
Chương 255: Mèo ba chân
Edit: Lem
Beta: Ngân Y
Tuyết Sư Tử vừa thấy Nafina xuất hiện, khí thế vừa rồi lập tức không cánh mà bay, kinh hoàng không biết nói thế nào cho phải. Nó không biết Nafina tới lúc nào, cũng không biết Nafina nghe được bao nhiêu phần câu chuyện, nhớ tới vừa rồi mình đã nói cái gì, nó quẫn bách hận không thể tìm cái lỗ để chui xuống.
Nafina uy nghiêm hết nhìn Tuyết Sư Tử rồi lại nhìn Trương Tử An, “Các ngươi chậm chạp quá đấy, rốt cuộc ở đây làm gì? Phải để Bổn cung tự mình xuống đây tìm các ngươi sao?”
“Bệ… Bệ hạ…” Tuyết Sư Tử ngập ngừng không nói nên lời, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.
Trương Tử An giúp nó che giấu: “Nó sợ bị bẩn lông, không muốn lên lầu. Biết sao giờ, ai bảo nó lớn lên bốn chân ngắn vậy chứ…”
“Câm miệng! Mi mới bốn chân ngắn!” Tuyết Sư Tử nổi giận nói. Đây không phải là đứng trước nhà sư mà chửi thằng trọc* sao? Thế mà dám ở trước mặt bệ hạ chê chân nó ngắn, chờ sau này phải tìm cơ hội là hắn đẹp mặt!
(*Trích trong tác phẩm Xà phòng (Lỗ Tấn) – ẩn dụ xúc phạm người khác một cách tế nhị.)
Nafina nhìn chằm chằm Trương Tử An, muốn nhìn xem hắn có đang nói thật không, ánh mắt tiếp đó lại rơi trên cái giỏ trúc trên mặt đất, “Vậy sao ngươi không lên? Cái giỏ này dùng để làm gì?”
Trương Tử An xòe hai tay ra, “Tao muốn dùng giỏ đưa nó lên, kết quả nó nghi thần nghi quỷ, không chịu đồng ý… Mày nói phải làm sao bây giờ?”
Tuyết Sư Tử nhìn trộm Nafina, trong lòng dấy lên tư vị phức tạp không nói nên lời. Vừa rồi nó có xin Nafina giúp đỡ, tuy rằng nó không quá chờ mong Nafina sẽ cõng nó đi lên nhưng Nafina cứ thản nhiên lên như thế, ngay cả một câu an ủi cũng không có khiến nó có chút mất mát. Nó biết mình không là gì trong mắt Nafina cho nên mới sinh ra ý định rời đi.
Nafina nhìn Tuyết Sư Tử, nghiêm túc hỏi: “Sao ngươi không cho hắn đem ngươi lên?”
“Bởi vì… Bởi vì…” Vuốt mèo của Tuyết Sư Tử bất an vặn vẹo, cào cào nơi này, gãi gãi nơi kia, cảm thấy cả người đều ngứa, như là có vô số con sâu nhỏ bò trên người.
Cuối cùng nó quả quyết quay đầu đi chỗ khác nói: “Bởi vì ta không muốn lên lầu! Bên ngoài thời tiết đẹp như vậy, ta muốn ra ngoài chơi!”
Ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm bên ngoài, nheo mắt lại giả bộ say sưa cảnh sắc trời thu…
Trương Tử An ngồi nhìn, chờ xem Nafina sẽ làm thế nào, dù sao nó cũng là chủ nhân của Tuyết Sư Tử.
Nafina gần như không chần chờ, bước nhẹ đi xuống từng bậc thang, “Nếu đã như thế, Bổn cung cũng ra ngoài chơi.”
“Hả?”
Tuyết Sư Tử sợ ngây người, “Bệ… Bệ hạ muốn theo ta ra ngoài chơi ư?”
“Không thể sao?” Nafina không để ý đến vẻ kinh ngạc của nó, “Bổn cung cũng không thích tòa nhà này, nơi này chỗ nào cũng tràn ngập hơi thở mục nát tối tăm, không bằng thừa dịp trời thu đẹp đi ra ngoài một chút.”
Nafina miệng nói chuyện, chân cũng không ngừng bước, nhanh chóng vượt qua Tuyết Sư Tử rời khỏi hành lang, toàn thân chìm trong dương quang êm dịu, ngoái đầu lại nhìn nó chăm chú, “Ngươi không đi sao?”
Hạnh phúc ngập tràn bắn trúng Tuyết Sư Tử, ánh mắt xanh biếc lần nữa dâng lên màn sương ẩm ướt, giống như sắp chảy nước mắt đến nơi.
“Đến đây, đến đây! Bệ hạ đến đâu, nô gia theo đó!” Tuyết Sư Tử nhảy lên theo sát, đem nóng nảy ầm ĩ vừa rồi quên sạch không còn một mống, nịnh bợ nói: “Bệ hạ, hôm nay gió thu lớn, vừa rồi hành lang kia lại rất bẩn, nô gia liếm lông giúp người nhé?”
“Đi dạo một chút là được rồi, không cần liếm lông.” Nafina giống như bình thường từ chối.
Tuyết Sư Tử có chút thất vọng nhưng cảm giác hạnh phúc thật sự tới quá đột ngột, nếu giống như mong muốn ngược lại có vẻ giả tạo, sẽ khiến nó nghi ngờ có phải đang nằm mơ hay không.
“Nô gia giúp người mở đường.” Nó vồn vã chạy lên trước Nafina, “Bệ hạ đi bên này, bên kia có vài cái lá vụn, rất bẩn.”
