
hiện đại, hài kịch, cao H,…
Cổ Văn Khinh
Tuyết|Nhật
“Bác sĩ, anh có biết cam kết giữ bí mật cho bệnh nhân không?”
Vấn đề của chàng trai trước mắt khiến bác sĩ chuyên khoa nội Đặng Văn Kỳ bật cười.
Đây là bài học đầu tiên ở Học viện y, không phải hắn không biết, nhưng mà bị hỏi trực tiếp như vậy vẫn là lần đầu. “Tôi biết, chúng tôi luôn tuân thủ một cách nghiêm ngặt.” Hắn đang nói dối, nếu như gặp phải một số người nổi tiếng mang theo căn bệnh lạ đến khám, các bác sĩ nhất định sẽ cùng họ ‘trao đổi thêm’ ở phòng khách, đây là bản tính trời cho con người mà. Chỉ có điều, hắn không nhìn ra chàng trai xinh đẹp trước mắt có lai lịch gì. Khuôn mặt của cậu vô cùng xinh đẹp, thoạt nhìn chắc có thể là một ngôi sao mới vừa ra mắt, nhưng bộ dạng nhút nhát e lệ lại dường như không giống. Aiz, lại nói đầu năm nay đều lưu hành thần tượng nam có khuynh hướng nữ tính. . . Xem ra là mình già rồi, cái gì cũng không hiểu.
Lộ Đan Sinh vẫn mang dáng vẻ rất căng thẳng, cắn môi dưới, chợt nhìn hắn có chút ngại ngùng. Nói ra: “Như vậy. . . Ừm, anh. . . Tôi. . .” Mặt cậu lúc đỏ lúc trắng, nói tới đây lại dường như không nói được nữa, Đặng Văn Kỳ nhìn cậu, nghĩ rằng Lộ Đan Sinh trông như bất cứ lúc nào đều có thể chịu không nổi mà tông cửa xông ra, bộ dáng thật đáng thương, vỗ vỗ bờ vai của cậu, xuất ra ngữ khí ôn nhu nhất của mình: “Không sao, từ từ nói, có y tá ở đây cậu nói không được, tôi sẽ cho y tá ra ngoài trước.”
Lộ Đan Sinh lại cúi đầu thấp hơn, nhẹ nhàng mà ừ một tiếng, Đặng Văn Kỳ ra hiệu với y tá một cái, y tá liền đi ra và đóng cửa lại.
“Vậy hôm nay cậu có chỗ nào không thoải mái sao?” Đặng Văn Kỳ hỏi.
“Việc đó. . . Tôi muốn biết tôi có mang thai hay không. . .” Lộ Đan Sinh nói xong, đôi má nóng cháy đến đỏ tươi.
“Cái gì?” Đặng Văn Kỳ cảm thấy chắc là mình nghe lầm rồi, hay là người trước mặt không phải là nam mà là nữ? Hắn len lén liếc nhìn bệnh án một cái, trên đó rõ ràng viết là nam mà. Đơ người xong, hắn dùng giọng điệu đùa giỡn nói: “Có thai? Hình như là tôi vừa nghe lầm.”
“Anh không có nghe lầm!” Lộ Đan Sinh giọng mang cầu xin vội vàng nói, cậu không muốn lặp lại hai chữ mang thai này, giống như từ chính miệng mình nói ra hai chữ ấy sẽ mang đến cho cậu cực độ nhục nhã. Cậu khó xử giải thích: “Tôi không có cách nào đến khoa phụ sản đăng ký. . . Chỗ đó đều là phụ nữ, cho nên mới tới đây.”
Người song tính? Chắc không phải đâu. . . đầu Đặng Văn Kỳ quay một vòng lớn, nhớ tới từng đọc được trường hợp giống vậy trên sách giáo khoa, dù cho trên đời này chuyện gì cũng có, nhưng chuyện song tính nhân vẫn chưa bao giờ gặp phải tại bệnh viện của hắn. Hắn nhịn không được có chút tò mò: “Thứ cho tôi hỏi như vậy. . . Nhưng cậu có bộ phận sinh dục của nữ ư?”
Chàng trai xinh đẹp đơn thuần miễn cưỡng gật gật đầu, da mặt vẫn một màu đỏ.
Đặng Văn Kỳ thừa nhận hắn đang rất muốn nhìn thấy, những trường hợp loại này chỉ có thể gặp nhưng không thể cầu, lại còn ở trên chàng trai có ngoại hình thế này. Hắn cố giữ bình tĩnh trấn an nói: “Cái này, chuyện này cũng không có gì ghê gớm lắm. . .” Đặng Văn Kỳ thấy Lộ Đan Sinh nghe thế dường như có chút nhẹ nhàng thở ra, cười híp mắt nói ra: “Nhưng mà tôi phải nhìn nơi ấy của cậu đã, như vậy mới có thể đánh giá đúng được.”
“Không, không thể. . .” Lộ Đan Sinh đột nhiên trợn to mắt, bị dọa không nhẹ, tiếp đó mặt mũi cậu tràn đầy vẻ chán ghét nói: “Nếu cần phải như vậy. . . Tôi không khám nữa, tôi đi trước.” Nói xong cậu liền muốn tông cửa xông ra, nhưng Đặng Văn Kỳ nhanh tay kéo cậu lại, mỉm cười nói: “Đừng như vậy, không phải cậu muốn biết mình có mang thai hay không sao? Tôi có thể giúp cậu.” Khuôn mặt nam tính chợt lộ ra dáng vẻ lưu manh, hắn vốn là tên lưu manh, chỉ do nghề nghiệp bắt buộc, làm bác sĩ giả vờ đứng đắn lâu rồi cũng là sẽ mệt mỏi.
Đặng Văn Kỳ xoa vai Lộ Đan Sinh, còn nói thêm: “Chẳng qua chỉ là nội chẩn, con gái cũng không nhăn nhăn nhó nhó như cậu đâu.” Hắn không nói ra miệng chính là, nếu như cũng có thể mang thai, lúc ân ái chắc hẳn cũng không còn ngại ngùng như vậy.
Lộ Đan Sinh im lặng nửa ngày, sau đó giống như từ bỏ mà gật gật đầu, bộ dạng hốc mắt hồng hồng đột nhiên khiến cho Đặng Văn Kỳ có chút cảm giác tội ác, nhưng mà cảm giác tội ác chỉ xuất hiện trong chốc lát, liền biến mất không còn dấu vết.
Do đây là phòng khám khoa nội chứ không phải khoa phụ sản, nên dưới tình huống không có giường khám phụ sản chuyên dùng, Lộ Đan Sinh chỉ đành nằm trên giường, hơi mở chân ra.
Nhìn vào giữa hai chân Đặng Văn Kỳ thật sự nhìn thấy thứ không giống bình thường ấy, hai chân rất trắng, trắng như chưa bao giờ gặp ánh nắng mặt trời, giữa hai chân không hề có tí lông nào, cho nên dễ dàng thấy được hết thảy. Lộ Đan Sinh có cấu tạo giống nam, non hành mềm rũ xuống phần hông, có lẽ là do tâm lý sợ hãi, giờ phút này thoạt nhìn so đại đa số phái nam nhỏ xinh hơn nhiều, mà bông hoa cúc cũng không có vấn đề, ngượng ngùng đóng chặt lại, chẳng qua ngay giữa vốn nên là tầng sinh môn lại có thêm một miếng thịt hồng nhạt.
“Cậu phải mở chân ra, tôi mới nhìn thấy nơi ấy của cậu được.” Đặng Văn Kỳ cười nói, nghĩ thầm đụng với loại kỳ quan y học này đương nhiên hắn phải xem xét kỹ càng.
“Như vậy không được sao? Tôi…tôi cố gắng. . .” Lộ Đan Sinh xấu hổ nói.
“Không sao, bác sĩ đến giúp cậu.” Đặng Văn Kỳ vừa nói, vừa chen vào giữa chân cậu, hai tay ép đầu gối của Lộ Đan Sinh xuống, tiếp đó không hề báo trước dùng sức đẩy. “Ah. . .” thân thể Lộ Đan Sinh bị đè ép bày ra tư thế mở rộng, cậu cảm giác được chỗ đáng thẹn đó tiếp xúc với không khí lạnh lẽo, kích thích kêu đau một tiếng.
Có lẽ cậu không biết âm thanh mình kêu kia là cỡ nào mềm mại đáng yêu, lại nương theo kích thích thị giác trước mắt, Đặng Văn Kỳ chỉ cảm thấy dòng máu khắp người chạy vọt lên. Tầng sinh môn của Lộ Đan Sinh có nhiều hơn một cái khe nho nhỏ, nguyên nhân bởi vì tư thế mà nó có hơ khép mở, mà âm đế* của phụ nữ cậu cũng có, nhìn vào hồng hồng, hình như có hơi sưng, mà làm Đặng Văn Kỳ chịu không nổi nhất chình là mặc dù cậu thân hình gầy teo, nhưng không biết tại sao nơi này vô cùng đầy đặn, như thịt sò thơm ngon lộ ra ngoài, bày ra cùng lớp vỏ sò mềm mại mặc người thưởng thức.
