Tôi có một thằng bạn ở Bắc Giang . Hàng năm cứ vào ngày hè tôi lại về nhà nó ăn bám. Nhà nó rộng, vườn lại cực kỳ rộng. Thú vui của tôi mỗi khi đến nhà nó là ngồi dưới gốc vải đợi nó ném quả trên cây xuống rồi đớp 🙂 . Cũng như mọi khi tôi dựa lưng vào gốc cây sần sùi đớp vải, thằng bạn tôi tự dưng gọi : ” Ê Cá, mày biết kia là cái gì không? ” Tôi ngước lên nhìn theo tay nó, nó chỉ về cái giếng ở phía xa xa. Nghĩ nó lại xàm l tôi gắt ” bướm bố m khít lắm không rộng được như cái giếng nhà m” . Nhưng cái tôi nhận được không phải sự bông đùa mà là cái giọng nói trầm trầm mà bình thường nó ít khi dùng đến:
– tao không đùa
– ừ thì mày không đùa thì mày hỏi ngu, rồi rồi cái giếng chứ cáu l mẹ gì nữa- lúc này nó đã tụt xuống cây và ngồi cạnh tôi.
Mắt nó vẫn nhìn về cái giếng nó vẫn giữ cái giọng trầm trầm khó chịu ấy:
– Mày biết không? Tao đã suýt chết ở đấy. Mày nghe về thần giữ của chưa?
Tôi hiểu ra vấn đề trợn tròn mắt nhìn nó :
– Nhà mày có à?
Nó không đáp chỉ gật đầu….
– Tại sao? Mày nghịch à?
Nó lắc đầu : quả báo trời gieo, làm sao mà tránh
Rồi nó kể tôi nghe một câu chuyện đã xảy ra cách đây trăm năm…..
Chuyện bắt đầu vào những năm cuối đời nhà Lê khi Lê Duy Kỳ tại vị lấy niên hiệu Chiêu Thống. Cụ ông lúc bấy giờ làm quan rất có thế lực đồng thời cụ cũng là một thầy pháp khiến mọi người e dè. Phải nói là cụ rất giỏi, ngay cả thằng bạn tôi cũng không rõ do cụ thấu hiểu thời cuộc hay cụ biết bấm độn tính quẻ mà biết vận nhà Lê sắp hết nên cụ từ quan và cứ đêm đêm cùng mấy người thân tín đào một căn hầm phía vườn xa để chôn giấu của cải cụ tích cóp được trong lúc làm quan. Cụ được cái ở ngoài thì hách dịch không ai bằng nhưng về nhà lại chiều vợ thương con hết mực 🙂 Một ngày đẹp trời nọ cụ lớn mua về một cô gái nói là nàng hầu của cụ. Cụ lúc bấy giờ đã có hai bà vợ, cả hai bà đều còn trẻ và đều đã sinh cho cụ đủ nếp đủ tẻ. Gia nhân nhìn vào nghĩ rằng chẳng qua cụ không phải kẻ dâm dục nên làm gì nạp đến năm thê bảy thiếp vì thế mà tự dưng cụ mua về một nàng hầu cũng khiến mọi người ngạc nhiên. Bà hai đã đề cập đến chuyện biện cho cô gái ấy một lễ gọi là ra mắt tổ tiên nhưng cụ ông gạt đi, nàng hầu thì quan trọng gì. Còn bà cả, bà là người đã từng đọc chung Tam tự kinh với cụ ông từ tấm tấm tí tí nên bà biết rõ ràng cụ ông muốn làm gì. Lại bỗng một hôm, cả nhà lùm xùm lên bởi lẽ cụ ông phát giác nàng hầu của cụ gian díu với một anh người làm. Thằng bạn tôi dừng lại bóc quả vải bỏ tọt vào miệng:
– Mày nghĩ chuyện đấy có thật không?
Tôi lắc đầu:
-Đéo.
Nó đưa cái tay dính tèm lem nước vải xoa xoa đầu tôi 🙂 :
– Khôn lắm , không uổng công tao tốn cám cho nuôi mày ?
Nó tiếp tục kể, nàng hầu bị oan, chẳng qua đấy là cái cớ để cụ ông thực hiện kế hoạch của bản thân. Nó lại tiếp tục hỏi tôi:
– Mày có biết tại sao cụ lớn làm ác mà nhà tao chẳng tiệt nòi không?
Đến lượt tôi lắc đầu ( đm mày đ’ nói sao tao biết được 🙂 )
Đang hay tự dưng nó nhìn trời chiều hối tôi vào ăn cơm:
– Vào hốc đã tí tao kể tiếp
Có thực mới vực được đạo, hai đứa chúng tôi ăn no phè phỡn nằm phơi háng giữa hiên nhà. Tôi đột nhiên nhớ ra câu chuyện nó đang kể dở hồi chiều, tôi quay sang lay lay tay nó :
– Ê, kể tiếp đi mày, rồi sao nữa?
Nó vừa bấm điện thoại vừa bóc vải ăn rau ráu:
– Ờ quên, đến đoạn nào rồi nhể?
