
Ngưu Đại cho rằng Lận Hân đang nói giỡn, lúc Lận Hân lặp lại một lần sau đó, Ngưu Đại mới xác định, Lận Hân thật sự muốn dùng tiền mua tác phẩm của anh ta.
Không phải tìm anh ta làm xạ thủ, thậm chí không phải ký kết hợp đồng bán mình, chính là đơn thuần mua tác phẩm của anh ta.
Ha hả, làm sao có thể là thật. Cho dù làm từ chức nghiệp người soạn nhạc, hợp đồng ký kết trước giai đoạn nhất định là khế bán mình. Chỉ có sau khi có danh tiếng, mới có thể hưởng thụ đãi ngộ tự do.
Nhưng, đây là thật.
Ngưu Đại cầm di động, chờ ID người gọi hiện lên trên điện thoại, phảng phất nhìn một kẻ thiểu năng trí tuệ.
Không sai, chính là thiểu năng trí tuệ.
Không phải thiểu năng trí tuệ, làm sao sẽ đề xuất loại mua bán không có lời này? Trừ phi câu tiếp theo là “nộp trước hai vạn khối tiền ký quỹ” .
Ngưu Đại nói lời thấm thía: “123, Lận Hân, Tiểu Hân, tôi biết cậu đồng tình với tôi, muốn giúp tôi, nhưng hỗ trợ không phải giúp như vậy. Nếu cậu không gặp được loại người tốt như tôi đây, cậu sẽ bị lừa .”
Lận Hân không hiểu: “Tôi đưa tiền mua đồ của anh, tại sao có thể gọi giúp anh?”
Ngưu Đại tiếp tục nói lời thấm thía: “Tác phẩm của tôi còn không đến trình độ có thể bán đi.”
Lận Hân nói: “Tôi đánh giá có thể, tôi bỏ tiền mua, không có vấn đề, anh có thể yên tâm lấy tiền.”
Ngưu Đại: “…”
Ngưu Đại: “123, tôi nhớ rõ cậu cũng ở đế đô, cậu ở nơi nào, chúng ta gặp mặt đi.”
Kỳ thật anh ta đã sớm muốn gặp mặt, nhưng ngại mình ăn mặc quá kém. Nhưng hiện tại anh ta cảm thấy, nhất định phải trông thấy mặt tên thần giàu này, xem thử người có logic của thần.
Lận Hân hỏi: “Anh tới vấn an tôi, nghĩa là chúng ta là bạn sao?”
Ngưu Đại: “…”
Anh ta gãi gãi tóc, ngại ngùng nói: “Chúng ta… Vốn là bạn bè nhỉ?”
Thanh âm Lận Hân xuyên qua điện thoại truyền đến, thế mà khiến Ngưu Đại nghe ra một tia ủy khuất: “Nhưng lúc trước tôi hỏi anh chúng ta có phải bạn hay không, anh đều nói không phải.”
Ngưu Đại: “Lão Đại, tôi cũng không nói gì không phải!”
Lận Hân nói: “Anh xóa chủ đề nói chuyện không phải là có ý đó sao?”
Ngưu Đại như thế nào cảm thấy mình như đang dỗ bạn gái: “Cậu, tôi chỉ cảm thấy trả lời loại vấn đề này ngại ngùng, cảm giác giống như thông báo ấy.”
Lận Hân O_0 vì sao lại là thông báo? Vì sao không thể trả lời chính diện? Chính là bạn bè à? Tư duy nhân loại thật không có cách nào lý giải.
Ngưu Đại ngại ngùng nói: “Xin lỗi, để cậu sinh ra loại hiểu lầm này… Cái kia, gặp mặt không, anh bạn?”
Lận Hân nói: “Được, nhưng mà tôi tạm thời không thể ra cửa, anh có thể tới bệnh viện đế đô 101 gặp tôi không?”
Ngưu Đại hỏi: “Cậu là bác sĩ? Hay là thực tập?”
Lận Hân nói: “Tôi làm hồi phục ở bệnh viện 101.”
Ngưu Đại: “… !!!”
Ngưu Đại: “Buổi tối hôm nay tôi sẽ tới thăm cậu, chừng nào thì cậu nghỉ ngơi? Ở phòng bệnh nào?!”
