
Khi đồng hồ điếm 6 giờ tối, không một ai trong khu phố chúng tôi ra đường

Khi đồng hồ điếm 6 giờ tối, không một ai trong khu phố chúng tôi ra đường
Nguồn: Reddit
Blog: Thị Trấn Buồn Tênh
Facebook: Thị Trấn Buồn Tênh
Từ ngày chúng tôi được sinh ra cho đến lúc chết đi, mọi người dân đều có một ước nguyện duy nhất, đó là được trở thành ngôi sao trong chương trình thực tế hoàn hảo ghi lại cảnh sinh hoạt khu phố. Thị trấn nơi tôi sinh sống được gọi là Harmony Hills, một cái tên hoàn toàn xa lạ và chắc chắn bạn chưa từng được nghe về nó. Rất khó để có thể tìm kiếm địa chỉ chính xác của thị trấn này, vì lẽ đó, có rất ít người ngoài lai vãng tới đây. Thậm chí, việc trở thành hàng xóm của một ai đó trong thị trấn còn được coi là một “đặc quyền” may mắn mà hiếm ai có thể có được.
Tôi là một trong những đứa trẻ được hưởng đặc quyền ấy. Tôi được sinh ra ở một trong số những ngôi nhà với màu sơn vani ngọt ngào cùng mái ngói màu bạc hà xanh mát. Những ngôi nhà ấm cúng chỉ khác nhau về kích cỡ là địa điểm hoàn hảo để các gia đình dành thời gian quây quần bên nhau và thực hiện các hoạt động giải trí vui nhộn vào ngày nghỉ.
Có thể nói, những người dân giàu có sống trong thị trấn luôn cảm thấy rất tự hào và luôn khoe khoang về tài sản của họ. Ngôi nhà của họ thường xuyên được phủ một lớp sơn mới, cỏ được cắt tỉa thường xuyên để không cao quá chiều dài 1.5cm thông thường và những bụi hoa hồng được chăm sóc kỹ càng, không bao giờ mọc xa hơn giới hạn của ngôi nhà. Ngay cả trong gara của họ, những chiếc xe cũng được đỗ hết sức gọn gàng thành những hàng dài.
Tôi sống cùng bố mẹ và một con mèo tại ngôi nhà có bãi cỏ xanh mượt ở đằng trước. Chúng tôi chưa bao giờ được thấy cuộc sống bên ngoài Harmony Hills và bố mẹ tôi hoàn toàn hài lòng với chuyện này. Sau khi ông bà tôi qua đời, bố mẹ tôi thậm chí còn dành nhiều tâm huyết hơn cho những công việc cộng đồng trong khu phố và cho cả ngôi nhà của chúng tôi. Họ muốn nó xuất hiện một cách hoàn hảo nhất trên sóng truyền hình. Đây cũng là lý do vì sao chúng tôi không bao giờ được mặc quần áo thủng lỗ. Nếu mẹ nhìn thấy vết bẩn trên áo của tôi, bà ấy sẽ cố tẩy sạch bụi bẩn cho đến khi ngón tay gần như rớm máu. Nếu tóc tôi mọc quá dài, dù đang bận bất cứ chuyện gì, bố cũng sẽ dừng lại và dành thời gian đưa tôi đi cắt tóc.
Những gì liên quan đến thị trấn và người dân mà Harmony Hills đại diện dường như đều vô cùng hoàn hảo, dù đôi lúc mọi người cảm thấy cuộc sống đang bị đè nén, vậy nhưng họ luôn lờ nó đi và cố gắng đáp ứng được nhu cầu trở nên hoàn hảo hơn. Sự hoàn hảo mang lại cho họ cảm giác ổn định, như: Khu phố an toàn nhất có thể, người lớn thích đi dạo, tham gia câu lạc bộ sách hoặc các buổi dọn dẹp. Trẻ em đến trường, có câu lạc bộ thể thao và chơi các trò chơi. Mọi người đều khao khát trở thành phiên bản tốt nhất của bản thân, và vì vậy, cuộc sống ở đây lúc nào cũng rất đầy đủ và hạnh phúc. So với nhiều thị trấn khác, thị trấn của chúng tôi vô cùng đặc biệt, nhưng phần đặc biệt nhất trong cuộc sống của chúng tôi là điều mà TẤT CẢ chúng tôi đều làm vào lúc 6 giờ tối. Bạn sẽ khó có thể bắt gặp ai lang thang trên đường phố vào thời điểm này vì mọi người sẽ đều ngồi trong phòng khách nhà họ, bất chấp việc gia đình đó có đông người đến đâu, mọi thành viên cũng sẽ tụ tập quanh tivi và xem chương trình yêu thích của toàn bộ người dân khu phố.
