Chương 49: Sao lại ngồi như thế?
Edit: tieutamgia
Beta: Ngân Y
“Hello! Có người ở đây không?”
Trương Tử An nửa nằm trên ghế, lười biếng cầm lấy một cuốn “Bách khoa thú cưng” để viết xuống, vừa nhìn ra cửa liền thấy năm người đi vào, trong đó dẫn đầu là một cô gái tràn đầy sức sống, hướng về điện thoại nói: “Mời mọi người xem, đây là cửa hàng Kỳ Duyên, bên trong không có con thú cưng nào kỳ lạ cả!”
Trương Tử An sững sờ một lúc mới hiểu được, chẳng lẽ đây chính là streamer trong truyền thuyết sao?
Nhưng streamer đến cửa hàng này làm gì chứ, hắn nghĩ thầm, lại không có ý chủ động đứng lên nói chuyện. Vừa rồi cùng Tinh Hải chơi trốn tìm khắp trên lầu dưới lầu nên còn hơi mệt, hai chân vẫn chưa hồi phục lại.
Nafina híp mắt nhìn, đổi từ nằm thành ngồi, uy nghiêm nhìn đám người xâm nhập vào địa bàn của mình.
Tinh Hải đã được giấu trong cầu thang thông lên tầng hai.
“Ồ, trên cửa còn treo lục lạc hình mèo, thật đáng yêu!” Giang Thiên Tuyết đưa camera trên điện thoại di động hướng tới tay nắm cửa.
“Muốn nhìn thấy Tuyết đeo chuông lục lạc.”
“Tiểu Tuyết cũng mua cái lục lạc chuông mèo đeo lên đi!”
“Kết hợp với đuôi mèo và tai mèo… Vừa tưởng tượng ra đã không chịu nổi! Không được, tôi phải đi lau máu mũi đây…”
“Muốn đem Tiểu Tuyết về nuôi quá đi…”
“Các người không để ý điểm mấu chốt là tiệm thú cưng này lại nuôi thả sao!” Quần chúng sắc bén nói.
Giang Thiên Tuyết lại đưa màn ảnh điện thoại di động vào bên trong tiệm, chỉ thấy mấy mấy con mèo nhỏ đang vui vẻ đùa giỡn với nhau, có con chạy trước ngã sấp xuống, mấy con đằng sau liền dừng không kịp ngã theo thành một cục, giống một đống bông len nhỏ.
“Mấy con mèo nhỏ đáng yêu đi!”
“Moe chết mất!”
“Mị muốn sờ tụi nó quá đi…”
Cái miệng nhỏ nhắn của Giang Thiên Tuyết tròn thành hình chữ O: “Nuôi thả thì có gì lạ?”
“Tiểu Tuyết không để ý cửa tiệm mở rộng như thế, không hề sợ lũ mèo chạy mất sao?”
“Đúng thế!” Giang Thiên Tuyết nhìn tới cửa tiệm mở lớn thật, lại thấy đám mèo vui đùa ngay gần cửa, lại tiếp tục nhìn ông chủ cửa hàng đang nhàn hạ ngồi sâu bên trong, cũng cảm thấy có chút khó hiểu.
“Ở nước ngoài, tôi cũng đã thấy qua cửa hàng thú cưng to hơn một chút cũng cởi mở như vầy, nhưng không giống thế này —— bọn họ phân ra từng khu, chỉ những chỗ đó thú cưng mới tự do hoạt động, chưa từng thấy qua kiểu cả cửa tiệm đều ‘thả rông’ thế này đâu…”
“Nói thế, chẳng lẽ ông chủ không sợ đám mèo đáng yêu này chạy trốn sao?”
“Tiểu Tuyết đến hỏi ông chủ thử đi!”
‘Du Tạc Ma Cô’ cùng bạn gái cũng bị đám mèo chơi đùa vui vẻ hấp dẫn, ngồi xổm xuống xem.
‘Ông chủ cao bồi’ đứng ở cạnh cửa tiệm, ánh nhìn chằm chằm vào đôi chân của Giang Thiên Tuyết trong chiếc quần jeans bó sát từ phía sau.
Giang Thiên Tuyết bước tới gần Trương Tử An, cúi người hỏi: “Xin hỏi anh là ông chủ sao?”
Trương Tử An dời mắt khỏi《Bách Khoa thú cưng》, gật gật đầu, ánh mắt lại dời hướng về quyển sách.
“Thật là một ông chủ lạnh lùng!”
“Ông chủ này mặt than sao…”
“Tiểu Tuyết hỏi ông chủ đi, sao lại ngồi như thế?”
Giang Thiên Tuyết hé miệng cười cười, chắc chắc cô sẽ không hỏi câu này.
“Ông chủ, anh không sợ những con mèo nhỏ này chạy mất sao?” Cô chỉ vào đám mèo nhỏ hỏi.
“Không sợ.” Trương Tử An rất bình thản trả lời: “Chúng nó sẽ không chạy mất.” Trong khi nói chuyện ánh mắt vẫn không rời khỏi 《Bách khoa thú cưng》.
“Sao ông chủ lại tự tin như thế?”
“Có tiền nên thế!!!”
Giang Thiên Tuyết hỏi: “Ông chủ chẳng lẽ anh đã làm phép với chúng nó sao?” Cô bắt chước động tác của ‘Thiếu nữ phép thuật’.
“Tiểu Tuyết làm lại động tác vừa rồi một lần nữa đi!”