Lận Hân nói: “Anh đến trung tâm hồi phục của bệnh viên 101, báo tên tôi ở chỗ đăng kí, bọn họ sẽ mang anh vào.”
Ngưu Đại nói: “Tên thật của tôi là Lưu Vương Nhiễm, cậu cứ nói trước cho chỗ đăng kí đi.”
Lận Hân trả lời: “Được.”
Lận Hân cúp điện thoại, nhìn Tiết Phỉ bên cạnh vẻ mặt mờ mịt nhìn cậu.
Từ sau khi Tiết Phỉ tới một lần nữa, liền trên cơ bản mỗi ngày đều sẽ đến chỗ này của Lận Hân ngồi trong chốc lát.
Có đôi khi hắn sẽ bồi Lận Hân trò chuyện, nói cho cậu biết một ít chuyện bên ngoài; có đôi khi hắn đơn thuần nhìn Lận Hân phục kiện, cổ vũ cho Lận Hân.
Bác sĩ Hồ vui mừng nói, tốc độ khôi phục của thân thể Lận Hân thập phần kinh người, đây nhất định là lực lượng của làm bạn, đây là kỳ tích của yêu!
Tiết Phỉ có chút ngại ngùng, rốt cục cảm thấy mình làm được một chút việc nhỏ bé.
Lận Hân hỏi quang não: “Việc anh Phỉ ở trong này đối với việc sinh ra hiệu ứng tăng tốc độ hồi phục của tui có xác suất là bao nhiêu?”
Quang não nói: “0.”
Lận Hân hỏi quang não: “Chính là bác sĩ nói hữu dụng.”
Quang não nói: “Tin tui hay tin ông ấy?”
Nửa người cậu nói rõ ràng cho tui!
Lận Hân lập tức nói: “Tin cậu! Được, 0!”
Nhưng mà tuy quang não nói là 0, nhưng Lận Hân vẫn rất cảm ơn Tiết Phỉ đến xem cậu. Chính là mỗi một lần cảm ơn, Tiết Phỉ liền biến thành bộ dáng thập phần khổ sở, khiến Lận Hân không dám nói ra lời cảm ơn.
Ttư duy nhân loại thật sự rất khó hiểu mà, đã nói nghe được cảm tạ sẽ cao hứng đâu?
“Bạn… của em?” Tiết Phỉ hỏi.
Lận Hân nói: “Chính là Ngưu Đại đó.”
Tiết Phỉ nói: “Anh biết anh ta. Anh ta muốn tới nhìn em?”
Lận Hân dùng sức gật đầu. Đi vào thế giới này, dựa vào lực lượng của chính mình có được người bạn đầu tiên, vui vẻ.
Tiết Phỉ nói: “Em mua ca khúc của anh ta?”
Lận Hân tiếp tục gật đầu.
Tiết Phỉ đỡ trán: “Anh biết em cảm thấy anh ta có tài hoa, lại đáng thương anh ta sinh hoạt không tốt muốn trợ giúp anh ta, nhưng…”
Lận Hân ngắt lời nói: “Từ từ, vì sao anh và anh ta đều cho rằng bởi vì tôi đồng tình chứ, tôi thật sự chỉ là bởi vì tài ba của anh mới muốn mua ca khúc của anh.”
Hệ thống cho điểm sẽ không xảy ra sai lầm, cậu có thể ở lúc đối phương không nổi danh dùng giá thấp mua được ca khúc của đối phương đúng là may mắn, dựa theo Lận Hân lý giải, danh khí và chất lượng của ca khúc đều là định giá tiêu chuẩn. Cậu dựa theo giá cả của người soạn nhạc mới vừa bắt đầu công việc trả tiền, đã áp đến tuyến thấp nhất, rốt cuộc chỗ nào chịu thiệt? Làm không rõ?
Tiết Phỉ hỏi Lận Hân nửa ngày, rốt cục làm rõ ràng logic của Lận Hân, nhất thời không còn gì để nói.
Logic của Lận Hân cũng không thể nói là sai, nhưng cảm thấy không được tự nhiên, không đúng lắm. Dù sao người thường khẳng định không làm được loại sự tình này.
