Edit: Hải Yến
Beta: Quỳnh Như
♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠
Tô Li lập tức mở to hai mắt nhìn chằm chằm chồng mình, kinh ngạc nói: “Anh có thể có biện pháp gì sao? Chẳng lẽ trở thành hoàng tử huyết tộc hay cao thủ tin tặc?”
William XVIII bước tới một cách độc đoán và trực tiếp dùng miệng chặn môi vợ mình lại. Kể từ khi biết rằng mình không mang theo bất kỳ loại virus nào, sương khói trong trái tim của Thân vương điện hạ đã bị quét sạch và khi lúc nào có cơ hội là anh liền tranh thủ “động tay động chân yêu” đối với cô.
Sau hai nụ hôn, anh trả lời: “Em hãy đọc lịch sử trò chuyện WeChat giữa Tề Diệu và kẻ lừa đảo đó một lần cho anh nghe đi.”
Tô Li ngay lập tức yêu cầu Tề Diệu gửi ảnh chụp màn hình cho mình, sau đó đọc từng câu một cho chồng mình nghe, đọc xong cô tò mò hỏi anh: “Từ đây anh có thể suy ra manh mối gì nhỉ?”
Đột nhiên, William XVIII mỉm cười một cách lạnh lùng và đầy khí chất. Anh trả lời: “Theo như Tề Diệu nói, thông qua lịch sử trò chuyện Wechat này Tiểu Chương tìm được con cừu nhỏ như cô ấy, vì vậy anh ta có khả năng sống ở thành phố này, cách không xa các hoạt động của Tề Diệu.”
“Thông qua lịch sử trò chuyện của họ, anh biết được Tiểu Chương và Tề Diệu chia sẻ rất nhiều thông tin và từ đó có thể suy ra rằng, có sự trùng lặp trong phạm vi cuộc sống của họ.”
“Em giữ Tiểu Chương thêm vài phút nữa, anh bây giờ sẽ tới tiểu khu nơi Tề Diệu sinh sống. Đến nơi rồi, em đợi điện thoại của anh.”
Tô Li không biết phải làm sao, đành gật đầu đồng ý kế hoạch của Thân Vương. Tuy rằng chỗ ở của Tô Li cách nơi ở của Tề Diệu không xa, nhưng cũng không hẳn là gần, nhưng chưa tới năm phút đồng hồ, William XVIII đã gọi điện thoại tới, nói anh đã đến nơi rồi.
“Bây giờ bắt đầu, em bảo Tiểu Chương làm mốt số hành động đặc biệt, anh sẽ định vị vị trí của hắn.”
Tô Li siết chặt tay cầm điện thoại, hỏi: “Anh muốn định vị như thế nào?”
William XVIII nói với sự tự tin: “Sử dụng sóng siêu âm có thể xác định chuyển động của các vật thể. Các gen của anh đã được củng cố và phạm vi định vị được mở rộng nhiều lần. Nó đủ để lôi kẻ lừa đảo ra.”
Còn có thể như thế này nữa à!
Tô Li ngay lập tức chụp một vài ảnh chụp màn hình Wechat không thành công gửi cho Tiểu Chương.
Tiểu Diệp: [Lý tổng, tín hiệu của anh có thể không ổn định]
[Anh có thể đứng dậy kiểm tra xem bộ định tuyến của anh có hoạt động bình thường không
được không?]
Kẻ lừa đảo không nghi ngờ, ngay lập tức đứng dậy và tìm kiếm bộ định tuyến.
Tiểu Chương: [Bộ định tuyến hoạt động bình thường, rốt cuộc là đã thanh toán thành công chưa?
Tiểu Diệp: [Vẫn không được, Lý tổng, anh có thể khởi động lại bộ định tuyến và thử lại được không?]
Tiểu Chương làm theo chỉ hướng dẫn của Tô Li, nhưng tiếc là nó vẫn không được. Sự kiên nhẫn của kẻ lừa đảo dường như cạn kiệt, hắn mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng đành phải chịu thua một con cừu to béo như Tô Li.
Tiểu Diệp: [Hệ thống đã được gửi, vui lòng đợi]
[Việc xử lý đơn hàng mất một chút thời gian]
Kẻ lừa đảo nhảy dựng lên phấn khích reo hò, tưởng tượng ra đơn hàng này có thể kiếm được trăm vạn, càng nghĩ càng thấy tốt, kích động đi vào nhà vệ sinh hai lần.
William XVIII đứng ở cổng nhà giáo sư Tề, không nói lời nào, chỉ nhắm mắt tập trung tìm kiếm vị trí cụ thể của kẻ lừa gạt.Trong số những người đang sử dụng máy tính xung quanh, có bao nhiêu người trong số họ đột nhiên đứng dậy đi đặt lại bộ định tuyến và bao nhiêu người quay lại máy tính và gõ các ký tự bàn phím được chỉ định và gõ [Bộ định tuyến đang hoạt động bình thường. Bạn đã thanh toán thành công chưa?] Loại câu trả lời rất cụ thể.
Có thể đáp ứng tất cả các điều kiện… William XVIII đột nhiên nhếch miệng, cười xấu xa.