*âm đế: hạt l*
Thật dâm đãng. . . pháo hoa bay loạn trong đầu khiến Đặng Văn Kỳ chỉ nghĩ được ba chữ này, có lẽ do cảnh tượng kỳ dị này kèm theo cái tư thế ấy khiến cho cảm giác chinh phục của giống đực trong hắn trỗi dậy, làm hắn gần như cho rằng mình đang ân ái cùng càng trai xinh đẹp này. Đặng Văn Kỳ xấu xa cười cười, giả vờ đứng đắn nói: “Nữ âm rất hoàn chỉnh. Xem ra cậu không lừa gạt bác sĩ.”
“Sao tôi sẽ. . .” loại tư thế làm cho Lộ Đan Sinh xấu hổ đến mất sức lực phản bác.
“Rất khó nói à, quả thật từng có bệnh nhân vì muốn khiến cho tôi chú ý đến, mà làm vài hành động kỳ lạ.” Đặng Văn Kỳ nhún vai nói, như là bà Hoàng có bệnh gan mãn tính đấy! Vào những lúc ít người, luôn thích rề rà theo sát hắn bắt chuyện cả buổi. Hoặc là cô Lý trẻ tuổi hơn, lúc nào cũng phàn nàn đau chỗ này rồi nhức chỗ kia, rõ ràng là giả bệnh. Bác sĩ có ngoại hình đẹp mắt là sẽ có khuyết điểm này, lâu rồi cũng thành thói quen.
“Bác sĩ muốn sờ nha.” Đặng Văn Kỳ nói, Lộ Đan Sinh còn chưa kịp phản ứng, đã cảm giác được mép thịt nhỏ bị nhẹ nhàng đẩy sang hai bên, mà ngay cả thứ che chắn nhỏ bé không đáng kể cũng mất, cậu thật sự không thể phản kháng tư thế lộ ra tiểu huyệt mềm mại giữa hai chân của mình.
Nhích lên trước, chóp mũi mơ hồ ngửi thấy một mùi tanh nồng, Đặng Văn Kỳ xem xét một hồi, bên trong tiểu huyệt ngoại trừ mé ngoài hơi nhỏ, thì dường như không có gì khác với con gái, chỉ có điều bên trong hình như. . . có hơi sưng.
“Bác, bác sĩ, có vấn đề gì sao?” Lộ Đan Sinh run rẩy hỏi, một bộ rất muốn chạy đi chấm dứt cái màn khám bệnh nhục nhã này, điều này làm cho Đặng Văn Kỳ không mấy vui vẻ, ỷ vào bốn bề vắng lặng, chua loét mà nói: “Rất tốt, chỉ có điều bị sử dụng có hơi sưng.”
Hắn cố ý nói hai chữ sử dụng rõ ràng, Lộ Đan Sinh mặt mũi đỏ lên thở gấp, liều mình muốn khép hai chân lại, tiếc rằng bị bác sĩ áp đến sít sao. “Anh. . . Anh làm gì thế?” bộ dáng Lộ Đan Sinh bị hoảng sợ khiến cho Đặng Văn Kỳ đột nhiên càng có cảm giác muốn trêu đùa cậu.
“Ở đây hình như có tinh dịch. . .” Đặng Văn Kỳ nói, hai tay giữ chặt hai mép hoa huyệt, kéo ra hai bên, hoa thịt màu hồng bị kéo ra xa, chọc cho Lộ Đan Sinh phát ra tiếng thét nho nhỏ. Nhưng thật ra không hề có tinh dịch, nhưng tiểu huyệt bị người đùa giỡn tiết ra một chút dâm thủy, đang chậm rãi chảy ra.
“Ồ, ướt rồi.” Đặng Văn Kỳ trên tức nói, quơ quơ ngón tay dính đầy chất lỏng. Hắn không đeo bao tay, mặc dù như vậy là không chuyên nghiệp, nhưng lần này kệ nó…
“Hức hức. . . Xin anh, lấy ra giúp tôi.” Mặc dù nhục nhã, Lộ Đan Sinh dường như cho rằng tinh dịch đang chảy ra, chủ động run rẩy mở chân ra thêm, đau khổ khẩn cầu.
Nhìn xem chàng trai động tình ướt át, dưới đáy lòng Đặng Văn Kỳ âm thầm xác định chàng trai này quả nhiên là đồ lẳng lơ, hắn vờ như tận tình khuyên bảo: “Ân ái không sử dùng phòng hộ, hành vi tình dục không thể dâm loạn như vậy.” Nói xong ngón tay của hắn bắt đầu khuấy đảo trong khe thịt non mềm…, không đến một lát đã cảm giác được ngoài hoa huyệt trở nên vừa ướt vừa trơn, mềm mại không có lực cản, mép thịt vốn đầy đặn bây giờ sưng càng lớn hơn, chỗ đó dường như đặc biệt mẫn cảm.
“Chổ này bị sử dụng lúc nào?” Đặng Văn Kỳ hỏi.
“Hức ưm. . . Hôm qua, ngày hôm qua.” Cậu trai xinh đẹp nhăn mày lại, mặt mũi tràn đầy vẻ chịu đựng nói.
“Chỉ có ngày hôm qua sao?”
Lộ Đan Sinh kiềm chế cảm giác muốn lấy ra ngón tay đang tàn sát bừa bãi, gần như là cắn răng nghiến lợi nói: “Còn có hôm trước, hôm kia, tuần lễ trước. . .”
Là cùng ai? Đặng Văn Kỳ thiếu chút nữa thuận miệng hỏi, nhưng loại vấn đề này thật sự quá không chuyên nghiệp, hắn liền nuốt xuống.
“Đây là thuốc giết tinh trùng.” Hắn cầm lấy tuýp bôi trơn không liên quan gì đến giết tinh trùng, nhét vào trong tiểu huyệt mềm mại, lực tay xoa bóp đột nhiên lớn hơn, Lộ Đan Sinh cảm thấy bên trong càng ngày càng kỳ quái, không chịu được nữa giãy dụa thân thể, phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào nho nhỏ: “Hư. . . Không…không được. . .”
Đặng Văn Kỳ rút tay về, một bộ nhàn nhã cười nói: “Được, không được thì không được. Kế tiếp chúng ta kiểm tra núm vú.”
Lộ Đan Sinh còn chưa khôi phục từng trong khiếp sợ, nghe được muốn kiểm tra núm vú, lập tức vừa thẹn vừa vội nói: “Tôi không có núm vú!”
Đặng Văn Kỳ bất đắc dĩ nói: “Kiểm tra vẫn phải làm thôi. Hơn nữa. . . Cậu xác định cậu không có núm vú sao?” Hắn cười xấu xa, chỉ vào hai điểm nhỏ lẳng lơ đang nhô ra trước ngực Lộ Đan Sinh, “Hình như chỗ này nhìn lớn hơn đàn ông bình thường thì phải.”
Lộ Đan Sinh đang bị xoa nắn hoa huyệt thì núm vú cũng có cảm giác mà nhếch lên, nhô cao trước ngực, rất xấu hổ, cậu chỉ muốn rời khỏi đây, rồi lại không muốn để cho cố gắng của mình kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Không biết nên làm gì, cậu đành xấu hổ kéo áo mình.
Lồng ngực trắng nõn rất bằng phẳng, hai viên đậu nhỏ dâm đãng lại hết sức rõ ràng. Vị trí nhô ra lớn hơn đàn ông bình thường nhiều, như muốn quyến rũ người ta ăn nó, mà ngay cả quầng vú màu hồng cũng lớn hơn bình thường, hơi phình lên, phong thái quyến rũ lẳng lơ không giống phái nam. Đầu vú này dâm đãng như vậy, chủ nhân của nó cũng không tốt hơn được, Đặng Văn Kỳ nhìn chằm chằm vào đầu vú kia, miệng lại bắt đầu nói năng tùy tiện: “Đầu vú lớn như vậy, thật đáng thương. Là trời sinh đã lớn như thế hay là bị đàn ông mút lớn?”
“Đây, đây là vấn đề gì chứ! Anh có thật sự là bác sĩ không vậy. . .” Đặng Văn Kỳ híp híp đôi mắt khiến Lộ Đan Sinh tức giận, mặt đỏ tới mang tai oán trách nói: “Không nên hỏi. . .”
“Không được, bác sĩ phải biết rõ ràng tình huống của cậu, mới có thể giúp cậu được, có hiểu không?” Đặng Văn Kỳ nói: “Vậy cậu nói đi, nó trở nên như vậy từ khi nào?”
“14 tuổi. Sau. . . Sau khi nơi đó mọc lông dài ra. . .” Chàng trai xinh đẹp chỉ vào dưới háng của mình, “Không biết tại sao, núm vú cứ sưng to ra, đụng trúng sẽ đau.” Đặng Văn Kỳ nhìn vài sợi lông mềm trên bụng, cảm thấy hơi buồn cười, đây không phải là hiện tượng phát dục tiêu chuẩn của thiếu nữ à. Hắn dường như có thể tưởng tượng bộ dáng của cậu bé 14 tuổi bất lực và bối rối. . . Nếu thân thể này bị nhìn thấy, sẽ bị bạn cùng lứa tuổi cười nhạo.
“Có từng bị cười nhạo chưa?” Hắn hỏi.
“Có. . . Lúc bơi lội—” Lộ Đan Sinh cắn môi, “Bị châm chọc mấy lần, có vài bạn nam còn đến sờ.”
“Ồ.” Đặng Văn Kỳ ác thú cười nói, “Có cảm giác gì?”