Thật ra Nafina không cần nó mở đường vì chính nó cũng vụng về tay chân, một bên chạy phía trước, một bên quay đầu lại nịnh nọt Nafina, vài lần thiếu chút nữa vấp phải hòn đá hoặc bị nhánh cây vướng vào lông, đau đến nhe răng nhếch miệng nhưng hào hứng vẫn không giảm.
“Tụi bây đi xung quanh đây thôi, đừng chạy xa quá đấy.” Trương Tử An ở đằng sau nhắc nhở.
“Tên đàn ông xấu xí mi cút nhanh đi! Đi càng xa càng tốt!” Tuyết Sư Tử trở mặt xem thường, “Đừng quấy rầy nhã hứng ta và bệ hạ du thu!”
Trương Tử An thật ra không lo lắng cho an toàn của chúng, cho dù lo lắng cũng là lo cho người nào đui mù chọc chúng tụi nó.
Chúng dựa theo đường cũ rời khỏi tiểu khu quay về ngõ nhỏ, Tuyết Sư Tử nhìn hai bên trái phải, bên phải là đường lúc bọn họ tới, bên trái là đường thông đến một ngõ nhỏ khác.
“Bệ hạ, đi bên nào đây?”
Nafina nhìn trái phải xung quanh một lần, cuối cùng chú ý tới nhà trẻ vắng vẻ bị bỏ hoang cuối ngõ nhỏ.
“Qua bên kia đi.” Nó nói. Nó có chút hứng thú với nhà trẻ của con người.
Tuyết Sư Tử thật ra muốn qua bên phải, muốn nhìn một đám những cô gái trang điểm xinh đẹp, ăn mặc quần áo cool ngầu nhưng nếu nữ vương bệ hạ đã lên tiếng, nó dĩ nhiên vui vẻ tuân theo, cho dù Nafina đi đến chân trời góc biển, nó cũng một đường theo sau. Dù sao chốc nữa tên đàn ông thúi kia về sẽ đi đường cũ, đến lúc đó lại ngắm cũng không muộn.
Tuyết Sư Tử quyết định xong, vui vẻ chạy về bên trái dẫn đường.
“Bệ hạ, nô gia mở đường giúp người!”
Nửa sau ngõ nhỏ so với phía trước vắng vẻ hơn nhiều, không có người già đánh bài chơi cờ, hai bên đường chỉ có mấy cửa hàng nhỏ vắng như chùa bà đanh, bán dụng cụ ngũ kim (những vật liệu được tạo nên từ 5 loại kim loại chính: Đồng, sắt, nhôm, inox, titanium như: khóa cửa, chốt cài…), tạp hóa, đồ uống nóng, còn có một gian nhà vệ sinh cũ tỏa ra mùi hôi thối khó ngửi.
“Thật thúi!” Tuyết Sư Tử nâng lên móng vuốt, dùng lông dài che mũi, “Thúi chết mất!”
Nó nhớ tới lông Nafina cũng không dài, cảm thấy đây là cơ hội tốt khó có được, nhảy hai ba bước đến bên cạnh Nafina, lấy lòng hỏi: “Nữ vương bệ hạ, nô gia che mũi giúp người nhé?”
“Không cần, chạy qua đoạn này là được rồi.” Nafina đã phán đoán gió thổi từ phía trước tới, chỉ cần qua cái nhà vệ sinh này sẽ không ngửi thấy mùi hôi nữa. Nó đột nhiên phát lực chạy nhanh vài bước về phía trước, rất nhanh đã chiếm được ưu thế.
Tuyết Sư Tử chạy nhanh đuổi theo, lại quên mất một chân mình còn đang bịt trước mũi, lòng bàn chân đặt xuống liền lảo đảo, thiếu chút nữa ngã vào đống phân chó.
Có một bé trai nhỏ từ trong WC đi ra, một bên xách quần một bên chỉ vào Tuyết Sư Tử kêu lên: “Ba mau lên, là mèo ba chân đó!”
“Meo meo! Tên nhóc thúi ngươi mới là mèo ba chân ấy!” Tuyết Sư Tử mắng nhóc, quay đầu đã thấy Nafina đi xa, lúc này mới không cùng nhóc đó so đo, tung bước đuổi theo.
“Bệ hạ, đợi nô gia với bệ hạ!”
Bé trai cười ha ha, nó không hiểu Tuyết Sư Tử nói gì, chỉ cảm thấy con mèo trắng này dùng ba chân để đi có chút kì quái.
Chờ ba nó cũng từ WC đi ra, vỗ đầu nó hỏi: “Tên nhóc con nói cái gì đó?”
“Ba! Con mèo trắng vừa rồi đi bằng ba chân đó!” Bé trai hưng phấn nói, “Là mèo ba chân đúng không? Mẹ không phải thường xuyên nói như vậy sao?”
“Đừng nói bậy nữa! Mau về ăn cơm thôi!” Người đàn ông nét mặt già nua đỏ lên, ngẩng đầu nhìn về phía Tuyết Sư Tử.
(Những người không làm tốt mọi việc hoặc trình độ không cao và nông cạn thường được gọi là ‘mèo ba chân’.)
Con mèo này không phải vẫn dùng bốn chân đi sao?
Ông quyết định chờ lúc ăn cơm phải giáo dục con trai một chút, còn nhỏ như vậy đã bắt đầu nói dối rồi…
—————————————–
Blog: Thị Trấn Buồn Tênh
Facebook: Thị Trấn Buồn Tênh
Group FB Tìm EDITOR và BETA – Hỗ trợ tìm RAW
Group FB Thị Trấn Buồn Tênh – Nhóm dành cho Reader
LINK DONATE ỦNG HỘ DIỄN ĐÀN