, thực tế là vậy. Chúng tôi dừng lại trước chiếc thang máy hiện đã hoạt động hoàn toàn, tôi thấy mũi tên phía trên nó di chuyển từ tầng một lên hai, rồi từ tầng hai lên tầng ba, một tiếng chuông rõ ràng vang lên khi cánh cửa từ từ mở ra. Bác sĩ đi đến phía sau tôi và cảm ơn các y tá. Tôi có thể lấy nó từ đây, bác sĩ nói, gửi họ trở lại hành lang của tầng ba. Bác sĩ đẩy tôi vào thang máy và nhấn nút lên tầng bốn.
Bây giờ ông đừng lo lắng về điều này, ông Robertson, chúng tôi khá chắc chắn rằng chúng tôi sẽ loại bỏ tình trạng này của ông một lần và mãi mãi. Loại bỏ ông khỏi điều này, Jason-nhân cách mà ông đã tạo ra.
Bây giờ, tôi thực sự hoảng loạn. – Không không không, anh đưa tôi đi đâu vậy? Tôi không phải là một nhân cách chết tiệt, tôi là một người thực sự! Ông không thể làm điều này! Tôi bắt đầu hoảng sợ khi những cánh cửa từ từ mở ra trên tầng bốn. Hai hộ lý mới, cũng to như vậy, đang đợi ở phía bên kia cửa thang máy để hỗ trợ bác sĩ. Một lần nữa anh ta đi trước trong khi tôi đang bị đẩy bởi những bản sao này. Tất cả họ đều trông giống nhau. Bây giờ tôi đã biết chúng tôi sẽ đi đâu. Chúng tôi rẽ vào tòa nhà phụ, rồi vào OPR2. Nó trông vẫn y như khi tôi ở đây, chỉ vài phút trước, mặc dù cũng giống như những nơi khác, nó không tì vết, sáng bóng và trông mới tinh.
Bác sĩ đến bên tôi và đặt một tay lên vai tôi. Ông ta nói, hãy thoải mái, chúng tôi đã làm điều này nhiều lần trước đây, bạn không có gì phải lo lắng. Chẳng bao lâu nữa, bạn sẽ trở lại bình thường, trở lại với một Robertson tốt bụng ngày xưa. Ông ta cúi xuống và tháo một chiếc vòng tay khỏi cổ tay tôi, tôi thậm chí còn không nhận ra điều đó trước đây. Sau đó bác sĩ đi đến chiếc bàn trong góc, có một y tá đang ngồi ở đó. Ông đưa chiếc vòng cho cô ấy và tôi thấy cô ấy bỏ nó vào ngăn kéo. Ông Robertson, đã lên kế hoạch mổ não vào hôm nay, ngày 14 tháng 11 năm 1914, ông nói với cô ấy. – 1914?! Tôi kêu lên, các người điên à? Bây giờ là năm 2021 và ông không thể thực hiện mổ não người.
Ông Robertson, tôi phải nhấn mạnh rằng ông cần phải bình tĩnh lại, nếu không chúng tôi sẽ phải dùng thuốc an thần cho ông. Bác sĩ nói, quay đầu về phía tôi, nghiêm khắc nhìn tôi. Một trong những người hộ lý đi tới chiếc tủ bên phải tôi và mở khóa các cửa kính, như thể sẵn sàng nếu họ cần thực hiện lời đe dọa của mình. Tôi phải tìm ra cách để ra khỏi đây! Tôi cố lấy lại bình tĩnh và nhìn quanh phòng. Mãi đến lúc đó tôi mới để ý thấy tất cả mọi người ở tầng hai đang nhìn xuống chúng tôi. Nhiều bác sĩ hơn, những thanh niên cầm bút và giấy, sinh viên y khoa, tôi đoán thế. Tất cả họ đều nhìn tôi theo cách mà bạn nhìn một con khỉ ở sở thú. Đây là cảm giác của họ, tôi nghĩ. Giống như một mẫu vật, một thí nghiệm đang chờ diễn ra.
Tôi tiếp tục quan sát căn phòng, bác sĩ Thomas lúc này đang đứng cạnh tấm bảng đen, lúc này đã đen hoàn toàn, và đang vẽ một thứ gì đó trong khi phát biểu trước khán giả ở tầng hai. Tôi nhìn sang bên phải, đó là chiếc tủ y tế, lúc này cửa kính đang mở. Có nơi vật tư xếp chồng lên nhau trên kệ bên trong. Ống tiêm, ống và một chai cồn Ethyl lớn có cảnh báo “dễ cháy” lớn ở bên cạnh. Tôi nhìn lại bác sĩ Thomas, người vẫn đang viết và vẽ trên bảng đen trong khi nói to với những người xung quanh. Những người hộ lý đã ngồi xuống hai chiếc ghế bên trái tôi, chăm chú lắng nghe những gì bác sĩ nói.