“Tôi…tôi không nói được không? Nếu không kiểm tra nữa thì tôi mặc đồ lại!” Lộ Đan Sinh chỉ muốn chui vào cái hang nào đó, đôi vú lớn vẫn đang phơi ở bên ngoài, còn bị buộc phải trả lời loại vấn đề khó xử này. Cậu bất lực lôi kéo quần áo, khóe mắt ướt át đỏ bừng cả khuôn mặt, chỉ cầu xin màn nhục nhã này mau mau chấm dứt, dường như bởi vì thế, núm vú cũng đỏ hơn.
“Không vội, để bác sĩ đến đi.” Đặng Văn Kỳ cười nói, hai tay chụp vuốt lên, dâm thủy trên ngón tay còn chưa khô, núm vú bị dâm thủy làm cho ẩm ướt sáng bóng làm người thương yêu, hắn se se đầu vú giữa hai ngón tay, rồi khi lại đè hai núm xuống quần vú khi lại kéo nó lên, Lộ Đan Sinh bị làm cho liên tiếp thở dốc, toàn thân như chỉ còn lại hai hạt thịt nhỏ trước ngực là có tri giác, còn cong sóng lưng lên, ngón tay nắm chặt lấy vạt áo, trên giường ư ư ư nhỏ giọng thở gấp rên rỉ.
Dáng vẻ này chọc cho Đặng Văn Kỳ muốn ngừng mà ngừng không được, chỉ cảm thấy tình huống này nếu tiếp tục như vậy sẽ mất khống chế, hắn cũng không muốn một hồi y tá quay lại trông thấy hắn đang bóp ngực của bệnh nhân, liền dừng tay.
“Mặc quần vào, để tôi siêu âm phần bụng cho cậu.”
Lộ Đan Sinh nhẹ nhàng thở ra, đứng dậy vội vàng dùng góc áo qua loa lau ngực một chút. Thì ra áo của cậu rất dày, chắc là vì che giấu bộ ngực khác thường của mình. Thật là cậu bé đáng thương. . .
Bôi gel lên phận bụng trắng nõn bằng phẳng của Lộ Đan Sinh , hắn siêu âm cho Lộ Đan Sinh, Lộ Đan Sinh bởi vì phần bụng lạnh buốt mà nhẹ nhàng ưm một tiếng, Đặng Văn Kỳ nắm tay của cậu, dịu dàng an ủi: “Ngoan, thoáng cái là tốt rồi.” Trong quá trình này Lộ Đan Sinh sóng mắt nhộn nhạo, như thể một chút hơi sức cũng không có, không nháy mắt mà nhìn hắn.
“Xem ra trong bụng không có em bé rồi.” Đặng Văn Kỳ cười nói, sau đó chua loét nói: “Nhưng mà hành vi tình dục nhiều lần như vậy, bị bắn vào bên trong đã lâu, phôi thai hình thành cần nhiều ngày, tinh trùng ngày hôm qua bắn vào vẫn có khả năng làm cho cậu mang thai. . . Ba cậu không dạy làm tình phải dùng BCS sao?” Hắn cười xấu xa.
Lộ Đan Sinh mất hết mặt mũi, lời gì cũng nói không nổi, chỉ đỏ mặt im lặng cúi đầu.
Đặng Văn Kỳ nói: “Tôi kê thuốc ngừa thai cho cậu, một tuần sau lại tới kiểm tra một lần nữa.” Hắn nhìn đồng hồ một chút, cảm thấy ồn ào như vậy cũng đủ lâu rồi, phía sau còn có bệnh nhân khác nữa, phất phất tay ra hiệu chấm dứt.
Nhìn xem Lộ Đan Sinh chậm rãi đứng dậy đi mở cửa, Đặng Văn Kỳ từ trong ngăn kéo lấy ra một cái BCS mình không dùng ném cho cậu, dặn dò một câu: “Nhớ rõ phải dùng đồ bảo hộ!”
***
Đặng Văn Kỳ rất ghét người có hành vi tình dục bừa bãi, bởi vì Lý Thanh chính là người như vậy.
Lý Thanh là sinh viên giỏi nhất khoa trong Học viện y của hắn, dáng dấp nhã nhặn đeo mắt kiếng, cho nên lúc đó Đặng Văn Kỳ đã công khai vào ngày đầu tiên liền chú ý tới y. Hắn thường nhìn lén Lý Thanh, nhất là nhìn vào cái mông dưới lới quần của Lý Thanh, sẽ khiến hắn hưng phấn muốn bắn súng ngắn (thủ râm). Tóm lại, Đặng Văn Kỳ đã chính thức đổ, sau đó còn vì để nhìn thấy Lý Thanh nhiều hơn mà tham gia cùng một Hội thảo. Dần dần, Lý Thanh chú ý tới ánh mắt của Đặng Văn Kỳ, mỗi khi ánh mắt giao nhau, Lý Thanh sẽ cười ôn nhu với hắn, như đang nói “Không sao đâu, tôi biết mà.”
Mấy lần kết thúc Hội thảo, lúc bốn bề vắng lặng, Đặng Văn Kỳ phát ra thế tiến công với Lý Thanh, Lý Thanh mở to đôi mắt đen trắng rõ ràng của mình, xác nhận với hắn: “Văn Kỳ. . . Cậu thích tôi?”
“Ừm.” Há lại chỉ có từng đó vui vẻ, lúc ấy hắn muốn y muốn đến nổi điên.
Lý Thanh nở nụ cười, nói ra: “Tôi cũng thế.”
Nghe được câu này, Đặng Văn Kỳ kích động đến đè y lên tường hôn môi, Lý Thanh cũng rất nhiệt tình, phát ra rất âm thanh đáng yêu, còn chủ động kéo quần Đặng Văn Kỳ xuống, nhiệt tình liếm láp côn thịt của hắn, thật sâu phun ra nuốt vào, âm mao đều đâm vào mắt kiếng và mặt y, mê người muốn chết. Đặng Văn Kỳ cũng có nhiệt huyết yêu đương của nam sinh, gấp gáp đè Lý Thanh làm tình. Lý Thanh nằm sấp trên bàn giáo viên, bờ mông mà Đặng Văn Kỳ vẫn ý dâm đã lâu đang vểnh lên thật cao, không ngừng vặn vẹo nghênh hợp với hắn, mãi đến lúc hắn đâm sâu bắn vào.
Bọn họ thường xuyên làm tình, Lý Thanh thanh thuần lại dâm đãng, biết rất rõ làm thế nào để cho mình cùng đối phương thoải mái, có đôi lúc hưng phấn nói ra vài lời dân đãng khiến Đặng Văn Kỳ có chút ngượng ngùng. Đến hôm nay, Đặng Văn Kỳ vẫn nhớ rõ dáng vẻ khi Lý Thanh cầu hắn đánh mông y, mẫn cảm nhất chính là ngực, thích hắn thô bạo kéo núm vú của y, còn thích bị liếm mông.
Từ lâu rồi, hắn đã thích Lý Thanh đến ai lấy cái gì để đổi hắn cũng sẽ không chịu, nhưng mà vào một ngày kia, một bạn học vẻ ngoài bình thường lén lút kéo hắn qua một bên hỏi hắn: “Cậu có biết Lý Thanh quan hệ rất loạn không?”
Đặng Văn Kỳ tức nhịn không được, yêu cầu gã đưa chứng cứ ra, cuối cùng gã xấu xí kia tránh nặng tìm nhẹ nói: “Tôi cũng từng cùng y tốt đẹp . .” Đặng Văn Kỳ nghe xong gần như muốn hung ác đánh cái tên xấu xí này một trận, nhưng trở ngại tu dưỡng, cuối cùng chỉ là giật nhẹ khóe miệng, sắc mặt trắng bệch mà đi thẳng.
Sau đó, hắn mới phát hiện Lý Thanh ở trong Học viện y, trên cơ bản làm khắp tất cả các khoa, trong đó thậm chí còn có vài thẳng nam. “Lý Thanh vạn người cưỡi” những lời này sớm đã là chuyện bí mất được mọi người trong trường truyền miệng, trong Học viện y mặc dù chịu giáo dục bậc cao, nói đến loại từ ngữ không văn hóa này cũng không kỵ. Lý Thanh ai đến cũng không cự tuyệt, bị cự tuyệt chỉ có hai loại là thằng em quá nhỏ và hôi miệng thôi.
Thì ra đây mới thật sự là Lý Thanh. Muốn kiểm chứng thật ra không khó, Lý Thanh chơi dã chiến trong trường là chuyện thường ngày, kẻ nhìn trộm cũng không chỉ có mình Đặng Văn Kỳ. Hắn trước kia là bị tình yêu móc mù mắt mới không thấy được những thứ dấu vết này, lúc hắn tình tỏ với Lý Thanh y rõ ràng là không phản ứng kịp, ở đâu giống thích hắn, mà hai người ở cùng nhau luôn là làm tình, chưa bao giờ chính chính thức thức hẹn hò, loại người yêu nào sẽ như vậy chứ? Lý Thanh chính là một cái máy phát điện vạn năm, cười với mình cũng chỉ là bản năng của Lý Thanh – dục vọng tình dục cũng là bản năng. Nhận ra mình cũng chỉ là búp bê có gậy hình người của Lý Thanh, tự tôn của Đặng Văn Kỳ bị đả kích lớn, cũng không tiếp tục đi tìm Lý Thanh.