Tiết Phỉ giải thích nửa ngày, Lận Hân vẫn trừng một đôi mắt mê mang, vì sao thế vì sao thế vì sao thế, cuối cùng Tiết Phỉ bại lui, nói: “Người thường đều làm như vậy, không có vì sao, đây là chuyện thường tình của người. Em mà cho đi nhiều, nói không chừng anh ta chẳng những không cảm kích em, còn sẽ oán hận em. Cái gọi là thăng mễ ân, đam mễ cừu (1), hiểu chưa?”
(1) Thăng mễ ân, đam mễ cừu (升米恩, 担米仇) có nghĩa là nếu bạn giúp đỡ ai đó một chút khi người đó gặp nạn, người đó sẽ cảm ơn bạn. Nhưng nếu bạn cho quá nhiều sự giúp đỡ, để nó hình thành sự phụ thuộc, một khi bạn ngừng giúp đỡ, nó sẽ khiến người đó hận bạn.- baidu.
Thăng mễ ân đam mễ cừu cậu biết, nhưng không phải cậu ban ân mà, không phải mà, thật sự không phải mà.
Lận Hân ôm lấy đầu, quang não lại chết máy.
Tiết Phỉ nhìn bộ dạng này của Lận Hân không khỏi cười thành tiếng: “Trước tiên cứ chờ anh ta đến đây, xem tính nết anh ta như thế nào rồi nói sau. Nếu tính nết anh ta không tồi, cho anh ta một chút giúp đỡ cũng có thể .”
Lận Hân ôm đầu buồn bã nói: “Không phải giúp đỡ, không phải đồng tình.”
Tiết Phỉ nói: “Rồi rồi rồi, không phải.”
Lận Hân nói: “Anh ta nhất định sẽ có cùng quan điểm với tôi.”
Tiết Phỉ mỉm cười.
So với Lận Tần anh cả của cậu vội vội vội, Tiết Phỉ liền có vẻ nhàn rất nhiều. Đại khái công ty hắn đã tiến vào quỹ đạo, trừ bỏ quyết định trọng đại, không cần hắn tốn nhiều công phu.
Đối với cái này, Lận Tần tỏ vẻ, phú nhị đại quan nhị đại (2) giỏi lắm à ha hả. Được rồi, là rất giỏi.
(2) Phú nhị đại: Đời nhà giàu thứ hai.
Quan nhị đại: Đời nhà quan thứ hai.
Tiết Phỉ biết đồng bọn trên mạng của Lận Hân muốn tới hỏi thăm cậu, liền cố ý lưu lại thay Lận Hân giữ cửa ải.
Hắn thật sự lo lắng, Lận Hân đơn thuần như vậy bị người lừa.
Ngưu Đại mang một bó cẩm chướng đến thăm Lận Hân, đến trung tâm hồi phục vừa hỏi, mới biết được Lận Hân là một “người nổi tiếng”. 6 tuổi ngã thành người thực vật, 10 năm sau tỉnh lại, chỉ số thông minh và tình huống khôi phục của cơ thể có thể nói là kỳ tích.
Nhưng mà người thực vật 10 năm tỉnh lại, bản thân chính là kỳ tích.
Ngưu Đại thầm nghĩ, trách không được tư duy của 123 kỳ quái như vậy, trước anh ta còn nghĩ, nếu không phải người này có ý đồ gì, thì là một kẻ ngốc. Ngưu Đại tự giễu cười một tiếng.
Kỳ thật đối phương chỉ là một đứa nhỏ.
Lúc Ngưu Đại gõ cửa tiến vào, Lận Hân quay đầu nhìn lại, lộ ra một nụ cười cậu đã luyện tập hồi lâu ở không gian hệ thống.
Nói thật, nụ cười này vẫn rất cứng ngắc, giống như là do người có chứng sợ màn ảnh chụp. Nhưng Ngưu Đại nhìn Lận Hân tươi cười, trong lòng nháy mắt liền thả lỏng .
“Tiểu Hân.” Ngưu Đại cười nói, “Chúc sớm ngày hồi phục.”
