Chương 354: Phỏng vấn độc quyền
Editor: Thụy Hân
Beta: Ngân Y
Trương Tử An trước tiên trở lại phòng ngủ dành cho khách, mặc lại chiếc áo Tôn Trung Sơn màu xám tro kia. Thật ra loại quần áo bó sát và không co giãn này không thích hợp để luyện quyền, luôn có nguy cơ bị rách đáy quần nhưng ai bảo mặc bộ này trông đẹp trai hơn cơ chứ… Hắn còn tia được vài cô gái nước ngoài trẻ trung, xinh đẹp trong đám đông ngoài kia nữa kìa.
Hắn mở cửa lần nữa. Lần này hắn đã chuẩn bị tâm lý, lập tức bày ra bộ dáng phong độ mà ôm quyền thi lễ.
Chào đón hắn là một tràng pháo tay và tiếng hoan hô nhiệt liệt, sự yên tĩnh từ trước đến nay của khu phố bỗng chốc bị phá vỡ tựa như đang diễn ra lễ Halloween vậy. Hầu hết mọi người đều giơ điện thoại lên, từng chiếc điện thoại với màu sắc khác nhau đang nhắm vào hắn, người thì chụp ảnh, người thì quay video, thậm chí Trương Tử An còn thấy một đôi phóng viên và nhiếp ảnh gia thoạt nhìn rất chuyên nghiệp đang đứng bên kia sân.
Ngành công nghiệp sản xuất truyền hình ở Mỹ rất phát triển, ở đây có quá nhiều đài truyền hình, ngay cả tư nhân cũng có thể xin giấy phép làm đài truyền hình. Nhìn bộ dáng giản dị của phóng viên và nhiếp ảnh gia kia thậm chí còn không có nổi một chiếc xe phát sóng chuyên dụng, có lẽ không phải là một đài truyền hình lớn của quốc gia. Trương Tử An chiến lược coi nhẹ, chiến thuật coi trọng, lặng lẽ vuốt thẳng quần áo của mình…
Vừa thấy hắn đi ra, nữ phóng viên lập tức giơ micro về phía hắn: “Xin chào, tôi là Jane, phóng viên của một đài truyền hình địa phương. Tôi nghe nói anh là đại sư kungfu đến từ Trung Quốc, có thật vậy không? Anh có thể nhận cuộc phỏng vấn ngắn của chúng tôi được không?”
Nữ phóng viên nói rất nhanh, Trương Tử An có thể nghe hiểu đại khái. Tuy mới đến Mỹ được vài ngày nhưng hắn cảm thấy trình độ tiếng Anh của mình đã tiến bộ hơn rất nhiều, dù sao mọi người xung quanh đều nói tiếng Anh, kiểu học tập để hòa nhập này so với cách học trong nước quả là không thể bắt chước.
Lần đầu tiên trong đời Trương Tử An được phóng viên phỏng vấn, lại là một nữ phóng viên nên cảm thấy có hơi lo lắng bất an nhưng đến cùng thì người phụ trách trả lời cũng không phải hắn, Richard lại không hề xấu hổ, trước kia nó đã nhận phỏng vấn nhiều lần lắm rồi.
“Là tôi. Cô muốn hỏi gì? Có điều xin hỏi nhanh một chút, tôi đang gấp.” Richard nói, Trương Tử An phối hợp mở miệng đúng khẩu hình.
Jane thở phào nhẹ nhõm, “Được, anh đến nước Mỹ bao lâu rồi? Anh cảm thấy nơi này thế nào?”
Cô ta mặc một bộ quần áo công sở màu xám, mặt mũi bình thường nhưng toàn thân lại ngập tràn sức sống và nhiệt tình.
“Cũng được vài ngày rồi. Hàng xóm ở đây rất tốt, cực kỳ niềm nở hiếu khách, tôi rất thích cuộc sống ở nơi này.” Richard đáp lại một cách thân thiện.
“Nghe nói anh thường tập khí công ở đây vào mỗi buổi sáng phải không? Hôm nay anh sẽ tập chứ?” Jane lại hỏi, giọng điệu đầy mong chờ, dù sao mục đích cô tới đây không chỉ để phỏng vấn, nếu có thể quay lại được hình ảnh hắn tập khí công, hẳn cô sẽ được BOSS ở nhà đài đánh giá cao —— quan trọng là trước mắt nơi này chỉ có mình cô, không có đồng nghiệp nào khác ở đây, nói cách khác, đây là một cuộc phỏng vấn độc quyền!