Tôi từ từ cố gắng thoát khỏi dây trói. Họ đã không trói tay phải của tôi chặt như tay trái, có lẽ nếu tôi… Bác sĩ quay sang tôi, chỉ bằng cả cánh tay và đưa tôi vào phòng, tôi thả lỏng ngay lập tức. Một trong những người to lớn mặc đồ trắng đến và đẩy tôi vào giữa phòng, ngay cạnh bàn mổ. Mãi đến lúc đó tôi mới nhận ra những gì được viết trên bảng đen. Đó là mô tả giống như tôi đã thấy lần trước khi tôi ở đây, hướng dẫn từng bước về phẫu thuật mổ bụng. Đầu óc tôi quay cuồng, tôi không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra, tất cả những gì tôi biết là tôi phải thoát khỏi đó.
Ánh mắt của mọi người lại một lần nữa tập trung vào phần trình bày của bác sĩ Thomas, và cuối cùng thì tôi cũng lén lút đưa tay từ trái sang phải! Tôi cảm thấy nó lỏng ra! Tôi để nó như thế cho đến bây giờ, như là không thu hút sự chú ý về bản thân mình. Tôi cũng cần nới lỏng tay trái của mình, nhưng không có cách nào mà không bị chú ý, tôi đang ngồi ngay trước mặt ít nhất 10 người. Tôi cần phải động não!
Thứ lỗi cho tôi, bác sĩ Thomas. Liệu rằng tôi có thể nhìn những gì ông đang viết? Sau tất cả, tôi là người được hưởng lợi ích từ những cuộc điều trị này và tôi nghĩ sẽ rất thú vị nếu biết được cuộc điều trị sẽ diễn ra như thế nào. Người bác sĩ quay đầu lại mà mỉm cười. Thấy chưa nào, bây giờ ông đã bình tĩnh lại rồi và đang bắt đầu có các giác quan. Ông ra lệnh cho một trong những người hộ lí tới để đưa tôi đi. Giờ đây, tôi đang quay lưng lại với khán giả và từ từ nới lỏng tay ra, một cách cẩn thận, nới lỏng tay trái của tôi.
Tôi vừa đặt bàn tay phải của mình trở lại dưới dây trói thì bác sĩ Thomas quay mặt về phía căn phòng một lần nữa.
Và đó là về cuộc phẫu thuật này! Bác sĩ nói, Có câu hỏi nào không? Ông đã hoàn thành bài thuyết trình của mình, tôi không còn nhiều thời gian nữa. Tôi nhìn thấy chiếc bàn nhỏ mà tôi đã thấy trước đây, bây giờ ở bên trái của tôi, nó ở đó, cái cuốc và cái búa, sáng lấp lánh trong ánh sáng. Bác sĩ Thomas rút tẩu ra khi nghe một sinh viên hỏi điều gì đó, và nhét thuốc lá vào đó một lần nữa. Ông lấy trong túi ra một hộp diêm, châm một điếu và đưa lên đầu tẩu, rít một hơi thật sâu để hút thuốc. Khói bay lên trần nhà, có mùi ngọt ngào. Ông ấy ném hộp diêm xuống bàn bên cạnh tôi và tôi biết đây là cơ hội của mình.
Nhanh hết mức có thể, tôi gần như bay ra khỏi xe lăn, vừa đi vừa chộp lấy mấy que diêm. Tôi lao đến chiếc tủ y tế đang mở và chộp lấy chai cồn Ethyl và giơ nó lên không trung. Chờ đã!! Bác sĩ Thomas hét lên khi những người hộ lý chuẩn bị chạy tới và tóm lấy tôi. Ông Robertson, bây giờ đừng làm gì vội vàng ở đây. Hãy nhớ rằng, tất cả chúng tôi ở đây để giúp ông! – Vâng, tao không nhớ đã nhờ chúng mày giúp đỡ! Tôi hét lên. Tao KHÔNG định để chúng mày đập một cái cuốc băng chết tiệt vào hộp sọ của tao, chúng mày hiểu chứ?! -Bình tĩnh nào, bác sĩ nói, từ từ tiến về phía tôi. Ông không thực sự nghĩ rằng bạn có thể đi bộ ra khỏi đây, phải không? Tôi lùi lại khi ông ta đến gần, nâng cái chai lên cao hơn.