– Oschos is real… Mày đang kể đến đoạn nàng hầu bị đổ oan ý. Xong mày bảo cái gì mà gia đình mày không bị tiệt nòi
Đến đây thì thằng bạn thích trồng óc chó trong đầu lại tiếp tục kể cho tôi nghe câu chuyện mà tôi cho là rất là hấp dẫn. Nói đến chuyện nhà nó không bị tiệt nòi tiệt giống, nó bảo rằng là do cái đức của bà hai khi xưa, bà là người hiền lành đức độ không hề dính líu đến tội ác của cụ lớn và bà cả nên con cháu bà sau này không đến mức đi vào đườmg cùng. Và nó cũng nói với tôi rằng, có lẽ điểm quan trọng nhất khi xưa là bà hai đã từng bênh vực nàng hầu kia. Quay lại năm đó, cụ lớn sai người đánh đập nàng hầu kia giam nàng ở một cái cũi sau vườn (mà theo thằng bạn tôi là gần cái giếng bây giờ) nhưng tuyệt nhiên lúc đó người ta không rõ cụ đã làm gì với đứa ở nhận tư thông với nàng. Bà hai thấy nàng bị đánh đau bà không biết làm sao chỉ có thể giấu cụ lớn cho nàng miếng nước miếng thuốc. Bà hai vẫn luôn nghĩ rằng nàng hiền lành đoan chính không thể nào mà gây ra chuyện đáng xấu hổ như vậy. Bà mấy lần thưa với cụ ông nhưng đều bị gạt đi hoặc bị lảng sang chuyện khác. Đêm mưa, bà cả và bà hai ngồi trong nhà bỏm bẻm nhai trầu, bà hai mở lời trước:
– Chị ạ, em vẫn không nghĩ dì Nhài là người như thế
Bà cả lắc đầu:
– Dì ở trong nhà không hay va chạm, dì không biết được đâu.
– Vâng, đành rằng là thế… nhưng….
Bà hai lập tức bị bà cả ngắt lời:
– Dì lại bảo tôi con Nhài trông rõ hiền lành lương thiện… Dì đừng nói trước mặt cụ, không cụ lại không vui đâu, tận mắt cụ nhìn thấy chúng nó tằng tịu cơ mà.
Bà hai cầm dao bổ thêm miếng cau :
– Vâng, nhưng em lạ cái, dì Nhài kể với em ,cụ chẳng bao giờ chung giường với nó, làm sao nó lại sinh thói dâm dật được…
Bà cả nhổ miếng trầu cũ đón miếng trầu bà hai đưa tiếp lời:
– Ấy thế đấy, dì nghĩ cạn, chính cụ không đoái hoài nó nên nó sinh ra trắc nết dì ạ….
– Chà chà hai bà nói gì mà rôm rả thế kia – Cụ ông từ nhà ngoài bước vào đánh tiếng.
– Nói chuyện con Nhài chứ chuyện gì nữa mình. – bà cả nhanh miệng đáp lời
Bà hai ngập ngừng:
– Thưa mình đã về… Thôi em xin phép về bên kia xem các con thế nào.
– Ừ, mình xem các con thế nào rồi nghỉ sớm, chút tôi cũng sang.
Bà hai đi khỏi, bà cả thở dài đánh thợt một cái:
– Này mình, dì ấy tốt nhất không nên biết không thì hỏng việc.
Cụ ông tự rót chén trà đưa lên chép miệng:
– Chí phải
Lại nói tới bà hai, bà giấu chồng ra thăm cô Nhài, bà thầm cảm ơn trời phật rằng cụ ông không để người canh. Cô Nhài thấy bà hai liền khóc nức nở:
– Chị ơi oan cho em lắm chị ơi.
– Dì cứ bình tĩnh, tôi đã cố thưa chuyện với cụ mà không được….
– Chị ơi chị tin em, thằng đó, thằng Khoai nó ôm em từ sau,, em đang cố giãy thì cụ đến, em không có ý gì với nó chị ơi.
Bà hai mở bọc lá chuối, bên trong là đồ ăn dành cho Nhài.
– Suỵt… Dì nhỏ miệng thôi không cụ với chị cả lại biết. Đây, dì cố mà ăn, tôi chẳng biết sao nữa… Dì cởi tạm áo ra tôi thoa thuốc cho đây này.
Cô Nhài vừa ăn vừa khóc. Bà hai không biết nói sao bà chỉ đành nói vài câu an ủi Nhài rồi vội dọn đồ quay về. Bà vội vã đến mức chẳng để ý đằng xa có người đang theo dõi bà….
Sáng hôm sau nhà cụ lớn có khách, là một người Tàu. Cụ lớn sai người làm cơm thịnh soạn đãi khách. Lạ nỗi hôm nay bà cả cũng được lên mâm ngồi uống rượu. Thì ra xưa kia ba người họ là đồng môn. Bà hai không hiểu chuyện gì lại giữ lễ nên lui vào nhà trong. Ông người Tàu nói tiếng ta cũng rất giỏi, nếu ông không nói xuất thân của mình chắc người ta sẽ nghĩ ông là người mình sang đó làm ăn. Có thực mới vực được đạo. Cơm nước xong xuôi ba người kéo nhau ra chỗ cô Nhài. Nhài đang thiu thiu ngủ nghe thấy tiếng người nên giật mình tỉnh dậy, nàng thấy cụ lớn, bà cả và ông người Tàu đang trao đổi bằng thứ tiếng gì đấy , nàng im lặng vì nàng không hiểu cũng vì bây giờ nàng làm sao có thể nói được nữa. Đêm hôm ấy bà cả đã cắt lưỡi nàng. Ông người Tàu vỗ vai cụ lớn khen cụ khéo chọn đất khéo toan tính, ba người cười ha hả rồi trở vào trong nhà.
