Chương 251: Râu quai nón
Editor: Nguyễn Quyên
Beta: Ngân Y
Ngõ hẻm không dài, bởi cảnh đẹp như tranh vẽ nên cho dù không ai nói gì cả nhưng cũng không thấy chán.
Trương Tử An thấy một người đàn ông trung niên để râu quai nón, tay cầm một chiếc máy cơ hướng về cây ngô đồng chọn góc máy. Hắn không hiểu về nhiếp ảnh nhưng người đàn ông trung niên này cho hắn cảm giác rằng ông ta còn có tài chụp ảnh hơn nhiều so với các thành viên chuyên nghiệp nhìn bên ngoài chỉ biết cầm thiết bị lên cho có. Hắn cũng ngẩng đầu lên theo góc máy của người đàn ông trung niên kia.
Hả? Giữa những cành lá xơ xác của cây ngô đồng lại có một chú sóc nhỏ màu xám đen đang vểnh chiếc đuôi lớn cảnh giác nhìn chăm chú vào Nafina và Tuyết Sư Tử. Con sóc này có lẽ là thú cưng của một đứa trẻ nào đó, vì một số lý do mà đã chạy mất hoặc được thả ra, nó không sợ người nhưng lại rất sợ mèo.
Nafina nâng khóe mắt lên, liếc con sóc nửa giây rồi ngáp một cách chán nản. Tuyết Sư Tử cũng không có hứng thú với sóc, vả lại với đôi chân ngắn và bộ lông dài, đoán chừng rất khó để trèo cây mà có leo lên được cũng sẽ bị vỏ cây quấn lấy những sợi lông dài đó mất.
Người đàn ông trung niên để râu quai nón chăm chú căn chỉnh khung hình để chụp lại động tác của con sóc đó. Làm như không thấy Trương Tử An và Quách Đông Nhạc đi ngang qua, loại chuyên chú và tập trung như vậy không thể so với những tay gà mờ phát hiện bên kia đường Trường Tử An có mang theo mèo (?!)
Sau khi bọn hắn bước tới, người đàn ông trung niên để râu quai nón chỉ chú ý đến hai con mèo, sửng sốt một chút sau đó nhanh chóng ngồi xổm xuống đất, xoay màn hình lật của máy ảnh sang 90 độ đồng thời đem hai con mèo dưới đất thu vào ống kính và chụp.
Nhanh chóng nhấn vài cái rồi đứng dậy nhìn lại bức ảnh vừa chụp được. Qua màn hình LCD 3 inch, ông phát hiện cây liễu phía sau vô tình được chèn vào mờ ảo lại khá đẹp, chỉ cần một chút xử lý hậu kỳ sẽ được một bức ảnh hoàn hảo — vì người ở xa, mèo ở gần, góc chụp thấp nên trong bức ảnh trông con mèo rất to và rõ, ngay cả những chiếc lá lơ lửng xung quanh chúng cũng có vẻ như bị thời gian đóng băng, nhất là con mèo trắng đúng lúc quay đầu đối diện ống kính. Ánh sáng cũng đặc biệt rất phối hợp, không ngược sáng cũng không quá sáng, vừa vặn tạo nên khung cảnh rất đỗi nhu hòa dịu êm.
“Được rồi, kết thúc công việc.” Gã đàn ông râu quai nón hài lòng tắt máy ảnh, nhét vào túi, huýt sáo rời đi như một đứa trẻ vừa nhận được món đồ chơi mới.
Trương Tử An và Quách Đông Nhạc không biết chuyện gì đang xảy ra, cũng không biết rằng họ đã vô tình làm nền cho hai con mèo kia. Tuyết Sư Tử mặc dù biết nhưng nó lại không biết khối màu đen trong tay người đàn ông để râu quai nón đó dùng để làm gì và bởi vì bản năng chán ghét đàn ông nên nó cũng không muốn tìm hiểu.
Đi được nửa con hẻm, Trương Tử An có thể mơ hồ nhìn thấy ngôi trường mẫu giáo bỏ hoang ở lối vào bên kia con hẻm, cầu trượt rỉ sét, xích đu, bập bênh không bóng người, không một ai cả, cũng không còn tiếng cười nói vui vẻ, có lẽ nơi này chỉ nằm đợi bị phá bỏ.
“Bên này.” Quách Đông Nhạc chỉ sang một bên.
Một tòa nhà ba tầng xuất hiện trước mặt.
Chỉ có một căn duy nhất này, gần đó không còn tòa nhà nào khác, nếu nói về lợi thì chắc chỉ có sự yên tĩnh. Trương Tử An nhìn lên, thấy bức tường gạch đỏ bên ngoài của tòa nhà kiểu cũ này đã chuyển thành màu đỏ đen do dãi nắng dầm mưa nhiều năm, chỉ còn lại những dây leo xanh mướt đang treo trên lưới bảo vệ ở tầng một nhẹ nhàng đung đưa. Phần lớn cư dân trong tòa nhà có thể đã chuyển đi nơi khác, kính ban công và cửa ra vào của nhiều ngôi nhà đã bị dỡ bỏ, có thể trực tiếp nhìn thấy bên trong.