Nhưng mà vẫn sẽ có lúc tình yêu và tình dục khắc chế không được, vào những lúc như thế, hắn sẽ trộm theo dõi Lý Thanh, nhìn y cùng thằng khác khác tán tỉnh, cười đùa, mỗi một lần nhìn, hắn liền cảm thấy phần tình cảm kia bốc hơi bớt. Sau này khi hắn đã thông suốt lại thấy Lý Thanh quả thực là có bệnh, nào có ai lại nghiện bị đàn ông chơi mông chứ? Nhưng mà cái này đều là nói sau. Đặng Văn Kỳ sau khi thất tình vẫn là một trang hảo hán, chỉ là từ đó về sau, cực độ chán ghét những người quan hệ bừa bãi.
Vài ngày sau đó, bóng dáng mơ hồ của Lộ Đan Sinh xuất hiện trong đầu mấy lần, hắn không rõ được trong lòng mình đôi chút phản cảm là gì, nhìn vào có vẻ Lộ Đan Sinh cũng không giống loại người có bạn trai lại ngoại tình cùng người khác làm loạn, nhút nhát e lệ như vậy, nào giống Lý Thanh phóng đãng. Có lẽ do phản ứng sinh lý nhạy cảm của Lộ Đan Sinh làm cho mình phản cảm đi, dù cậu có bạn trai hay bạn giường, thì bị sờ vài cái thị hoa huyệt chớm nở dâm đãng ngập trời, có mùi dâm loạn rồi.
Lẳng lơ như vậy, hắn không muốn đụng.
***
Bảy ngày sau, Lộ Đan Sinh quả thật lại đến tái khám, hôm nay xử lý ca táo bón nặng, lại không thể biểu lộ cảm xúc trước mặt bệnh nhân, cả một buổi chiều Đặng Văn Kỳ bị nghẹn có hơi gắt gỏng.
Lúc Lộ Đan Sinh đẩy cửa đi vào, hắn không chút kiên nhẫn ra lệnh: “Cởi quần, nằm lên giường.”
Lộ Đan Sinh vẫn là dáng vẻ thẹn thùng muốn chết muốn sống, Đặng Văn Kỳ không nhịn được ngay lúc Lộ Đan Sinh dựa vào giường, tiến tới giật quần của cậu xuống, giang rộng hai chân của cậu ra, nói: “Hôm nay làm siêu âm âm đạo.”
“Không. . .” Lộ Đan Sinh không rõ tình hình bị dọa nên giãy dụa muốn xuống, giống như bản năng sợ hãi bị xâm phạm.
Đặng Văn Kỳ đánh vào mông của cậu, nói: “Uốn éo cái gì? Cũng không cưỡng bức cậu.” Hắn nhìn thấy bộ phận sinh dục của Lộ Đan Sinh lần này vẫn sưng sưng hồng hồng như lần trước, thậm chí lần này ngay cả hoa cúc cũng sưng lên, so sánh với lần trước còn sưng nặng hơn. Hắn hừ lạnh một tiếng, nặn chút gel bôi trơn lên hai đầu ngón tay, bao tay cũng không thèm mang, cắm thẳng vào tiểu huyệt xinh đẹp của Lộ Đan Sinh.
“Lạnh quá. . . hức. . .” Đã có gel bôi trơn, đâm vào như vậy thật ra cũng không đau, nhưng hốc mắt Lộ Đan Sinh vẫn đỏ lên, tay nắm chặt đệm giường, như một con thuyền nhỏ đang chống cự lại bão tố.
“Thật ra cậu dễ dàng ướt như vậy, không cần gel bôi trơn đâu nhỉ.” Đặng Văn Kỳ cười khẩy nói, nói lời nhục nhã người, nhưng ngữ điệu vẫn rất dịu dàng chuyên nghiệp.
“. . . Không phải. . .”
Ngón tay của Đặng Văn Kỳ quấy loạn trong hoa huyệt của cậu một hồi, không khống chế tốt độ mạnh yếu làm cánh hoa bị đè ép biến dạng, tiếp theo quả nhiên phát ra tiếng nước phập phập phập, tràn ngập toàn bộ phòng khám. Không để ý Lộ Đan Sinh trầm thấp nức nở nghẹn ngào, hắn lấy ra một dụng cụ gậy hình trụ màu trắng, một tay căng ra kèo mở tiểu huyệt, một tay đem gậy đâm vào.
“Ư ah ah ah. . .” Lộ Đan Sinh sợ hãi đạp chân chỉ muốm lùi lại, lại bị Đặng Văn Kỳ cường ép đè lại phần bụng, cho đến khi cả cây đều đi vào hoa tâm yếu ớt nhất của cậu.
Đặng Văn Kỳ ngoài miệng cũng không tha cho cậu: “Cảm thấy thế nào?”
“Đau. . .” Lộ Đan Sinh nhíu chặt hàng mi xinh đẹp, há miệng thở dốc, lộ ra hàm răng nhỏ trắng đều, đáng thương hô. “Bác sĩ, chỗ đó đau quá.”
Dâm đãng còn giả trang thanh thuần, chắc cũng bị làm khô rồi. Đặng Văn Kỳ trong lòng liếc mắt, một mặt nhìn chằm chằm vào màn hình, một mặt mượn cớ điều chỉnh góc độ, cầm dụng cụ siêu âm đâm rút liên tục trong cơ thể Lộ Đan Sinh. Lộ Đan Sinh lại rên lên, không thể phủ nhận, tiếng rên của cậu rát quyến rũ, âm cuối lượn sóng lên lên xuống xuống, còn phối hợp chuyển động đâm rút mà lên cao.
Sau khi Đặng Văn Kỳ nhìn màn hình xác nhận tất cả không có vấn đề, có chút kì quái quay đầu chăm chú nhìn Lộ Đan Sinh. Lộ Đan Sinh trần trụi bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, gò má phớt hồng lã chã chực khóc, mà giữa đùi cậu ngày càng nhiều nước, mép hoa bị thứ hình dáng như gậy kéo ra thọc vào, dâm thủy chảy xuống khe mông, khiến cho ra giường ướt một mảng.
“Hừ. . . ư. . . Đừng ngoáy! Ah. . .”
“Cậu xem cậu dâm đãng cỡ nào, tôi sẽ phải thay ra giường này rồi.” Đặng Văn Kỳ xấu xa nói, Lộ Đan Sinh si ngốc nhìn hắn, thân thể như một con dâm xà vặn vẹo yêu kiều, cuối cùng lúc cao trào im lặng hét lên.
Đặng Văn Kỳ lôi ra ống siêu âm đã ướt đẫm, tay kia lấy giấy vệ sinh hứng lấy dòng nước đang chảy ra khỏi đóa hoa nhỏ, rất nhiều nước, nhiều hơn lượng gel hắn bôi vào lúc đầu nhiều, trong không khí đều là mùi khai ngấy người, nhìn gậy thịt nhỏ của Lộ Đan Sinh sau khi cao trào cũng cứng lên.
Chàng trai không ngừng thở, dáng vẻ xấu hổ chực khóc mang đến cho Đặng Văn Kỳ tâm lý khoái cảm thật lớn, cảm thấy một ngày không suôn sẻ dường như đều tiêu tán, cứ như hít ma túy, Đặng Văn Kỳ bắt đầu không kiềm chế được bản thân: “Em có biết mình rất dâm đãng không, siêu âm cũng có thể cao trào, có thêm cái nơi của con gái là dâm thành như vậy hử, chỗ này rất thích bị đâm đúng không?” Nói xong hắn dùng tay nhéo mép thịt đã ướt sũng của cậu, mép hoa nho nhỏ vốn mẫn cảm, sau khi cao trào càng không thể chạm vào, bị dùng sức nhéo một cái, Lộ Đan Sinh rốt cục khóc lên.
Đặng Văn Kỳ vừa buông tay, Lộ Đan Sinh liền đóng chặt hai chân, không ngừng kéo áo xuống che dấu bộ phận dị dạng giữa hai chân.”Hức. . . Tại sao anh luôn nói tôi dâm đãng? Anh nói như vậy tôi rất khó chịu. . .”
“Cưng không dâm đãng? Vậy em nói xem tại sao lại đến khám bệnh? Không phải là do bắn ở bên trong sao?” Đặng Văn Kỳ thô lỗ nói. “Cả mông và lỗ trước đều sưng đến vậy, đó không phải dâm thì là gì? Em nói đi, em để ai chơi thành bộ dạng này?”
“Bị mắng như thế đả kích không nhỏ đến Lộ Đan Sinh, cậu há miệng, lại không nói gì. Thật lâu sau, Lộ Đan Sinh cắn môi, rưng rưng muốn khóc: “Tôi không thể nói. . .”
Không thể nói? Đặng Văn Kỳ bắt đầu cảm thấy chàng trai này có lẽ là bị ép buộc, trông thấy viền mắt của cậu phủ đầy hơi nước, Đặng Văn Kỳ nhớ tới hôm nay mình đã làm cậu khóc một lần, không biết tại sao đột nhiên trong lòng có chút không nỡ, quyết định không ép hỏi nữa, ôm cậu vào trong ngực, nhẹ giọng an ủi: “Được rồi! Đừng sợ, không nói thì không nói.”
Dù sao cũng là bác sĩ, Đặng Văn Kỳ mặc dù lưu manh, nhưng khi cần nghiêm túc hắn cũng không qua loa. Lộ Đan Sinh chống tay đẩy bờ ngực dày rộng của hắn một hồi, rồi mềm mại vùi đầu vào cổ Đặng Văn Kỳ. Đặng Văn Kỳ bắt đầu cảm thấy áy náy, lúc nãy mình hơi quá đáng rồi nhỉ? Biết rõ cơ thể cậu không bình thường mà da mặt lại mỏng, còn mặc sức nhục nhã ngay cả một chút thể diện cũng không giữ lại cho người ta. Lương y như từ mẫu, chọc bệnh nhân khóc cũng không phải là chuyện vẻ vang gì.