Bà cả gõ cửa buồng bà hai nghe canh cách:
– Dì hai, dì trong đó không, ra tôi bảo này.
Bà hai “dạ chị” một tiếng rồi ra mở cửa
– Dì, nghe tôi nói đây, tối nay cụ lớn và sư huynh cụ có chuyện quan trọng , dì nhất định không được ra ngoài chỉ được ở trong buồng này-Đoạn, bà cả quay ra nựng nịu hai đứa bé con – cả các con cũng vậy nghe chửa?
Bà hai đáp lại :
– Chị nói vậy thì em xin vâng.
Bà cả ừ một tiếng rồi quay trở ra.
Thằng bạn tôi kể đến đâu trong đầu tôi lại tự tưởng tượng ra các nhân vật trong câu chuyện của nó nói chuyện như nào, hành động ra sao giống như một cuốn phim cổ trang vậy. Bỗng nó làm tôi bừng tỉnh
– Này, mày nghe người ta yểm thần giữ của như nào?
– À à thì có một cô gái còn trinh, không cho gần đàn ông, cho ăn chay tịnh, xong rồi nhốt vào hầm, thầy pháp sẽ làm phép cho cô gái sống được 100 ngày với một miếng sâm ngậm trong miệng. Có cả câu khẩu quyết gì nữa, sau này con cháu lấy của thì đọc. Chôn của giờ nào phải đào lên giờ đấy
Nó cười vào mặt tôi mà rằng:
– Ngậm sâm nào sống được 100 ngày? Thầy google dạy mày à? Còn cái kia na ná đấy nhưng không phải đâu.
Tôi là đứa tò mò ham nghe mấy câu chuyện kì bí nên giục nó kể tiếp. Nó cười nhạt
– Cách của nhà tao khác .
Nửa đêm, đuốc sáng rực một góc vườn. Nhài bị lôi ra khỏi cũi , nàng bị trói nghiến vào cây cột dựng giữa khu đất trống bên cạnh là nơi cụ ông giấu của. Nhài hiện tại chỉ có thể ú ớ phần vì đã bị mất lưỡi phần vì miệng nàng đang vướng một đạo bùa vải, mắt nàng cũng bị che bằng một đạo bùa. Ông người Tàu tấm tắc khen đất tốt đất tốt rồi bắt đầu làm lễ. Cụ lớn đến gần Nhài nói mấy câu đại ý nàng là thứ lăng loàn trắc nết đi tằng tịu với người ở, bà cả cũng không kém, bà xỉa vả Nhài đủ điều cốt là để tăng thêm phần oán khí….Họ chôn sống Nhài cùng tiền của và oán khí của nàng. Gần sáng thì lễ hoàn. Thế là nàng hầu tội nghiệp đã trở thành thần giữ của nhà cụ lớn. Về phần bà hai, mãi sau này nghe được bà cả nói hớ nên mới biết chuyện, bà giận chồng và không sinh thêm cho cụ thêm người con nào nữa
- Đấy, mày thấy không, thần giữ của nhà tao có phải ăn chay đâu nào? – nó cười hô hố.
- Ơ chỉ thế thôi à?
- Không, lễ vừa hoàn thì tháng sau Vũ Văn Nhậm theo lệnh Quang Trung tiến quân ra, hồi đó cụ định chạy lên Tàu nhưng không được.
- À cụ mày định chôn của sau về lấy à? Thế còn không?
- Giờ thì đào lên rồi, từ thời Minh Mệnh cơ, lúc đấy mới thực sự bắt đầu mày ạ.
Lại nói đến phép yểm thần giữ của khi xưa, cách mà cụ lớn làm khi đó rất khác với những gì trôi nổi trên mạng bây giờ. Thằng bạn tôi cười nhạt mà rằng:
– Chẳng ai bày cơm cho mày ăn sẵn. Mà bây giờ chẳng ai có điều kiện mà làm vậy đâu.
Tính tò mò của tôi lại nổi lên, tôi hỏi dồn nó bắt nó kể tiếp. Nó bình thản nhấp cốc trà sâm chậm rãi kể tiếp:
– Mày muốn biết chứ gì? Được rồi. Đầu tiên chọn một khoảng đất thích hợp rồi dò huyệt đào đất xây hầm. Kiếm một cô gái đồng trinh. Mày hiểu thế nào là đồng trinh không?
Tôi hằn học đáp:
– Loại gái trẻ, chưa xoạc bao giờ được chưa? Kể đéo kể hỏi lắm vcl.
Nó gõ đầu tôi đánh cốc một cái:
– Không phải, gái đồng trinh ở đây phải kén những cô gái tầm 15-16 tuổi, độ tuổi đó là tốt nhất, cung cấp cho cô ta đủ điều sung sướng rồi chờ đến ngày hành quyết mà thôi. Mỗi ngày đều phải cho cô ta tắm nước lá sả hương nhu cho thật thơm tho sạch sẽ. Rồi sau đó….