Đúng lúc này, một người phụ nữ trung niên khoảng 40 tuổi bước ra khỏi tòa nhà, tay cầm theo một túi rác, có thể là ra ngoài để vứt rác. Khi nhìn thấy Quách Đông Nhạc, bà lập tức nở nụ cười trên mặt, “Tiểu Nhạc đã về rồi à, vào trong ngồi đi, hôm nay tình trạng mẹ cháu tốt lắm, bà ấy đang nấu ăn đấy.”
Quách Đông Nhạc nghe xong liền cau mày, “Nấu ăn sao…”
Trương Tử An đoán được anh đang lo lắng điều gì, anh lo mẹ mình có thể gặp nguy hiểm trong quá trình nấu nướng, chẳng hạn như quên tắt bếp khi đun nước hoặc nấu canh, tất cả những điều này đều có thể xảy ra.
“Yên tâm đi, dì vẫn luôn trông bà ấy mà, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu. Thực ra, dì Bạch thấy việc để bà ấy vận động thực sự rất tốt, không phải nói cuộc sống là phải vận động sao?”
Quách Đông Nhạc không vui lắm nhưng vẫn miễn cưỡng cười một tiếng rồi giới thiệu hai người họ với nhau.
“Dì Bạch, đây là… bạn của cháu, họ Trương, gọi là Trương Tử An.” Anh quay sang giới thiệu với Trương Tử An: “Đây là hàng xóm trên lầu của tôi, dì Bạch, vì lầu trên lầu dưới khá tiện nên tôi đã thuê dì ấy để giúp chăm sóc mẹ tôi. ”
Anh đặc biệt nhấn mạnh từ ‘thuê’.
Trương Tử An có thể coi là người đã trải qua những thăng trầm trong xã hội, không thể so sánh với những sinh viên đại học được, liền nghe hiểu được những gì anh ta nói. Có vẻ như Quách Đông Nhạc không hài lòng lắm với sự chăm sóc của dì Bạch nhưng vì một số lý do, anh ta chỉ có thể nhịn. Trương Tử An nhớ anh có từng nói qua, bởi vì mẹ anh tâm trạng thất thường sau trận ốm nên thậm chí anh ta còn từng nghĩ bảo mẫu là tên trộm mà báo cảnh sát nữa chứ.
“Ồ, là bạn của Tiểu Nhạc à, thật hiếm thấy nó dẫn bạn về.” Dì Bạch ném túi rác vào khu tập kết theo quy định, mỉm cười bước lại gần quan sát Trương Tử An.
“Thằng nhóc Tiểu Nhạc từ nhỏ đã lầm lì ít nói nên không có bao nhiêu bạn bè, được cái nó rất giỏi, có thể ra nước ngoài kiếm nhiều tiền nên bạn bè bình thường hay chướng mắt nó. Cậu tên là Trương Tử An đúng không? Là đồng nghiệp hay bạn học cũ của Tiểu Nhạc vậy?” Dì Bạch hỏi, giọng điệu vẫn rất hiền hòa.
“Không phải đồng nghiệp cũng không phải bạn học ạ.” Trương Tử An trả lời, “Thật ra tôi là chủ một cửa hàng thú cưng.”
“Chủ cửa hàng thú cưng?” Nụ cười trên mặt dì Bạch đông cứng lại, kiến trúc sư và cửa hàng thú cưng làm gì có liên quan tới nhau.
“Nó có phải là kiểu… cửa hàng thú cưng đó không?” Bà ngập ngừng hỏi.
Trương Tử An cười bất lực, “Cũng hao hao cửa hàng thú cưng, chắc giống kiểu dì nghĩ đấy.”
Dì Bạch hít sâu một cái nhìn Trương Tử An rồi lại nhìn Quách Đông Nhạc, bà không hiểu rốt cuộc một kiến trúc sư nhỏ nổi tiếng và cửa hàng thú cưng sao có thể ở cùng một chỗ được.
Trương Tử An rất muốn nhắc nhở bà, trời lạnh vầy thì đừng có hít sâu như thế, lỡ đâu lại bị đau bụng thì sao.
“Vậy tôi có thể gọi cậu là Tiểu Trương không?” Dì Bạch thân thiết hỏi.
“Cái gì cũng được, dì thấy cái nào tiện thì gọi.”
Nếu là người cùng tuổi chắc chắn Trương Tử An sẽ thêm câu “Tốt nhất nên gọi tôi là Chủ Cửa Hàng Đẹp Trai Không Ai Sánh Bằng”, nhưng đây lại là một phụ nữ trung niên, nếu nói ra câu này chắc chắn sẽ rất xấu hổ mà còn gây hiểu lầm nữa.
Quách Đông Nhạc ho nhẹ một tiếng, “Vào trong đi, bên ngoài lạnh lắm.”
“Đúng rồi, đúng rồi, nói chuyện mãi dì quên mất, đến đây, nhanh vào thôi.” Dì Bạch niềm nở mời, “Chị dâu già kia chắc rất vui khi có khách đến chơi đấy.”
“Vậy tôi xin phép.” Trương Tử An lịch sự nói.
“Hả? Hai con mèo này…” Dì Bạch lúc này mới chú ý đến Nafiina và Tuyết Sư Tử.
—————————————–
Blog: Thị Trấn Buồn Tênh
Facebook: Thị Trấn Buồn Tênh
Group FB Tìm EDITOR và BETA – Hỗ trợ tìm RAW
Group FB Thị Trấn Buồn Tênh – Nhóm dành cho Reader
LINK DONATE ỦNG HỘ DIỄN ĐÀN