Chương 353: Cuộc thi cho mèo nhà
Editor: Thụy Hân
Beta: Ngân Y
Có một bài thơ nói rằng:
Núi này ta mở, cây này ta trồng!
Nếu muốn tham đấu, giao ra lộ phí!
Đoạn đầu của bài vè đang phản ánh chính xác tình hình hiện tại của các cuộc thi trong và ngoài nước, không chỉ giới hạn trong ngành thú cưng hay CFA mà còn có các cuộc thi ở những ngành khác.
Nếu muốn tham gia giải vô địch CFA, bạn phải có giấy chứng nhận huyết thống chứng minh rằng mèo của bạn đã được đăng ký với CFA. Đây là giấy chứng nhận bắt buộc để tham gia cuộc thi.
Tục ngữ nói nước phù sa không chảy ruộng ngoài. Nếu một con mèo chưa đăng ký giành được giải thưởng lớn thì làm sao những con mèo đã được đăng ký và chủ nhân của chúng có thể chịu được? Như vậy còn ai chịu nộp phí đăng ký nữa chứ?
Trương Tử An được Tim nhắc nhở, nhớ rằng quả thật có chuyện như vậy. Tham gia giải vô địch CFA cần phải có giấy chứng nhận huyết thống. Nếu muốn một con mèo không có giấy chứng nhận tham gia chỉ có thể dùng cách giả mạo chứng nhận như một người chủ bất lương. Trước tiên không nhắc đến chuyện hắn có đồng ý chi tiền cho chuyện này không hay thời gian có muộn quá không, cho dù hắn đồng ý, Nafina cũng chưa chắc đã chấp nhận! Để nó đóng giả một con mèo bình thường của đời sau tham gia tranh giải, không chừng vừa mở miệng nói ra, Trương Tử An đã bị nó đánh chết…
Muốn trách chỉ có thể trách Trương Tử An chưa kịp cân nhắc đã quyết định nhanh chóng.
Thấy hắn tiếc nuối, Lauren vô cùng thông cảm, hỏi chồng: “Vậy Jeff chỉ có thể đến CFA xem thi đấu với tư cách là một khán giả thôi sao?”
Tim suy nghĩ một lúc: “Nếu muốn tham gia thi đấu thật ra còn có cách khác.”
“Cách gì?” Richard hỏi.
Tim giải thích: “Ngoài chức vô địch, CFA còn có cuộc thi dành cho mèo nhà, nhằm vào những con mèo không đăng ký ở CFA. Cuộc thi mèo nhà không yêu cầu chứng nhận huyết thống cũng không có tiêu chuẩn ngoại hình cụ thể, các giống mèo khác nhau trong cuộc thi được giám khảo chấm điểm dựa trên sức khỏe và biểu hiện của chúng, dù là mèo thuần chủng hay không thuần chủng đều có thể tham gia. Jeff, nếu muốn tham gia, anh cũng có thể tham gia theo cách này.”
“Cuộc thi dành cho mèo nhà?” Trương Tử An thoáng suy nghĩ, hắn tham gia cuộc thi này chỉ để mua vui chứ không phải vì tìm kiếm danh lợi, tham gia loại cuộc thi gì hay có đạt giải nhất không đều không quan trọng.
Vì thế hắn gật đầu đồng ý.
Tim cũng thở phào nhẹ nhõm, anh ta rất sợ đối phương đưa ra yêu cầu ép buộc vô lý, lại không muốn trong thời điểm quan trọng này làm cho vị đại sư khí công kia tâm tình không tốt, nếu không việc huấn luyện mèo Ragdoll nhà mình chẳng phải thành dã tràng xe cát sao… Anh ta nhìn ra ngoài cửa sổ, Nafina nằm một mình trên lan can dưới mái hiên, lười biếng phơi mình trong nắng.
