Nhật Kí Cho Em
Hôm nay 28/4/2019
Ngay lúc anh chấp bút viết lên những dòng tâm tư này cũng là ngày anh trở về lại quê hương của hai đứa mình sau ba năm anh ra đi, anh ra đi vì sự đổ vỡ của đôi ta, anh ra đi vì mọi thứ bị sụp đổ , anh ra đi vì anh không còn gì để giữ chân mình ở lại nữa…
Anh trở về với muôn vàn cảm xúc, trong đó không thoát nổi hình bóng của em..
Trên cái ghế đá trước sân nhà chúng ta thường ngồi khi mới quen nhau
Trên những con đường chúng ta thường đi
Rạp chiếu phim đó
Quán ăn đó
Chiếc xe đạp cũ kỹ đó
Cái áo anh mặc, cái quần em mua
Gốc cây chúng ta hay hẹn hò
Quán cà phê chúng ta hay ngồi
Ngôi trường chúng ta trải qua tuổi thanh xuân cùng nhau.
Tất cả mọi thứ vẫn ở đó, chỉ có anh thay đổi là già nua theo năm tháng , còn em vẫn ở lại đó, ở lại độ tuổi thanh xuân…mãi mãi
15 tuổi, mình biết nhau năm 15 tuổi. Mình yêu nhau năm 18 tuổi, bốn năm mình bên cạnh nhau, trải qua nhiều biến cố lớn nhỏ, anh bị trầm cảm em bên cạnh anh với danh nghĩa bạn thân, anh lành bệnh cũng là lúc anh nhận ra tình cảm bao nhiêu năm em âm thầm dành cho anh. Tuy hơi muộn so với sự hi sinh của em, nhưng muộn vẫn tốt hơn là không nhận ra em nhỉ.
Anh từ lúc nhận ra đã điên cuồng theo đuổi em, điên cuồng yêu em. Mình yêu nhau chưa được bao lâu thì phải yêu xa , em đi du học ở Mỹ, anh mãi một năm sau đó mới phỏng vấn để qua cùng em nhưng tiếc rằng anh không giỏi bằng em , anh không qua được với em, em muốn anh chọn một nước khác học, em muốn anh phải đi du học để có thể đàng hoàng cưới hỏi em.
Anh chọn Singapore
Vậy là bọn mình yêu xa bốn năm học đại học, mình yêu nhau qua màn hình điện thoại, mình đôi khi gọi cho nhau cả một ngày mệt mỏi mà ngủ quên đi, em đi học là lúc anh chuẩn bị đi ngủ, em đi ngủ là lúc anh chuẩn bị đi học, đi học, đi làm. Đôi khi vì quá bận rộn và lệch múi giờ nên những cuộc gọi chỉ để đó, hỏi han được vài câu rồi thôi, cứ để đó, rảnh rỗi nhìn nhau một cái, phần ai người đó làm, không ai nói ai câu nào.
Năm anh học năm hai, mẹ anh có một thời gian làm ăn thất bại phá sản, anh như sụp đổ tinh thần về mọi mặt, anh không gượng được, em nghỉ học bay về VN cùng anh, bên cạnh anh và mẹ, em vỗ về tâm hồn mỏng manh của anh, em ôm anh vào lòng như đứa trẻ con, anh chưa khóc mà em đã khóc òa lên.
Anh bảo em đừng khóc, em khóc anh không chịu được
Anh trở người ôm em ngược lại vào lòng rồi anh lại khóc, em không nói nên lời, vỗ về lên tim anh.
Sau hai năm đi du học, lần đầu tiên mình về gặp nhau, gặp nhau như thế, thật không vui. Nhưng anh thấy ấm áp, anh không quên được. Mình chỉ có ba ngày bên nhau, an ủi mẹ, anh và em phụ mẹ một ít, rồi lại phải bay về Mỹ và Sing đi học tiếp.
Em bay đi trước, anh bay đi sau. Anh ở lại nhìn em bước lên máy bay mà lòng nặng trĩu, anh mệt nhoài vì những biến cố đời mình. Có đôi lúc anh muốn gục ngã trong tuyệt vọng thì em dang đôi tay ra nâng anh đứng dậy.
Mẹ anh phá sản, em trợ lực kinh tế cho anh tận 3 tháng đầu, em để anh dành phần anh đi làm gởi về cho mẹ, phần em gởi anh để anh lo cuộc sống cho anh. Anh chưa bao giờ quên, chưa quên một chút khoảnh khắc nào về em, chưa quên một chi tiết nào những việc em làm cho anh..