Cứ ôm như vậy một hồi, Lộ Đan Sinh nửa thân dưới vẫn để trần nhảy lên đùi Đặng Văn Kỳ, không biết là cố ý hay vô tình, chân lại quấn lấy eo hắn. Đặng Văn Kỳ cúi đầu nhìn, phát hiện gậy thịt nhỏ của Lộ Đan Sinh đã hơi vểnh lên cao, rất đáng yêu. Tay Đặng Văn Kỳ đè lên, nhẹ nhàng vuốt ve phân thân của cậu, thỉnh thoảng yêu thương an ủi lỗ nhỏ nhạy cảm trên đó, tuy dịu dàng nhưng vẫn cường thế không cho phản kháng, giọng nói từ tính của hắn truyền vào lỗ tai cậu: “Ngoan, bác sĩ sai rồi, không nên ức hiếp cưng, bây giờ để cho chỗ này của cưng cũng thoải mái được không.” Bị hắn cường thế an ủi, không bao lâu sau Lộ Đan Sinh bắt đầu rơi vào trong khoái cảm mà hắn mang lại.”A, ah. . . Hừ ưm!”
Một tay Đặng Văn Kỳ vòng ra trước ngực cậu, vuốt ve hai đầu vú nhỏ như hai hạt ngọc châu, cười nhẹ nói: “Đầu vú này sờ thật thích, lại còn xinh đẹp.” Như đang bàn luận về thịt heo vậy, có thể được ca ngợi hình như khiến Lộ Đan Sinh rất hưởng thụ, cậu phát ra tiếng thở dài ngọt ngào, chỉ hai phút sau liền bắn.
“Thật nhanh.” Đặng Văn Kỳ lấy giấy vệ sinh lau chùi.
Lộ Đan Sinh mềm mại ngã vào trong lòng ngực hắn, không ngừng thở dốc, ánh mắt lại phát sáng, dường như còn đang chờ mong gì đó. Hai mép hoa huyệt của cậu luôn dán chặt vào chân Đặng Văn Kỳ, hai người đều cảm giác được vừa làm xong, xuân thủy lại từ hoa huyệt nhạy cảm dạt dào chảy ra ngoài, dính chặt với chỗ quần đang ngã qua màu tối của bác sĩ.
Đột nhiên, Lộ Đan Sinh trông thấy dưới áo blue Đặng Văn Kỳ lộ ra đũng quần, ánh mắt long lanh như nước nhìn thẳng vào, vốn muốn chạm vào, nhưng lại không dám. Hai gò má cậu ửng hồng mà nói: “Bác sĩ. . . Cũng muốn sao?”
Nói xong cậu đứng dậy, nửa người trên nằm sấp trên giường khám, lấy lòng vểnh mông cao lên, lộ ra nữ huyệt dâm đãng ướt át và hoa cúc, cậu còn duỗi một tay ra, nhẹ nhàng tách khe mông ra để cho người kia nhìn càng rõ, cậu thẹn thùng nói: “Bác sĩ muốn cái nào, cũng được hết. . .”
Nhất thời Đặng Văn Kỳ không kịp phản ứng, thì ra ý của cậu là hắn muốn làm lỗ nào cũng được. Hắn không phủ nhận sự thật là mình bị chàng trai này hấp dẫn, cậu dễ dàng khơi lên dục vọng ngược đãi, cũng dễ dàng khơi lên ý muốn bảo vệ của hắn. Từ sau chuyện của Lý Thanh, hắn cũng từng hẹn hò vài lần, mặc dù hắn luôn vô cùng chuyên nhất, rất ít người có thể làm cho hắn mất kiểm soát như vậy.
Dáng vẻ chàng trai trần trụi cầu hoan rất mê người, thằng em của mình thật ra đã sớm cương cứng đến không xong, Nhưng hắn đột nhiên nhớ tới bộ dáng Lý Thanh nằm sấp trên bục giảng lần lượt làm tình, bây giờ nghĩ đến vẫn làm cho hắn đau lòng. Bây giờ đối với yêu đương hắn đã có nguyên tắc riêng, nhất định phải hẹn hò cùng xác định quan hệ của nhau, cuối cùng mới có thể lên giường.
“Bác sĩ. . .” Lộ Đan Sinh lại gọi, thanh âm bao hàm tình dục, vặn đến ra nước.
Cuối cùng Đặng Văn Kỳ vỗ vỗ mông tròn của cậu, lắc đầu: “Thật xin lỗi, tôi không lạm giao. Em đã có người khác, tôi càng không thể lạm giao với em được.”
Lộ Đan Sinh như bị tát một cái, mặt đỏ hơn cả đỏ , lập tức tay cũng không biết đặt ở nơi nào, sắc mặt hết trắng rồi đỏ, bộ dạng như sắp khóc. Cậu im lặng mặc quần vào, không dám nhìn đối phương chút nào, một bộ dáng đáng thương như vừa bị hung hăng ức hiếp, điều này khiến cho Đặng Văn Kỳ rối rắm, hắn nói: “Đợi một chút!”
Đặng Văn Kỳ kéo quần và đồ lót của cậu xuống, lấy giấy vệ sinh lau chùi tinh dịch và dâm thủy dính giữa hai chân.”Cứ thế mà mặc quần, chẳng phải sẽ bẩn sao?” Hắn ôn nhu nói. Mặc kệ Lộ Đan Sinh kháng cự, hắn vẫn giúp cậu lau sạch thứ dính trên da, sau đó lại vén mở mép hoa của Lộ Đan Sinh, cho đến khi khe thịt nho nhỏ vốn là một mảnh hỗn độn cũng sạch sẽ.
“Bác sĩ thấy tôi rất ghê tởm phải không. . .” ngoại trừ hai chân toàn thân Lộ Đan Sinh đều co vào một chỗ, bộ dạng rất tự ti.
“À?”
“Rõ ràng là đàn ông, mọc ra thứ của phụ nữ, dáng dấp còn xấu xí như vậy. . .”
Đặng Văn Kỳ thất thần, hai chữ xấu xí này chưa từng xuất hiện trong đầu óc hắn, Nhưng hắn hiểu được ý tứ của Lộ Đan Sinh, cậu có vài chỗ quá dụ dỗ người. Hắn có thể hiểu tại sao nam sinh ở bể bơi lại đi sờ ngực Lộ Đan Sinh, bởi vì hai đầu vú và quầng vú lớn nếu ở trên ngực của con gái tự nhiên không có vấn đề gì, nhưng mà khí chất của Lộ Đan Sinh rất cấm dục, lồng ngực trắng nõn bằng phẳng lại tô điểm cho đầu vú trắng nõn căng mọng, đặc biệt quyến rũ, mấy cậu trai sau khi sờ chắc chắn đều đi bắn súng ngắn (thủ râm) cho xem. Mà bé con của cậu xinh xắn đáng yêu rất bình thường, nhưng mà hoa nhỏ nữ tính giữa hai chân, không cần nhiều lời, vừa khát tình vừa rạng rỡ đến khó tin. . . Đặng Văn Kỳ nghĩ tới đây, đột nhiên ý thức được có lẽ là mình rất muốn cắn một cái lên đóa hoa nhỏ khả ái ấy của Lộ Đan Sinh, quấn vào trong miệng nếm thử xem là mùi vị mềm mại cỡ nào, nhìn xem Lộ Đan Sinh có thể nhục nhã khóc lên không.
“Đồ ngốc. Nơi này của em -” Đặng Văn Kỳ yêu thương đụng vào đóa hoa giữa đùi cậu, “- rất đáng yêu, đầu vú cũng thế. Người song tính rất hiếm thấy, tôi nghĩ, có lẽ không có người nào hoàn mỹ giống như em .” Hắn nhìn dáng vẻ Lộ Đan Sinh dường như không dễ chịu hơn, liền thay đổi phương thức, liếm môi ghé vào lỗ tai cậu thành thật nói: “Đàn ông đều sẽ muốn cắn nó đấy.”
Lộ Đan Sinh quả thật run rẩy lên, đỏ mặt lắp bắp: “Vậy, vậy sao anh không muốn. . . ?”
FUCK. Chàng trai này thật đúng là yêu tinh dụ dỗ người, Đặng Văn Kỳ lại bắt đầu lo lắng bản thân sẽ bị nắm mũi dẫn đi.”Tôi đã nói rồi, tôi có nguyên tắc của tôi. Em rất tốt, nhất định sẽ có người muốn quý trọng em.”
Lộ Đan Sinh si ngốc nhìn hắn.
Lòng Đặng Văn Kỳ cũng mềm xuống, nói: “Xem ra bay giờ em không có mang thai. Nếu như còn muốn tới kiểm tra, em có đến phòng nghỉ số 201 lúc 8 giờ tối, khi đó không còn khám bệnh, tôi sẽ chỉ khám cho một mình em, em cũng không cần sợ bị người khác thấy nữa.” Những lời này rốt cục làm cho ánh mắt Lộ Đan Sinh không còn u ám, trước khi đi Đặng Văn Kỳ ôm lấy cậu, cảm thấy ngực có hơi chua xót.