Thằng bạn tôi dường như cảm thấy cái gì đó không ổn nó ngừng bặt nhìn về phía xa. Nó chẳng nói chẳng rằng kéo tôi vào nhà rồi khóa chặt cửa lại.
– Mày… Mày sao đấy? – tôi dự cảm thấy chuyện chẳng lành, quay sang hỏi nó
Mặt nó tỉnh bơ, gãi gãi cái tay:
– Đm ngồi ngoài nhiều muỗi quá. Đốt tao sưng cả tay. Đụ ba lũ muỗi ….
Mặt tôi lúc đó đúng kiểu như này 🙂
Bạn à mày thật khéo trêu ngươi người ta.
An vị xong xuôi nó tiếp tục kể:
– Muốn làm thần giữ của mạnh thì oán khí của nó phải lớn nhưng phải biết cách khống chế, hồi đó cụ lớn đã quá chủ quan khi nghĩ con cháu sau này cũng giỏi như cụ. Mày nhớ tao nói cụ lớn buộc bùa ở mắt ở miệng cô Nhài phải không? Cụ muốn cô Nhài trở thành ma câm ma mù, oán khi càng nặng thì bất kể đứa nào phạm phải đều phải chịu cái chết kinh hoàng. Muốn lấy của không phải chỉ là người trong gia đình là có thể lấy, còn phải trông giờ từng ngày. Ví dụ hôm nay ngày Dần, mày phải lấy giờ này, khắc này… Chứ không phải phép trông bóng cây bóng trăng hay kiểu chôn ngày mùng 5 phải đào ngày mùng 5 gì đó như mày đọc trên mạng….
– Ê, mày cho tao hỏi lạc đề tí, mày là dòng nào?
– Dòng nào là dòng nào?
– À tức là mày là con cháu bà cả hay bà hai.
– Bà hai, con cháu bà cả bị vật chết hết từ hồi đào của lên rồi. Vào năm Minh Mệnh thứ hai…
Năm Minh Mệnh thứ hai gia cảnh gia đình thằng bạn tôi bắt đầu xuống dốc. Cậu khóa Chính đi thi mà chẳng có tiền lộ phí nên cha cậu quyết định đào kho báu kia lên và chính lúc đó gia đình nó phải chịu báo ứng kinh hoàng….
Cha cậu Chính là dòng vợ đích, ông được thừa tự hầu hết đất đai của cải, trên dưới mấy trăm kẻ hầu hạ, đất rộng mỏi cánh cò bay. Đến đời cha cậu Chính, gia đình thằng bạn tôi vẫn thuộc hạng đại địa chủ giàu có trong vùng không thua kém gì cụ lớn năm xưa…Nhưng việc làm ăn càng ngày sa sút bởi lẽ ruộng mới cấy hôm qua mạ còn xanh mơn mởn mai lập tức héo úa, lái gỗ từ rừng xuống đương lúc dòng nước đang yên mà tự dưng ập tới cơn lũ cuốn hết gỗ hết người,… Của để dành thì cũng có hạn , mãi rồi cũng hết chứ đâu phải thóc biết làm tình ngay trong bồ, tiền biết xoạc nhau ngay trong túi 🙂 Ông vốn cũng biết bấm quẻ khiển binh nhưng vẫn không thể nào tìm ra nguyên nhân. Âu là số trời đã định. Cha cậu Chính đau đầu về việc làm ăn lại đau đầu về mấy trăm miệng ăn trong nhà, ông nghĩ ngay đến kho báu cụ lớn để lại khi xưa. Cha cậu Chính vào nhà trong, mở chiếc hộp mà chỉ có con dòng đích mới được trao lại , ông lạch cạch mở mấy lớp khóa rồi lôi ra một tờ giấy cũ nhưng chưa đến nỗi nát mà chỉ ngả màu vàng ? cùng một mẩu gỗ nhỏ quấn chỉ đỏ ( công nhận giấy xịn bây giờ vẫn còn, tôi nói thật chứ nhà nó giàu có khác giấy dày và chắc lắm các bác ạ) ông xoay đi xoay lại tờ giấy, tờ giấy chẳng ghi chép gì… Là một tờ giấy trắng( gọi là trắng thôi nhưng các bác biết đấy, giấy hồi xưa làm vẹo gì có màu trắng tinh)
– Cái….cái gì? – cha cậu Chính thất vọng tràn trề, chẳng lẽ các cụ lại bày ra trò đùa với chính con cháu mình hay sao? Không không thể như thế được chắc chắn là thứ mật mã gì đây. Cha cậu Chính đăm chiêu suy nghĩ, ông lục lại trong đầu những chuyện xưa tích cũ nhưng vẫn không tìm ra cách lý giải hợp lý. Ban tối, ông cầm tờ giấy ngồi suy tư bên ngọn đèn dầu,vợ ông vốn là người chua ngoa thấy cảnh nhà đang sa sút mà ông chồng yêu quý không biết tiết kiệm bà ngồi dậy gắt lớn:
– Ối chao ơi chồng với chẳng con, giấy với chẳng riếc. Ông tắt ngay cái đèn cho tôi, dầu để ông phung phí vậy hả? Đoạn, bà giật ngay tờ giấy-Ông tắt ngay cho tôi không không thì tôi lại đốt ngay cái thứ này bây giờ
Cha cậu chính mặt sáng rực, cầm lấy tay vợ mà lay
– Phải rồi, phải rồi. Đốt… Lửa… Bà nói chí phải – ông giành lại tờ giấy.
