Bởi vì dược tề sư đại nhân vẫn không trả lời hoặc có lẽ là không ở nhà nên đoàn người không dừng lại ở gần vườn hoa quá lâu mà trở về thôn trang.
Tối hôm đó, khi thôn dân ra ngoài đều đã trở về, trưởng thôn triệu tập tất cả thôn dân, giải thích chuyện kiểm tra thiên phú ma pháp.
Người trong thôn vô cùng kích động, phàm là những người hai mươi lăm tuổi trở xuống đều sáng mắt lên, những người hai mươi lăm tuổi trở lên, nhất là hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi đều hận không thể quay ngược thời gian. Có người còn cầu xin trưởng thôn xem có thể mở rộng giới hạn độ tuổi hơn một chút hay không.
Trưởng thôn nhìn về phía con trai trưởng của lãnh chúa và ma pháp sư. Ai mà không muốn trở thành ma pháp sư chứ? Kể cả ông ta cũng muốn kiểm tra một chút.
Ma pháp sư đưa mắt nhìn hư không, không nói một lời nào.
Trước khi đến nơi này, gần như con trai trưởng của lãnh chúa đã dẫn ma pháp sư đi khắp lãnh địa nhà mình, đối với chuyện này coi như anh ta cũng hiểu. Anh ta giải thích với những thôn dân: “Những người có thiên phú ma pháp sư là có ma nguyên trời sinh. Ma nguyên trên người nhân loại trước hai mươi lăm tuổi phần lớn đều trong trạng thái hoạt động mạnh mẽ, lợi dụng các minh tưởng thuật của ma pháp sư để dẫn ma lực của ma nguyên ra. Lại mượn ma lực khai thông ở bên ngoài, từ đó khiến cho ma nguyên không ngừng sinh sôi, từ đây sẽ thật sự trở thành ma lực đầu nguồn của ma pháp sư.”
Tất nhiên là liên quan đến việc khai thông ma lực sẽ không đơn giản như vậy, nhưng con trai trưởng của lãnh chúa muốn thôn dân hiểu nên tự nhiên sẽ không giảng giải cặn kẽ.
“Nhưng một khi đã vượt quá hai mươi lăm tuổi, ma nguyên đang hoạt động mạnh mẽ sẽ dần trở lại trạng thái lười biếng, muốn tác động đến ma lực trong ma nguyên sẽ trở nên vô cùng khó khăn, chẳng những thiên phú không dễ dàng kiểm tra ra, cho dù miễn cưỡng kiểm tra được, nếu không có minh tưởng thuật thích hợp, không có một thầy giáo ưu tú thì đừng nghĩ đến chuyện dẫn ma lực trong ma nguyên ra ngoài. Nếu ngay cả ma lực trong ma nguyên của mình không dẫn ra được thì muốn khai thông ma lực với bên ngoài, khiến ma lực không ngừng sinh sôi là chuyện không thể nào.”
Đôi mắt con trai trưởng của lãnh chúa đảo qua những thôn dân, mỉm cười nói với vẻ quý tộc: “Không có giá trị để đào tạo thì ma pháp sư nào sẽ lãng phí thời gian và sức lực trên người các người chứ? Còn các người nữa, nếu cho các người một cơ hội bồi dưỡng con trai của mình trở thành kỵ sĩ, các người sẽ lựa chọn con trai trưởng đã hơn hai mươi lăm tuổi hay là con trai nhỏ chỉ mới mười tuổi?”
Các thôn dân bị thuyết phục, không hề cầu xin việc mở rộng giới hạn độ tuổi nữa, mặc dù những người hai mươi sáu tuổi vẫn muốn xem như cũ.
Con trai trưởng của lãnh chúa thở dài, đi đến bên cạnh ma pháp sư, thấp giọng nói chuyện với hắn, vừa giống thương lượng lại vừa giống thỉnh cầu.
Sau đó, chuyện khiến các thôn dân kinh ngạc và vui mừng đã xảy ra, cuối cùng ma pháp sư đại nhân cũng đồng ý để cho những người dưới ba mươi tuổi kiểm tra. Nhất thời, thiện cảm và sự cảm kích của các thôn dân đối với con trai trưởng của lãnh chúa đều tăng lên.
Con trai trưởng của lãnh chúa khẽ mỉm cười với kỵ sĩ bên cạnh mình. Đây đều là kịch bản! Nếu ngay từ đầu bọn họ nói rằng để cho những người có độ tuổi ba mươi trở xuống kiểm tra thì nhất định những người ba mươi tuổi trở lên sẽ làm ầm ĩ.
Nhưng bây giờ bọn họ chỉ cần kiểm tra những người ở độ tuổi ba mươi trở xuống như cũ, lại còn có được sự cảm kích của những thôn dân. Chỉ cần một trong những thôn dân này có khả năng trở thành ma pháp sư thì bọn họ sẽ kiếm lời.