***
Khi Đặng Văn Kỳ nhìn thấy cái tên Lý Thanh trên danh sách bác sĩ hợp tác ca mổ, hắn thật không ngờ sẽ gặp lại y nhanh đến vậy. Mấy năm nay Lý Thanh phát triển khá tốt, y làm việc ở bệnh viện lớn hơn chỗ Đặng Văn Kỳ nhiều, cũng đã trở thành một trưởng khoa, quả thật chính là sự tồn tại chói mắt.
“Văn Kỳ, đã lâu không gặp.” Lý Thanh nở nụ cười chiêu bài của mình. Mấy năm này y vẫn gầy như trước, áo giải phẫu rộng lớn như treo lên người y, nhưng y đã chuyển sang mang kính sát tròng, ngũ quan vốn đã đẹp mắt nay càng thêm xinh đẹp động lòng người, đôi mắt sáng trong ấy càng biết phóng điện hơn cả trong trí nhớ. “Nhiều năm qua rồi, anh vẫn rất nhớ cậu đó.”
“Học trưởng anh không đeo kiếng khiến em suýt không nhận ra anh rồi, rất đẹp đó.” Đặng Văn Kỳ nhe răng cười nói.
“Thật vậy sao?” Lý Thanh không ngừng chớp đôi mắt trong như hồ nước nhìn hắn, ra vẻ chút ngượng ngùng. “Hôm nay sau khi tan ca, cùng anh đi ôn lại chuyện cũ không?”
Đặng Văn Kỳ nghĩ nghĩ, sáng lạn nói: “Hôm nay bề bộn nhiều việc, đến phòng nghỉ của em nói chuyện, được không?”
Lý Thanh sóng mắt lưu chuyển, phong tình vạn chủng mà thẳng bước đi.
Sau khi mặt trời xuống núi, Đặng Văn Kỳ ngủ trong phòng nghỉ, để bổ sung thể lực sau ca trực đêm. Ngủ đến một nửa thì có cảm giác có người đang vuốt ve tóc và mặt mình, hắn mở to mắt nhìn thì hóa ra là Lý Thanh đã tới. Lý Thanh không mặc áo blue mà thay bằng áo sơ mi và quần dài, còn thắt cả cà vạt, có vẻ rất thuần thục và quyến rũ.
“Tỉnh rồi à? Nhìn cậu ngủ ngon như vậy, thật không đành lòng quấy rầy cậu.” Nghe Lý Thanh nói, Đặng Văn Kỳ nhíu mày, nghĩ thầm, nếu đã không đành lòng rồi sao còn sờ tôi?
Thấy Đặng Văn Kỳ không nói một lời, Lý Thanh nói tiếp: “Thật ra anh bận bịu cả ngày cũng mệt lắm rồi, Văn Kỳ cậu có để ý nếu học trưởng nằm cùng cậu một lúc không?”
Nghe lời mời trần trụi như vậy, Đặng Văn Kỳ cũng lười tiếp lời, trực tiếp lấy tay kéo người qua, đè lên giường hôn.
“Ah. . . Văn Kỳ!” Lý Thanh nhẹ nhàng kêu lên, nhưng Đặng Văn Kỳ biết rõ cái kia cũng chỉ là tình thú mà thôi, tay sờ vào giữa hai chân Lý Thanh, quả nhiên vừa nóng lại vừa cứng, hiển nhiên là đã xuân tình khó nhịn rồi.
Hôn một hồi, Đặng Văn Kỳ bò dậy, dùng đầu ngón tay vuốt phần nhô lên ở đũng quần y, nghiêng người nhìn y: “Tự mình cởi đồ đi.”
Lý Thanh nghe lời cởi sạch trơn, sắc mặt đầy tình dục cọ lên người Đặng Văn Kỳ, mà hắn thì chỉ cười nhạt một cái, kéo cà vạt của y, bất ngờ cột hai tay y lại, lật úp thân thể trắng nõn của y lại. Lý Thanh bị hắn liếc một cái càng hưng phấn, nghĩ chắc Đặng Văn Kỳ muốn tiến vào từ phía sau, liền nâng mông lên, nhắm hai mắt lại chờ đợi bị xâm phạm.
Bốp! Lần thứ nhất bị đánh, Lý Thanh còn tưởng rằng Đặng Văn Kỳ đang làm tiền hí, rất phối hợp “Ư hừm” một tiếng. Nhưng kế tiếp Đặng Văn Kỳ vẫn không dừng tay, càng đánh càng mạnh, bốp bốp bốp đánh cái mông của y thành quả đào, dương vật cũng héo rũ.
“Hu. . . Văn Kỳ, từ bỏ! Nhanh dừng tay ah. . .” Lý Thanh hét thảm lên, thân thể không ngừng vặn vẹo, lại trốn không thoát Đặng Văn Kỳ áp chế.
Đặng Văn Kỳ vẻ mặt có chút điên cuồng. “Hừ, anh lại muốn đến câu dẫn tôi sao? Thứ lẳng lơ chết tiệt! Anh có biết trước kia anh làm tôi bị tổn thương đến nhường nào không? Hửm? Ông đây cả hai năm không muốn làm với người khác! Thấy mỗi người ở trường Y, đều chỉ nghĩ đến một việc: “Đám người bọn họ không biết đã làm qua cái mông nát bấy của anh biết nhiêu lần!”
“Anh.. . .anh không biết cậu đang nói gì cả. . . .” Lý Thanh hoảng sợ nhìn hắn.
“Bởi vì anh vốn đem chân tình của tôi xem như đống phân chó!『 Lý Thanh vạn người cưỡi 』. . . Tôi nhìn bây giờ anh càng xứng với cái danh tiếng đó? Sao anh cứ dâm đãng thiếu thao vậy chứ hả?” Đặng Văn Kỳ dung hai ngón tay đâm mạnh vào lỗ nhỏ chặt chẽ của y, lung tung đảo quanh giống như muốn tìm thử bên trong có gì khác người không..
Cho dù là thân kinh bách chiến Lý Thanh cũng đau đến thiếu chút nữa khóc lên, quay đầu lại oa oa cầu khẩn: “Đừng. . . Đừng! Ư ~ đau quá, đau muốn chết, hư mất!” Lý Thanh làm bộ đáng thương cầu khẩn rất mê người, khóc đến thảm, nhưng cũng cực kỳ dâm đãng, nhìn không ra là diễn hay thật. Đặng Văn Kỳ nhìn hậu môn của y không ngừng co rút, dung hai ngón tay mở banh ra không cho nó khép lại, ý đồ để y càng đau thêm. . . Không như vậy, làm sao y tỉnh ra được?!
“Anh còn bảo tôi thè lưỡi liếm cái lỗ bẩn thiểu này nữa! Anh có phải cho người khác chơi xong, thì bảo tôi thè lưỡi liếm dùm người ta à?”
“. . . Buông tha tôi đi. . .”
Đặng Văn Kỳ dường như muốn trút hết nội tâm âm u cơ đơn của mình trong mấy năm nay, không ngừng hiếp đáp Lý Thanh, cho đến khi y sụp đổ, khóc nói ra lời hắn muốn nghe: “Hức. . . .Tôi có bệnh, lỗ nhỏ của tôi không bị làm sẽ ngứa ngáy, tôi đáng chết, . . . tôi là thứ lẳng lơ không đáng để cậu nghiêm túc.”
Đặng Văn Kỳ phảng phất nhìn thấy một ánh sang cứu rỗi, ác khí vẫn tích tụ nhiều năm trong lồng ngực cuối cùng cũng trút ra, cái tay đang ức hiếp Lý Thanh cũng không còn dùng lực, hắn ghé vào lưng đầy mồ hôi của y, lầm bầm lầu bầu: “Tiểu Thanh, anh sao không thể ngoan ngoãn bên cạnh mình tôi chứ?”
Lời vừa nói ra khỏi miệng, xen lẫn trong tiếng khóc của Lý Thanh, hắn mới nhận ra bản thân mình cho đến giờ phút này, hóa ra hắn vẫn không quên đi Lý Thanh. Lý Thanh mặc dù phóng đãng, nhưng cũng không phải là không thể chấp nhận, y vẫn rất đáng yêu. Chỉ là mình sẽ không còn ngu như vậy nữa. Lý Thanh xuất hiện như không có chuyện gì xảy ra như vậy chỉ chứng tỏ mấy năm nay y không hề nghĩ đến mình, mà tình cảm và oán khí của mình cũng vì trận hành hung này mà tan thành mây khói, rốt cục không ai nợ ai nữa…
Thật khó có thể tưởng tượng, hắn mới vừa trói một trưởng khoa quyền uy lên giuờng lăng nhục.
Đặng Văn Kỳ mệt mỏi quay người, lúc này mới chú ý tới sau cửa không biết lúc nào đã xuất hiện một vệt sáng, người đứng bên ngoài chính là Lộ Đan Sinh. Mặt cậu lúc đỏ lúc trắng: “Em tới kiểm tra, bởi vì nghe có âm thanh lạ nên mở cửa. . . vừa rồi em không thấy gì cả. . .. “
Lộ Đan Sinh giờ phút này giải thích thế nào cũng không được, Đặng Văn Kỳ đầu óc trống rỗng.
“Thật xin lỗi vì đã quấy rầy, em đi đây.”
Đặng Văn Kỳ sắc mặt phức tạp nhìn cửa ra vào, một lát sau liền đứng lên, cởi trói cho Lý Thanh, sau đó không lưu luyến chút nào đuổi theo.
