Edit: Thanh Tâm
Beta: Quỳnh Như
♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠
Tô Li sử dụng tài khoản của chính mình, add thêm Tiểu Chương kẻ lừa đảo này vào WeChat, thông điệp xác minh là:
[Lý tổng, tôi là Tiểu Điệp từ Bộ Tài chính, bộ kỹ thuật công nghệ đã cho tôi biết thêm tài khoản WeChat của ngài. Xin hỏi có việc gì sao?]
Tề Diệu không hiểu thao tác này của của hàng trưởng Tô là có ý gì, đôi mắt tròn xoe mở lớn. Tô Li cười giải thích: “Tiểu Chương kia nói dối cô, chỉ cần nhìn mánh khóe của anh ta thì liền có thể biết người này không phải lần đầu lừa đảo. Tôi thử câu cá xem mình có thể đem anh ta câu ra được hay không…”
Thật tiếc vì hình như bên kia có việc, không kịp thời chấp nhận lời mời kết bạn của Tô Li. Tề Diệu đưa Lisa cùng Anh Trai về nhà, chuẩn bị cho chúng nó thật ngon thức ăn lấp đầy bụng. Sau khi hai còn mèo nhỏ ăn xong, cô lấy một chiếc lược bằng vỏ sò, ôm chặt Lisa từ từ chải lông.
Chiếc lược vỏ sò không những bền màu mà còn có tác dụng mát xa hiệu quả, là vật loài mèo yêu thích nhất. Lisa ăn uống no nê, rất hưởng thụ sự chăm sóc từ sen của mình (Boss và sen là cụm từ chỉ thú cưng và chủ thú cưng). Chẳng mấy chốc mà Lisa đã bắt đầu thoải mái ngủ trưa, đôi mắt xanh biếc nhắm nghiền lại, đặc biệt tỏ ra những nét lười biếng mà vô cùng đáng yêu.
Khi công việc chải chuốc kết thúc thì Lisa đã ngủ rồi, Tề Diệu thu thập lông mèo Ragdoll đặt vào hộp gỗ, tính toán sau này gom đủ sẽ làm gối đầu cho mèo.
Li Miêu đã theo dõi toàn bộ quá trình, háo hức muốn thử nhưng rồi lại do dự. Tề Diệu nâng lên chiếc lược vỏ sò, cười dụ dỗ nói: “Lại đây thử một lần, rất thoải mái đấy~”
Anh Trai lui ra sau một bước nhỏ, sau khi được Lisa phiên dịch và giải thích, nó đối với Tề Diệu kháng cự đã tiêu bớt rất nhiều.
Nhớ lại vẻ mặt thích thú và âm thanh “ngáy ngủ” mãn nguyện của Lisa trước đó, Li Miêu do dự rồi từ từ đến gần Tề Diệu. Sau đó, nó nhảy lên ghế sofa và ngoan ngoãn ngồi xổm bên cạnh cô, mong muốn được nhẹ nhàng chải lông tỏ ý rất rõ ràng.
Tề Diệu trộm nhếch miệng cười duyên, cực kỳ chịu khó chải lông cho Li Miêu, vừa chải vừa trò chuyện với nó, toàn bộ quá trình chải lông khiến cho Li Miêu rất hài lòng và cùng hạnh phúc.
…
Tô Li và Lục Khiên đã tìm đến bác sĩ để xét nghiệm máu. Kết quả xét nghiệm khiến William XVIII bị sốc vì bác sĩ Vương nói với anh ta: “Theo báo cáo máu của anh, cơ thể anh có mang virus”.
Thân vương điện hạ có cảm giác “Qủa nhiên là như vậy” ở trong lòng, nhưng không khỏi thất vọng, không nhịn được xúc động sáng tác một bài thơ.
Không có biện pháp, ai đã biến anh là một người cảm tình phong phú trở thành ma cà rồng đâu ~
A, lời nguyền của số phận
Làm cho tôi xấu xa
Làm cho người khác bị tổn thương
Chúng ta chỉ có thể nhìn nhau
Tận hưởng cầu mà không được khổ sở.
Tô Li nhìn chồng đang mất hồn, trong đầu tự hỏi anh ấy đang suy nghĩ chuyện quái đản gì rồi… Cô lo lắng hỏi bác sĩ Vương: “Sao lại thế này? A Khiên bị bệnh? Virus gì? Có nghiêm trọng không?”