Hidden Hills
Đó là một chương trình truyền hình cực kỳ nổi tiếng được sản xuất bởi Harmony Hills. Mặc dù chúng tôi cũng sở hữu một số chương trình khác, như tin tức và phim hoạt hình Harmony Hills dành cho trẻ em, vậy nhưng không gì có thể đánh bại Hidden Hills. Tôi có thể kể rõ số năm mà chương trình đã tồn tại, và mặc dù chủ đề của mỗi mùa có điểm hơi khác, vậy nhưng nhìn chung ý tưởng tổng thể vẫn khá giống nhau. Trong chương trình này, một gia đình may mắn sẽ được chọn từ thị trấn. Thông thường, đó là một trong những gia đình giàu có và có đóng góp nhiều nhất cho cộng đồng.
Tiêu chí đánh giá bao gồm nhà, vườn, quần áo và thái độ của từng thành viên trong gia đình. Đó cũng là lý do tại sao mọi người ở Harmony Hills luôn luôn giả tạo. Họ cố gắng biến bản thân trở thành một con người thú vị hơn với hy vọng sẽ được chọn. Khi một gia đình được chọn bởi chương trình, họ sẽ rời khỏi ngôi nhà buồn tẻ của mình và di chuyển tới một trong những biệt thự nằm trên ngọn đồi phía sau cổng ở khu vực cấm. Chúng tôi chỉ có thể nhìn thoáng qua khu vực cấm trong vài cảnh quay của chương trình. Các biệt thự riêng đều có rạp chiếu phim, bể bơi trong nhà và ngoài trời, khu vực bếp với các đầu bếp được thuê để làm bữa tối hoặc bất cứ món gì mà bạn muốn. Họ sẽ được ở lại đó ngay cả khi chương trình đã kết thúc. Một vài gia đình sẽ xuất hiện giống như cameo ở các mùa khác chỉ để thể hiện việc họ đang được tận hưởng một cuộc sống xa xỉ mới.
Đối với tôi, mùa nổi bật nhất mà tôi từng theo dõi là khi tôi mới mười tuổi, với người được chọn không phải là cả một gia đình mà chỉ có riêng cặp vợ chồng nọ. Mặc dù tôi không biết ai trong số họ, vậy nhưng tôi đánh giá cao năng khiếu tấu hài của họ. Trong tập đầu tiên, họ đi vào trong nhà và xoay tất cả đồ đạc xung quanh. Đối với mỗi món đồ, họ sẽ nâng lên và tìm cách lật qua lật lại chúng. Sau đó, họ nhìn vào camera và cười không kiểm soát. Dù bố mẹ tôi không quá thích tập phim đó, vậy nhưng đó vẫn luôn là tập phim để lại ấn tượng sâu sắc nhất trong tôi. Trong tập phim thứ hai, tất cả đồ đạc đều được đặt lại bình thường và ông bà Tassy (tên của cặp vợ chồng) đang cho chúng tôi đi dạo quanh ngôi nhà mới của họ. Trông ngôi nhà thật là tuyệt vời và thậm chí khán giả còn được giới thiệu với một trong những người hàng xóm. Một quý ông trẻ với mái tóc bạc và rất nhiều nét quyến rũ chính là người hàng xóm thường xuyên xuất hiện trong chương trình. Trong một tập phim khác, vợ chồng Tassy lại tiếp tục xuất hiện với dàn đầu bếp riêng của họ và được thưởng thức mọi món ăn cao cấp nhất. Họ nhanh chóng lấp đầy miệng với bất cứ món ngon gì mà họ có thể với tới. Những nhân viên biên tập đã sử dụng một kỹ thuật nào đó để tăng tốc độ cho tập phim này càng nhanh càng tốt, tuy nhiên, vẫn thật buồn cười khi xem vợ chồng Tassy thi nhau xúc thức ăn vào miệng. Tôi đã dành 30 phút đồng hồ chỉ để xem tập phim này, vì các tập sau khá nhàm chán khi chỉ ghi lại cảnh vợ chồng Tassy đi dạo, đi bơi hoặc chơi tennis.