Phỏng vấn độc quyền! Cơ hội như vậy không nhiều.
“Chắc chắn rồi.” Richard nói một cách chắc nịch.
Nghe thấy câu trả lời khẳng định, những khán giả vốn đang lo lắng chuyến đi này sẽ về tay không rốt cuộc cũng yên lòng.
“Tuyệt, chúng tôi có thể quay toàn bộ quá trình không? Tôi thấy mọi người đều đang mong chờ anh biểu diễn, nhất định là rất đặc sắc!” Jane nói.
“Không, không, cô hiểu lầm rồi.” Richard sửa lại, bắt chước giọng điệu không giả bộ sẽ chết của Trương Tử An nói, “Tôi tập khí công không phải để biểu diễn mà là vì thuận theo mong muốn của bản thân, thông qua hô hấp để cân bằng nguyên tố ngũ hành trong cơ thể, dẫn ‘khí’ của trời đất vào để sử dụng, thông qua quyền thuật để hòa hợp với thiên nhiên, đạt tới cảnh giới người và trời hợp nhất.”
Jane nghe đến mơ hồ nhưng cuối cùng cô cũng biết vị đại sư kungfu này có cấp bậc rất cao, còn chuyện thật hay giả cô cũng không quan tâm, chỉ cần có thể tung ra một tin tức lớn là được.
Bây giờ là sáng sớm, Trương Tử An ước tính thời gian vẫn còn sớm, cuộc thi CFA cũng không thể bắt đầu sớm như vậy nên chậm rãi đi đến giữa sân cỏ, ngồi khoanh chân nhắm mắt, hít vào thở ra.
Không biết ai bỗng sợ hãi thốt lên, “Nhìn kìa! Nhìn bãi cỏ trước người đại sư đi!”
Mọi người theo tiếng nói nhìn đến, nhiếp ảnh gia cũng điều chỉnh tiêu cự ống kính, nhắm vào bãi cỏ xanh trước mặt Trương Tử An.
Thời tiết hôm nay rất tốt, không có chút gió nào nhưng theo lồng ngực phập phồng của Trương Tử An, bãi cỏ dường như cũng phải lay động —— khi Trương Tử An hít vào, ngọn cỏ sẽ nghiêng về hướng của hắn, khi hắn thở ra, ngọn cỏ nghiêng theo hướng ngược lại.
Khán giả bao gồm cả Jane đều trợn mắt há mồm, theo bọn họ, đúng là hơi thở của Trương Tử An đã gây ra hiện tượng này. Thực tế đó chẳng qua chỉ là Richard đang dùng hai cánh quạt qua trái rồi lại qua phải mà thôi…
“Chụp được ảnh không?” Jane khẩn trương hỏi nhiếp ảnh gia.
Nhiếp ảnh gia làm động tác “OK.”
Đây là cái quái gì vậy? Ma thuật? Kĩ năng đặc biệt? Người ngoài hành tinh? Jane nói thầm trong lòng. Cô cũng từng nhìn thấy một số người Trung Quốc biểu diễn võ thuật khi đến khu phố người Hoa, ngay cả các tiết mục biểu diễn khí công khó của nhà sư Trung Quốc như phóng kim châm bắn vỡ thủy tinh nhưng chưa từng có ai có thể khiến ngọn cỏ cách đó vài bước lắc lư qua lại chỉ bằng cách hô hấp…
Mặt trời mới mọc chiếu vào gương mặt của Trương Tử An, phối hợp với vẻ mặt trang nghiêm của hắn, quan trọng nhất là sự kính sợ tự nhiên nảy sinh trong lòng mọi người, khiến hắn thoạt nhìn có vẻ rất thần thánh.
Hô hấp được vài phút, Trương Tử An bật dậy, xuất ra kỹ năng kungfu, biểu diễn một bộ Vịnh Xuân quyền.