Bà vợ ông đứng đơ người. Cha cậu Chính hơ vội tờ giấy trên ngọn đèn dầu đang cháy. Những dòng chữ chi chít dần dần hiện ra kín cả tờ giấy….
– Ô hay, cái gì thế hả ông? – bà vợ ông trợn tròn mắt ngạc nhiên
– Bà ơi nhà mình được cứu rồi- Cha cậu Chính thiếu điều hét lên vì sung sướng- đây là chuyện kín, bà nhớ không được tiết lộ cho ai.
– Nhưng tôi vẫn cứ không hiểu.
– Đàn bà chỉ lôi thôi, bà vào ngủ đi. – ông xua xua bà vợ lên giường còn ông một tay cầm tờ giấy tay kia đỡ chiếc đèn dầu tiến về phía án thư. Ông ngấu nghiến đọc những con chữ li ti ấy, một lần nữa ông lại chau mày…
Muốn biết cụ lớn ghi gì trên tờ giấy, xem chương sau sẽ rõ…
Cha cậu Chính ngồi bên án thư đăm chiêu nhìn tờ giấy, giờ đã là canh ba
Lại nói đến tờ giấy ông vẫn không hiểu được ẩn ý của cụ lớn là gì. Cái gì mà cái gì mà…
” Mộc chi Dần Mão nhật
Hỏa chi Tỵ Ngọ nhật
Kim chi Thân Dậu nguyệt
Thủy chi Tý Hợi nguyệt
Khuyết danh chi Thanh Long”
Ông lẩm bẩm lại mấy câu thơ rốt cuộc cơn buồn ngủ đã đánh gục ông. Phẩy tắt ngọn đèn, ông mò mẫm vào nhà trong.
Mẹ cậu Chính chép miệng nhìn chồng :
– Ông ơi, của đâu chẳng thấy tôi chỉ thấy ông gầy đi thôi đấy
– Cứ mặc tôi. – Cha cậu Chính gắt lại.
– Ấy là tôi cứ nói thế…
– Bà ra chợ xem chúng nó bán lợn như nào rồi. – Ông vẫn cắm cúi vào tờ giấy
-Cha ơi, cha ơi… – Là tiếng cậu Tiến, con trai út của ông. Mặt cậu lấm lem bùn đất cậu cười khoe hàm răng sún tay chìa ra một con rồng đất. – Tiến cho cha này .
Cha cậu Chính bế cậu út lên khen cậu giỏi, vợ ông chép miệng rời đi. Ông nhìn con rồng đất, lại lẩm nhẩm đọc lại:
” Mộc chi Dần Mão nhật
Hỏa chi Tỵ Ngọ nhật
Kim chi Thân Dậu nguyệt
Thủy chi Tý Hợi nguyệt
Khuyết danh chi Thanh Long”
Ông vỗ đùi cái đét, xoa xoa đầu thằng con:
– Thằng này thế mà giỏi, thằng này thế mà giỏi. Kim Mộc Thủy Hỏa a… Còn thiếu thổ… Xem nào, khuyết danh chi Thanh Long, Thanh Long tại hướng Đông, chắc chắn là ở hướng Đông ái chà… Nhưng cha chưa hiểu mấy dòng trên.
Cậu Tiến ngồi trong cha, cậu nghe cha nói mà chẳng hiểu gì :
– Cha ơi, cha nói gì mà Tiến không hiểu?
Ông bế xốc nách cậu Tiến lên thì thầm với cậu:
– À, cha đang chơi trò tìm kho báu
– Kho báu? Không có bản đồ sao mà tìm hả cha?
– Bản đồ? Chỉ có thứ này thôi- Ông đứa cho cậu Tiến tờ giấy, cậu Tiến cầm lên đọc :
” Mộc chi Dần Mão nhật
Hỏa chi Tỵ Ngọ nhật
Kim chi Thân Dậu nguyệt
Thủy chi Tý Hợi nguyệt
Khuyết danh chi Thanh Long”
Cha ơi đây mà là bản đồ sao?
– Cha cũng chẳng rõ nữa…
Tự dưng cậu mắt cậu Tiến sắc lại, cậu nói giọng lanh lảnh rồi bỏ đi:
– Cha ơi chẳng phải nhật là mặt giời, là buổi sáng. Nguyệt là mặt trăng là buổi tối.
Ông mải đắm chìm vào suy nghĩ không để ý rằng con ông đã không còn là con ông
Ban tối, ông lại ngồi ngoài hiên mở tờ giấy ra đọc đi đọc lại.