Dừng lại ngay! Tôi la lên. Đừng tới gần! Liếc qua, tôi thấy những người hộ lý đang từ từ đi dọc theo bức tường về phía tôi. Một tiếng thở hổn hển và lầm bầm không rõ ràng đã được nghe thấy từ các sinh viên và bác sĩ phía trên chúng tôi. Với tất cả sức mạnh của mình, tôi ném cái chai xuống sàn, làm những mảnh thủy tinh văng khắp phòng, chất lỏng trong chai bắn tung tóe khắp nơi. Tôi đốt một que diêm, và giơ nó lên một cách đe dọa. Tôi đã nói Dừng lại!! Tôi lại hét lên. Những người hộ lý nhìn sang bác sĩ Thomas để xác nhận những việc cần làm. Ông ta giơ tay lên trời. Bây giờ hãy cẩn thận, ông Robertson, nó rất dễ cháy! Ồ tao biết, tôi nói. Một là mày để tao đi, hoặc tao sẽ đốt cháy nơi chết tiệt này. Mày nghe rõ rồi chứ?!
Một trong những người đàn ông mặc đồ trắng nhìn thấy cơ hội của mình và lao về phía tôi. Chuyển động nhanh của hắn làm tôi giật mình và đánh rơi que diêm đang cháy sáng xuống sàn. Một tia sáng lóe lên làm căn phòng choáng váng và trong giây lát bạn có thể cảm thấy hơi nóng đang ăn vào da mình. Căn phòng bốc cháy và tôi quay lại rồi chạy. Vụ hỗn loạn đã thu hút sự chú ý của những người khác trên tầng 4, lúc này họ đang vội vã chạy đến OPR2 để xem chuyện gì đã xảy ra và giúp họ dập lửa, nhưng ngọn lửa đã lan nhanh. Ngọn lửa bốc cao từ trần nhà, lan ra hành lang, sàn nhà, tường, mọi thứ đều bốc cháy. Tôi vội vã xuống cầu thang, tầng hai. Tất cả đều trống rỗng, tôi nghĩ chắc họ đã chạy lên lầu. Tầng một, có bức tranh sơn dầu chết tiệt vẽ bác sĩ Thomas, vẫn nằm trên mặt đất với cái khung bị nứt. Chờ đã! Tôi đã thực hiện một cú đúp và nhìn xung quanh, đợi đã.. cái gì?
Mọi thứ trở lại như bị bỏ hoang và lãng quên, bụi và mạng nhện lại một lần nữa xâm chiếm ngôi nhà. Nhưng tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng la hét và hỗn loạn từ tầng bốn, mặc dù hơi méo tiếng, như thể nó ở xa hơn rất nhiều so với thực tế. Tôi chạy về phía cửa và nhìn thấy những chiếc túi máy ảnh của mình, ngay tại nơi tôi đã để chúng trước khi mọi thứ bắt đầu chuyển biến kỳ lạ, tôi chộp lấy chúng và lao qua cửa trước. Tôi đã ở bên ngoài, và .. Tôi đã trở lại trong bộ quần áo của chính mình! Có xe của tôi! Tôi ném túi của mình vào và nhảy vào sau, vặn chìa khóa và đặt nó lên. Sỏi bắn ra từ phía sau lốp sau của tôi như một khẩu súng máy đang nổ tung, làm bật lại các thiên thần bằng đá trong đài phun nước khi tôi lao về phía lối ra. Khi tôi nhìn vào gương chiếu hậu, Nhà tị nạn trông giống hệt như khi tôi mới đến đó, nhưng tôi thề là tôi nghĩ mình có thể nhìn thấy khói bốc lên từ mái nhà.
Bây giờ tôi đang viết những điều này từ phòng trọ của tôi gần đường liên bang. Tôi vẫn không biết mình vừa trải qua những gì. Nhưng tôi nghĩ mình sẽ tạm dừng khám phá đô thị một thời gian. Tôi rất vui vì đã ra khỏi đó mà não không biến thành khoai tây nghiền, nếu điều đó thậm chí còn xảy ra? Tôi không biết. Tuy nhiên, có một điều, đó là một chút kỳ lạ. Khi tôi đến nhà nghỉ, họ không thể tìm thấy tên đăng ký của tôi. Mãi cho đến khi tôi nói với họ về căn phòng mà tôi đã nhận được xác nhận thì anh chàng mới tìm thấy nó.
Chỉ..Nó đã được đăng ký cho cái tên Jeremiah Robertson….