“Này! Em đứng lại!” Đặng Văn Kỳ quát to đuổi theo sau Lộ Đan Sinh. Nhưng cậu lại không quay đầu mà chạy như điên, ngay lúc đó cậu xuýt nữa chạy lên đường cái, không biết Đặng Văn Kỳ lấy đâu ra sức bật, chạy gấp tới đẩy cậu sang ven đường, dùng thân thể gắt gao bảo vệ cậu. Hai người cứ như vậy té xuống ven đường.
Hai người cũng không biết là vì sao mà chạy, vì sao mà đuổi, lúc này một đẩy một té cũng tỉnh người, Lộ Đan Sinh cắn môi, đắng chát nói: “Bác sĩ. . . .Em thật sự không cố ý.”
“Anh biết.” Đặng Văn Kỳ ôn nhu nói, nhìn đầu gối và mắt cá chân cậu đều bị trầy. “Chúng ta đừng ở ngoài này nữa, quay lại bệnh viện anh bôi thuốc cho em.”
“Anh đừng đối xử dịu dàng với em như vậy. . .” Cậu thì thào nói.
Mà hắn thì không nói một lời cõng cậu quay lại.
Trở lại phòng nghỉ, quả nhiên Lý Thanh đã chạy trốn, chỉ để lại một cái giường hỗn loạn và cái gối bị y khóc ướt đẫm. Lộ Đan Sinh lại bối rối, cho dù lúc bôi thuốc lên có đau đớn cậu vẫn cứ nhìn chăn chằm chằm, trong lòng như giấc mộng ngỡ ngàng.
Đặng Văn Kỳ mặc dù không bị thương, áo sơmi lại bị vũng nước bên đường làm cho ướt nhẹp, hắn bôi thuốc cho Lộ Đan Sinh xong, cởi áo ra để hong khô. Hắn cởi xong nửa người trên, vuốt tóc cậu hỏi: “Hôm nay cũng đến kiểm tra có mang thai không à? Là bạn trai à? Nếu cậu bị cưỡng ép, tôi sẽ nghĩ cách giúp cậu.” Trong đầu hiện ra hình ảnh cậu bị người cưỡng hiếp, hình ảnh ấy cứ lặp lại không chịu tan biến, một thân thể nhạy cảm như vậy, sao có thể bị thô bạo chơi đùa được chứ? Không biết lúc bị bắn, có phải là vừa khóc lại vừa thoải mái không? Hắn không hiểu được tâm của mình nữa, tóm lại là hắn không mong cậu bị người chà đạp, cũng không hy vọng Lộ Đan Sinh có bạn trai.
Lộ Đan Sinh xấu hổ, thật lâu sau mới lắc đầu, nhẹ giọng nói ra: “Không phải, em không có mang thai.”
“Sao?”
“Em…em chưa cùng người khác ân ái. . .”
Đặng Văn Kỳ tới gần Lộ Đan Sinh, “Không có? Đúng là anh không nhìn thấy tinh dịch người khác trong cơ thể em, nhưng mỗi lần em tới cả hai động đều sưng tấy, vậy còn nói không có?”
Lộ Đan Sinh vội vã nói: “Em không có! Em chỉ là . . Chỉ là. . .” Vẻ mặt cậu mắc cỡ đến như muốn khóc lên: “Em chỉ là thích tự an ủi. . .”
Nghe người trong sang như nước này chính miệng nói ra bản thân thích tự an ủi, Đặng Văn Kỳ cảm thấy toàn than phát nóng, trong lòng cũng thỏa mãn vì cậu không làm cùng người khác, nhưng miệng hắn vẫn không tha cho cậu: “Tự an ủi đến hoa huyệt và cúc hoa đều đỏ, xem ra em rất thích tự an ủi nhỉ, Một ngày làm mấy lần? Dùng cả hai tiểu huyệt sao?”
“Một ngày nhiều lần. . . Phía trước rất cần làm. Sau đó có đôi khi sẽ cùng lúc đâm vào đằng sau.”
“Lấy cái gì đâm vào đó?”
“Gậy giả. . .” Lộ Đan Sinh cúi đầu thấp đến không thể thấp hơn, Đăng Văn Kỳ cứ như phát hiện thứ đồ chơi hay, từng bước đến gần cậu: “Đầu đã thấp đến không thể thấp hơn, Đặng Văn Kỳ giống như phát hiện tốt đồ chơi, từng bước tới gần cậu. Đặng Văn Kỳ cao giọng nói: “Ngay cả thứ ấy cũng có! Thật giỏi đó.”
“Bác sĩ. . . có phải em bị bệnh hay không?” Lộ Đan Sinh rất khó khăn hỏi.
“Việc này cũng phải xem tình huống thế nào đã. Em làm mẫu cho bác sĩ xem đi, như vậy anh mới chẩn bệnh được.” Ác thú của hắn bùng lên, cười đến tà ác.
Cậu lại lắc đầu, nhỏ giọng kiên định: “Em không thể, bác sĩ có người khác rồi. . . anh và vị ‘tiểu Thanh’ kia làm chuyện như vậy, em, em cũng nhìn thấy cả rồi. Em cũng không thể lạm giao được.” Cậu lại đem nguyên câu nói của hắn trả lại cho hắn, Đặng Văn Kỳ thầm tức, nhưng vì ngửi được mùi chua nhàn nhạt trong câu nói của cậu, nên mới không giận nổi.
“Người kia lại rất đẹp, cũng không dị dạng giống em. Bác sĩ thích người ấy cũng là chuyện thường.” Cậu cứ như đang tự khuyên nhủ bản thân, lại giống như đang cam chịu. “Chỉ xin anh đừng. . . dịu dàng với em như vậy, em sẽ hiểu lầm mất. Vì em đã thích bác sĩ từ rất lâu rồi.”
“Lúc nào?” Đặng Văn Kỳ rất kinh ngạc, cố gắng nhớ lại một chút, nhưng hoàn toàn không nhớ ra được mình đã từng gặp chàng trai này. Theo lý thuyết thì một cậu trai tư sắc như thế này xuất hiện bên người hắn thì hắn nhất định sẽ chú ý, nếu như không có, vậy chỉ có một khả năng là lúc đó mình đang qua lại với người khác. Bởi vì không muốn trở thành loại người như Lý Thanh, cũng tự mình uốn cong thành thẳng, thật đúng là thiếu chút nữa thành người chung tình duy nhất tồn tại trên thế giới này, khi kết giao với ai thì loại nào cũng không lọt vào mắt hắn nữa, tựa như máy tắt ra đa, người bị mù mắt, cho dù ai có điều kiện tốt thế nào thì hắn cũng vẫn không thấy.
Quả nhiên, Lộ Đan Sinh nói tiếp: “Hai năm trước bác sĩ kết giao với một công chức phải không? Hai người thường đến quán cà phê gần công ty, lúc đó em làm ở đó. Nhớ rõ có một lần, có một khách hàng bị phát bệnh tim, bác sĩ lập tức cứu sống người đó, có lẽ là bắt đầu từ lúc đó. . . Em luôn nghĩ đến bác sĩ. Chỉ là, cho đến giờ anh cũng chưa từng liêc nhìn em. . . Sau đó có lẽ hai người chia tay, anh cũng không xuất hiện nữa. Em ngẫu nhiên đến bệnh viện thấy được tên của bác sĩ, liền muốn thử một lần, bởi vì muốn anh nhớ kỹ em, em liền. . . “
“Liền viện cái lý do mang thai đến khám bệnh sao?” Đặng Văn Kỳ bừng tỉnh đại ngộ, thì ra ngoại trừ bà Hoàng và cô Lý hay mượn chuyện trên trời dưới đất đến tìm mình, còn có người vì muốn mình chú ý làm chuyện ngu xuẩn này. Hắn vừa suy tư vừa chậm rãi nói: “Quả thật anh không để ý đến em. Lý Thanh. . . là người yêu cũ của anh, chỉ là anh ta khiến anh tổn thương, làm cho anh trở nên không bình thường. Lần này gặp phải, anh ta lại không chút giác ngộ mà muốn lên giường với anh, dưới cơn giận anh đã dạy dỗ anh ta một trận. ” Đặng Văn Sinh có chút hối hận, nếu hắn khắc chế lửa giận của mình thì cũng sẽ không khiến cho cậu nhìn thấy một màn không chịu nỗi kia.
Cậu run giọng hỏi “Vậy anh vẫn thích anh ta sao?”
Đặng Văn Kỳ nắm lấy cằm cậu, nói: “Em cứ nói đi?” Nói xong hắn hôn đôi môi lạnh buốt của Lộ Đan Sinh, ngón tay vuốt mặt cậu, dần dần lướt qua cổ, lưu luyến ở cổ áo, ý khiêu khích rất rõ ràng. “Anh không lạm giao, anh chỉ muốn làm với người trong lòng mình thôi.”
“Ưm. . .” Lộ Đan Sinh xấu hổ đến tận mang tai, những nơi bị chạm qua khẽ rùng mình run rẩy, hắn làm gì cũng khiến cậu có giảm giác, cậu thở hổn hển trầm thấp, cổ họng phát ra âm thanh khó nhịn. Đặng Văn Kỳ thấy cậu động tình, đè cậu lên giường, tình sắc vuốt ve eo cậu, dùng hai ngón tay đè lên hai điểm nhỏ trước ngực đang dần nhô ra của cậu, khàn khàn hỏi, “Có thể chứ?”