Và sau đó là một bể bơi máu. Vợ chồng Tassy được cả khu phố đến thăm và họ đã tổ chức một bữa tiệc nướng trong vườn. Những người hàng xóm ở khu vực cấm bao gồm hai gia đình được chọn trong mùa trước cùng những cư dân giàu có và xinh đẹp của thị trấn. Đó là những người có gia đình từng tham gia xây dựng nên Harmony Hills từ rất lâu trước khi tôi được sinh ra. Họ vừa cười vừa chơi và tôi không nhớ gì nhiều về điều đó ngoại trừ cảnh toàn bộ hồ bơi đều được nhuộm màu đỏ. Tất cả những người tham gia đã xuống bơi và mỉm cười với máy ảnh như cái cách mà họ đã làm.
Sau bữa tiệc đó, các gia đình nọ luôn cố gắng duy trì sự ổn định mỗi ngày, cho dù trước đó họ có bao nhiêu vết trầy xước hay vết bầm tím, cho dù họ có va vào nhau hay la hét những điều tục tĩu, ngày hôm sau họ vẫn sẽ đi chơi golf hoặc chỉ cho chúng tôi cách nướng bánh trong bếp qua màn hình. Tất cả đều vẫn ổn và rất tốt.
“Con yêu, nó không hề hoàn hảo. Một ngôi nhà đẹp ở bề ngoài nhưng bên trong lại chứa đựng những thứ ghê tởm. Hidden Hills luôn thể hiện những gì mà chúng ta muốn xem. Không có gì là thật. Đó chỉ là một chương trình mà thôi”, mẹ sẽ luôn cố gắng giải thích cho tôi hiểu khi tôi hỏi rằng cảnh tắm đó có đau không và cả lời tâm sự rằng tôi không muốn bơi trong một cái hồ có màu đỏ như vậy.
“Nhưng em yêu, trông nó vui mà. Hãy tưởng tượng rằng chúng ta sẽ sớm trở thành một trong số họ!” Bố sẽ ngay lập tức “bào chữa” với cái nháy mắt vui vẻ.
Đã quá quen với loại chương trình truyền hình bạo lực đó, dường như tôi chẳng nhận ra được sự sai trái hay tội lỗi khi xem nó. Nó chỉ đơn giản là những tình tiết được dựng nên để thu hút người xem. Thậm chí, vào mỗi ngày đến trường, tất cả những đứa trẻ khác sẽ nói về tập phim xuất sắc nhất với bạn bè của mình.
Càng lớn tuổi tôi lại càng bắt đầu cảm thấy phẫn nộ với Harmony Hills. Tôi ghét việc phải giữ mọi thứ trở nên sạch sẽ và xinh đẹp. Đôi khi tôi muốn thả lỏng và tận hưởng cuộc sống mà chúng ta có chứ không phải cuộc sống chúng ta có thể có nếu chúng ta ở trên truyền hình. Người duy nhất tôi biết không thích Hidden Hills chính là anh bạn hàng xóm Mason. Tuy học cùng trường nhau và thậm chí đôi khi tôi còn có thể nhìn thấy bóng dáng anh ấy từ cửa sổ phòng tôi, vậy nhưng tôi không bao giờ được phép chơi với Mason. Bố mẹ tôi cho rằng anh ấy là một người có ảnh hưởng xấu.
Mason hoàn toàn trái ngược với “giấc mơ” Harmony Hills. Khi lên tám, anh ấy đã lấy trộm kéo và cắt trụi tóc. Mason còn lén cắt lỗ trên quần áo phơi trong vườn. Khi anh ấy 16 tuổi, anh ấy thường xuyên đi chơi với cả nhà của chúng tôi và bố mẹ anh ấy. Mason sẽ vẽ lên những mảnh đá trên tường bằng bút đánh dấu, đốt những mảng cỏ nhỏ hoặc vứt những bông hoa và bí mật để lại cho tôi như một món quà.