Con mèo này rất được, cực kỳ xinh đẹp, tư thái cũng rất tao nhã, còn có một đôi mắt xanh biếc làm người ta say mê —— Tim thừa nhận, nhưng nó lại không phù hợp với các tiêu chuẩn của CFA dành cho mèo Ai Cập. Mèo Ai Cập hiện nay không có hoa văn vằn cá thu nhưng con mèo vàng này lại có. Điều này có nghĩa là… Nó không phải thuần chủng. Ngoài ra mèo Ai Cập được yêu thích nhất là màu bạc, còn mèo Ai Cập vàng… Dường như chưa từng thấy bao giờ.
Kể cả Trương Tử An có được giấy chứng nhận huyết thống và đưa con mèo vàng này đi thi đấu thì dù mặt trời có mọc ở đằng Tây, hắn cũng không thể giành được giải nhất. Nhưng nếu hắn tham gia cuộc thi mèo nhà thì vẫn có chút hy vọng.
Thấy Trương Tử An đồng ý với đề xuất của mình, Tim nói: “Thông thường, những người nuôi mèo sẽ mang theo một số thứ, chẳng hạn như bát đựng thức ăn, chậu nước, chậu vệ sinh, đồ ăn hộp mà mèo thường thích ăn cùng với những món đồ chơi nhỏ có thể làm cho nó thư giãn… Nếu anh cần cứ thoải mái sử dụng.”
Trương Tử An xua tay từ chối ý tốt của anh ta, “Không cần, chỉ cần nói cho tôi biết đường đi đến đó.”
Tim mang bản đồ đến, đánh dấu tuyến đường rồi đưa cho Trương Tử An.
“Anh có cần tôi đưa đến đó không? Tôi có quen một vài người trong CFA, có lẽ tôi có thể giúp…” Tim mơ hồ nhắc nhở.
Anh ta đã đưa mèo nhà mình tham gia không ít cuộc thi, kết bạn với rất nhiều nhân viên CFA lẫn trọng tài. Cuộc thi dành cho mèo nhà chỉ mang tính chất giải trí, mọi người tham gia chủ yếu chỉ để kết bạn chứ không quan trọng kết quả. Nếu Trương Tử An thực sự muốn giành giải quán quân này, anh ta có thể giúp một chút. Dù sao thì con mèo vàng này cũng có tư chất để giành giải nhất.
“Cảm ơn anh nhưng tôi không cần.” Richard thay Trương Tử An nói, nó biết hắn khinh thường làm những chuyện gian dối này…
“Được rồi, vậy chúc anh thuận buồm xuôi gió. Dùng xe của tôi đi, hôm nay tôi không dùng chiếc xe này.” Vì sự chính trực của Trương Tử An, Tim có chút xấu hổ, lấy chìa khóa của chiếc xe gia đình ra ném cho hắn.
“Cảm ơn.” Trương Tử An bắt lấy chìa khóa, xem thời gian, quyết định chuyện này không nên chậm trễ liền khởi hành. Hắn không biết đường, lại không hiểu các quy tắc và thủ tục, vì vậy đành đi sớm để tránh bị chậm trễ trên đường đi.
Chào gia đình Kellers, hắn vừa mở cửa đã bị dọa sợ.
Bên ngoài có một đám người đông nghịt, đủ thể loại từ người lớn lái xe đến thanh niên đi bộ, còn có cả trẻ con chạy xe đạp. Vừa thấy Trương Tử An bước ra, họ lập tức vỗ tay hoan hô, từng tiếng huýt sáo vang dội!
“Đại sư kungfu!”
“Trung Quốc kungfu!”
“Master Trương!”
“Hoan hô!”
Đây là tình huống gì đây? Trương Tử An ngẩn người, nhanh chóng đóng cửa lại, nháy mắt với Richard đang ẩn thân.
“Có cần gọi cảnh sát vì tội tụ tập đông người bất hợp pháp không?” Richard hiểu ý hỏi.