” Mộc chi Dần Mão nhật
Hỏa chi Tỵ Ngọ nhật
Kim chi Thân Dậu nguyệt
Thủy chi Tý Hợi nguyệt
Khuyết danh chi Thanh Long”
– Hừm… Mộc thuộc ngày dần mão? Hỏa thuộc ngày tỵ ngọ? Kim thuộc đêm thân dậu? Thủy thuộc đêm tý hợi? Khuyết danh thuộc Thanh Long? Câu cuối chắc chắn là vị chi các cụ chôn của nhưng mấy câu trên ta có phần chưa hiểu… Dần, Mão, Tỵ, Ngọ, Thân, Dậu,Tý, Hợi, nhật, nguyệt
Đột nhiên cha cậu Chính đập bàn rầm một cái:
– A.. Ta hiểu rồi, ta hiểu rồi… Ngày mộc chỉ được đào của nhằm giờ dần giờ mão, ấy là lúc trời gần sáng nên biên chữ nhật. Ngày kim nhằm giờ thân, dậu mà đào lên bấy giờ là trăng lên nên biên chữ nguyệt…. Ha ha, có thế mà chẳng nghĩ ra…
Ông vào buồng trong lục ra chiếc hộp chân truyền, cầm miếng gỗ quấn chỉ lên, ông thầm nghĩ ” Các cụ không để lại khẩu quyết hẳn đây là tín vật”. Ông chau mày nhìn lại, trong hộp còn một con rồng nặn bằng đất, thật sự giống y hệt con rồng cậu Tiến đưa ông chiều nay…..
Thực sự hai con rồng đất quá giống nhau, cha cậu Chính chăm chăm nhìn vào hai con rồng cảm thán:
– Trời ơi, sao lại có chuyện trùng hợp như vậy được
Ông không kiềm nổi sự tò mò nên ngay lập tức sang buồng cậu Tiến. Cậu Tiến bấy giờ đã ngủ, ông nhẹ lay cậu:
– Tiến, dậy…
– Cha? Cha đấy ư? – cậu Tiến dụi mắt ngáp dài rồi nhỏm dậy.
– Con rồng đất con kiếm ở đâu?
– Ư…. Ở vườn sau nhà mình.. Cha ơi Tiến buồn ngủ…- chưa nói dứt câu cậu Tiến đã gục xuống ngủ khì.
Cha cậu Chính trở về buồng, ông vắt chân chữ ngũ nằm suy nghĩ,
-Phía sau vườn? Được,ta đã rõ.
Tờ mờ sáng hôm sau, ông đã cho gọi những gia nhân thân tín nhất của ông lại ngày đợi giờ khởi sự.
Trăng mờ.Khung cảnh vẫn như năm ấy….
– Thưa cụ, đã bật được nắp hầm…
-Rồi khá lắm, tao chắc chắn sẽ không để chúng mày thiệt.
– Thưa cụ chúng con xin xuống lấy luôn.
Cha cậu Chính xua tay
– Khoan, dục tốc bất đạt, chúng bay cứ để chướng khí bay hết. Ngậm gừng , vò nát lá trầu bôi lên người mau.
Chuẩn bị xong xuôi ông cùng đồng bọn bước xuống hầm. Cả đám người đi mãi đến một cánh cửa khá lớn, trên cánh cửa lõm xuống một vết tự như hai con rồng quấn vào nhau. Cha cậu Chính lôi hai con rồng đất ra, áp vào vết lõm. Vừa in. Cánh cửa địa đạo rầm một tiếng rồi mở ra, đám gia nhân chong đèn lên xem xung quanh
– Thưa cụ, có chỗ châm lửa.
Bấy giờ đám người mới để ý dọc bức tường địa đạo có những phần nhô ra để thắp đèn, lại có thứ cỏ bùi nhùi có sẵn ở đó. Đứa gia nhân chuẩn bị ghé lửa vào châm, ông liền cản lại:
– Khoan, để tao xem.
Cha cậu Chính lại gần xem xét đám bùi nhùi vừa gắt
– Đ!t bu chúng mày, suýt thì ngày này năm sau là ngày giỗ của tao và chúng mày.
Cha cậu Chính cầm đèn đi tiếp. Ông nhận ra đó là thứ cỏ độc, chỉ cần hít phải một chút khói của nó đã uể oải rồi tắt thở. Kể ra cụ lớn cũng thật biết lo xa. Đám gia nhân chẳng biết sao chỉ biết đi theo ông….
- Ớ…. Rồi sao nữa mày. Tôi không kiềm được lay lay tay thằng bạn tôi,
Thằng bạn tôi ngáp dài một cái - Có thực mới vực được đạo… Xuống bếp nấu cho bản cung bát mì bản cung kể tiếp cho…..
Gáo ồ chịch ca lề…. Củ lạc giòn tan? Tôi nhớ là nó vừa hốc xong mà. Nhưng nói qua cũng phải nói lại tôi cũng cảm thấy đói rồi ?
~30s quyên góp~
Để quyên góp cho tác giả tiền mua mì mua nước xin gửi vào số tài khoản
EC THI BAY NHI
6969696969696969
Banhhang bank chi nhánh trần gian
Xin chân thành cảm ơn và đ’ có hậu tạ
Lại là cảnh hai đứa ăn no lắm ễnh bụng.
– Ê mày ơi ăn no buồn ngủ quá, mai tao kể tiếp nhá.
– Ơ…đm mày thế bây giờ mày thích gì? Thích tao xẻo miếng nào trước? Miếng xúc xích gân naa
– Rồi rồi ạ…
Nó tiếp tục….