Một năm sau đó mọi thứ cũng dần ổn, mẹ anh gầy dựng lại được, anh và em đở vất vả rất nhiều, em vì học trước anh một năm nên em về trước, em đở đần giúp mẹ anh, anh yên tâm mà tập trung việc học.
Tổng cộng mình quen nhau tám năm, bốn năm làm bạn, 4 năm yêu xa. Và chỉ cần cố gắng một năm nữa anh trở về, chúng mình sẽ đính hôn, sẽ có một cuộc sống mà hai đứa mình từng hẹn thề mỗi khi gọi cho nhau.
Cực lắm, đi học, đi làm anh và em ai cũng mệt, nhưng mình chưa một lần cãi vã hay to tiếng với nhau, anh và em đều trân trọng từng phút giây được nhìn thấy nhau mặc dù chỉ qua màn hình điện thoại, thậm chí mệt quá nhiều lúc thiếp đi mở mắt ra điện thoại vẫn còn cuộc gọi đó, anh không tắt, em không tắt. Vì không ai muốn kết thúc cuộc gọi cả…
Rồi cũng đến ngày anh hoàn thành sứ mệnh của mình, anh trở về VN, em và mẹ ra sân bay đón anh. Cái khoảnh khắc mẹ anh cười tỏa nắng khi thấy anh kéo va li từ cửa đi ra, còn em chạy một mạch lao vào ôm chầm lấy anh làm rớt cả kiếng cận của em xuống sàn. Em mừng rỡ khi gặp anh, anh không có lời nào diễn tả về cảm xúc lúc đó nữa, anh hạnh phúc vô cùng. Hạnh phúc lắm em ạ.
Cái ngày mẹ anh và anh sắp xếp lên nhà em để nói chuyện tương lai hai đứa mình…cảm xúc của anh và em như vỡ òa vì chờ đợi bao nhiêu năm trời chỉ để được nắm tay nhau đi vào thánh đường..
Vậy mà, bố em không đồng ý cho chúng mình kết hôn, bố em ngăn chặn mặc dù mẹ em khóc rất nhiều. Bố em chê nhà anh đổ vỡ, chê bố anh mất sớm từ lúc anh chưa ra đời, chê anh không ai dạy dỗ nên hư hỏng, chê mẹ anh hai đời chồng, chê hai gia đình không môn đăng hộ đối. Bố em từ chối gia đình anh, từ chối tình bạn năm năm và tình yêu bốn năm của hai đứa mình..mặc cho em và mẹ em khóc lóc van xin rất nhiều. Bố em làm cán bộ, lại gốc bắc, ông rất bảo thủ và gia trưởng…làm em tuyệt vọng.
Em sau đó không chịu gặp anh, em đòi bỏ đi xứ khác để hai đứa mình làm lại từ đầu, anh không đồng ý. Anh muốn hai đứa mình phải đường hoàng thành hôn, anh muốn em làm cô dâu một cách chính thức, em xứng đáng như thế. Anh cần thời gian thuyết phục bố em, cần một chút thời gian nữa..
Đà Lạt 14/10/2014
Những gợn sóng vỗ nhẹ mặt hồ Xuân Hương sáng sớm làm con người trở nên phấn chấn hơn, tươi mát và sảng khoái hơn. Anh ngồi quán cà phê Thanh Thủy màu tím, màu cả hai đứa mình cùng thích, anh lúc này chưa biết hút thuốc, không biết rượu bia, chỉ biết mỗi đen đá thôi. Em vì vậy rất trân trọng anh, em từng nói đàn ông như anh gặp đàn bà thì im , rượu bia không nổi một ly, thuốc là không biết dùng. Chỉ đáng đi hầu cận cho em nhậu, nhưng em vì vậy mà yêu anh lắm.
Anh vô tư ngồi nhấm nháp đen đá vào sáng sớm vì đó là thói quen mọi ngày, anh cứ nghĩ ngày hôm đó cũng như bao nhiêu ngày khác…
Vậy mà…
7h20 phút bố em gọi cho anh , anh vẫn nhớ như in từng lời nói, từng hơi thở của bố em vào trong điện thoại
” Thư tối qua bỏ nhà đi, sáng sớm nay bị tai nạn nặng lắm, cậu ở đâu, qua bệnh viện Đa Khoa Đà Lạt gấp ”
Tay chân anh lúc đó rụng rời, điện thoại anh không nắm vững rơi thẳng xuống mặt hồ nhưng anh không bận tâm, vì là bố em gọi nên anh biết không phải chuyện đùa. Anh lê từng bước chân nặng trĩu ra ngoài đường bắt taxi vì anh không thể đi xe nổi nữa..