“Không được, nhìn thêm nữa chắc tôi mất máu mà chết mất!”
Trương Tử An: “…Tôi không biết phép thuật.”
“Không sai! Chút phép thuật phương Tây cỏn con sao lọt vào mắt sư phụ được chứ, đây chính là thuật ‘Khống chế Thú vật’ cao cấp ở cõi Cửu Giới!”
Vương Càn và Lý Khôn đột nhiên xuất hiện ở cửa tiệm. Họ đã bỏ qua lớp học chuyên khoa sáng nay để chạy tới để thể hiện lòng thành tâm muốn bái sư học nghệ.
Bọn họ mạnh mẽ bước tới như rồng cuốn, kề vai sát cánh đi tới trước mặt Trương Tử An liền vái mấy lạy!
“Sư phụ! Đệ tử Vương Càn —— ”
“Đệ tử Lý Khôn —— ”
Trương Tử An im lặng đập quyển sách lên mặt, không muốn nhìn hai người bọn họ.
“Họ đang làm gì vậy, đóng phim sao?”
“Giống như hai người họ bị ép vậy!”
Giang Thiên Tuyết cũng hoảng sợ, sao hai người kia nói quỳ liền quỳ như với cha mẹ vậy, có cho tiền cũng chưa chắc có người quỳ, chẳng lẽ ông chủ này có lai lịch lớn sao…
Vương Càn và Lý Khôn thấy Trương Tử An không để ý đến họ, kiên định tin rằng sư phụ đang kiểm tra sự thành tâm của mình. Hai người bọn họ đứng lên, nhìn bốn phía trong tiệm, vênh mặt hất hàm nói: “Sư phụ đang bế quan tu luyện, các người mau lui ra… Ôi!”
Trương Tử An giận đến mức cầm 《Bách khoa thú cưng》 ném bọn hắn, hai người đuổi khách hàng đi thì ta ăn không khí mà sống à.
“Hai người câm miệng lại! Lăn sang một bên đi!”
Lý Khôn xoa xoa đầu, Vương Càn đồng thời nói: “Tuân lời sư phụ dạy!”
“Nhặt quyển sách lên cho tôi!”
“Vâng thưa sư phụ!” Lý Khôn nhặt cuốn《Bách khoa thú cưng》 lên, hướng về phía Vương Càn nháy mắt ý là —— nhìn thấy không, đây nhất định là bí tịch ‘Khống chế Thú vật’ cao cấp, nếu sư phụ đã ném bí tịch vào người chúng ta, nhất định là cố ý truyền thụ cho chúng ta, giống như ngày xưa Bồ Đề truyền thụ cho Tôn Ngộ Không ấy…
Vương Càn giật mình, tỏ ra khen ngợi năng lực suy luận của Lý Khôn.
Lý Khôn xoay người, hai tay cung kính dâng《Bách khoa thú cưng 》 lên cho Trương Tử An, sau đó cùng Vương Càn hai tay ôm ngực đứng ở một bên.
Trương Tử An chẳng muốn để ý đến hai tên này, lại lật đến trang lúc trước tiếp tục đọc.
Những người khác trong tiệm thấy mà choáng váng, tự hỏi một câu “Chuyện gì đang xảy ra thế này?”
“Giống như ông dạy cháu vậy..”
“Đúng thế! Rõ ràng giống như ông dạy cháu vậy!”
“Được, anh ngực bự nên anh nói đúng!”
“Móa! Làm sao biết ngực tôi là 36D”
“Một người đàn ông ngực 36D thì có gì mà tự hào chứ…”
“Ông chủ con mèo nhỏ kia có thể sờ không?” ‘Du Tạc Ma Cô’ cùng ‘Ao Đột Mạn’ mong chờ nhìn Trương Tử An.
“Có thể.” Trương Tử An trả lời: “Chó bên kia cũng có thể sờ.” Hắn chỉ vào Tát Ma và chó Schnauzer trong tủ trưng bày. Đối mặt với khách hàng dù có là một cặp tình nhân thì hắn cũng phải nhịn.
Lúc này, bọn họ mới chú ý tới hai con chó đáng thương bên kia đang cầu xin sự chú ý, tất cả đều bị sự vui đùa ầm ĩ của đám mèo nhỏ cướp đi.
“Ông chủ vì sao mèo được thả còn chó vẫn bị nhốt vậy?”
“Hay vì ông chủ cũng là cẩu?”
“Đúng rồi! Nhất định là bởi vì ông chủ cũng là cẩu độc thân, đồng loại như thế thảo nào…!”
“Đồng loại cẩu độc thân… Ha ha ha ha ha ha…”
“Đừng nói, đừng nói nữa, nói tiếp nữa mị sẽ cười đến khóc mất…”
“Ngoan, không khóc, đứng lên nào!”
“Các cậu muốn tôi cười chết à. Tiểu Tuyết ngàn vạn đừng nói cho ông chủ! Tôi còn muốn thấy vẻ mặt lạnh lùng của ông chủ thêm nữa.”
‘Du Tạc Ma Cô’ cùng ‘Ao Đột Mạn’ xì xào bàn tán, hình như là đang thương lượng với nhau chó tốt hay mèo tốt hơn.
‘Ông chủ cao bồi’ cũng chầm chậm bước đi thong thả đến bên cạnh đám mèo nhỏ, ngồi xổm xuống xem, trong chốc lát chỉ vào con mèo Ba Tư đắt tiền nhất rồi hỏi:
“Ông chủ, con này bán bao nhiêu?”