Chương 254: Đi tìm chân ái
Edit: Lem
Beta: Ngân Y
Chỉ thiếu chút nữa.
Nếu Trương Tử An xuống muộn chút nữa, Tuyết Sư Tử có lẽ sẽ đi.
Cũng không phải nó chỉ đe dọa đơn thuần, đã từng bỏ đi một lần, sẽ có lần thứ hai, tuy rằng trong lòng cũng sẽ đau nhưng đau đớn sẽ càng ngày càng ít hơn đúng không?
Cho đến nay, trước mắt nó vẫn hiện lên bóng dáng của cô ấy, người mà nó từng cho rằng sẽ chung chí hướng, cuối cùng lại là người phụ nữ phản bội nó. Thời điểm nhớ tới nàng, nhớ tới khoảnh khắc quyết định rời đi kia, nhớ tới khoảnh khắc nàng cũng người đàn ông thành đôi, lòng nó vẫn rất đau nhưng trừ đau đớn bên ngoài, hận lại càng nhiều hơn.
Vì sao lại lừa ta? Vì sao!
Cô thích đàn ông nó không trách cô nhưng nó căm ghét cảm giác bị lừa gạt.
Cô đã từng ôm nó ngồi trước máy tính, xem hình mỹ nữ và những con mèo đáng yêu trên mạng, ngươi một lời ta một lời cùng chấm điểm mỹ nữ và mèo cưng, tranh luận xem ai hấp dẫn hơn, người nào ngực lớn hơn, người nào lông tóc mượt mà hơn, còn có… bức nào photoshop quá đà, ngay cả mẹ nó cũng không nhận ra.
Khi đó, nó thật sự cho rằng cô thích con gái, hoàn toàn không lo lắng cô có thể lừa gạt nó.
Tuyết Sư Tử biết, cô là muốn lừa gạt đề giành được thiện cảm của nó nhưng nó lại càng muốn biết, có phải ngay từ đầu cô đã vạch ra mục đích lừa gạt nó không? Những ngày tháng tốt đẹp vui vẻ ấy chẳng lẽ ngay cả một chút cũng là giả sao?
Thật ra, thời gian ở chung lâu, Tuyết Sư Tử đã dần dẫn phát hiện ra, ví dụ như thời điểm cùng nhau đi dạo, cô mặc dù đánh giá cô gái nào hấp dẫn hơn nhưng ánh mắt lại ngẫu nhiên liếc về phía những người đàn ông khác…
Tuyết Sư Tử không tin mình bị lừa, nó cố chấp cho rằng ánh mắt cô là đang phê phán đánh giá những người đàn ông này. Điều này thật bình thường, điều này không có gì không đúng — nó tự nói với mình như thế.
Cho đến khi…
Cho đến ngày hôm đó, cô bắt nó ở trong nhà, nói mình muốn đến công ty lấy tài liệu. Cô cũng không biết lúc nói những lời này ánh mắt mình úp mở thế nào, giống như không dám nhìn thẳng vào nó.
Lòng Tuyết Sư Tử bắt đầu lạnh lẽo nhưng ngoài mặt nó vẫn duy trì nụ cười ngọt ngào, nói với cô rằng nó định ở nhà ngủ, không cần đưa nó trở vào điện thoại.
Cô do dự chốc lát nhưng vẫn đáp ứng, ôm hôn nó một cái, nói cho mình đi nhanh rồi sẽ về, sau đó đóng cửa ra ngoài.
Tuyết Sư Tử lập tức đứng lên, nó chạy nhanh lên ban công, nhảy lên đống hộp đựng đồ trong góc, đó là vị trí cao nhất nó có thể lên được, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm phía dưới nhà trọ, trong lòng thầm cầu nguyện ánh mắt lúc nãy của cô chỉ là do mình ảo giác mà thôi.
Một phút sau, cô đi ra, bước chân so với bình thường gấp gáp hơn, như muốn mau được gặp một người quan trọng hoặc đến một cuộc hẹn quan trọng nào đó. Cô không biết rằng mỗi khi mình ra khỏi nhà, Tuyết Sư Tử sẽ luôn đứng trên ban công nhìn cô, bởi vậy nó biết rõ tần suất bước chân của cô. Sau khi rời khỏi tiểu khu, cô gọi xe taxi, hướng về phía ngược với công ty chạy đi.
Tuyết Sư Tử trong lòng vì cô thanh minh, tuy rằng không phải đến công ty nhưng cũng không chắc là đi hẹn cùng đàn ông… Nhưng mà trừ lý do này, nó có gì đáng giá để cô lừa gạt?
Không có.
Nếu cô hẹn với con gái, nhất định sẽ nói cho nó.
Lửa giận vì phản bội tràn ngập trong lòng Tuyết Sư Tử, nó không chịu được bị lừa gạt, càng không thể chịu đựng bị phản bội vì thế nó tìm cơ hội dứt khoát rời bỏ cô.
Điều tiếc nuối duy nhất là nó rời đi quá vội vàng, quá dứt khoát, thậm chí không hỏi cô câu kia: Những ngày tháng tốt đẹp vui vẻ kia, ngay cả một chút cũng là giả ư?
Lòng đau, đau đến nỗi nó quyết định không bao giờ yêu nữa… Cho đến khi nó gặp Nafina.
Nafina so với những bức ảnh mèo đáng yêu nó từng gặp qua còn đáng yêu hơn gấp trăm lần, dáng vẻ lẫm liệt cao ngạo như vậy quả thực chính là con mèo hoàn mỹ nhất, nó vừa gặp đã yêu, vô cùng mê luyến nữ vương bệ hạ.