Tim và Lauren cũng ra tới, đau lòng nhìn bãi cỏ nhà mình —— theo động tác bước, xoay người, ra quyền, đá chân và chọc ngón tay của Trương Tử An, mặt cỏ hằn lên những dấu chân rõ ràng, đám cỏ gãy rụng điêu tàn mà biến thành bùn, xem ra mấy ngày trước cắt sửa mặt cỏ đã phí công sức rồi…
Diễn luyện xong, Trương Tử An vừa thu chiêu liền nhận được những tràng pháo tay cùng tiếng hò hét ủng hộ còn lớn hơn hôm qua.
Thấy không còn sớm, hắn vẫy tay với Jane và những người khác, ý bảo hôm nay sẽ kết thúc ở đây.
Richard nói: “Xin lỗi mọi người, tôi vẫn còn việc phải làm. Tôi phải tham gia cuộc thi CFA, chậm nữa sẽ không kịp.”
Sau đó Trương Tử An ôm Nafina lên chiếc xe du lịch gia đình của Tim. Hắn ngồi vào ghế lái rồi nổ máy, còn Nafina thì nhảy lên ghế phụ.
Các khán giả tiếc nuối, lưu luyến mà rời đi, có người còn hỏi Tim và Lauren liệu ngày mai còn cơ hội xem nữa hay không. Vợ chồng hai người bày tỏ chính họ cũng không biết.
“Chờ một chút!” Jane đuổi theo, cong ngón tay gõ vào cửa sổ.
Trương Tử An hạ cửa kính thủy tinh xuống, “Có chuyện gì vậy?”
“Xin hỏi anh vừa mới nhắc đến cái gì vậy? CFA?” Jane tò mò hỏi. Cô không nuôi mèo, cũng không biết CFA là gì, thấy võ sư người Trung Quốc này sắp lái xe đi, cô không có thời gian tìm hiểu, chỉ có thể đến hỏi trực tiếp.
Richard giải thích một chút.
Jane đảo mắt, với trực giác nhạy bén của một phóng viên, nghĩ rằng đây có thể là một chủ đề không tồi —— Võ sư kungfu Trung Quốc nhiều thân phận à? Dường như đề tài này cũng có giá trị để khai thác thêm.
“Thưa ngài, ngài có phiền nếu chúng tôi đi cùng không?” Cô hỏi, “Tôi cũng rất hứng thú với cuộc thi này, tôi hứa sẽ không làm phiền ngài.”
Cô đương nhiên không có hứng thú với các cuộc thi dành cho mèo, nói vậy chỉ để giành được cảm tình của Trương Tử An thôi, đồng ý để cô đi theo và phỏng vấn trong toàn bộ hành trình. Màn biểu diễn thần kỳ của Trương Tử An vừa rồi đã khiến cô mở rộng tầm mắt, đồng thời cũng rất tò mò về chân tướng phía sau, muốn biết thêm về người Trung Quốc bí ẩn này. Cô đã hạ quyết tâm, dù Trương Tử An có đồng ý hay không thì bọn họ cũng sẽ lái xe đi theo, nhất định không được để cơ hội hiếm có này vụt mất, nếu không khi trở về nhà đài nhất định sẽ bị BOSS mắng cho xối xả.
Trương Tử An nghĩ nghĩ, hắn không có vấn đề gì, chỉ không biết CFA có đồng ý để cô ấy quay hay không nhưng đây cũng phải chuyện của hắn.
Hắn gật đầu đồng ý, chỉ vào tấm bản đồ mà Tim đưa, Richard hiểu ý nói: “Tất nhiên là tôi không phiền, hơn nữa tôi cũng không rành đường ở đây. Nếu có thể, mời cô lái xe đi trước, tôi sẽ theo sau, đến vị trí được đánh dấu trên bản đồ là được.”
“Không thành vấn đề! Để đó cho tôi! Tôi đi lấy xe!”
Jane cầm lấy bản đồ rồi đi tới chỗ nhiếp ảnh gia kề tai nói nhỏ. Mặc dù nhiếp ảnh gia cảm thấy rất bất mãn với chuyện bị thêm công việc nhưng vẫn bị cô thuyết phục bằng bữa trưa miễn phí.
—————————————–
Blog: Thị Trấn Buồn Tênh
Facebook: Thị Trấn Buồn Tênh
Group FB Tìm EDITOR và BETA – Hỗ trợ tìm RAW
Group FB Thị Trấn Buồn Tênh – Nhóm dành cho Reader