Trên đường đi anh cầu Phật, xin Chúa , xin tất cả các vị thần cho anh một tia hi vọng, một chút phép màu, anh sẳn sàng đánh đổi mọi thứ, anh thà chết thay em cũng được, trên đường đi anh cầu nguyện rất nhiều, nước mắt anh rơi chưa bao giờ nhiều như thế..
Anh bước thật vội tới khoa cấp cứu nhưng không được phép vào, mẹ em ra đón anh, khuôn mặt mẹ tìu tụy và sụp đổ hoàn toàn, anh nhìn mẹ không cầm được nước mắt lẫn chua xót, bà vịn tay anh không đi nổi, anh cũng không đi nổi nữa nhưng phải cố, cố đưa mẹ vào để con được tận mắt thấy em nằm đó anh mới tin, mới tin đó là sự thật.
Người nhà em đứng rất đông, bố em vẫn đứng đó, khuôn mặt khắc khổ nhưng vẫn lạnh lùng, không toát lên vẻ nào đau buồn, đứng ở hành lang ai cũng không được vào vì em đang phải mổ. Toàn bộ phải đứng đợi..
17h10
Bác sĩ mở cửa, nhiều tiếng khóc vang lên, mẹ em , dì em, dòng họ của em, người thân em ai cũng quan tâm em, có người từ Mỹ trở về chỉ mong em có phép màu, mẹ anh cũng có mặt, rất đông đủ.
Mọi người nắm tay bác sĩ, ai cũng hi vọng một cái gật đầu từ ông…
Bác sĩ lắc đầu, báo rằng em mất rồi.
Tất cả dường như sụp đổ, mẹ em ngất xỉu, dì em, cô em, bác em, tất cả đều sụp đổ. Mẹ anh cũng không ngoại lệ.
Anh…anh không còn một tia cảm xúc nào nữa, anh quỳ sụp xuống mặt sàn, anh không nói một lời nào, anh cũng không khóc nổi nữa. Anh thật sự không làm được gì nữa rồi, anh tuyệt vọng và chợt quên đi hết tất cả mọi thứ trong vô thức, bỏ lại cả chục con người phía sau đang khóc lóc kêu gào khổ sở. Anh đứng lên và đi trong vô thức, không biết mình đi đâu, không định được điểm đến. Anh cũng không dám vào nhìn em..
Vậy đấy, em bỏ anh lại và ra đi như thế..
Sau mỗi cuộc chia ly người ở lại là người đau lòng nhất phải không em ?
Anh cứ thẫn thờ bước đi trong vô định, anh cứ đi mãi như thế không có hướng, không có lối, không một ngã rẽ. Anh cứ đi..đi đến lúc anh mỏi mệt vô cùng, nhìn lại trời đã tối, điện thoại anh rơi dưới hồ cũng không ai liên lạc được.
Đêm hôm đó anh ngồi ở bờ hồ, thả mình nằm ở đó, anh mặc kệ tất cả, anh không màng nữa, không bận tâm nữa, chỉ mong đêm nay anh nằm đó, nhắm mắt lại và đừng bao giờ mở mắt ra nữa.
Anh không muốn sống nữa, anh không còn thiết tha gì nữa, cho anh đi theo em, anh chỉ cần em thôi.
Cuộc đời anh, ông trời thật quá tàn nhẫn mà.
Anh sinh ra không được thấy mặt bố, bà anh mất khi anh vừa nhận thức được tình yêu thương, người anh yêu nhất trên đời lại vừa nhắm mắt.
Cuộc đời anh, quá nhiều đau thương em ạ..anh đau khổ và tuyệt vọng lắm..
Anh đau lắm..
Nguyên đêm nằm đó anh không ngủ được, người nhà tìm ra anh và đưa anh về trong tình trạng gần như là kiệt sức, anh vẫn không dám qua nhà nhìn mặt em. Khoảng thời gian trước đó, mẹ anh gầy dựng lại là mở dịch vụ tang lễ và cũng chính nhà anh làm tang lễ cho em. Đau đớn không khi cổ phần dịch vụ có phần của em trong đó…
Ba ngày tang lễ của em, anh không ngủ ngày nào, cũng không dám lại gần quan tài của em, anh chỉ ngồi một góc, nghe tiếng rên rĩ, nghe khóc lóc, nghe kêu gào, nghe đủ mọi âm thanh phiền não, nghe rất nhiều.
Còn riêng anh, không một tia cảm xúc, anh bất động ngồi ở đó, không một chút xê dịch ba ngày, chỉ uống nước không ăn , ăn làm sao nổi hả em, ăn sao cho trọn bây giờ.
