Chương 250: Cao, phú, soái
Editor: Linh A
Beta: Quả nho lớn
Quách Đông Nhạc im lặng nhìn Trương Tử An vì 50 tệ mà trả giá cả buổi với cậu sinh viên, cuối cùng mới chấp nhận cho thuê 150 tệ .
Sau khi trả tiền xong, cậu sinh viên cao gầy tự giới thiệu bản thân: “Em là Thanh Vũ, là trưởng nhóm câu lạc bộ nhiếp ảnh.”
Trương Tử An gật đầu, “Gọi tên ID Weixin tôi là được.”
Thanh Vũ cầm điện thoại di động nhìn ID Weixin của Trương Tử An, “Siêu cấp đẹp trai là cái quỷ gì?”
“Chính là tôi.” Trương Tử An chỉ mình, “Được rồi, lát nữa gặp. Đúng rồi, nếu như lát nữa các cậu trở về sớm hơn dự định, số tiền này tôi cũng sẽ không trả lại đâu!”
“… Yên tâm đi, hôm nay tụi em không chụp được tấm hình nào ưng ý thì nhất định sẽ không rời đi.” Thanh Vũ thề son sắt, “Lát nữa gặp!”
Cậu ta đang muốn băng qua đường trở lại với đồng bạn, đi được hai bước thì dừng lại, nghi ngờ quay đầu lại nhìn Trương Tử An, “Có phải em gặp anh ở đâu rồi không?”
Trương Tử An lập tức lắc đầu, “Không có, cậu nhớ lầm rồi. Còn nữa, cách bắt chuyện của cậu quá cũ rích rồi đấy.”
“Không đúng! Chắc chắn em đã từng gặp anh!” Thanh Vũ nhíu đôi lông mày lại đăm chiêu suy nghĩ, “Khuôn mặt của anh…”
“Gương mặt của tôi thế nào? Đẹp trai lắm phải không?” Trương Tử An sờ cằm nói.
“Em nhớ ra rồi!” Thanh Vũ vỗ tay một cái, chỉ vào mặt Trương Tử An, “Em đã từng nhìn thấy anh trên đỉnh núi Ẩn Vụ, lúc ấy anh còn đi cùng một cô gái xinh đẹp vào quán trà uống trà nữa!”
Điểm chính là cô gái xinh đẹp sao?
Trương Tử An biết cậu ta đang nói Tiểu Tuyết, lười giải thích, cũng chỉ cười ha ha, “Vậy thì sao?”
“Chẳng lẽ anh thật sự là anh chàng đẹp trai nhiều tiền?” Thanh Vũ hiển nhiên nghĩ như vậy, bởi vì phòng uống trà đó đắt muốn chết đi được, có thể ung dung vào quán trà Ẩn Vụ, hơn nữa có thể không hề thay đổi sắc mặt mà đi ra, đây không phải là chuyện mà một người bình thường có thể làm được… Nhưng mà cũng không đúng, con nhà đại gia, đẹp trai, cao ráo sẽ vì 50 tệ mà trả giá với mình sao?
“Cậu nhìn tôi giống nhiều tiền lắm hả?” Trương Tử An bình tĩnh cười, “Tôi không phải con nhà đại gia, đẹp trai, cao ráo, nhưng ba người chúng ta gộp lại chính là đẹp trai, cao ráo, nhiều tiền.”
“Hả?” Thanh Vũ hoàn toàn nghe không hiểu.
Trương Tử An chỉ vào cậu ta, ước chừng vóc dáng, “Cậu cao.”
Hắn lại chỉ chiếc áo khoác nhãn hiệu nổi tiếng của Quách Đông Nhạc, “Anh ta có tiền.”
Cuối cùng hắn chỉ vào mặt mình, “Tôi đẹp trai.”