Tim bước đến cửa sổ phòng bếp nhìn ra ngoài, cười nói: “Đừng lo, Jeff. Anh quên rồi à? Không phải hôm qua anh đã nói tối nay sẽ biểu diễn kungfu sao? Mọi người là đến đây xem náo nhiệt đấy, đa số những người này tôi đều quen, đều là hàng xóm xung quanh khu phố… Trời ơi! Đó là Victor! Ông ấy hơn 90 tuổi rồi, tôi nhớ ông ta đã nằm trên giường được nửa năm, sao hôm nay ông ta lại để con trai đẩy xe lăn đến đây, trong mũi còn cắm ống dưỡng khí nữa…”
Trương Tử An nghiêng người, thấy bên cạnh đám đông có một ông lão gầy như bộ xương, râu tóc bạc phơ, mặc một bộ đồ sọc nhàu nhĩ, trong mũi cắm ống thở, phía sau xe lăn cột một bình oxy nhỏ. Ông lão ngồi trên xe lăn, nhiệt tình giơ tay reo hò cùng mọi người!
Quả thật là tạo nghiệp!
Trương Tử An lo lắng ông lão sẽ tắt thở trong tức khắc. Nếu như vậy không biết hắn có phải đội cái nồi này hay không…
Hóa ra những người ở đây cũng rất thích xem náo nhiệt, trận thế này cũng không thua kém gì so với người Trung Quốc xem khỉ diễn xiếc đâu!
“Nhìn kìa! Thằng nhóc Allen đó cũng ở đây! Tôi còn thắc mắc tại sao hôm nay nó lại đến muộn…” Tim vừa nói vừa hùng hổ mặc áo khoác vào. “Để tôi kéo nó vào.”
Trương Tử An nhìn lại lần nữa, thật sự có bóng dáng của Allen trong đám đông, cậu ta đang huơ tay múa chân với vài cô gái trẻ, bắt chước hành động trong mấy bộ phim kungfu, kêu hey ya hey ya kỳ quái nhưng mấy cô gái đó rõ rang rất hứng thú với diễn xuất vụng về của cậu, có lẽ đây không phải là lần đầu tiên cậu lòe thiên hạ như vậy.
Tim mở cửa, sải bước đến chỉ vào mũi Allen mắng mấy câu khiến cậu ta không ngẩng đầu lên nổi, các cô gái cũng tự động bỏ đi. Một số người chào hỏi Tim, hình như đang hỏi khi nào đại sư kungfu ra sân biểu diễn. Tim nhún nhún vai giơ tay chỉ vào nhà, làm thế biểu thị anh ta cũng không biết.
Allen giống như tù nhân theo Tim trở vào, vừa thấy Trương Tử An liền hét lên: “Master Trương! Tôi tưởng ngài đã về nước rồi chứ, tất cả mọi người đang chờ ngài biểu diễn đấy!”
Tim lại mắng: “Tất cả đều do cậu châm ngòi thổi gió, lại còn gọi hết bạn bè của cậu tới đây! Tôi cảnh cáo cậu, nếu lần sau lại đến muộn thì ngoan ngoãn cút ra khỏi đây! Giờ thì nhanh đi làm việc của cậu đi!”
Allen bị mắng đầy mặt nước bọt, xấu hổ chùi chùi, ỉu xìu đi làm việc vặt trong nhà.
Chờ cậu rời đi, Tim có chút lo lắng nói: “Hôm nay vốn dĩ không có nhiều người như vậy, tất cả đều là do Allen tuyên truyền khắp nơi… Jeff, nếu anh không muốn xuất hiện, tôi sẽ đi nói với mọi người…”
Trương Tử An nghĩ một chút, cuối cùng quyết định ra ngoài, nếu trốn trong nhà sẽ bỏ lỡ cuộc thi CFA mất.
—————————————–
Blog: Thị Trấn Buồn Tênh
Facebook: Thị Trấn Buồn Tênh
Group FB Tìm EDITOR và BETA – Hỗ trợ tìm RAW
Group FB Thị Trấn Buồn Tênh – Nhóm dành cho Reader