Bác sĩ Vương mỉm cười an ủi cô: “Chỉ là virus cảm mạo thôi, nhưng tôi vẫn là tới quá muộn…”
Tô Li lập tức đứng lên, giọng nói cất cao tám độ “Ý của anh là gì?”. Phải biết rằng mặc dù tỷ lệ tử vong do cảm lạnh rất thấp nhưng vẫn có rất nhiều trường hợp tử vong mỗi năm do virus này gây nên.
Bác sĩ Vương giải thích: “Nếu to đến sớm hơn vài ngày, đã có thể kê một số loại thuốc cho anh ấy, nhưng bây giờ anh ấy đã gần như lành lặn…”
Tô Li: “…”
Bác sĩ Vương bật cười, “Đây là một chuyện cười liên quan đến bác sĩ mà trước đây tôi tìm thấy ở trên mạng, thế nào, không buồn cười sao?”
Tô Li: “…”
William XVIII vẫn đắm chìm trong biển thơ, từ khi nghe tin mình còn mang virus, anh đã chìm trong mộng tưởng “không chịu chấp nhận hiện thực”.
Tô Li sắc mặt sầm tối đi và tiễn bác sĩ Vương rời đi, trước khi rời đi còn rất ân cần nhắc nhở anh ta, “Bác sĩ Vương, sở dĩ anh không bị đánh hoàn toàn là do tôi tốt tính đấy nhé…!”
Bác sĩ Vương nhanh chóng qua ngoắt bỏ đi sau khi nghe điều này. Sau khi Tô Li trở về nhà, cô thấy chồng mình đã biến mất, cô tìm kiếm khắp nơi trong nhà, cuối cùng tìm thấy Thân vương điện hạ đang xúc đất ở vườn.
Cô bước tới, tò mò hỏi: “Anh đang làm gì vậy?”
William XVIII thẳng thắn nói: “Để ngăn chặn virus lây lan sang em, anh quyết định tiếp tục ngủ.”
Tô Li: “… vậy là muốn đào hố chôn sống mình sao?”
William XVIII rất nghiêm túc sửa đúng lời nói của người vợ mình: “Không phải chôn sống, mà là ngủ say!”
Tô Li: “…”
Cô cố gắng nhịn cười nhìn ông chồng ma cà rồng đáng yêu đang định chôn bản thân vì sợ liên lụy người nhà, bước đến vòng tay qua cổ anh, dùng sức hôn thật mạnh lên đôi môi mát lạnh của Thân vương điện hạ.
William XVIII không đắm chìm trong nụ hôn ngọt ngào mà kinh hãi đẩy Tô Li ra, sau đó nhanh chóng lấy điện thoại di động ra bấm số 120, “Mau cứu, cứu mạng! Người trong lòng ta, cô ấy có thể bị nhiễm một loại virus khủng khiếp rồi!”
“Thưa ngài, đừng lo lắng, hãy hít thở sâu. Vâng… bây giờ xin vui lòng mô tả ngắn gọn các triệu chứng của bệnh nhân và cho tôi biết vị trí cụ thể của ngài.”
William XVIII nhìn Tô Li gần như loạng choạng vì cú đẩy của anh rồi trả lời: “Mặt cô ấy đỏ bừng, có vẻ hơi tức giận. Có lẽ là do cô ấy liếm lưỡi ta? Dù sao thì nước bọt của ta mang theo virus trí mạng…”
Sau khi Tô Li ổn định thăng bằng, cô lao tới giật lấy điện thoại của Thân vương điện hạ, vội vàng xin lỗi nhân viên: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi không sao, anh ấy hiểu lầm, anh ấy tưởng hôn anh ấy thì tôi thật sự sẽ chết… ”
Đội ngũ nhân viên:”…”
Thật không ngờ, đầu năm nay tình lữ phát “cẩu lương” cũng nhắm tới trung tâm cấp cứu. Nhân viên: “Thưa cô, tôi phải nhắc nhở rằng việc báo sai một cuộc gọi khẩn cấp có thể bị phạt đến 2.000 nhân dân tệ.”
Tô Li rất xấu hổ, lặp đi lặp lại nhiều lần xin lỗi: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực sự rất xin lỗi, chúng tôi cam đoan sẽ không như vậy nữa!”
Sau khi cúp điện thoại, Tô Li mặt đen sầm lại đưa cho chồng cuốn “Sinh học tình yêu”, khiến anh thật sự nhận ra sai lầm của mình.