Năm ấy cha cậu Chính đào được của, ông đã giết hết đám gia nhân để bịt miệng giống như cụ lớn làm với đám gia nhân của cụ khi xưa. Về phần xác Nhài, cái xác vẫn còn nguyên vẹn không có dấu hiệu phân hủy nhưng chạm vào một cái, xác Nhài tự dưng hóa thành tro bụi, ở phía xa trong góc tường có một bộ xương bí ẩn mà người ta cho là của một người đàn ông ( nói thế thôi chứ cái xác nó xuống cấp lắm rồi các bác ạ). Cha cậu Chính được của mừng quá chẳng nhớ khép lại thế đất, cứ lấp đất lại để đấy. Đến một ngày nọ….
– Bẩm hai cụ, trong kinh truyền tin ra cậu Cả đã đâu tiến sĩ…
– Thằng Chính? Thằng Chính đỗ tiến sĩ cơ à? Ôi con nam mô a di đà phật, con lạy bốn phương trời mười phương phật, con lạy bà cố ông sơ… – Mẹ cậu Chính mừng đến phát khóc, bà chạy ngay lên hương án thắp mấy nén hương lại sai gia nhân giết bò ăn mừng chờ ngày cậu Chính vinh quy bái tổ.
Ấy nhưng mừng chẳng được bao lâu , ngày cậu Chính về vinh quy bái tổ cũng chính là ngày người ta rước linh cữu cậu về. Cậu Chính chết đuối. Lạ thay đoàn thuyền mấy chục người chỉ có ông tân tiến sĩ mắc nạn. Cha cậu Chính đờ đẫn. Mẹ cậu than trời trách đất khóc ngất bên quan tài con, rồi một ngày nọ người ta thấy bà treo cổ trong buồng. Điềm trùng tang. Cậu Tiến mấy tháng sau cũng lên cơn sốt mà chết trước khi đi cậu mặt mày tái xanh, tóc tai rũ rượi gào thét:
– Mày giết con bà…. Mày giết con bà… Thằng X( tên tục của cụ lớn) mày giết con bà…. Quả báo…. Quả báo cho nhà chúng mày….
Đến bây giờ cha cậu Chính mới sực tỉnh thì đã quá muộn. Ông đã quên yểm lại để con tinh kia thoát ra. Và từ lúc ấy cái giếng mới được xây lên để trấn lại khu đất ấy. Vừa làm lễ xong, cha cậu Chính phát điên phát dại, rồi lại một ngày xấu trời, ông hộc máu lăn đùng ra chết…
- Mày bảo con cháu bà cả chết hết cơ mà.
- Ừ, rồi cứ thế, mỗi tháng lại có một nhà cả nhà phát điên rồi hộc máu chết, kể cả đi tha phương cũng không cứu vãn được.
- Ừ nhưng mà lúc đó con cháu của bà hai đâu rồi?
- Vân Nam, Trung Quốc….
Bát mì là đầu câu chuyện sau khi đớp đã no nê chúng tôi ra vườn vải kể cho có không khí
-Này này hôm qua mày kể đến đoạn con cháu bà hai đều ở Vân Nam, thế là như nào?cả con ma nhập vào cậu Tiến nữa, nàng hầu kia thành ma câm ma mù làm sao có thể ra khỏi khu đất ấy? Cứ từ từ để tao giải thích
Ngày ấy, cụ lớn cầu bốn đồng tử trấn bốn góc đất tức là cần bốn đứa trẻ trai gái dưới 15 tuổi để làm lính canh cho kho báu của cụ. Vừa hay vợ đứa ở tên Khoai là Thị Thu có bốn đứa con trai. Sau khi trả công cho thằng khoai mấy nén bạc, cụ lớn tính đến chuyện diệt khẩu .Hay, thật tiện cả đôi đường. Người ta cứ ngỡ rằng thằng Khoai sau khi tằng tịu với cô Nhài đã bị cụ lớn đuổi đi biệt xứ ấy nhưng cụ lớn lại tạo điều kiện cho nó tăng tịu với cô Nhài ở dưới mồ mới hay 🙂 , cụ lớn chôn sống thằng Khoai cùng cô Nhài.
Trăng mờ. Bốn đứa trẻ con bị bịt miệng bịt mắt, cụ lớn ra lệnh mổ bụng mấy đứa trẻ rồi nhồi cỏ khô và quét keo sơn lên người chúng. Bốn chiếc quan tài chôn tại bốn góc đất. Thị Thu bị chặt đầu ngay tại gốc chuối gần đấy
-Này cái chỗ bà ấy chết là chỗ tao với mày đang ngồi bây giờ
– Ừ thế cây chuối đâu?
Tôi ăn ngay một cái củng vào đầu
Chuối nào được đến trăm năm? Với lại sau này nhà tao trưng dụng trồng vải hết.
– Ừ rồi kể tiếp đi
Trước kia cụ lớn biết lo xa xây hầm tại hướng chính đông dương khí mạnh lên áp được những con tinh kia nhưng từ khi cha cậu Chính mở hầm mà không khép lại thế đất ông ấy cũng không để ý tới tứ trấn đồng tử nên mới xảy ra cơ sự này ,kể cả xây giếng kia cũng chỉ áp chế phần nào nàng hầu chứ Thị Thu đã thoát ra khó lòng mà áp chế..