Con chuột nấp sau dây mạng… Ta đã tìm thấy ngươi rồi.
Khóa địa chỉ của nghi phạm, sau khi báo cho cảnh sát về sự việc Tô Li và Lục Khiên không còn lo lắng về những việc còn lại nữa. Khi cảnh sát và các điều tra viên của Cục Kinh tế theo đường dây của Tiểu Chương đã hạ gục toàn bộ nhóm lừa đảo, Hạ Hậu Nghị đã thay mặt chi nhánh gửi lời cảm ơn chân thành đến Tô Li.
Khi William Thập Bát trở về nhà, anh thấy người yêu của mình đang vui vẻ dạy Lucky làm các bài toán. Về việc tại sao cô giáo Tô muốn dạy thú cưng học toán, Tô Li nhất định không thừa nhận là vì vui vẻ, mà là bởi vì toán học rèn luyện khả năng tư duy logic, có thể giữ cho bọn nhỏ thông minh.
Tô Li hỏi một câu: “Nếu mười năm trước, cái bánh chuối được bán với giá 4 tệ một cái. Lucky, em gửi vào ngân hàng 10.000 tệ, tương đương với em tiết kiệm được bao nhiêu cái bánh chuối?”
Lucky nghiêng đầu lẩm bẩm đếm và đáp lại một cách dứt khoát: “Lucky thích bánh chuối, Lucky có 2500 cái bánh chuối!”
“Đáp án chính xác!” Tô Li cười thưởng cho Tiểu Bàn Thu* một hạt dưa, sau đó hỏi:
“Vậy bây giờ, mười năm sau, cái bánh chuối đã tăng lên 10 tệ một cái. Tương đương với 10.000 nhân dân tệ trong ngân hàng, Lucky có bao nhiêu cái bánh chuối?”
Tiểu Bàn Thu vỗ cánh, lắc lắc hông, vui vẻ đáp: “1350 chiếc!”
Tô Li sửng sốt, hỏi: “Tại sao không phải 1.000 chiếc?”
Tiểu Bàn Thu coi đó là chuyện đương nhiên nói: “Bởi vì lãi suất bánh chuối tiêu trong ngân hàng ~ sẽ tăng lên! Sau này khi Lucky lớn lên, em cũng sẽ cất bánh chuối vào ngân hàng!”
Tô Li: “…”
Được rồi, con như em lợi hại. Nhưng sau một vài giây, Tiểu Bàn Thu vặn vẹo cái đầu lông nhỏ của mình một hồi, cảm thấy rất không hài lòng, liền chớp mắt hỏi cô giáo Tô một cách tức giận: “Mười năm trước Lucky đã tiết kiệm được 2500 cái bánh chuối trong ngân hàng. Tại sao sau mười năm chỉ còn lại 1350 cái?”
“Cô giáo Tô, cô nói cho em biết, 1150 cái bánh chuối của em ở trong ngân hàng rốt cuộc đã bị ai ăn mất rồi?”
“Không phải em nói ngân hàng rất lợi hại và an toàn sao? Vậy tại sao bánh chuối của Lucky lại bị ăn trộm?”
Tô Li: “…”
Tiểu đáng yêu, câu hỏi của em phức tạp quá, chị sợ chị không nói rõ ràng được. Vào ban đêm, Lucky, người vẫn không chấp nhận được câu trả lời, quay trở lại tổ chim với sự bất bình vì 1150 chiếc bánh chuối đã bị đánh cắp.
Lục Khiên tự nhiên nằm ở trên giường lớn trong phòng ngủ chính, tạo ra đủ loại hình dạng quái dị, Thân vương buông thả cho mình cười một cách điên cuồng.
Tô Li nghiêng người hôn anh, đùa cợt nói: “Sao rồi, bây giờ anh không sợ truyền virus khủng khiếp cho em sao?”
William XVIII là một ma cà rồng rất tin tưởng vào các báo cáo xét nghiệm khoa học, vì vậy anh đã dứt khoát trả lời: “Anh đã kiểm tra lại xét nghiệm máu ngày hôm nay, báo cáo nói rằng máu của anh rất sạch. Anh nghĩ điều này có thể là do anh đã khăng khăng ăn chay…”
Tô Li: “…”
Cô trợn mắt trắng nhìn chồng mình, xoay người bước đến bàn trang điểm ngồi xuống, lấy kem dưỡng ẩm ra vỗ nhẹ lên mặt. Lục Khiên mỉm cười và nói với cô: “Tối nay anh đã chuẩn bị tặng cho em một món quà lớn.”
Tô Li quay đầu nhìn anh, không biết vì sao, cô luôn cảm thấy chồng mình cười đặc biệt có một ác ý đáng sợ, cô hỏi: “Quà lớn gì?”
Lục Khiên đáp: “Anh dành dụm tiền nhiều năm như vậy, hôm nay toàn bộ đều đưa cho em.”
Tô Li mở to mắt, đặt lại kem dưỡng ẩm xuống bàn, lạnh lùng hỏi chồng: “Anh đang giấu tiền quỹ đen sau lưng em!? Em lại không hạn chế chi tiêu của anh. Anh bí mật tiết kiệm tiền riêng để làm gì?”
