Phan Lê Minh Hà
Tiếng đập cửa và la hét ngày càng mạnh, xem lẫn với những lời đe doạ và chửi rủa, nhưng Thanh dường như chẳng còn nghe thấy gì nữa. Sự mệt mỏi, cồn cào, ngứa ngáy khiến hắn phát điên phát dại. Cơn thèm thuốc ngày càng hành hạ hắn khổ sở. Cổ họng khét lẹt, miệng khô khốc, khắp mình mẩy sởn gai ốc lúc nóng lúc lạnh. Những hình ảnh cứ chớp nhoáng liên tục trong đầu. Hắn nằm co ro trên tấm nệm hôi hám, đôi chân lở loét co quắp, bàn chân quặp chặt đến trắng bệch và biến dạng về phía sau, tay run rẩy vớ lấy cái kim tiêm ở đầu giường.
Đau đầu quá! Thanh đã mất trí rồi, hắn phải quên đi, quên đi hết! Cút đi!Thanh lẩm nhẩm trong miệng. Hắn vật vã một lúc để lấy thuốc và vạch quần cắm phập kim tiêm vào bẹn mình.
"Ư..ưm"
Cảm giác đê mê cùng khoái cảm bệnh hoạn tràn ngập trong từng mạch máu, sung sướng đến tê dại. Thanh khục khặc cười, nắm lấy dương vật đã đen sì vì cương cứng.
Hắn bắt đầu thủ dâm. Mắt mờ dần đi... Có người nào đang nhìn hắn? Đôi mắt của anh rất đẹp, trong sáng và êm dịu, phảng phất u buồn như một tiếng hát thanh thoảng trong đêm.
Gửi phản hồi