Dương gian quỷ sai
Chương 22: Án mạng quỷ dị
Edit: Hằng Đào
Beta: Thi Văn
“Cậu chết như thế nào?” Lâm Phong hỏi cậu trai. Người kia rất kinh ngạc nói: “Sao anh có thể nhìn thấy tôi?” Tôi nói: “Đây là một vị cao thủ, cậu nói cho anh ấy biết nguyên nhân cái chết, có lẽ anh ta có thể báo thù cho cậu.”
Cậu trai nghe xong bật khóc nói: “Đại nhân tôi chết oan uổng quá, ban đầu tôi đưa bạn gái tới đây hẹn hò, ai biết nửa đường gặp phải một con ác quỷ, còn móc hết tim tôi ra ăn, từ một người sống bị nó cắn chết.
Tôi ôm cánh tay nói: “Con mẹ nhà cậu đúng là kỳ dị, có giường tốt không ngủ hẳn hoi, đêm hôm khuya khoắt chạy đến đánh dã pháo, chết như vậy? Có thể trách ai?”
Cậu trai nghe xong ngẩng thẳng đầu, không nói lời nào, đoán chừng cũng đang hối hận. Lâm Phong nói: “Cậu nói cho tôi nghe qua hình dạng của con quỷ kia như nào đi, có gì dị thường hay không?”
Cậu trai ngẩng đầu lên nói mình lúc ấy quá sợ hãi, không thấy rõ khuôn mặt dữ tợn đáng sợ đó, cũng không có gì bất thường, nhưng hình như trước khi chết có nghe thấy giống như có người đang nói chuyện, nói gì mà sắp thành công.
Sắp thành công? Lâm Phong cau mày trầm tư, nghĩ mãi cũng không ra đầu mối, nói với tôi, có khả năng chuyện này là một âm mưu. Tôi nói: “Cho dù có âm mưu, cũng không phải việc chúng ta có thể ngăn cản, mới vừa rồi chiến trận kia anh cũng nhìn thấy, trừ phi thêm mười hay tám người có đạo hạnh cao thâm, nếu không chẳng ai có thể an toàn trở ra?”
Lâm Phong lại hỏi cậu trai kia, có phải trước đây nơi này từng chết rất nhiều người không? Cậu trai nghĩ rồi nói, nơi này thì không có, nhưng núi Kê Minh và cửa Tiên Hạc là nơi tàn sát lớn, thường xuyên có mấy chuyện tâm linh xảy ra, lúc đầu tôi tưởng rằng giả thôi, không ngờ hôm nay gặp thật.
Núi Kê Minh cách nơi này cũng không xa đúng không? Lâm Phong trầm ngâm hỏi. Cậu trai kia nói không xa, chỉ mất nửa tiếng di chuyển.
Lâm Phong gật nhẹ đầu nói cám ơn, cậu còn tâm nguyện gì chưa hoàn thành, có thể nói cho tôi, chỉ cần hợp lý tôi sẽ giúp cậu.
Cậu trai nghe xong vui mừng khôn xiết, vội vàng nói, tôi muốn nói lời tạm biệt với bạn gái có được không? Lâm Phong không hề nghĩ lập tức từ chối, nghiêm mặt nói: “Người quỷ khác đường, cậu đã chết rồi, vậy thì đừng đi quấy rầy cô ấy nữa, nếu không đối với cậu hay đối với cô ấy đều không tốt.”
Cậu trai kia vội vàng, nói chỉ gặp mặt một lần cuối, nói mấy câu rồi đi ngay lập tức. Lâm Phong vẫn lắc đầu nói: “Đừng bận lòng gì nữa.” Sau đó nói với tôi, Diệp Phong, tiễn hắn đến Phong Đô đi.
Tôi gật nhẹ đầu, không phải Lâm Phong nói không có lý, gặp lại cũng chỉ thêm đau xót, có lẽ càng để lại cho cô gái kia ảnh hưởng không tốt.
Đến khi tôi đưa hồn phách cậu trai đi rồi quay trở lại, đã hơn một giờ đêm, Lâm Phong đã mang theo thân thể của tôi, về tới gần nhà ga, tụ họp cùng Chiêm Tửu Cửu. Sau khi trở lại thân xác, tôi hỏi cô gái kia đi đâu rồi, Chiêm Tửu Cửu nói giao cho cảnh sát, việc của bạn trai cô ta, có nên nói cho cô ấy hay không?
Tôi nói khoan đã, tạm thời không nên nói cho cô ấy biết, chờ sau khi lên xe chúng ta hãy gọi cảnh sát một lần nữa, nếu không các thủ tục ở đây quá rắc rối, sẽ trì hoãn thời gian của chúng ta.
Lâm Phong vẫn không nói gì, mà đang cúi đầu trầm tư, chắc hẳn vẫn đang suy nghĩ việc xảy ra trong rừng cây. Tôi dùng di động đặt ba gian phòng ở khách sạn gần nhất, lôi cậu ta đến khách sạn, vào phòng tôi tắm rửa rồi liền ngủ mất.