Lộ Đan Sinh thẹn thùng gật đầu, Đặng Văn Kỳ đạt được cho phép, cũng không vội vàng mà chỉ cách lớp áo ngậm chặt lấy đầu vú đang sưng to lên của cậu, lập tức áo bị ướt đẫm trở nên trong suốt, hắn mê muội nhìn, nói: “Em gợi cảm quá.” Hắn cởi áo sơ mi của cậu ra, cảnh đẹp bên trong khiến máu hắn muốn sôi trào, hắn lại có chủ ý xấu: “Cho bác sĩ nhìn bình thường em đùa giỡn đầu vú như thế nào được không?”
Lộ Đang Sinh nghe thấy yêu cầu vô lại của hắn, hai tay run rẩy xoa ngực mình, vẽ vòng tròn trên quầng vú, rồi lại dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy núm vú, lời nói kế tiếp của Đặng Văn Kỳ khiến cậu mắc cỡ muốn chết.
“Thì ra là chơi hai bên cùng lúc à.” Hắn hứng thú dào dạt nói, cảm thấy nơi đó của hắn đã dựng cứng lên, đầu nấm bắt đầu rỉ nước, hắn nói một cách rất sắc dục, “Lại đây nào, cho bác sĩ thấy em chơi bản thân mình ra sao nào.”
Lộ Đan Sinh ngực trần nằm trong lòng Đặng Văn Kỳ, bản thân xụi lơ như muốn tan chảy trong lồng ngực rắn chắc của hắn, bị mùi vị nam nhân nồng nặc của hắn là cho hứng tình, cho nên lúc hắn cởi quần cậu ra thì cậu không có chút lực phản kháng, mà lúc hắn kéo tay cậu đặt lên dương vật nhỏ của cậu, cậu cũng nghe lời mà vỗ về chơi đùa nó. Tất nhiên là cậu đã quá quen với cảm giác tự an ủi rồi.
Đặng Văn Kỳ để cậu dạng chân ra, nhìn thấy hai mép thịt căng mọng đã sớm chảy đầy dâm thủy, lại còn không biết nhục nhã mà khẽ đóng mở, cậu vốn muốn lấy tay che kín chỗ đáng xấu hổ kia của mình không cho hắn xem, nhưng bởi vì quá động tình nên ngón tay lại khẽ xoa bóp, mép thịt bị gẩy nghiêng qua nghiêng lại, đã mất đi chức năng che dấu, âm đế cũng sung huyết sưng to lên, miệng phát ra âm thanh thở gấp và rên rỉ.
“Bào ngư nhỏ (âm vật) của em thật đẹp.” Đặng Văn Kỳ nói ra lời nói thật lòng bấy nay giấu kín của mình, thè lưỡi liếm khẽ bờ môi cậu, nhịn không được rê lưỡi đi xuống. Liếm thẳng đến hoa huyệt, nơi cửa vào dâm thủy tanh tươi ngọt nồng, là vị ngon mà hắn chưa bao giờ nếm được. Liếm chỗ đó của nam nhân tất nhiên hơi khó khăn, nhưng đồng chí Đặng Văn Kỳ yêu chết sự khó khăn này, chỗ đó của cậu vừa mền mại vừa ướt át cũng giống như chính cậu vậy, khiến hắn yêu đến mức không muốn nhả ra. Hắn ngậm 1 bên thịt mềm mại, sau đó hút một hơi thật mạnh, hài lòng nhìn một bên mép hoa bị kéo căng ra, kéo đến thay đổi hình dạng, hắn tà khí nói: “Sướng lắm phải không?”
Lộ Đan Sinh vừa đau vừa thoải mái, dâm thủy tiết ra càng nhiều, cậu rên đau: “Đừng mà! A. . . bị kéo giãn ra mất, sẽ xấu lắm đó!” Cậu che miệng, không phải vì vẻ ngoài không như ý của mình, mà là không muốn chỗ vốn dị dạng lại càng thêm dị dạng.
Thế nhưng Đặng Văn Kỳ cố ý xuyên tạc ý của cậu: “Em muốn anh làm chỗ nào đẹp à? Cục cưng của anh.” Nhìn thấy cậu sắp khóc, cuối cùng hắn cũng rủ lòng thương mà tha cho cậu, môi liếm thẳng lên bộ phận sinh dục cậu, đến chỗ hạt nhỏ phía trên càng ra sức đánh lưỡi. Hắn biết rõ đây là chỗ mẫn cảm nhất nên càng dịu dàng liếm láp.
“Ưm ~ ư ~ a… Hừ!” Lộ Đan Sinh hoàn toàn không thể suy nghĩ, xương chậu bởi vì khoái cảm mà co quắp, như một luồng sóng điện chạy qua. Mặt cậu thẩn thờ, hai chân vô lực dạng lớn thành hình chữ M, nơi vểnh cao không cần người động vào cũng rất cứng rắn, như một đứa trẻ bị tình dục khống chế, không biết nhục nhã, ngón tay cậu nắm lấy tóc hắn, không cần bác sĩ đợi lâu thì cậu đã không ngừng rên rỉ, tiểu huyệt cao trào co rút mãnh liệt, xuất ra một lượng lớn dâm thủy, gậy thịt cũng không nhịn được tiết ra cùng lúc.
Đặng Văn Kỳ không ngừng mút lấy xuân thủy, nhưng quá nhiều khiến cho cả cằm hắn cũng ướt đẫm nhầy nhụa, cậu vội vã muốn chùi, lại bị hắn nắm lấy cổ tay, bờ môi che lấp lấy miệng cậu, mớm nước trong miệng mình cho cậu, lại dùng lưỡi quấy khắp miệng Lộ Đan Sinh. Cậu chỉ cảm thấy khắp miệng và mũi đều là mùi khai của chỗ đáng thẹn kia, gấp đến độ muốn đẩy ra.
Sau khi hôn xong, hắn lưu manh cười: “Dâm thủy ăn ngon quá đi.”
Tính đến giờ, hắn vẫn chưa cởi quần, dù đũng quần đã nhô cao lên, như là không có ý muốn làm cậu vậy. Dù đã có kinh nghiệm bị cự tuyệt lần trước, cậu vẫn không dám mở miệng, mà ngay cả hành động sờ dương vật của đối phương cũng không dám, chỉ có thể đáng thương vặn vẹo trong người hắn, cố ý ma sát hạ thân bác sĩ.
“Bác sĩ. . . .” Cậu đã muốn làm chuyện này với người cậu thầm thương từ rất lâu rồi, ngay cả lúc an ủi cũng chỉ nghĩ đến bác sĩ, những lúc như thế cậu muốn dừng cũng không dừng được. Nhưng mà nỗi lòng của cậu. . . Bác sĩ luôn không hề biết. Thầm mến có trăm ngàn cái khổ, cái này cũng nằm trong đó.
Gậy thịt của Đăng Văn Kỳ đã sẵn sàn chờ xuất lực, bị trêu chọc như vậy làm cho trướng đau, thầm nghĩ muốn lập tức lấy ra đâm ngay vào hoa huyệt cậu, nhưng mà vấn đề là hắn nghĩ làm như thế quá nhanh chóng. Sau Lý Thanh, hắn cũng chỉ quen vài người, cho dù nhịn rất vất vả, nhưng hắn kiên quyết tử thủ nguyên tắc không lạm giao. Đặng Văn Kỳ có chút phiền não, dứt khoát nắm cằm cậu hôn sâu, sau đó đứng dậy muốn đi WC giải quyết.
Ngay lúc hắn đang thủ dâm, bỗng nhiên nghe thấy một âm thanh ủy khuất: “Bác sĩ không quan tâm em sao?” Nhìn lại thì thấy cậu đang khổ sở run rẩy, như chiếc lá rụng trong gió. Hắn đang chuẩn bị muốn giải thích thì thấy cậu duỗi tay tới, mặt đầy khát vọng như chú chó con nhìn mà không được ăn.
“Bác sĩ nếu như không thích, xin hãy nhắm mắt lại.” Lộ Đan Sinh sâu kín nói xong, liền xoa bóp thay cho hắn…, trong miệng tràn ngập luyến mộ thì thào nói ra: “Thật thô. . .”
Tiếp đó, Đặng Văn Kỳ không ngờ là cậu lại trực tiếp quỳ xuống trong nhà vệ sinh, dùng miệng hầu hạ mình. Cái miệng nhỏ vừa ấm áp vừa trơn trượt, nhưng đang cố hết sức lấy lòng mình, hắn suýt nữa không cầm giữ được. Hắn đột nhiên rút phân thân ra, con mắt đầy tơ máu không thể khống chế được: “Đã đủ rồi!”
Nói xong, hắn liền đặt người yêu lên tường nhà vệ sinh, nâng một cái chân trắng nõn thon dài của cậu lên, thô bạo nâng gậy thịt thô to của mình đâm thẳng vào phía dưới của cậu, đâm vào cái động nào cũng không quan tâm. Thân thể cậu áp lên mặt gương, núm vú bị ma sát đến sưng đỏ, nhưng mà nhìn người mình ái mộ bấy lâu đang làm chuyện xấu với mình, dùng gậy thịt to lớn của anh ấy thay phiên đâm rút ở hai tiểu huyệt của mình, nghe tiếng hít thở mạnh mẽ của người đàn ông này vờn quanh trong WC, lòng cậu bị cảm giác hạnh phúc làm cho tràn đầy.