Chương 249: Đôi mèo này không cho mượn
Editor: Hà Thanh
Beta: Quả nho lớn
Trương Tử An xem xét kỹ một lần nữa vì không muốn trở thành trò cười của người khác khi đưa ra bình luận. Các sinh viên của câu lạc bộ nhiếp ảnh bên kia đường, ngoại trừ làm màu để thể hiện với những người không hiểu biết, về tư thế và đạo cụ đều rất thiếu chuyên nghiệp. Ngay cả một người bình thường như Trương Tử An cũng có thể nhận ra rằng bọn họ chỉ đang làm trò, cũng chỉ có thể lừa gạt cô gái nhỏ chưa từng trải sự đời.
“Cậu xác định những bức ảnh này sẽ đoạt giải tại cuộc thi nhiếp ảnh ở trường?” Hắn nghi ngờ hỏi.
“Tại sao không?” Nam sinh cao gầy hỏi ngược lại.
“Theo kinh nghiệm của tôi, giám khảo của triển lãm nhiếp ảnh học đường đều là giáo viên và các nhân viên khác? Họ có thể chấm giải những bức ảnh này không? Dù họ đồng ý nhưng lãnh đạo nhà trường cũng không thể đồng ý!” Trương Tử An bày ra tư thế tiền bối, tận tình mà khuyên bảo.
“Tuy nói vậy nhưng mưu sự tại nhân cơ mà.” Nam sinh nói chắc nịch.
Trương Tử An nhún vai, “Chà, chúc cậu may mắn, nhưng con mèo của tôi, cậu không thể mua được.”
Hắn quay người rời đi, nam sinh cao lớn lo lắng, bước sang một bên để ngăn hắn lại.
“Người có thể đi, nhưng mèo ở lại!”
Trương Tử An giật mình, tưởng mình đi chặn đường cướp mèo, rồi nhìn thân hình gầy như cây tre, đừng nói là Trương Tử An đã từng luyện công với lão
Trà, thậm chí là Tiểu Cần cũng có thể đánh gục cậu ta, nên hắn cười nói: “Sao, muốn ức hiếp người?”
“Không…” nam sinh cao gầy lùi lại một bước, lặng lẽ quan sát, nở nụ cười gượng gạo cầu xin: “Giúp tôi một việc đi, tôi sẽ mất mặt nếu ra về tay không. ”
“Thật xin lỗi, đôi mèo này không cho mượn.” Trương Tử An dứt khoát nói.
Quách Đông Nhạc bên cạnh không nói nên lời, tuy rằng cậu nói dứt khoát, uy nghiêm nhưng nội dung lời nói có vấn đề, đúng không? Bên cạnh đó, trước hết bạn phải có vợ rồi mới nói đến vấn đề vay nợ.
Nam sinh cao lớn kinh ngạc mở to miệng, không ngờ Trương Tử An lại dứt khoát từ chối.
“Nhường đường.” Trương Tử An đi vòng qua cậu, tiếp tục hướng ngõ nhỏ mà đi.
Lúc này ống quần của hắn đột nhiên bị kéo, sức lực không nhỏ, nếu không phải do tốc độ phản ứng tăng lên sau khi luyện tập với lão Trà, hắn kịp thời dừng lại, nếu không có thể quần đã bị xé rách.
“Tôi nói cậu có lời cứ nói, tại sao lại kéo quần của tôi …” Trương Tử An vừa nói vừa quay đầu lại, phát hiện nam tử cao lớn cách hắn ba bốn bước, cho dù cậu ta vóc dáng cao cánh tay dài cũng không có khả năng làm ra chuyện này.
Hắn vô thức nhìn xuống, đối mặt là một đôi mắt xanh to – Tuyết Sư Tử đang kéo quần hắn.
Trương Tử An: “…”
“Meo meo , ta muốn chơi với họ.” Tuyết Sư Tử háo hức nói. Nó liếm liếm môi và liếc thẳng vào cặp đùi trần của hắn.
Tất nhiên, trong mắt của Quách Đông Nhạc và nam sinh cao lớn, nó chỉ dùng bàn chân móc các góc quần của Trương Tử An, rồi kêu meo meo một vài lần.
Trương Tử An trong lòng vừa tức giận vừa buồn cười, đồ con mèo, nhìn thấy phụ nữ thì không thể đi được đúng không?
“Con mèo này làm sao vậy?” Thiếu niên cao lớn quỳ xuống, tò mò nhìn Tuyết Sư Tử, muốn đưa tay sờ đầu nó.
“Meo meo!” Tuyết Sư Tử giơ móng vuốt cào cào tay cậu ta.
Nam sinh cao gầy sợ tới mức nhanh chóng thu tay lại, “Thật là một con mèo hung dữ.”
“Nó đối với đàn ông mới hung dữ như vậy.” Trương Tử An nói một câu khiến nam sinh cao gầy không thể giải thích được.
“Anh Trương, đừng chậm trễ nữa.” Khuôn mặt bình tĩnh của Quách Đông Nhạc lộ ra vẻ không kiên nhẫn. Từ khi xuống xe, áo khoác của anh ta đặt trên lồng chim, trên người chỉ mặc một chiếc áo len. Cũng may lúc này trời trưa nắng gắt, không thấy lạnh, tuy nhiên vẹt mặt đỏ là loài chim nhiệt đới, anh ta lo chúng sẽ bị cảm lạnh.
“Nói cũng đúng.” Trương Tử An gật đầu, nói với Tuyết Sư Tử, “Nếu mày muốn chơi, đợi sau khi xong việc rồi hẵng chơi.”
“Cắt ~” Tuyết Sư Tử cong môi thu lại bàn chân, xem bộ dạng của nó dường như đã đồng ý.