Không biết ngủ bao lâu, thì trong mơ màng nghe được Chiêm Tửu Cửu lại gọi tôi, giọng rất gấp. Tôi mở mắt, mông lung tỉnh lại hỏi anh sao thế, cậu ta lo lắng nói anh còn có tâm tư ngủ, không thấy anh Phong đâu.
Tôi giật mình, cơn buồn ngủ tan một nửa, hỏi cậu ta chuyện xảy ra lúc nào. Cậu ta vẻ mặt đau khổ nói làm sao tôi biết được, buổi sáng tôi đi gọi anh ấy mới phát hiện người không ở trong phòng.
Tôi vội vàng bò dậy, mặc quần áo tử tế, nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, bên ngoài bây giờ trời đã sáng rõ, nói không chừng Lâm Phong đã đi đến rừng cây nhỏ dò xét.
Thậm chí tôi không thèm rửa mặt, lo lắng nói tôi biết cậu ấy đi đâu, đi theo tôi. Vừa ra khỏi phòng, tôi đã thấy Lâm Phong từ hành lang bên kia đi chậm sang đây.
Tôi nghênh đón hỏi anh đi đâu? Tại sao một câu không nói đã tự ý hành động. Cậu ta nhìn hai chúng tôi một cái nói tôi đi chạy bộ thôi, còn phải báo cáo với các anh sao?
Tôi và Chiêm Tửu Cửu nghe vậy, nhìn nhau im lặng. Nhưng khi Lâm Phong đi qua bên cạnh, tôi ngửi thấy mùi tanh nhẹ lẫn với mùi đất, trong lòng cũng đoán được ít nhiều, chắc chắn cậu ta không chỉ đơn giản là chạy bộ như vậy, nhưng vì sao phải giấu diếm chúng tôi.
Tôi cũng không vạch trần, nói với cậu ta cũng đến giờ rồi, chúng ta cần phải đi. Cậu ta gật đầu nói đã biết, chạy xong cả người toàn mồ hôi, tôi đi tắm trước.
Khi Lâm Phong tắm xong, đã chín giờ. Tôi không thấy cậu ta có gì khác thường thì cũng yên tâm. Mặc kệ cậu ta đi làm gì, nếu như cậu ta muốn nói, nhất định sẽ nói, không muốn nói có hỏi cũng không hay.
Chúng tôi ăn tạm ít đồ, Lâm Phong vẫn một mực trầm mặc ít nói, dường như hơi buồn, điều này khiến tôi vô cùng khó hiểu. Mãi đến khi lên xe, tôi ngồi cùng một chỗ với cậu ta hỏi: “Anh đã phát hiện được gì rồi.” Cậu ta giật mình hỏi cái gì? Tôi nói anh đừng giấu tôi, buổi sáng anh đi rừng cây đúng chứ.
Cậu ta yên lặng một lúc rồi gật đầu. Tôi nói: “Đã phát hiện được điều gì? Trông anh giống như tràn đầy tâm sự?” Cậu ta nói: “Anh biết cũng không tốt, chờ tôi nghĩ ra biện pháp rồi nói cho anh biết.” Tôi thất vọng nói: “Có chuyện gì thì phải nói ra, mọi người cùng nhau bàn bạc, giấu trong lòng để làm gì.”
Cậu ta lắc đầu không nói gì, mặc kệ tôi khuyên thế nào, cậu ta cũng không chịu nói, tôi bực mình cũng không thèm hỏi nữa.
Đường đi từ Nam Kinh đến Dương Châu rất nhanh, chỉ mất có một giờ, lúc xuống xe đã có người đang đợi chúng tôi đến. Đó là một người trung niên mập mạp, trên mặt mang nụ cười rất nhiệt tình, tự giới thiệu mình tên Phùng Tề, là lãnh đạo của Phòng Điều tra Sự cố Siêu nhiên. “Vị nào là ngài Lâm Phong?”
Tôi chỉ vào Lâm Phong nói cậu ta chính là Lâm Phong. Phùng Tề rất nhiệt tình nắm chặt lấy tay Lâm Phong nói: “Ngài Lâm Phong, đã sớm nghe cục trưởng nhắc tới ngài, rốt cục hôm nay cũng được nhìn thấy vị cao nhân lánh đời này.”
Lâm Phong hơi cau mày, cũng không rút tay ra, chỉ là cậu không chịu được kiểu chào hỏi nhiệt tình như thế. Tôi đứng ở một bên nhìn thấy cũng vui vẻ, ai bảo cậu ta khiến tôi khó chịu.
Lên xe, tôi mới nhớ ra mình đã quên mất một việc, lập tức nói với tổ trưởng Phùng: “Ở Nam Kinh chúng tôi gặp phải một vụ án mạng, anh hãy liên hệ cho bên cảnh sát đi, có người chết ở trong rừng cây gần khu vực Huyền Vũ, khu vực kia có phần tà dị, tốt nhất vào ban đêm nên niêm phong đừng để người đi vào.”
