
Chương 62: Khách hàng điển hình
Editor: Bâu
Beta: Ngân Y
Ánh mắt dò xét của các tiền bối che đậy những suy đoán ác ý.
Đạo lý người cùng nghề là oan gia, quả không sai mà.
Trương Tử An bị ánh mắt các cô nhìn đến mức khắp người ngứa ngáy, thật muốn gãi. Bị tập thể các mỹ nữ nhìn chăm chú hình như không ổn lắm thì phải? Ánh mắt bắt nạt của con mèo hám tiền kia còn thân thiện hơn nhiều so với của các cô.
Lẽ nào đây là kỹ năng đặc biệt của cẩu độc thân – mặc cảm tự ti?
Nói chung, kết thúc nhanh một chút sau đó trở lại ngôi nhà nhỏ của mình, cho dù nơi đó có chút cũ lại có chút nứt vỡ vài nơi nhưng dù gì vẫn tốt, vẫn thoải mái hơn mà.
Tô Mẫn cũng cảm nhận được những ánh mắt bất thiện này, nhưng cô đã quen với nó, vẫn như cũ cười hỏi: “Anh muốn xem nhẫn, dây chuyền hay là thứ khác?”
Trương Tử An tính toán một chốc, Nafina thích những đồ vật lấp lánh, nhất là kim cương, không biết mấy món bảo thạch khác có được không, thôi vẫn nên mua kim cương cho an toàn, dây chuyền kim cương hắn không mua nổi, bán hắn đi cũng không mua nổi, thôi thì mua nhẫn vậy.
“Tôi muốn nhẫn kim cương.” Hắn nói.
Tô Mẫn dẫn hắn tới quầy trưng bày nhẫn kim cương.
“Xin hỏi anh có yêu cầu gì nhãn hiệu không không?”
“Không có.” Hắn lắc đầu. Hắn cũng không biết loại nhãn hiệu nào cả.
“Giá cả anh muốn khoảng bao nhiêu?”
Hắn suy nghĩ một chút, lần trước giá trị là 4000, lần này cũng không thể keo kiệt hơn.
“5000 đến 6000 đi.”
Lại không thể nhiều hơn, nếu không sẽ mất vốn cửa hàng, gần đây hắn còn muốn nhập vào một kho hàng, số lượng lần này còn nhiều hơn. Chỉ cần bán được nhiều thú cưng sau đó có tiền mua thứ càng tốt hơn.
Tô Mẫn lấy ra từng hộp kính trong suốt, “Đây là những thành phẩm phù hợp yêu cầu, kiểu dáng của anh, anh có thể cẩn thận chọn một chút, và tất nhiên cửa hàng của chúng tôi cũng có thể lựa chọn kim cương thô làm riêng.”
Trương Tử An nhìn một chút, muôn màu rực rỡ, lóng lánh chói mắt, mắt chó sắp không chịu nổi mấy món đồ này rồi.
“Đại đi.” Hắn nói.
“Hả?” Tô Mẫn mở to miệng, cô đang nghe nhầm ư.
“Tôi không rành lắm, cô giúp tôi chọn đại một cái đi.” Hắn nói.
Hắn cảm thấy việc này rất bình thường. Ở cửa hàng thú cưng của hắn, hắn sẽ giúp khách hàng chọn thú nuôi thích hợp với họ nhất, cửa hàng trang sức thì cũng vậy không phải sao? Hắn không hiểu đồ trang sức, nếu đã vậy, thà để mình mò mẫm chọn thì chi bằng để những người hiểu biết hỗ trợ giới thiệu. Nhiệm vụ này khó lắm sao?
Trên mặt Tô Mẫn đầu tiên là ngạc nhiên, tiếp theo liền cười khổ, nào có ai mua trang sức như thế?
“Trương tiên sinh, nếu như anh không chắc chắn về kiểu dáng, có thể nói công dụng của nhẫn kim cương anh mua một chút được không? Như vậy tôi có thể giúp anh tham khảo một chút.” Cô kiên nhẫn nói.
Công dụng? Trương Tử An nghiêng đầu, hắn cũng không thể nói dùng kim cương cho mèo chơi đúng không?
“Không có công dụng gì cả.” Hắn nói.
“…”
Các đồng nghiệp xem trò vui cũng bắt đầu nhỏ giọng xì xào bàn tán, nhất trí cho rằng Trương Tử An đến là để chơi Tô Mẫn, không biết Tô Mẫn đắc tội người ta lúc nào rồi.
Tô Mẫn cũng lúng túng vài phần, cô hạ mắt xuống thấp giọng nói: “Ý của tôi là anh muốn dùng để kết hôn hay là dùng để đính hôn, hoặc là tặng như một món quà?”
Trương Tử An rất muốn trả lời dùng để kết hôn, cho dù đắc tội đại đoàn FFF cũng không nuối tiếc nhưng mẹ nó bạn gái hắn còn không có, như vậy quá trái với lương tâm và nguyên tắc của cẩu độc thân rồi!
“Vậy thì xem như quà tặng đi.” Hắn nói.
Tâm tình bất an căng thẳng của Tô Mẫn lúc này mới bình phục một chút, cô nói: “Vậy anh cần cung cấp kích thước chính xác. Anh có biết rõ kích thước ngón tay cô ấy không? Nếu như anh không xác định được, cửa hàng chúng tôi có thể cung cấp một chiếc nhẫn để thử, anh có thể mang về đeo thử lên tay cô ấy để ướm.”