Cái ngày đưa em ra nghĩa trang, anh đứng lên lại nhìn em lần cuối, nhìn vào quan tài mà tim anh như thắt chặt lại, vẫn khuôn mặt đó, vẫn đôi môi đó, vẫn đôi mắt đó, mọi thứ vẫn ở yên đó, tươi đẹp..nhưng không còn ý nghĩa gì nữa. Anh sụp đổ một lần nữa từ trong thần thức lẫn thể thức, anh sụp đổ hoàn toàn, anh bật khóc như đứa trẻ con…anh đau đớn vô cùng…một ngàn vết dao cứa vào tim anh cũng không bằng nổi đau này..nổi đau sẽ theo anh đi hết cuộc đời này..nó là nổi đau về lí trí, về dấu ấn, về cái tinh thần, về mọi thứ nó nằm ở đây này, ở ngày trong tim anh này em ạ…
Hạ huyệt em xong là mọi thứ đã đưa vào cát bụi, hết rồi, hết thật rồi.
Em ra đi, anh cũng chết rồi, anh không còn là anh nữa, anh của ngày đó cũng đã chết theo em xuống cái nấm mồ đó rồi em ạ.
Anh sau đó, không còn là anh nữa…
Anh sau đó, không còn là anh nữa…
Anh sau đó…
Em đi rồi, em đi mang theo bao kí ức, bao hẹn thề, bao lời nói yêu thương, bao kỉ niệm, bao nhiêu thứ chưa trọn vẹn em mang theo tất cả. Chỉ để xót lại anh, một kẻ vốn dĩ tâm hồn đã mỏng manh yếu đuối nay lại yếu đuối thêm bội phần.
Kể từ sau khi em đi, anh không đủ mạnh mẽ để đối diện với mọi thứ nữa, anh bắt đầu trở thành một con người hoàn toàn cô lập, anh shock, anh buồn, anh muốn mình rơi vào trạng thái tự kỷ như mấy năm trước để trốn mình trong cái vỏ bọc đó nhưng không được, anh gặm nhấm cái nỗi buồn một cách rõ ràng, chi tiết, sắc nét trong từng hơi thở, mỗi nhịp thở tuôn ra luôn có hình bóng em luẩn quẩn đâu đó.
Anh đi đâu cũng thấy bóng dáng em, làm gì cũng thấy bóng dáng em, bất cứ nơi đâu anh đi tới, bất cứ đoạn nào anh đi qua, bất cứ thì anh chạm vào..mọi thứ đều có bóng dáng em..
Gần một tuần anh vất vưởng như một hồn ma xung quanh cái bờ hồ Xuân Hương Đà Lạt, vận mỗi cái quần đùi jean, áo thun cộc tay nhưng anh không lạnh, anh lạnh là lạnh từ trong lòng, lạnh từ trong tim anh đây này, không phải lạnh ở ngoài thân xác.
Em thấy mà, phải không ?
Anh đã dằn vặt bản thân rất, rất và rất nhiều
Giá như anh cùng em đi nơi khác như ý định em đưa ra ban đầu có lẻ mọi việc đã khác. Có lẻ mọi thứ không tệ đến như vậy
Là do anh, do anh cả !
Anh cứ loay hoay ôm mãi cái nỗi buồn vào lòng, người ngoài nhìn vào đoán chắc anh bị sida, ốm tong teo đi lang thang dưới trời buốt giá mà không có cái áo ấm che thân.
Mẹ anh khóc rất nhiều, nói rất nhiều, với anh mọi thứ đều vô dụng. Nói gì bây giờ, khóc cũng để làm gì nữa, trách móc cũng được gì đâu.
Em cũng đã đi rồi, em đi rồi mà. Mọi thứ trên đời dường như không còn định nghĩa gì đối với anh nữa. Chẳng còn gì nữa.
Anh bắt đầu tập hút thuốc em ạ , thời gian đầu anh hút không được, anh ho sặc sụa, nhưng anh vẫn hút, sau một tuần anh quen dần. Và anh bắt đầu biết hút thuốc từ đó.
Anh tập uống bia rựu em ạ, thật sự đối với anh việc đó rất khó khăn, anh uống rất nhiều, ngày nào anh cũng uống, anh không biết uống nhưng anh vẫn cứ uống, say rồi anh nôn, nôn xong lại uống, uống đến kiệt quệ, uống đến độ anh ngủ ở đâu, nôn ở đâu anh hoàn toàn không nhận thức được…
Ngày nào cũng vậy, sáng là anh uống , bê tha đến trưa chiều, tối anh lại mang về nhà uống, uống lại say, say lại nhớ em…
Càng say anh càng nhớ.
