
Chương 50: Mèo con thể hiện kỹ năng đặc biệt.
Edit: Hạt Đường
Beta: Ngân Y
Trương Tử An thấy gã chỉ mèo Ba Tư thì nói, “Một vạn hai.”
– Cái gì – ‘Ông chủ cao bồi’ đứng phắt dậy – Cậu cắt cổ à…? Mèo chuyên nghiệp cũng không đắt như vậy!
Trương Tử An không động, “Vậy anh đến trại mèo mà mua.”
‘Ông chủ cao bồi’ sững sỡ một lúc rồi cười rộ lên: “Chú em đừng múa rìu qua mắt thợ, trại mèo được cấp chứng chỉ CFA, cậu dựa vào đâu mà đòi bán đắt hơn! Định lừa ai đó?”
Trương Tử An thừa biết tên đàn ông này chỉ muốn mặc cả, cũng không muốn giải thích nhiều, nhưng thấy những vị khách khác trong quán đều đang đợi câu trả lời của hắn nên đành phải nói:
– Trại mèo có chứng thực CFA nhưng mèo bán ra chưa chắc đã được cấp chứng chỉ. Trại mèo muốn được chứng thực chỉ cần bỏ ra chút tiền giao dịch trên Internet để xử lý, mà muốn chứng thực mèo Ba Tư cũng không hề rẻ. Chưa kể thứ này rơi vào tay Trung Quốc chắc chắn cũng thay đổi ít nhiều…
‘Ông chủ cao bồi’ khinh thường cắt ngang, “Nói gì thì nói mèo của người ta vẫn tốt hơn của cậu!”
Trương Tử An không muốn cãi nhau với gã, bình tĩnh hòa nhã trả lời: “Từ ‘tốt’ này bao hàm rất nhiều ý nghĩa, nếu như anh cho rằng ‘tốt’ là ở huyết thống và ngoại hình thì tôi không có gì để nói. Anh muốn thì mua, tôi không can thiệp.
– Hỏi nhỏ một câu, ngài chủ cửa hàng, chứng chỉ CFA là gì? – Giang Thiên Tuyết giơ tay, vẫn đáng yêu như vậy.
Vương Càn và Lý Khôn đồng thanh nói: “Không được gọi là ngài, phải gọi sư tôn!”
– Mấy cậu câm miệng cho tôi! – Trương Tử An tức giận mắng.
Cân nhắc đến thái độ nghiêm túc của cô, Trương Tử An giải thích: “CFA là tên viết tắt của hiệp hội yêu mèo quốc tế, cơ sở chính đặt ở Mỹ, hàng năm tổ chức vài trận đấu ở khắp nơi trên thế giới. Nghe thì to lớn như vậy chứ thực ra cũng chỉ là một tổ chức dân gian, mặt trăng nước ngoài trông tròn hơn mà thôi.”
– Ghen ăn tức ở, đúng là ghen ăn tức ở mà! – Ông chủ cao bồi ha ha cười lạnh – Không ăn được nho chê nho xanh, hôm nay xem như được lĩnh giáo.
Trương Tử An nói: “Anh nói ghen thì là ghen.” xong tiếp tục đọc sách. [Vị lai võng du] tặng một con cua lông và để lại lời nhắn, “Mèo nhà tôi đã có chứng chỉ CFA, tiểu Tuyết giúp tôi hỏi quản lý, CFA ở đâu không tốt?”
Giang Thiên Tuyết: “Quản lý, tiểu Tuyết muốn biết CFA không tốt ở chỗ nào? Hay chỉ có CFA của Trung Quốc là không tốt?
Trương Tử An đặt sách xuống, “Chẳng có gì không tốt, nếu cô xem trọng huyết thống và ngoại hình thì mua mèo có CFA cũng không có vấn đề gì, chú ý đến sự khác biệt là được rồi… Nhưng mà, tôi đề nghị, thú cưng thì mua mèo thuần chủng là đủ rồi, còn mang đi thi đấu thì không nên.”
– Tại sao ạ? – Tiểu Tuyết không biết cái gì là cấp thú cưng hay cấp thi đấu, cô cũng chỉ là đang hỏi cho những người đứng xem.
Trương Tử An nói tiếp: “CFA định ra tiêu chuẩn, mọi người cũng ra đáp ứng theo cái tiêu chuẩn đấy. Tiêu chuẩn chỉ là cái xuất hiện. Để duy trì và củng cố ngoại hình liên tục, việc cận huyết là không thể tránh khỏi. Nếu cô không biết tác hại của cận huyết, mời đến hỏi giáo viên sinh học trường cấp 2 của cô.
– Thế còn thú cưng của anh, ông chủ, có mắc những vấn đề ấy không? – Tiểu Tuyết hỏi.
– Thú cưng mà tôi bán được kiểm tra và lựa chọn từ các cơ sở nuôi dưỡng. Nơi không tập trung vào một số loài như mèo và chó vì còn số lượng lớn vật nuôi khác, bởi thế chúng không quá cực đoan, ngoại hình cũng sẽ kém hơn. Có một số tôi thừa nhận, nhưng tôi đảm bảo tất cả bọn chúng đều khỏe mạnh.
Khi hắn nói chuyện, đôi tai Nafina dựng thẳng, chân thành lắng nghe, cái đuôi có vòng tròn màu vàng phe phẩy qua lại. Giang Thiên Tuyết vỗ đầu, “Cảm ơn ông chủ, tiểu Tuyết đã được mở mang tầm mắt.”