…
Để thực hiện hành vi lừa đảo thành công và tránh bị bắt quả tang, Tiểu Chương sử dụng WeChat trên máy tính không ràng buộc số điện thoại di động của mình.
Tô Li thấy WeChat của cô đã lâu không có phản hồi, khi cô định đổi chiến thuật câu cá, Tiểu Chương đã bất ngờ chấp nhận lời mời kết bạn của cô.
Tiểu Chương: [Tại sao bây giờ mới kết bạn với tôi? Đây là tài khoản WeChat công việc của tôi, hãy lưu lại.]
Tiểu Điệp (Tô Li): [Ồ, vâng, Lý tổng. Một đồng nghiệp từ bộ phận kỹ thuật nói rằng ngài đang tìm tôi, có chuyện gì sao?]
Tiểu Chương: [Cô thống kê một chút số tiền có sẵn trong tài khoản của công ty có bao nhiêu?]
Đôi môi Tô Li cong lên, mỉm cười gõ gõ.
Tiểu Điệp: [ Được, Lý tổng… có lẽ tồn hơn 10 triệu vốn lưu động trong tài khoản!]
Tiểu Chương: [Kiểm tra số dư chi tiết rồi chụp ảnh màn hình gửi cho tôi]
Tiểu Điệp: [Vâng, vui lòng đợi một chút]
[Các tài khoản gần đây của công ty chúng ta là của CCB]
Tô Li đã sử dụng tài khoản ngân hàng trực tuyến để đăng nhập vào thẻ CCB mà cô ấy không sử dụng, sửa đổi tài khoản của mình thông qua các yếu tố xem xét và thay đổi số dư 1,48 nhân dân tệ thành 148, 759 và 83 nhân dân tệ, sau đó gửi ảnh chụp màn hình cho Tiểu Chương.
Kẻ lừa gạt quá kích động khi đột ngột nhìn thấy số tiền nhiều như vậy, không còn cẩn trọng như trước.
Tiểu Chương: [Hôm nay có khoản tiền nào cần chi trả không? 】
Tiểu Điệp: [Hiện không có]
Tiểu Chương: [Chà, tôi hiểu rồi]
[Bây giờ có một khoản tiền là 88,700,00 phải trả]
[Tôi sẽ gửi thông tin khách hàng cho cô, cô thu xếp chuyển khoản ngay]
Tiểu Điệp: [Được rồi, Lý tổng]
Sau đó, tên lừa đảo gửi qua thông tin tài khoản, còn rất chu đáo hỏi xem số thẻ có đọc được không.
Tiểu Điệp: [Vâng, xin hỏi Lý tổng, ghi chú số tiền này là gì?]
Tiểu Chương: [Sử dụng chi trả ghi chú rõ gửi tới tới khoản]
[Chi trả ngay bây giờ và gửi cho tôi biên lai sau khi thanh toán]
Tiểu Điệp: [Vâng, vui lòng đợi một lát]
Mục đích của Tô Li là để tìm xem Tiểu Chương này là ai, xét thấy kẻ gian đã mất một thời gian để chấp nhận lời mời kết bạn của mình, cô đoán rằng địa chỉ IP đăng nhập của anh ta có thể là giả mạo, vì vậy cô tính toán dùng địa chỉ IP của anh ta để định vị. Theo ước tính, tỷ lệ thành công không cao, nhưng vẫn có thể thử trước.
Cô đã thêm JS thống kê quản trị trang web vào trang đã chuẩn bị trước đó (← vai trò là ghi lại địa chỉ IP của khách truy cập), sau đó chuẩn bị một thủ thuật để dụ anh ta mở ra. Bằng cách này, địa chỉ IP của anh ta có thể được ghi lại để định vị.
Tiểu Điệp: [Lý tổng, vui lòng đăng nhập vào hệ thống tài chính của công ty chúng tôi để đăng ký]
Sau đó Tô Li gửi địa chỉ, số tài khoản và mật khẩu cho Tiểu Chương.
Sau một vài phút.
Tiểu Chương: [Trang của tôi không mở được, cô có thể đăng nhập vào ngân hàng trực tuyến để thanh toán trực tiếp]
[Sau khi thanh toán xong, gửi biên lai cho tôi]
Tô Li tự chế nhạo trong lòng: Có thể mở ra mới lạ, bởi vì trang cô chuẩn bị có một đoạn văn bản [Nâng cấp hệ thống, vui lòng thử lại sau], cộng thêm một đoạn mã thống kê.
Tiểu Điệp: [Lý tổng, tối nay chuyển khoản có được không?]