“Cậu định chụp ảnh ở đây bao lâu?” Trương Tử An hỏi.
“Ư…” Nam sinh cao lớn sững sờ nhìn hắn và Tuyết Sư Tử, “Bây giờ chúng tôi phải đi ăn cơm, sau đó sẽ ở đây cả buổi chiều, đợi buổi tối kết thúc công việc sẽ hẹn ở KTV…”
“Được rồi, chúng tôi bây giờ đi làm chút chuyện, nếu xong việc mà các cậu vẫn còn ở chỗ này, sẽ phối hợp để chụp vài kiểu ảnh.” Trương Tử An chỉ vào Tuyết Sư Tử, “Nhưng chỉ giới hạn con mèo này”.
“Hả? Tại sao?” Nam sinh cao gầy không hài lòng với sự sắp xếp của hắn. “Nhưng chúng tôi cũng muốn con mèo kia.” Cậu ta chỉ vào Nafina, “Con đó trông rất đẹp, không giống con mèo trắng này. ”
“Cậu đây là có ý gì!” Trương Tử An không khỏi nôn mửa, “Cậu muốn cái gì là được à?
“Hả, không phải đồng ý rồi sao?” Nam sinh cao lớn ngẩn người.
Theo quan sát của cậu ta, con mèo vàng này thực rất nghe lời, ngoan hơn con mèo trắng hung dữ rất nhiều!
Sau khi Nafina xuống xe, nó không quan tâm đến cuộc nói chuyện giữa Trương Tử An và cậu nam sinh, nhàn nhã thong thả bước chậm trên những chiếc lá vàng óng ánh rơi khắp nơi, để gió thu thổi bay bộ lông vàng của mình, nhấc móng mèo lên, nhẹ nhàng và chính xác chạm một chiếc lá si đang rơi xuống. Ngửa mặt lên nheo mắt cảm nhận từng tia sáng mặt trời. Chính phong thái và khí chất cao quý, tao nhã của nó đã thu hút sự chú ý của các thành viên của câu lạc bộ nhiếp ảnh và cosser.
Trương Tử An hiểu rằng màn trình diễn của Nafina trước người ngoài rất mê hoặc, không bàn cãi. Nhìn từ xa bạn sẽ cảm thấy nó quá hoàn hảo, màu lông, dáng người, phong thái, khí chất… thậm chí là động tác lười biếng, thói quen híp nửa mắt quan sát người khác cũng rất hấp dẫn. Tuy nhiên, nếu bạn muốn lại gần nó, muốn chơi đùa với nó hoặc chạm nó như một con mèo bình thường… thì thật là quá sức.
Nafina nếu giận dữ lên, nó sẽ dữ tợn gấp trăm lần so với Tuyết Sư Tử. Trông cậy vào việc Nafina hạ mình phối hợp với bọn họ chụp ảnh, không bằng trông cậy mặt trời mọc từ phía tây.
Tiêu Nhan từng nói Nafina là một tên kiêu ngạo, chớ trêu chọc? Tên này từ trước đến nay đều kiêu ngạo, chưa bao giờ hư hỏng gì cả! Trương Tử An trong lòng điên cuồng phun ra một câu, nhưng cũng không nói ra như vậy.
“Tốt… vẫn tốt… chắc là vậy.” Hắn miễn cưỡng lặp lại câu nói của nam sinh cao gầy, “Nhưng nó không thích có người lại gần. Nếu cậu muốn chụp ảnh, tôi chỉ có thể cho cậu chụp ảnh con mèo trắng này… ”
Nam sinh cao cầy cảm thấy khá tiếc, nhưng vẫn không chết tâm như cũ mà hỏi: “Thử một lần cũng không thể sao? ”
“Haha, nghĩ cùng đừng nghĩ.” Trương Tử An từ chối vì sự an toàn của cậu ta.
“Được rồi, có thể chụp ảnh con mèo trắng này cũng tốt. Tôi nghĩ nó khá đẹp.” Nam sinh cao gầy lùi lại, đưa ra yêu cầu tiếp theo. “Anh có thể thêm tôi vào WeChat. Sau khi các anh ăn cơm xong thì nhắn cho tôi. Đừng có lặng lẽ mà bỏ chạy!”
“Tất nhiên là không.” Trương Tử An nghiêm túc nói. Hắn lấy điện thoại di động của mình ra và đưa mã QR cho cậu ta.
Nam sinh cao gầy nghĩ rằng hắn muốn thêm bạn bè, nhưng sau khi quét mã, cậu ta phát hiện ra đó là mã QR thanh toán.
“… Đây có nghĩa là gì?” Cậu chán nản hỏi.
Trương Tử An thẳng thắn nói: “Cậu không định thuê sao? Tiền thuê một buổi chiều, cộng với phí sử dụng bản quyền chân dung, 200 tệ, không đắt a?”
“Đen như vậy sao?” Nam sinh cao gầy lẩm bẩm, “Còn phí sử dụng chân dung… Tôi chụp con mèo của anh, không phải để chụp anh ”
“Không thì thôi vậy. “Trương Tử An làm bộ rời đi.
“… 100.” Nam sinh cao gầy mặc cả.
“150.”
“Thành giao.” Cả hai có được thứ mình cần, đôi bên cùng có lợi.
—————————————–
Blog: Thị Trấn Buồn Tênh
Facebook: Thị Trấn Buồn Tênh
Group FB Tìm EDITOR và BETA – Hỗ trợ tìm RAW
Group FB Thị Trấn Buồn Tênh – Nhóm dành cho Reader
LINK DONATE ỦNG HỘ DIỄN ĐÀN