“Cám ơn.” Lận Hân ngăn Tiết Phỉ lại, tự tay tiếp nhận bó hoa, sau đó lại đưa cho Tiết Phỉ, để Tiết Phỉ đặt ở đầu giường.
Tiết Phỉ bất đắc dĩ: “Sao phải làm điều thừa?”
Lận Hân nghiêm túc nói: “Lễ vật phải tự tay tiếp, đối phương mới có thể cao hứng.”
Tiết Phỉ: “Lại là trên mạng nói?”
Lận Hân gật đầu.
Tiết Phỉ thở dài.
Ngưu Đại dở khóc dở cười: “Không cần khách khí như thế, tôi cũng cao hứng.”
Lận Hân nghi hoặc: “So với việc tôi tự tay tiếp hoa anh đưa cao hứng hơn?”
Ngưu Đại nghĩ nghĩ, khó xử nói: “Được rồi, đúng là cậu tự tay tiếp tôi càng cao hứng.”
Lận Hân nói với Tiết Phỉ: “Xem đi, tôi nói không sai.”
Tuy rằng Lận Hân mặt không đổi sắc, nhưng Tiết Phỉ cùng Ngưu Đại đều từ trong lời nói Lận Hân nghe ra một tia đắc ý.
Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, đều thấy được ý cười trong mắt đối phương.
“Xin chào, tôi tên là Lưu Vương Nhiễm.” Ngưu Đại sờ sờ đầu, nói, “Những thứ khác, Tiểu Hân hẳn là giúp tôi giới thiệu rồi chứ?”
Nhóc con nhà mình giao hữu trên mạng, người lớn khẳng định sẽ hỏi đến.
Tiết Phỉ gật đầu: “Xin chào, tôi tên là Tiết Phỉ, là anh trai Tiểu Hân.”
Ngưu Đại không hoài nghi vì sao dòng họ hai người bất đồng, trên thế giới còn có một thứ gọi là biểu ca. (anh họ bên ngoại, vậy nên mới khác họ. Tui để nguyên để dễ phân biệt với đường ca là anh họ bên nội)
Lận Hân nói: “Từ từ, hai người trước đừng tán gẫu, tôi hỏi rõ ràng đã. Tôi muốn chứng minh ý nghĩ của tôi không sai, là suy nghĩ của anh Phỉ sai.”
Tiết Phỉ thở dài: “Được rồi, em hỏi đi.”
Vì thế Lận Hân lặp lại đoạn đối thoại của mình với Tiết Phỉ một lần cho Ngưu Đại nghe, sau đó nghiêm túc chăm chỉ hỏi: “Tôi thật sự chỉ là bởi vì tài ba của anh mới muốn mua ca khúc của anh, anh có thể hiểu được tôi đúng không?”
Ngưu Đại không biết mình phải là cảm động hay xấu hổ, anh ta thở dài nói: “Tôi có thể hiểu được cậu…”
Lận Hân hỏi: “Đúng không?”
Quang não tính toán không có khả năng phạm sai lầm!
Ngưu Đại nói: “Nhưng, tôi không thể nhận.”
Lận Hân nhíu mày: “Vì sao?”
Ngưu Đại nói: “Dựa theo ý của Tiểu Hân, cậu là muốn đầu tư giai đoạn trước đúng không?”
Lận Hân gật đầu.
Ngưu Đại nói: “Tôi cũng hiểu được tôi rất có tài. Nếu hiện tại cậu phát ca khúc kiếm tiền, tôi khẳng định không nói hai lời đáp ứng. Nhưng hiện tại cậu dùng cũng là tiền của người trong nhà, cậu hát, hiện tại cũng không tính ký công ty giải trí kiếm tiền nhỉ? Nếu là cậu không lấy ca khúc kiếm tiền, vậy thì có khác gì so với việc trắng trợn cho tôi tiền để giúp đỡ tôi?”
Lận Hân bừng tỉnh đại ngộ: “Hóa ra là như vậy à, giải thích sớm như vậy thì tôi đã hiểu.”
Tiết Phỉ đỡ trán. Kỳ thật bản chất vấn đề không ở trong này, nhưng nếu Lận Hân đã tiếp nhận rồi, hắn cũng không muốn nói nhiều.