-Vậy con ma nhập vào cậu Tiến là Thị Thu ?
-ừm nó đã thoát ra từ hồi cậu Tiến vào vườn chơi nó khiến cậu Tiến đưa con rồng đất cho cha cậu lại khiến cậu gợi ý cái tấm bản đồ toàn chữ kia
Lại nói về con cháu bà Hai ngày đó ông thầy pháp người Tàu đã xin đem theo hai cậu con trai của bà hai với lý do trông chúng thông minh đĩnh ngộ .Thực ra ông muốn cứu chúng khỏi quả báo mà cha chúng gây nên. Hai đứa con của bà hai sang Tàu, một người không may mất sớm, người kia học một biết mười chẳng mấy chốc đã thành tài bên đất khách mà nói đất khách cũng không đúng vì cụ lớn vốn gốc người Tàu. Mãi đến đời ông tằng ông cố gì đấy nhà thằng bạn tôi, người bên An Nam sang Tàu báo rằng nhà nó đã không còn một ai cụ ông mới dắt dìu vợ con về nhận lại nhà cửa (bấy giờ cụ ông cũng còn trẻ khỏe đẹp trai cao to giờ tôi nghĩ cụ bớt đẹp trai rồi ?) Ngày đó khi cụ Huỳnh trở về cụ đã lập đàn lễ giao đấu 100 ngày đêm với con tinh tên Thị Thu , bộ cốt của 4 Đồng Tử cũng bị quật lên tiêu hủy rồi cụ đánh tan hồn phách của chúng. Kể ra cũng mất phúc mất đức lắm chứ .
-vcl, một mình cụ cân tất hết á ?
– không ,mày bảo một con tinh mẹ đã mạnh rồi huống hồ bốn con tinh con nữa, cụ phải nhờ đến những đồng môn của cụ bên Tàu mới diệt được 5 con tinh ấy.
– này, thế ra bố của cậu Chính không giỏi bằng cụ Huỳnh
Thằng bạn tôi lắc đầu
-Không phải không giỏi bằng mà đến cái vận thì phải thế
Cụ Huỳnh trấn xong khu đất, cụ bảo ban con cháu rằng không được ai bén mảng ra đấy vì cụ chẳng tài nào trấn nổi hoàn toàn thế đất ấy . Từ đó cụ bốc thuốc cứu người giống y hệt Hải Thượng Lãn Ông tái thế, người ngoài nhìn vào cho rằng cụ nhân đức ấy nhưng lý do chính là cụ muốn giảm bớt nghiệp chướng mà dòng tộc cụ đã gây ra.Nghiệp chướng quá lớn , dòng họ thằng bạn tôi mỗi đời lại có một người không ốm yếu bệnh tật thì chết yểu không chết yểu thì gặp cơ sự gì đó. Cho đến đời thằng bạn tôi nó mới là nhân vật chính của câu chuyện.
Năm đó, thằng bạn tôi mới chỉ 6 tuổi, nó vô cùng ương bướng không ai bảo được. Nhắc tới cái giếng và mảnh vườn khi đó đã được phong tỏa bằng dây thép gai, cha mẹ thằng bạn tôi cũng ngăn cấm nó bén mảng tới đó. Nhưng mệt thay, thằng bạn tôi tuy thông minh nhưng lại ương bướng quá, nó đã phạm phải thần giữ của. Thằng bạn tôi dựa vào gốc cây nó nhắm mắt hồi tưởng rồi chua chát nói:
– Cha mẹ tao sẽ không bao giờ tha thứ cho tao
– Chỉ là mày vào đó thôi mà, đâu có chuyện gì xảy ra.
Nó lắc đầu:
– Không đâu, tao còn có một em trai. Chẳng là tao sinh nhằm giờ dần, ngày dần, tháng dần, năm dần..
Nghe đến đây tôi đã hiểu. Em trai nó là kẻ thế mạng bởi lẽ nó là đứa cao số nên con tinh không thể hại đến được. Thằng bạn tôi lại tiếp tục:
– Chưa hết đâu, còn vợ tao nữa. Cô ấy là một người vợ tốt ấy thế mà chỉ vì vết nhơ của nhà tao nên vắn số. Mày biết không cảm giác của tao khi nhìn thấy vợ tao chân tay lạnh toát không còn hơi thở và khi tao bế đứa con vừa mới chào đời đã bỏ tao đi như thế nào không? Đau thấu tim gan..
Tôi lặng người không biết nói gì thì hơn. Nó như đọc được suy nghĩ của tôi:
– Tao ổn, cảm ơn. Âu cũng là luật nhân quả không bỏ sót một ai. Muộn rồi, vào nhà thôi.
Tôi đi theo nó. Dưới ánh hoàng hôn hình như tôi đã nhìn thấy một người phụ nữ đang dắt tay một đứa trẻ đi sánh vai bên nó, cả hai cùng mờ ảo. Có lẽ họ vẫn ở bên nó.
-Kết thúc-
Cảm ơn mọi người đã theo dõi câu chuyện và cũng xin lỗi vì đã để mọi người hụt hẫng trong một thời gian dài. Cũng xin cảm ơn rất nhiều đến bạn tôi là người đã cho phép và động viên tôi hoàn thành câu chuyện.
Tác giả: Dương Phụng Thư