Nhưng nữ vương bệ hạ lại không thích nó, chỉ coi nó như người hầu tầm thường, có lẽ sự khác biệt duy nhất giữa nó và Trương Tử An là hắn là người còn nó là mèo.
Nỗ lực không được hồi đáp, trao tình yêu cũng không được đáp lại, nó rơi vào ủ rũ sâu sắc.
Một khi đã như vậy thì lại ra đi lần nữa đi.
“Vậy mày định đi đâu?” Trương Tử An hỏi.
Năm lần bảy lượt hỏi cùng một câu hỏi khiến Tuyết Sư Tử bực tức không lý do đứng lên.
“Lão nương muốn đi đâu thì đi đó! Không mượn mi xen vào!” Nó cứng rắn trả lời.
Trên mặt Trương Tử An lộ ra vẻ cười cợt đáng ghét, giống như nhìn thấu tâm tư của nó lại giống như cười vì mọi việc vẫn nằm trong tầm kiểm soát.
“Đi tìm coser à?” Hắn dễ dàng đoán trúng.
“Đúng vậy!” Nó ưỡn ngực, không e dè thừa nhận, “Các cô ấy thích lão nương thì việc dẫn đi ăn chẳng thành vấn đề.”
“Là mày đi tìm thứ này sao? Chỉ vì bữa ăn thôi à?” Nụ cười của hắn càng đáng ghét hơn, giống như đang miệt thị nó.
“Tao còn tưởng mày đi tìm chân ái cơ đấy.” Hắn nói.
Tim nó đau đớn, giống như bị sỉ nhục giận tím mặt nói: “Là chân ái! Thứ lão nương tìm kiếm chính là tình yêu đích thực!”
“Tình yêu đích thực đang ở ngay bên cạnh, sao mày phải bỏ đi?” Hắn thu lại nụ cười, nghiêm túc hỏi.
Tâm tình Tuyết Sư Tử như ngồi trên tàu lượn siêu tốc, chán nản nói: “Bởi vì chân ái không yêu ta, chân ái chán ghét ta.”
“Mày đã từng hỏi thử chưa?” Trương Tử An liên tục truy hỏi nó, “Mày đã từng hỏi chân ái của mày vấn đề này chưa?”
“Cái này… Cái này còn cần phải hỏi sao? Liếc mắt một cái đã biết rồi, đâu có ngu ngốc giống như mi!” Tuyết Sư Tử vừa tức vừa hận. Nó hận Trương Tử An thật sự quá may mắn, có thể danh chính ngôn thuận ở cạnh nữ vương bệ hạ nhưng lại không biết quý trọng.
Trương Tử An cười ha ha, “Mày đừng coi thường tao, tao cùng Nafina sống chung lâu hơn mày nhiều.”
Nghe thấy câu này, trong lòng nó có chút chua xót.
“Đừng có ở đó kiêu ngạo! Đồ tự mình đa tình! Ở chung một thời gian dài thì sao?” Nó cắn răng nói.
Trương Tử An đã tính trước nói: “Tao không biết nó có chán ghét mày hay không nhưng tao biết nó không thích bộc lộ tình cảm của mình, cho nên nếu mày đã quyết định muốn đi thì ít nhất phải hỏi cho rõ sau đó đi cũng không muộn.”
Kể cả hắn có ngốc, cùng Nafina ở chung lâu như vậy ít nhiều cũng biết được một chút bản tính của nó.
Lời nói của hắn vừa vặn chọc vào chỗ đau của nó, làm nó nhớ lại chuyện cũ. Vẫn giống như lần trước không từ mà biệt sao? Sau đó để lại hàng loạt hoài nghi và hối hận, nhưng nó không dám đối mặt, không dám nhìn thẳng vào sự thật, nó tình nguyện lặng lẽ ra đi như vậy, cũng không muốn nghe nữ vương bệ hạ chính miệng nói ra câu “Bổn cung chán ghét ngươi”, như vậy nó sẽ đau khổ chết mất. Cho nên giữ lại một chút ảo tưởng cũng tốt.
“Không cần hỏi.” Tuyết Sư Tử ảm đạm lắc đầu, “Cứ rời đi như vậy đi, giúp ta tạm biệt nữ vương bệ hạ.”
Sau khi nói ra những lời này, lòng nó như buông lỏng, lại có cảm giác giải thoát, xoay người chậm rãi rời đi.
“Tao không phải cái micro của mày.” Giọng Trương Tử An từ phía sau vang lên.
“Mi…” Tuyết Sư Tử thật sự nổi quạu, nhảy dựng lên như bị dẫm phải đuôi. Đàn ông quả nhiên là đồ xấu xa, ngay cả một câu cũng không giúp nó nói.
“Muốn thì chính mày giáp mặt nói đi.” Trương Tử An như xem chuyện không liên quan đến mình đứng lên, “Nếu không nói thì quên đi.”
“Mi thật vô tâm! Lão nương không thể không cho mi một bài học!” Lông toàn thân Tuyết Sư Tử dựng lên, duỗi móng vuốt muốn nhào đến.
Đúng lúc này, Nafina từ góc cầu thang lộ ra nửa người, nghi hoặc hỏi.
“Các ngươi làm gì ở đây thế?”
—————————————–
Blog: Thị Trấn Buồn Tênh
Facebook: Thị Trấn Buồn Tênh
Group FB Tìm EDITOR và BETA – Hỗ trợ tìm RAW
Group FB Thị Trấn Buồn Tênh – Nhóm dành cho Reader
LINK DONATE ỦNG HỘ DIỄN ĐÀN