Thanh Vũ: “…”
Quách Đông Nhạc: “…”
Hai người không hẹn mà cũng nghĩ trong đầu, đã gặp biết bao người không biết xấu hổ, nhưng thật sự chưa từng thấy người nào không biết xấu hổ như thế này…
“Được rồi, chúng tôi đi trước vậy, làm lỡ mất nhiều thời gian rồi.” Trương Tử An gọi Quách Đông Nhạc, hai người lần lượt đi vào trong ngõ nhỏ. Nafina chậm rãi theo sau để phơi nắng thêm một chút, bởi vì ánh nắng trong con ngõ rất yếu ớt. Tuyết Sư Tử dường như cảm thấy hứng thú với những cosser kia, thỉnh thoảng quay đầu lại ngắm nhìn.
Thanh Vũ không mượn được mèo vàng, cảm thấy có chút tiếc nuối, nhưng mà có thể mượn được mèo trắng cũng có thể quay về báo cáo kết quả rồi. Nếu như nhìn kĩ, con mèo trắng này mặc dù không có khí chất sang trọng thanh lịch như con mèo lông vàng kia, nhưng vẻ đẹp cũng không hề thua kém chút nào. Đặc biệt là bộ lông dài mịn trắng hơn sương tuyết cùng với lỗ tai mềm mại trắng nõn, nhất định có thể giành được sự yêu thích của mấy cosser.
Trương Tử An đi theo Quách Đông Nhạc vào ngõ nhỏ, trong ngõ là một vài căn nhà cũ kiểu những năm tám mươi, chín mươi, thậm chí lâu hơn cũng có. Trong ngõ, cách mỗi một đoạn lại trồng một cây họ tiêu huyền*, mặc dù ít hơn trên phố, nhưng bởi vì không kịp dọn dẹp, lá rụng còn nhiều hơn so với bên ngoài, dẫm lên tạo thành tiếng xào xạc.
(*Họ Tiêu huyền hay họ Chò nước (danh pháp khoa học: Platanaceae) là một họ trong thực vật có hoa. Họ này được gần như tất cả các nhà phân loại học công nhận.)
Có mấy ông cụ hơi lớn tuổi đặt mấy chiếc ghế ngồi ở hành lang trong ngõ, uống trà đánh cờ, bàn luận nói chuyện, thỉnh thoảng trên tầng truyền ra tiếng kêu ——“Ông nó à, nhanh về nhà ăn cơm! Mỗi lần ăn cơm đều phải gọi, thật là…” Mỗi lần giọng nói vang lên, sẽ có một ông cụ đầu tóc bạc trắng bỏ ván cờ vội vã rời đi trong tiếng mắng: “Sắp thua lại chuồn đi đấy” và: “Sợ vợ” của mấy người còn lại.
Tiếng chiên xào thức ăn không ngừng vang lên, hương thơm của các loại món ăn chiên xào hầm rán lan tỏa khắp không gian từ máy hút mùi trong mấy nhà trên tầng, bụng Trương Tử An không nhịn được mà kêu lên ục ục. Hơi cúi đầu, hắn thấy Nafina giật giật lỗ tai, nhìn hắn với ánh mắt vô cùng khinh thường, mà Tuyết Sư Tử thì nhổ nước miếng về phía hắn.
Hắn xoa bụng của mình, tự nhủ người là sắt, cơm là thép, không ăn một bữa đói đến hoa mắt, hơn nữa chẳng lẽ tụi mày không đói?
Quách Đông Nhạc chú ý thấy hắn đang quan sát những người dân lập tức giải thích: “Mẹ tôi không muốn dọn đi.”
Trương Tử An gật đầu biểu thị đã hiểu.