Tất nhiên bố mẹ Mason luôn không hài lòng với anh. Giống như tất cả những người khác, họ muốn được chọn vào chương trình và chính con trai của họ đã phá hoại giấc mơ đó. Tuy nhiên, bố mẹ Mason sẽ không bao giờ thể hiện sự tức giận của họ trước mặt mọi người vì đó sẽ không phải là cách để tham gia Harmony Hills. Thay vào đó, Mason thỉnh thoảng sẽ có có một vết bầm trên mặt và được phủ kín dưới lớp trang điểm. Vậy nhưng điều này vẫn không làm cho Mason bớt cứng đầu đi khi anh ấy liên tục phá phách mọi thứ trong khả năng có thể.
Cho dù hình phạt của anh ấy tệ đến mức nào, Mason sẽ không bao giờ dừng lại và tỏ vẻ không bao giờ quan tâm. Anh ấy chắc chắn đã thấy cảnh mẹ tôi hoảng hốt vì những bông hoa đã bị cắt trụi. Thậm chí, Mason còn từng nháy mắt táo tợn từ phía đối diện trong khi mẹ đang cố gắng hết sức để không hét lên cho đến khi quay vào trong nhà.
Mặc dù chúng tôi hầu như không hề nói chuyện với nhau, tôi vẫn cảm thấy bản thân có một mối liên hệ với Mason. Anh ấy là một phần không hoàn hảo của khu phố hoàn hảo và tôi đang muốn đến gần anh ấy hơn để tìm hiểu lý do tại sao anh ấy muốn khác biệt với những người còn lại. Vì vậy, vào một ngày trời nắng to, khi tất cả cư dân trong Harmony Hills đang chuẩn bị xem một tập phim mới, tôi đã để lại cho anh ấy một mẩu giấy nhắn rằng hãy gặp tôi trong công viên vào lúc 6:05 khi tất cả khu phố đang chìm vào im lặng.
“Đã gần 6 giờ chiều các bạn ạ! Hãy sẵn sàng cho một tập phim ngọt ngào khác trong Hidden Hills! Tối nay Deborah đang chỉ cho chồng cô cách để có một khoảng thời gian hạnh phúc … theo cách Hills! Đừng bỏ lỡ!”
Thông báo quen thuộc hàng ngày đã bắt đầu được phát qua các loa khắp thị trấn, chỉ đề phòng trong trường hợp ai đó quên mất giờ.
Tôi đã nói với bố mẹ tôi rằng tôi sẽ xem tập tối nay với bạn bè ở trường và nhanh chóng chạy ra ngoài trước khi họ có thể nói bất cứ điều gì.
Đó là lần đầu tiên tôi bỏ lỡ chương trình.
Mason đã ngồi trên chiếc xích đu trong công viên. Tóc anh ấy rối bù và quần áo trông có kích thước quá khổ. Khi thấy tôi đến gần, Mason mỉm cười và hét lên.
“Không nghĩ em sẽ là người phá vỡ quy tắc đó, Kelsey!”
Tôi ngồi cạnh anh ấy nhưng không biết phải nói gì. Khi bạn im lặng quá lâu, sẽ có một cảm giác kỳ lạ về việc muốn được tự do trò chuyện.
“Tại sao bạn luôn gây hấn với nhà của chúng tôi?” Cuối cùng tôi cũng thốt ra câu hỏi.
“Đây là một điều hiển nhiên mà”, Mason cười toe toét, “vì anh thích em”.
“Nếu bạn thích tôi, bạn có muốn gia đình tôi được mời vào trong chương trình không?” Tôi hỏi với một cái nhướng mày.
“Em có nghĩ rằng đây là một sự thật đáng buồn không? Rằng tất cả mọi người ở đây muốn thoát khỏi cuộc sống là trở thành một con rối trong một chương trình? Cuộc sống thật ghê tởm khi họ nhận ra rằng họ đang là hình nhân mua vui cho người khác, rằng họ đang sống vì một người khác? ”
“Nhưng họ hạnh phúc. Tôi nghĩ mẹ tôi sẽ chết mất nếu cô ấy không bao giờ được tham gia chương trình”. Tôi cười lớn.