Chẳng lẽ bình thường vẫn luôn như vậy tiêu hao vào đào hoa sắc? Được rồi, Lục Tiểu Khiên, không ngờ rằng anh cái đồ gia hoả này dám ăn gan hùm hổ báo!
Tô Li nhìn chằm chằm chồng một cách thô bạo, cố gắng chống lại ý muốn bạo lực gia đình, chờ đợi anh cho mình một lời giải thích thỏa đáng. Lục Khiên sửng sốt trước khí thế đột ngột của vợ, chân bất giác đi tới chỗ Tô Li, cúi đầu, chạm nhẹ môi của cô, đáp: “Đàn ông mà, làm sao mà không có việc được?”
Lời chưa kịp nói xong, đột nhiên khom người, ôm Tô Li bước tới giường lớn. Tô Li bị ném lên trên giường, lăn qua lộn lại đứng dậy, đen mặt hỏi chồng: “Anh rốt cuộc muốn tiết kiệm tiền để làm chuyện gì của đàn ông?”
Thân hình cô nhỏ nhắn, vừa nhấc nửa người lên, đã bị Lục Khiên đẩy lại.
Lục Khiên: “Còn có chuyện gì khác của đàn ông sao? Không phải là loại chuyện này à?”
Thân vương điện hạ liếm nhẹ vành tai trắng nõn của vợ, bàn tay to bắt đầu bóp bóp không ngừng vào những chỗ nhạy cảm của cơ thể Tô Li, tận lực khuấy động ngọn lửa của Tô Li.
Anh có một cái đầu tồi tệ! Anh có một cái đầu tồi tệ! Anh có một cái đầu tồi tệ!
Tô Li hít sâu và thầm niệm ba lần, nhẫn nhịn và nhẫn nhịn, vừa vặn kiềm chế được ý muốn vặn lỗ tai của tên cặn bã này.
“Anh thật sự tiết kiệm tiền, đi ra ngoài làm chuyện của người đàn ông như vậy, anh tránh ra ngay cho em!”
Lục Khiên vui vẻ vội kéo cổ áo của người mình yêu, nghiêng người để lại một quả dâu tây lên xương quai xanh.
“Hừ! Anh sẽ nói thật cho em biết, anh là vì em mới để dành mấy ngàn năm tiết kiệm có được không hả?”
“Sợ em sẽ bị lây nhiễm virus, anh cưỡng lại ý muốn hôn em mỗi đêm, như này là sự thể hiện anh yêu em đến tận trái tim. Đó là anh sợ mấy năm sau, em rời bỏ anh trước, sợ cuộc đời dài dằng dặc trong tương lai cô đơn lẻ bóng, anh vẫn không thể không muốn cùng em ở bên nhau!”
Tô Li bối rối trước lời tỏ tình quyết liệt đột ngột của chồng.
Chẳng lẽ cuộc hôn nhân của họ đang phải đối mặt với tình trạng ba năm ngứa ngáy sao? Tại sao phải nhất ngôn bất hợp thổ lộ tình cảm?
Thật lâu sau, Tô Li mới định thần lại, xác nhận lại rồi hỏi: “Chờ đã, anh định làm gì với khoản tiết kiệm bí mật của mình?”
“Đương nhiên là toàn bộ đều đưa cho em hết nha!” Lục Khiên cười nhìn người yêu của mình, trong mắt đầy dịu dàng và thỏa mãn.
Tuy nhiên, Tô Li cảm thấy nụ cười của anh trở nên đặc biệt không thể giải thích được, “Toàn bộ đều cho em?”
Vậy anh còn tiết kiệm tiền cá nhân là có ý gì? Tạo sự kinh ngạc sao?
“Đúng, bây giờ toàn bộ đều cho em ~~~”
Lục Khiên không chút do dự hôn lên đôi môi ẩm ướt của Tô Li, dường như tràn ngập mùi rượu bạc hà trong veo, nồng nặc mùi thơm say lòng người, không khỏi nếm đi nếm lại. Mái tóc mềm mại, làn da trắng nõn và thanh tú, bên trong cơ thể dần dần nóng lên…
Âm thanh thì thầm ngọt ngào, hơi thở trở nên gấp gáp… Không thể kìm nén được biểu cảm điên cuồng và tận tụy, quá phấn khích, quá hấp dẫn…
Trên thế giới này
Không có nữ nhân nào
Ngoài em ra khiến anh trân trọng
Hai vợ chồng ngứa ngáy ba năm lăn lộn gần hết đêm. Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Li ngơ ngác tỉnh dậy, khó khăn xoa xoa eo, rốt cuộc cũng hiểu được cái gọi là “của để dành ngàn năm” được chồng nhắc tới là gì.
Tiền để dành đặc biệt cái gì!!!
Lục Khiên cảm thấy cơ thể ấm áp bên cạnh khẽ di chuyển, theo thói quen anh ôm vợ vào lòng.
Vương quyền anh hải dương hung dữ cho anh một cú, anh đưa tay lên xoa xoa thái dương, anh đã tỉnh rồi.
—————————————–