Ai ngờ Lâm Phong xen vào nói: “Không thể niêm phong, đừng đụng vào nơi đó.”
Tôi cau mày nhìn về phía cậu ta nói: “Nếu khhông niêm phong, không phải sẽ có thêm án mạng sao?” Cậu ta nói: “Dù thế nào, cũng không thể phong bế nơi đó.”
Phùng Tề nhìn hai chúng tôi bằng ánh mắt kỳ lạ xen lẫn nghi hoặc. Cuối cùng vẫn nghe Lâm Phong nói: “Chờ chút nữa sẽ lập tức cho người của cục an ninh X liên hệ với bên Nam Kinh.”
Trên đường đi bầu không khí có phần ngột ngạt, ngoại trừ Chiêm Tửu Cửu thỉnh thoảng nói linh tinh mấy thứ, còn tôi và Lâm Phong đang chiến tranh lạnh. Những gì cậu ta làm thực sự khiến tôi tức giận, làm như vậy rõ ràng là không tin tôi.
Phùng Tề sắp xếp cho chúng tôi ở một khách sạn trong thành thị, sau đó mang vẻ mặt đăm chiêu ủ dột, đuổi cũng không đi. Thấy Lâm Phong không hề có ý định muốn nói chuyện, tôi nói với tổ trưởng Phùng: “Chúng ta cùng nhau nói qua về tình huống nơi đây đi.”
Anh ta nghe xong tinh thần phấn chấn, liến thoắng không ngừng, anh ta nói: “Nơi này có một trường học tư nhân, trong đó toàn là học sinh nhà có quyền cao chức trọng, người bình thường không vào được. Nơi xảy ra chuyện cũng chính là trường học này, vụ đầu tiên bắt đầu từ một tháng trước, khi đó có một nhóm học sinh mới vào, học kỳ đầu tiên sau khai giảng đã có học sinh nữ nhảy lầu tự sát.”
Lúc ấy không biết nguyên nhân, về sau, cảnh sát điều tra được học sinh nữ này mắc bệnh trầm cảm nên cũng không truy xét đến cùng. Ai ngờ được, về sau liên tiếp xảy ra việc như vậy. Lần cuối vào đầu tuần, người chết là con gái của một người có địa vị cao, anh ta cũng không biết người kia làm cao tới đâu, dù sao áp lực phía trên rất lớn, mà lần đó bên họ cũng chết mất một vị điều tra viên, bị người ta bóp chết tươi, có lẽ cũng không thể nói là người.
Cuối cùng, câu nói sau cùng cũng đã thu hút được sự chú ý của Lâm Phong. Cậu ta ngẩng đầu nhìn về phía Phùng Tề. Tôi hỏi: “Nghĩa là sao?” Phùng Tề hơi cau mày nói: “Lúc ấy, tất cả hệ thống giám sát đều không nhìn thấy có người ra vào, vị điều tra viên kia bị người ta bóp nát xương cổ, ngay cả vũ khí cũng không kịp lấy ra.”
Cuối cùng, anh ta còn nói thêm: “Điều tra viên của chúng tôi toàn là người có ít đạo hạnh, năng lực tự vệ tối thiểu nhất vẫn có, tiểu quỷ bình thường còn có thể hàng phục, tất cả vũ khí của bọn họ cũng đã được trải qua đặc chế, bây giờ lại bị xử lý dễ như trở bàn tay, thứ đó có thể là người sao?”
Tôi nhíu chặt lông mày, quả nhiên lại là chuyện khó giải quyết, dựa theo lời anh ta nói, cái vật không biết là gì này, khả năng có thể nhất là lệ quỷ.
Điều này cũng khiến tôi nhớ tới một việc, kỳ thật thứ kinh khủng ở Dương Châu so với Nam Kinh cũng không kém bao nhiêu, gần 400 năm trước, nơi này đã từng có hơn tám trăm ngàn người bị sát hại, thời điểm quân Mãn Thanh công thành, từng giết hết người sống ở thành trong mười ngày, so sánh trận tàn sát ở Nam Kinh cùng nó có thể nói tiểu phù thủy gặp đại phù thủy.
Nếu như lệ quỷ này tồn tại từ gần 400 năm trước đến nay, đó chính là một con quỷ rất mạnh trong lũ quỷ, lệ quỷ cận đại phổ thông không thể so sánh được. Nhưng rốt cuộc vẫn chỉ là suy đoán, có đúng hay không, còn phải đợi sau khi gặp nhau mới có thể kết luận.
—————-
Blog: Thị Trấn Buồn Tênh
Facebook: Thị Trấn Buồn Tênh
Group FB Tìm EDITOR và BETA – Hỗ trợ tìm RAW
Group FB Thị Trấn Buồn Tênh – Nhóm dành cho Reader