Ánh mắt anh ta nhìn chằm chằm xuống đất và trong một khoảnh khắc cả hai chúng tôi lại im lặng.
“Kelsey, nếu anh tìm được cách rời khỏi nơi này, em sẽ đi cùng anh chứ?”
Tôi cảm thấy bất ngờ trước đề nghị đó. Tôi không biết ai ngoài ông bà tôi, người đã từng rời đi. Và từ những gì tôi nghe được từ cha tôi, ông bà đã phải sống một cuộc sống nghèo đói và bẩn thỉu sau khi họ ra ngoài.
Tôi lắc đầu. Khá ngạc nhiên khi Mason thực sự nghĩ đến việc biến mất khỏi khu phố hoàn hảo như tranh vẽ, nơi mọi người đều khao khát có được nhiều hơn nữa. Tôi biết anh ấy thích phá hoại sự hoàn hảo, nhưng không phải vì Mason thích như vậy. Tôi nhớ anh ấy dường như đã có một mối quan hệ rất tốt với cha mẹ của mình ấy khi anh ấy còn nhỏ.
“Tại sao bạn ghét chương trình này nhiều như vậy? Tôi biết đó không phải là một trò giải trí hay nhưng-”
“Em biết không Kelsey, anh thực sự rất vui vì lời hẹn của em. Anh đã từng muốn làm điều này trong một thời gian dài, nhưng anh không biết liệu em đã sẵn sàng chưa.”
“Sẵn sàng để làm gì?”
Mason nhảy lên khỏi xích đu.
“Để thấy sự thật đằng sau tất cả sự quyến rũ và tỏa sáng. Anh muốn cho em thấy khu vực cấm.”
Khu vực này được bao quanh bởi rất nhiều cây cối và những hàng rào lớn màu vàng. Không ai có thể tự tin bước vào đó nhưng Mason dường như đã tìm được cách.
“Anh không biết chính xác tình hình bên trong, nhưng hy vọng rằng nó sẽ cung cấp cho chúng ta một cái nhìn toàn cảnh hơn,” Mason nói khi chúng tôi đang đi lên đồi. Chúng tôi đạp xe hết mức có thể, sau đó bỏ xe đạp đằng sau bụi rậm và đi bộ.
“Có thể họ đang quay phim ngay bây giờ”, Mason thì thầm khi chúng tôi đi vào giữa những cái cây để hướng tới hàng rào vàng.
“Mason”, tôi trả lời, “họ không thể ở đây. Họ đã ghi hình tập hôm nay từ hai hôm trước.”
Anh ấy lắc đầu.
“Họ quay phim trước nhiều tháng. Và họ cho chiếu các tập phim khác nhau về những người đã giành chiến thắng. Em cần phải phân biệt rõ những điều xảy ra trong đó thực sự tồi tệ như thế nào”.
Chúng tôi đi qua một khu rừng rậm rạp và bò vào giữa những bụi cây với nhiều vết chích. Mason bảo tôi tiếp tục theo dõi.
Cuối cùng chúng tôi cũng đến được hàng rào vàng ở đâu đó bên ngoài khu vực cấm, đủ để có không gian nhìn thoáng qua bên trong.
“Đó là thứ họ mà họ không quay phim,” Mason thì thầm.
Trước mặt tôi là một dãy nhà. Chúng trông giống như những ngôi nhà của người dân trong thị trấn, chỉ khác là rộng hơn với nhiều đồ trang trí và cửa sổ vàng. Chúng tôi đang ở phía sau của các ngôi nhà với tầm nhìn ra vườn.
Và rồi tôi thấy những gì Mason đang nói.
Có những người treo trên mái nhà. Trông họ trống rỗng như thể ai đó đã rút hết sinh mạng của họ.
“Họ cắt chúng ra cho đến khi hết máu và họ đổ đầy bể bơi”, Mason nói như thể anh ấy đang đọc được suy nghĩ của tôi.
Tôi cảm thấy đau bụng quặn thắt và chỉ muốn rời đi. Tôi đã không thể nói bất cứ điều gì và vì vậy chúng tôi chỉ lặng lẽ quay trở lại. Cuối cùng tôi đã biết Mason nhìn thấy gì khi anh ấy lên khu vực này trước.