Trương Tử An không nói gì, cô mở miệng một tiếng ‘cô ấy’, hai tiếng ‘cô ấy’, nói như hắn có bạn gái vậy.
Nếu như có thể, hắn thật sự muốn nhẫn kim cương dành cho nam, như vậy liền bớt việc, thế nhưng chủng loại nhẫn kim cương dành cho nam hình như rất ít, hơn nữa kim cương nạm trên mặt trên quá nhỏ lại dễ vỡ, không thể nào thỏa mãn Nafina.
“Kích thước không thành vấn đề.” Hắn nghiêm túc nói. Nhưng mà đầu tiên cho tôi hỏi chiếc nhẫn này có thể cho mèo đeo được không, cho dù đeo được thì mèo cũng rất khó chịu nhỉ.
“…”
Ý cười các đồng nghiệp càng ngày càng đậm, trên trán Tô Mẫn chảy ra mồ hôi lấm tấm.
“Anh như vậy làm khó tôi quá…” Cô thấp giọng nói.
Trương Tử An không biết cô đây là như thế nào, sao lại giống như hắn đang bắt nạt cô vậy, rõ ràng cô ấy mở miệng một tiếng ‘cô ấy’ nhiều lần như vậy chẳng phải đang chà đạp tâm tình cẩu độc thân hắn sao?
Hắn suy nghĩ một chút, giơ tay ra hiệu, “Vậy thì kích thước to gần bằng ngón tay út của tôi.”
Tô Mẫn thở phào nhẹ nhõm, “Vậy thì tốt, nhưng anh cần chọn kiểu dáng nữa ạ.”
Đối với Trương Tử An không muốn bàn luận nữa thì đề tài lại về.
Hắn đúng là có thể hiểu được mua trang sức như vậy là rất chủ quan, chọn kiểu dáng mình thích nhất lại ở trong phạm vi giá cả cho phép. Vấn đề là Nafina không tự mình đến chọn mà hắn đối với trang sức một chữ cũng không biết.
“Cô giúp tôi chọn một cái đi.” Hắn nhấn mạnh lần nữa.
Vẻ mặt của hắn như là đang nói, tôi là khách hàng điển hình, mau giúp tôi đi!
Nếu như có người đi vào tiệm thú cưng của hắn, nói tôi muốn mua thú nuôi, anh giúp tôi chọn một con đi, hắn nhất định sẽ vui vẻ giúp đỡ, cũng có lòng tin có thể làm cho khách hàng thỏa mãn.
Nhưng mà Tô Mẫn khó khăn lắc đầu từ chối, “Xin lỗi tiên sinh, chúng tôi có quy định, không thể thay khách hàng chọn.”
“Quy định ở tiệm các cô thật nhiều mà! Đã không thể chụp ảnh lại còn không thể giúp khách hàng chọn…” Hắn thở dài.
“Xin lỗi.” Tô Mẫn cúi đầu.
“Tôi không trách cô.” Hắn hiểu cảm giác làm công ăn nhờ ở đậu này.
Hắn đã chọn từ bỏ công việc để kế thừa tiệm thú cưng, lý do bên trong cũng không phải khao khát tự do.
Cuối cùng hắn nghĩ ra biện pháp thỏa hiệp.
“Như vậy cũng được, tôi không cần cô giúp tôi chọn.” Trước tiên hắn nhấn mạnh câu nói này, xác nhận cô nghe rõ ràng, tiếp tục nói: “Thế nhưng tôi muốn hỏi một chút, ví dụ là cô muốn mua, ở bên trong phạm vi từ 5000 đến 6000, cô sẽ chọn cái nào?”
Tô Mẫn sửng sốt.
Là một nhân viên cửa hàng vàng bạc, lại là một cửa hàng chi nhánh, mà phần lớn thời gian chỉ có thể ngơ ngác mà nhìn các tiền bối cướp đi tất cả khách hàng chất lượng tốt, nhiều lúc cô ảo tưởng, nhìn những chiếc nhẫn kim cương sáng chói, tưởng tượng tương lai lúc kết hôn cô sẽ đeo một cái.
Nhẫn quá đắt cô muốn nghĩ cũng không dám nghĩ tới, chỉ tập trung nhìn vào nhẫn kim cương một 1 vạn đồng trở xuống ở bên trong, từ hình dạng, màu sắc, trọng lượng và độ trong của kim cương, cho đến kiểu dáng, chất liệu, màu sắc cùng công nghệ khảm của nhẫn, trải qua vô số so sánh liền chọn được cái bản thân thích nhất rồi lại ảo tưởng ra dáng vẻ, khuôn mặt bạn trai lúc đem nhẫn tặng cho mình.
Cô đưa tay ra, cẩn thận chỉ vào một chiếc nhẫn bên trong góc.
“Nếu như… Nếu là tôi, tôi sẽ chọn cái này.”
Cái này sẽ không trái với quy định đâu nhỉ?
Cô chỉ cái nhẫn kim cương này bởi cô cho rằng nó là cái tốt nhất với mức giá 6000 đồng.
——————————
Blog: Thị Trấn Buồn Tênh
Facebook: Thị Trấn Buồn Tênh
Group FB Tìm EDITOR và BETA – Hỗ trợ tìm RAW
Group FB Thị Trấn Buồn Tênh – Nhóm dành cho Reader