“Nhưng tiền của tôi không phải của cha mẹ.” Lận Hân nói, “Tôi mua xổ số bóng đá mà.”
Xổ số bóng đá hợp pháp, quang não phân tích cầu thủ, huấn luyện, tình huống sân bóng hợp pháp, kiếm tiền hợp pháp.
Để em trai có thể dễ dàng lên mạng, Lận Tần chuyên môn dùng chứng minh thư của mình làm một tấm thẻ cho Lận Hân, còn mở Quianbao (2), giúp em trai nhìn trúng cái gì liền mua mua mua.
(2) Kênh thanh toán Qianbao 付钱宝 là một kênh thanh toán tiền của Trung Quốc.
“Lận Tần biết sao?” Tiết Phỉ nhíu mày hỏi.
Lận Hân gật đầu.
Số dư trong thẻ thay đổi, anh cả có thể nhận được tin nhắn.
Tiết Phỉ lại hỏi: “Cậu ta không nói gì?”
Lận Hân nói: “Anh cả nói, tiểu đổ di tình, đại đổ thương thân (3). Tùy tiện vui đùa một chút không sao cả.”
(3) Tiểu đổ di tình, đại đổ thương thân (小赌怡情, 大赌伤身 ): Đánh bạc nhỏ là đánh bạc nhỏ, thua vài vòng mà không mất tình trạng kinh tế của cá nhân, là trò tiêu khiển, chơi, chẳng hạn như mạt chược của mọi người là một nhân dân tệ hai nhân dân tệ, là để chơi cho vui, không giống đánh bạc lớn. Các trò đánh bạc lớn đánh bạc vào giá cả cuộc sống, và cuối cùng đưa vào bất động sản, lĩnh vực, tài sản cố định của gia đình có thể được sử dụng làm quỹ đánh bạc, điều này gây phiền toái.
Tiết Phỉ: “…”
Hắn muốn lập tức bắt Lận Tần ra đánh một trận.
Ngưu Đại vẻ mặt mờ mịt. Cho nên nói, đại thần mới tỉnh lại từ trạng thái người thực vật, đi học được nhiều loại kỹ năng không nói, còn thông qua xổ số bóng đá kiếm được tiền? Hiện tại cậu ấy muốn dùng tiền này giúp đỡ mình?
Ngưu Đại dở khóc dở cười. Anh ta còn không sánh bằng một người thực vật ngủ say 10 năm.
“Tiểu Hân, tiền của cậu tự mình dùng.” Ngưu Đại nói, “Về sau tôi có ca khúc vẫn là cho cậu hát. Chờ lúc cậu chuẩn bị ca hát kiếm tiền, lại trả tiền cho tôi đi. Yên tâm, hiện tại tôi lấy được học bổng, không nghèo đến trình độ ăn không nổi cơm cần người cứu tế. Hơn nữa sinh viên làm công cũng dễ dàng.”
Lận Hân còn muốn nói điều gì, bị Ngưu Đại ngắt lời nói: “Có phải bạn bè không? Nếu nhất định phải trả tiền, tôi viết nhạc mời người hát, hẳn là phải trả tiền ca sĩ nhỉ? Làm MV làm hậu kỳ yêu cầu tiền nhỉ? Cậu đều không muốn tiền của tôi, tại sao tôi có thể muốn tiền của cậu. Nếu muốn phân rõ ràng, vậy cứ phân rõ toàn bộ, ai lấy bao nhiêu tiền, lại trả cho đối phương bao nhiêu tiền. Tôi nghĩ tôi còn phải trả lại cậu tiền. Tôi không keo kiệt chút tiền trinh, cho nên chúng ta cũng đừng nói tiền được không ?”
Lận Hân bị quay đến choáng váng, quang não cũng bị quay đến choáng váng.
Cuối cùng quang não cho ra kết luận: Anh ta nói không sai, nếu tính toán giá tiền công khác, đúng là anh ta còn phải cho cậu tiền.
Lận Hân cảm thấy sọ não đau.
Sau đó cậu đã bị Tiết Phỉ bắt ngủ, Ngưu Đại thừa dịp Tiết Phỉ không chú ý, nhéo nhéo thịt trên mặt Lận Hân mới bổ ra một chút, cười xấu xa rời đi.