[Có vẻ như có sự cố với hệ thống nên không thể thanh toán. Tôi không thể truy cập vào lúc này…]
Tiểu Chương: [Mất bao lâu]
Tiểu Điệp: [Tôi đã nhờ bộ phận IT truy tra chuyện gì đang xảy ra, vừa rồi tôi còn có thể thuận lợi đăng nhập vào hệ thống]
Tranh thủ trong khoảng thời gian này, Tô Li đã đăng nhập vào hậu trường thống kê CNZZ, và nhanh chóng bắt được địa chỉ IP của kẻ lừa đảo. Cô bắt đầu định vị địa chỉ IP, quả nhiên độ chính xác không cao, kẻ lùa đảo có kinh nghiệm phong phú đã sử dụng IP động.
Tô Li đã gửi chương trình Trojan điều khiển từ xa cho kẻ lừa đảo, dụ anh ta cài đặt nó.
Tiểu Điệp: [Lý tổng, một đồng nghiệp từ bộ phận CNTT nói, hãy cài đặt thứ này]
[Sau đó đăng nhập lại hệ thống]
[Sau khi đăng nhập, như thường lệ, thêm một mục mới vào ứng dụng chuyển tiền, lưu ý sử dụng tốt]
[Tôi cần ngìa ủy quyền để chuyển tiền]
Chương: [Được]
Hai phút sau, kẻ lừa đảo trả lời rằng không thể mở hồ sơ. Tô Li sợ rằng các tập tin mà cô gửi đi sẽ bị phần mềm diệt virus của bên kia chặn lại nên đã lừa anh ta tắt phần mềm diệt viruss đó.
Tiểu Điệp: [Bộ phận CNTT yêu cầu bạn tắt phần mềm chống vi-rút và thử, điều này có thể được báo cáo sai là viruss]
Tiểu Chương: [Nó không hoạt động khi được tắt đi]
[Khoản thanh toán này là khẩn cấp và phải được chi trả ngay lập tức]
Tiểu Điệp: [Vâng, vui lòng đợi một lát, để xem tôi có thể giúp gì cho ngài không]
Tiểu Chương: [Khoản thanh toán này không thể bị trì hoãn, nhanh lên]
Tô Li nhận ra rằng cô có thể kiểm soát hoàn toàn máy tính của người bên kia và tìm thấy nhiều tệp .txt trên máy tính để bàn của mình, trong đó ghi lại các liên hệ ở nhiều khu vực, kể cả nước ngoài.
Từ đó có thể suy đoán rằng Tiểu Chương này có thể nằm trong một nhóm lừa đảo, vì trình độ thấp, ban đầu lừa được số tiền nhỏ liền đã nghe lời dụ dỗ của cô cài đặt gói tập tin Trojan điều khiển từ xa khi thấy số tiền lớn kia.
Nếu đúng như vậy thì vấn đề rất nghiêm trọng, không còn là chuyện nhỏ nữa và phải gọi cảnh sát. Trong khi tiếp tục thu thập các loại chứng cứ, Tô Li đã gọi điện cho Hạ Hầu Nghị.
Trên thực tế, ngày hôm qua Hạ Hầu Nghị đã nhận ra Tiểu Chương này có gì đó không ổn, có thể có tổ chức đứng đằng sau nên đã sắp xếp để các đồng nghiệp trong khoa Kinh tế phản hồi chuyện này.
Bây giờ anh ta rất vui khi nhận được thông tin báo cáo của Tô Li, ngay lập tức lật lại thông tin. Cảnh sát đã xâm nhập thành công mạng LAN của kẻ lừa đảo thông qua router phục hồi, sau đó vào bộ định tuyến, nhưng không tìm thấy số băng thông rộng liên kết với thẻ ID và địa chỉ cụ thể.
Sau khi phân tích, nhận thấy luồng chuyển tiền của kẻ lừa đảo là ra nước ngoài và cổng wan của hắn là IP mạng cục bộ, chỉ cần sử dụng hết máy tính mà ngắt kết nối mạng thì thông tin sẽ biến mất, không còn gì cả. Rất khó thu thập thông tin cá nhân của anh ta. Hầu như không thể bắt được đối tượng ngay lập tức.
Tô Li buồn bã nhắm mắt lại, gục xuống ghế không muốn nhúc nhích. William XVIII mím môi nhìn người trong lòng đang cau có, đột nhiên nói: “Anh có cách!”
—————————————–