Nhớ em là anh lại trốn vào một góc khóc nức nở như đứa trẻ con
Rồi anh quen những người bạn mới, những mối quan hệ không lành mạnh, những người bạn chỉ lợi dụng anh, moi tiền anh cho những cuộc vui thâu đêm, những đêm trên vũ trường, dừng lại ở những khách sạn đắt tiền, bao nhiêu tiền dành dụm 4 năm anh tiêu gần như kiệt quệ.
Gần nữa năm trời anh cứ như thế
Anh đau đớn mà, ai hiểu được anh, họ làm sao hiểu được, họ là anh thì họ cũng vậy thôi. Trách anh, anh không quan tâm, giận anh, anh mặc kệ. Anh bất cần. Anh không cần gì nữa.
Anh lúc đó, chỉ vỏn vẹn 45 kg, anh từ 55kg xuống còn 45 kg. Anh cũng mặc kệ, anh muốn như vậy, anh chỉ mong mình có một ngày nhắm mắt đi và đừng bao giờ mở mắt trở lại nữa.
Nhưng không được em ạ, mỗi lần anh tỉnh dậy, cảm giác hụt hẫng nó bao trùm lấy toàn bộ tâm trí anh..anh bất giác tổn thương vô cùng..
Thời gian cứ thế đi qua, gần một năm trời anh chỉ biết làm bạn với bia rựu, bạn bè xấu, thuốc lá, lang thang. Em ở đó có thấy không, có thấy anh yêu em đến nhường nào…
Rồi một ngày, anh bị bạn bè chơi bẩn khi anh đang say, anh không nhớ rõ, chỉ biết khi tỉnh giấc, mọi thứ đã an bày, anh chơi cá độ thua gần một tỷ, thật sự anh cũng không biết cá độ là thế nào, nhưng sau một đêm anh đã thua một tỷ, giấy nợ có chữ ký anh. Anh không nhớ gì cả. Bằng chứng có rõ ràng, em có chứng kiến mà, phải không.
Kiểm tra lịch sử trên điện thoại anh, đúng là như vậy, chữ kí là của anh, họ tên anh mặc dù tờ giấy đó anh không hề viết..vậy đấy
Anh âm thầm bán oto, vét sạch tiền bạc trả cho họ và anh quyết định ra đi..
Anh ra đi để quên em, ra đi vì anh không còn yêu thành phố này nữa, anh ra đi vì đã đến lúc rồi.
Đau khổ vậy đủ rồi, phá vậy đủ rồi, thân xác anh hao gầy vậy đủ rồi, mọi thứ anh dành cho em vậy là đủ rồi. Không chết được anh phải sống, sống cho anh, sống cho cả em nữa..
Mặc dù gần như là kiệt sức, nhưng anh vẫn gượng gạo đấy, gượng đứng để tiếp tục em ạ.
Việc đầu tiên anh làm là vơ hết khoảng tiền còn lại, đi xăm hết những hình anh thích lên người, trong đó có số 14 trên lưng, phía trên là tên hai đứa mình ghép lại…bằng tiếng nhật. Điều anh ao ước khi mình kết hôn anh sẽ làm, em đi rồi anh vẫn làm để thực hiện lời hứa của mình..
Anh cất hết tất cả những gì liên quan đến hai đứa mình, hình ảnh, thư từ, nhật kí, email. Tất cả mọi thứ, anh khóa cửa phòng lại, chỉ xách balo, vài bộ đồ tự anh mua, đồ em mua anh vẫn xếp ngăn nắp ở tủ. Khóa trái cửa phòng và anh im lặng ra đi.
Nhưng mẹ biết, mẹ ngăn cản anh, mẹ và anh cãi nhau rất nhiều, mẹ chưa bao giờ khóc vì anh, chưa bao giờ đánh anh một cái, nhưng bây giờ, mẹ tát anh một cái và khóc rất nhiều..
Mẹ không hiểu, anh không đi, anh sẽ chết dần chết mòn. Mẹ không hiểu, anh còn ở lại , mẹ sau này không còn nhận ra con của mẹ nữa..
Anh để mẹ mắng, để mẹ đánh. Anh ôm mẹ nói xin lỗi rồi anh đi..
Đêm đó là ngày 17/12/2015
Ngày anh bỏ lại tất cả sau lưng để làm lại cuộc đời.
Rất nhiều nước mắt đã rơi, rất nhiều đau thương đã tới, mất mát quá nhiều
Mọi thứ thật tồi tệ…
Thanh xuân chúng mình, khép lại ở đây !