Người lớn tuổi mà, đều rất nhớ bạn cũ, sinh sống ở đây cũng gần một đời người rồi, từng ngọn cây cọng cỏ đều vô cùng quen thuộc, nhắm mắt cũng sẽ không đi nhầm, ngay cả trong không khí thoang thoảng lẫn lộn mùi tiêu huyền cũng làm cho người ta cảm thấy yên tâm… Cho dù nơi này đã cũ kĩ lắm rồi, lại không hề thuận tiện. Ở độ tuổi xế chiều còn dời đến một nơi hoàn toàn xa lạ, e rằng phần lớn người lớn tuổi đều không đồng ý, nếu có đồng ý thì bảy tám phần mười cũng không phải là bản thân thích , mà chỉ là vì thuận tiện cho con cái thăm hỏi hoặc để chăm sóc con cháu.
Mẹ Quách Đông Nhạc chắc hẳn cũng giống như vậy, mặc dù không thích tụ tập nói chuyện chơi đùa với hàng xóm láng giềng, nhưng ít nhất bình thường cũng qua lại giúp đỡ lẫn nhau.
“Trước kia ở đó có một nhà trẻ.” Quách Đông Nhạc chỉ về hướng khác trong ngõ nhỏ, hời hợt nói: “Hồi còn nhỏ tôi học ở nhà trẻ đó. Nhưng mà bây giờ đã phá bỏ rồi.”
Trước mắt Trương Tử An hiện lên hình ảnh bóng dáng người mẹ dắt Quách Đông Nhạc khi còn nhỏ, giẫm lên những chiếc lá vàng rơi khắp nơi đi qua từng ngõ nhỏ, Quách Đông Nhạc khi còn nhỏ mở to đôi mắt, lần đầu tiên ngắm nhìn những kiến trúc châu Âu mới lạ tinh tế trên đường phố…. Trương Tử An không có thiên phú làm kiến trúc sư, không có cách nào tưởng tượng ra được được, cái nhìn ấy rốt cuộc ảnh hưởng lớn như thế nào đến cuộc đời của Quách Đông Nhạc. Nói một cách thẳng thắn nhất ——bánh răng vận mệnh bắt đầu chuyển động.
Không hề nghi ngờ, Quách Đông Nhạc sẽ chọn kiến trúc sư làm sự nghiệp cả đời, nhất định là có nguyên nhân. Trương Tử An không khỏi cảm thấy lý do đó chính là cái ngõ hẻm này, con đường này, cùng với những cây tiêu huyền tràn đầy hơi thở quý tộc.
Trương Tử An biết mẹ của Quách Đông Nhạc cùng với tất cả người lớn tuổi trên con đường này, sở dĩ bọn họ không muốn rời xa không phải chỉ có môi trường và mọi vật quen thuộc, mà là những vật khắc sâu trong tâm trí ——những kí ức cùng con, cùng người thân, cùng người yêu lưu lại ở nơi này.
Đáng buồn là, những kí ức vui vẻ tốt đẹp như vậy, cho dù chịu cảnh sinh hoạt bất tiện cũng muốn ở lại nơi đây hồi tưởng, gìn giữ những kí ức ấy, lại từng chút từng chút một mất đi trong đầu bà.
Bước chân Trương Tử An không biết từ lúc nào đã chậm lại, mặc cho Quách Đông Nhạc vẫn đi trước dẫn đường. Hắn nhìn bóng người cột tóc đuôi ngựa đang xách lồng chim ở trước mặt, một mình cô độc bước đi trên con đường vắng vẻ, cảm nhận được sự trống vắng và hiu quạnh tản ra từ bóng lưng. Hắn cảm thấy Quách Đông Nhạc thực sự nên nuôi con gì đó, cho dù không phải vẹt, thì tốt nhất cũng phải nuôi một con vật gì đó.
—————————————–
Blog: Thị Trấn Buồn Tênh
Facebook: Thị Trấn Buồn Tênh
Group FB Tìm EDITOR và BETA – Hỗ trợ tìm RAW
Group FB Thị Trấn Buồn Tênh – Nhóm dành cho Reader
LINK DONATE ỦNG HỘ DIỄN ĐÀN