– Mở mang tầm mắt! – Người xem đồng thanh nói.
Trương Tử An mất tự nhiên gật đầu, “Không có gì, chỉ là một ít quan điểm cá nhân, nếu mọi người nuôi chó mèo cũng đừng đến chém tôi.”
Sau khi nói xong, hắn nhìn thoáng qua hai con mèo Anh lông ngắn đang chơi đùa. Nhóm mèo này không bằng con mèo bán cho Triệu Kỳ lần trước, có sự khác biệt về màu mắt, theo tiêu chuẩn của CFA thì kém hơn.
– Tôi bán chó và mèo thuần chủng, nhưng tôi không cho rằng giống lai tạp và địa phương quá khác nhau, chỉ là bán bọn chúng… Tôi sẽ chết đói mất, mọi người sẽ chẳng đến cửa hàng thú cưng để mua chó mèo địa phương đâu nhỉ? Như vậy thì ra công viên nhặt một con về là được.” Hắn cười trào phúng.
Cuối cùng, hắn tổng kết: “Tiêu chuẩn CFA chỉ đánh giá dựa trên vẻ ngoài của mèo, còn nó có thông minh hay không, mạnh khỏe, gần người, ngoan ngoãn hay không thì rất khó nhìn ra trong trận đấu của CFA — Trong trận đấu người đông nghìn nghịt, rất nhiều con mèo có tính tình hoang dã cũng sợ tới mức chẳng dám nhúc nhích, nếu cho rằng như thế là ‘ngoan ngoãn’ thì sai rồi.”
– Đổ lỗi cũng vô ích! Ít nhất CFA còn có tiêu chuẩn cụ thể, còn của cậu đâu? Thông minh, mạnh khỏe, gần người, ngoan ngoãn, đều là những điều không thấy, không sờ được, ai biết có phải thật không! Ăn nói không có căn cứ* mà bán đắt như vậy? – Ông chủ cao bồi nhét tay vào túi áo khoác, tức giận bất bình lên tiếng.
*Gốc: 空口无凭 (không khẩu bạch nha): vu khống, nói không có bằng chứng.
Những người đang yên lặng nghe phổ cập kiến thức đều không thể nhịn được nữa.
– Người ta bán bao nhiêu mắc mớ gì tới anh?
– Vừa nãy còn giả giàu có cơ mà, mỗi ngày mẹ tôi đi chợ mua thức ăn cũng không xoắn xuýt mặc cả như vậy, thấy đắt thì sang chỗ khác mà mua… Cũng không có ai bắt anh mua….”
Trương Tử An hỏi ngược lại: “Ai nói tiêu chuẩn ở chỗ này không thể nhìn, không thể sờ thấy?”
Ông chủ cao bồi bật cười, “Cậu định đo chỉ số thông minh cho đám mèo này như nào?”
– Cần gì phải rắc rối như vậy? – Trương Tử An đứng lên, đặt sách xuống, vỗ tay 3 cái.
Mấy con mèo đã được nhắc nhở ám hiệu từ trước đều ngừng chơi đùa, ngay cả con mèo Anh lông ngắn đang được vuốt ve hết sức thoải mái trong tay cô cũng giãy giũa chạy thoát, cả đám nhìn chằm chằm vào Trương Tử An.
Dù cho không hiểu tiếng mèo thì cũng thấy được tình cảnh này hơi kỳ lạ, giống như có người ra lệnh “Tất cả vào vị trí” khiến tất cả những chú mèo con đang nghịch ngợm đều chuyển thành trạng thái làm việc.
Trương Tử An búng tay, đám mèo con chạy thành hình số 8. Chạy xong, cả đám về chỗ, Trương Tử An tiếp tục vỗ tay thành tiếng, đám mèo nhỏ lại xếp thành 8 chữ, hoàn thành mới trở về nơi bắt đầu, không sai chút nào, chỉnh tề một nhịp.
– Thế nào? Có thể hiểu cũng như tuân theo mệnh lệnh, đủ để chứng minh mèo của tôi vừa thông minh vừa hiền lành chứ? Nếu sự phối hợp của cơ thể và xương khớp có vấn đề, chúng sẽ không chạy ổn định và chính xác như vậy. Còn về việc có gần người hay không, nhìn là thấy.”
Nói xong, hắn vỗ tay hai cái, đám mèo con nhận được ám hiệu, chuyển từ trạng thái làm việc sang vui chơi, chạy quanh chân mấy vị khách đùa nghịch.
Trương Tử An lại nằm trên ghế tựa, mở sách ra xem.
– Vãi nồi! Quào, bùng nổ nha..!
– 666* (~trâu bò)
*666 /liùliùliù/ (牛牛牛): giỏi, cừ
– Đây là hiệu ứng điện ảnh à?
– Che mặt! Mèo nhà mình sao lại ngốc thế không biết, không bằng một góc tụi nó!
– Nhận vào tay đã có những kỹ năng đặc biệt. Một vạn hai không có vấn đề!
– Có phải quá rẻ không?!
– Tôi đang trên đường, tiểu Tuyết dặn quản lý để cho tôi một con mèo Mỹ lông ngắn đẹp.
——————-
Lời tác giả: Chương này có một chút quan điểm cá nhân, không có căn cứ khoa học, những người nuôi chó mèo làm ơn đừng chém tôi.