Lận Hân sờ sờ khuôn mặt, vì sao đều thích nắn mặt cậu? Không phải nói người có thịt trên mặt mới dễ bị người nắn sao? Hiện tại cậu phải gọi là gầy như que củi, có cái gì mà nắn?
Quang não phỏng đoán: Có lẽ cậu rất gầy, bọn họ muốn giúp cậu nắn béo một chút?
Lận Hân hoảng sợ: Đây không phải là nắn sưng lên sao?!
Nhân loại thật đáng sợ…
… … … … … .
Đêm đó Tiết Phỉ liền mắng Lận Tần một trận, Lận Tần cảm thấy thật oan.
Lận Hân cũng chỉ dùng tiền trong thẻ của anh một lần, còn chỉ có một ngàn khối, sau đó còn nạp lại một ngàn khối vào trong thẻ. Anh còn tưởng rằng sau khi Lận Hân bị anh dạy dỗ, buông tha bóng đá rồi đó. Ai biết người ta là kiếm tiền, sau đó trực tiếp dùng tiền kiếm được từ kênh thanh toán để kết toán.
Kênh thanh toán của Lận Hân kết nối với chính điện thoại di động của cậu, Lận Tần cũng không biết số dư còn lại thay đổi. Bởi vậy sau khi biết Lận Hân đã từ bóng đá kiếm tói hơn ba vạn khối, chính Lận Tần cũng bị sợ tới mức không nhẹ.
Anh chuyên môn dạy em trai một khóa “Tuy rằng pháp luật cho phép tuy rằng quốc gia cho phép nhưng đánh bạc thật sự không tốt cho dù là xổ số cũng không tốt”.
Lận Hân tỏ vẻ không hiểu.
Đây là một hoạt động mang tính giải trí toàn cầu, cậu đầu nhập tài chính vừa đủ, kiểm soát được rủi ro, vô luận là về mặt pháp luật hay về mặt đạo đức không có bất kì rủi ro gì, vì sao không thể?
Lận Tần nói đến khô nước bọt, Lận Hân vẫn không rõ.
Vì thế Lận Tần chỉ có thể nói: “Ba mẹ không thích đánh bạc. Chúng ta dựa vào hai tay cần cù để kiếm tiền, không cần làm đầu tư, chúng ta là nhân dân lao động mộc mạc. Em trai không phải em muốn làm siêu sao sao? Vẫn là truyền ca khúc trên mạng đi. Tiền cái gì, chờ em thành niên nói sau. Vị thành niên không cần suy xét việc kiếm tiền.”
Lận Hân đành phải buông tha dùng phương thức mua các loại xổ số làm giàu, tích lũy thùng vàng đầu tiên. May mà tiền cậu kiếm được không bị mất.
Lận Hân oán giận: Nhân loại thật kỳ quái, tự mình chế định quy tắc, nhưng vẫn không được làm việc trong quy tắc.
Quang não đồng ý: Vẫn là máy móc tốt hơn.
Lận Hân hỏi: Anh cả nói không thể mua xổ số, không thể làm đầu tư, vậy làm sao tích lũy thùng vàng đầu tiên đây?
Không có tiền, sẽ vì áp lực kinh tế gây ra một ít bất lợi cho việc tăng danh khí. Muốn vững vàng nhanh nhanh chóng chóng trở thành siêu sao, tiền tài là tất yếu.
Quang não nói: Pháp luật quy định, vị thành niên không thể phụ trách hoàn toàn đối với hành vi của mình, bởi vậy trong quyết định lớn phải tuân thủ ý kiến của người giám hộ, ví dụ như đầu tư. Chờ cậu thành niên, là có thể.
Lận Hân gật đầu. Quyết định này hẳn là phù hợp đạo đức và logic nhân loại, sẽ không bị ngăn cản.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Lận Hân ôm đầu lăn lộn: Không hiểu không hiểu không hiểu không hiểu! Nhân loại thật khó hiểu!
Tiết Phỉ & Ngưu Đại & Lận Tần: QAQ Tâm tư Tiểu Hân thật khó hiểu.
Đoạn xưng hô cứ sượng sượng, ai nghĩ ra cách sửa thì nói với tui đi…