“Đó là khoảng một vài năm trước đây”, Mason trầm mặc, “Anh chỉ đến khu vực cấm một lần vì anh nhớ rằng anh cực kỳ thích xem chương trình. Anh thậm chí còn thích giúp bố mẹ giữ mọi thứ sạch sẽ vì anh bị ám ảnh bởi việc được mời lên đây sống. Nhưng khi anh đến, họ đang quay phim tại một trong những ngôi nhà mà mọi người hay thấy. Họ đã ép người dân ăn cho đến khi họ không thể chịu đựng được nữa. Họ đã khóc và một trong số họ dường như bị đột quỵ. Những người quay phim thậm chí không quan tâm. Những người đó làm bất cứ điều gì họ muốn với cư dân, và vì một số lý do, các diễn viên không được phép tiết lộ. Nó là một trò chơi bệnh hoạn mà anh không bao giờ muốn chơi. Đối với chương trình. họ đã chỉnh sửa đủ để nó luôn trông giống như là một niềm hạnh phúc.
“Tại sao bạn không nói với ai? “Tôi hỏi.
Mason cười.
“Em nghĩ rằng anh chưa từng thử sao? Không một ai quan tâm đến những gì anh nói, họ chỉ quan tâm đến những gì họ thấy trên màn hình đó.”
Rời Harmony Hills rất khó vì hai lý do. Lý do thứ nhất rất đơn giản, hầu hết vì mọi người không muốn rời đi. Họ có thể không biết sự thật hoặc họ biết điều đó nhưng dù sao họ cũng chấp nhận nó. Lý do thứ hai là dù làm thế nào thì tất cả những người sống ở đây đều muốn giữ bạn ở lại. Họ không muốn ai đó ra ngoài và nói với thế giới về thiên đường của họ.
Khi bạn lớn lên, bạn sẽ biết một sự thật rằng thật khó để có thể thoát ra khỏi nó. Tôi nghĩ mẹ và bố đã học cách chấp nhận. Tôi biết ông bà tôi không thể đưa bố mẹ ra ngoài như cái cách mà họ đã cố gắng. Ông bà đã rời đi trước khi tôi được sinh ra khi biết rằng cuộc sống ở đây không có gì hơn là đau khổ.
Tôi yêu bố mẹ tôi bằng cả trái tim. Tôi đã thấy họ cắt cỏ bằng một cái đinh chỉ để nó thẳng hoàn toàn, hoặc khi họ trèo lên mái nhà để sơn nó bằng màu bạc hà, hay thời giờ mà họ dành ra để chỉn chu quần áo trước gương. Nhưng điều làm tôi đau lòng nhất là khi nhìn thấy họ làm tất cả những điều đó chỉ để được lên màn hình, xem Harmony Hills và mong muốn rằng mình sẽ được chọn. Điều đó làm tan nát trái tim tôi, nhưng tôi biết tôi hoàn toàn không thể cứu họ khỏi mong muốn mãnh liệt này.
Tương tự như vậy, cho dù Mason đã cố tình phá hoại ngôi nhà biết bao nhiêu lần đi chăng nữa thì anh ấy cũng không thể thoát khỏi nó.
Khi tôi thức dậy vào sáng nay, mẹ đang khóc ngất vì sung sướng. Mẹ thậm chí còn không lắng nghe tất cả những điều tôi đang cố nói với bà. Bà cầm tờ giấy nọ một cách nâng niu và trân trọng thông báo:
“Bố mẹ đã làm được điều đó, Kelsey. Cuối cùng bố mẹ đã nhận được lời mời của chương trình!”
Các liên kết nội bộ
Tham gia group Thị Trấn Buồn Tênh nhé.Hướng dẫn bình luận review cho bài viết
Hướng Dẫn Tạo Bài Viết Review/Bảng Đánh Giá Cho Bài Viêt
Diễn đàn của website, rất mong mọi người tham gia và góp ý cho website nhé.
Tuyển Cộng Tác Viên
Thư Viện Ebook
Hướng dấn sửa đường dẫn chương
Hướng Dẫn Đăng Chương Mới Trong Truyện Đã Có Sẵn