Tại sao anh ta phải tiếp nhận một việc tốn công như vậy, còn phải vất vả hầu hạ ma pháp sư này, còn phải giải thích cho đám ngu dân mê muội đê tiện đó, cho bọn họ sắc mặt tốt chứ? Còn không phải là vì muốn lãnh địa nhà mình có một đến hai ma pháp sư, sau đó thiết lập quan hệ tốt với bọn họ sao?
Ma pháp sư đại nhân cũng đồng ý cùng với con trai trưởng của lãnh chúa diễn vở kịch này, tất nhiên là để hắn có được sự hài lòng của mọi người. Còn về sự cảm kích của ma pháp sư trong tương lai, sau này hắn còn rất nhiều cơ hội, không nhất thiết phải là bây giờ.
Cuối cùng tìm kiếm trong thôn chỉ kiểm tra được một người có thiên phú.
Người trong thôn cảm thấy số lượng này ít ỏi đến mức không thể tưởng tượng được, nhưng đối với ma pháp sư và con trai trưởng của lãnh chúa thì lại cảm thấy vô cùng hài lòng.
Trước đó bọn họ đã đi đến nhiều nơi như vậy, rất nhiều thị trấn nhỏ còn lớn hơn rất nhiều so với thôn trang này nhưng cũng không kiểm tra ra được ai có thiên phú. Một thôn trang nhỏ chỉ có năm đến sáu trăm người lại có được một người, lại là một ma nguyên có cấp bậc khá cao, đây là một kinh hỷ tuyệt đối.
Ngày tiếp theo, cũng chính là hôm nay, ma pháp sư và con trai trưởng của lãnh chúa lại đến gặp dược tề sư một lần nữa, nhưng vẫn không có ích gì.
Hai người đều tỏ vẻ vô cùng đáng tiếc, định đợi thêm hai ngày, nếu dược tề sư vẫn chưa quay lại thì sẽ đưa người may mắn là Henry rời đi.
Con trai trưởng của lãnh chúa cảm thán một tiếng: “Không biết vị dược tề sư đại nhân kia thật sự không có ở nhà, hay là không muốn gặp chúng ta. Nếu có ai gặp được dược tề sư trong mấy ngày này để hỏi tình huống thì tốt quá.”
Trưởng thôn nghe vậy thì vỗ đầu một cái, kêu “Ôi trời!” một tiếng: “Nhìn kìa, không ngờ tôi lại quên thằng nhóc đó.”
Con trai trưởng của lãnh chúa nhìn về phía trưởng thôn: “Sao vậy? Trong thôn có người hầu hạ vị dược tề sư kia à? Hay là vị dược tề sư đại nhân kia nhận học trò ở chỗ này?”
Nghe thấy câu hỏi này, ngay cả ma pháp sư đại nhân cũng nhìn sang bằng ánh mắt hứng thú.
Trưởng thôn liên tục xua tay, “Không phải học trò, sao thằng nhóc kia có thể là học trò của dược tề sư đại nhân tôn quý được? Chỉ là hôm trước, vào lúc tôi đến tìm dược tề sư đại nhân, có người trong thôn nói rằng nhìn thấy thằng nhóc kia ở phía tây thôn. Khi tiểu nhân báo cáo với dược tề sư rằng hai vị đại nhân muốn đến gặp hắn, bèn lắm lời hỏi một câu, nghe được ý tứ của dược tề sư đại nhân là hình như muốn để cho thằng nhóc kia làm một chuyện cho hắn, hơn nữa là với…”
“Không cần ấp a ấp úng, nói rõ ràng.” Con trai trưởng của lãnh chúa ra lệnh.
Trưởng thôn vội vàng trả lời: “Là, tiểu nhân nghe được ý của dược tề sư đại nhân là muốn dùng cậu nhóc kia làm thí nghiệm.”
Đột nhiên ma pháp sư nói chen vào: “Nguyên lời vị dược tề sư kia nói là gì?”
Trưởng thôn chỉ nhớ được đại khái.
Ma pháp sư nghe xong, trầm mặc không nói gì.
Con trai trưởng của lãnh chúa hỏi: “Sau đó còn có người nhìn thấy cậu nhóc kia không?”
Trưởng thôn lập tức nói: “Để tiểu nhân tìm người đi hỏi một chút.”
Đợi đến khi trưởng thôn đi hỏi một vòng trở về, ma pháp sư đại nhân nghe nói rằng cậu nhóc kia trở về yên ổn, hơn nữa rõ ràng là ở chỗ của dược tề sư một đêm thì lập tức muốn trưởng thôn đưa Gia Tam đến.
Trưởng thôn đi tìm anh em họ của mình là Alva làm chuyện này. Sợ Gia Tam không đến, ông ta nói dối là muốn để cho cậu kiểm tra thiên phú ma pháp sư.
Con trai trưởng của lãnh chúa và ma pháp sư ngồi bên trong nghe thấy, nhưng bọn họ cũng không vạch trần trưởng thôn. Con trai trưởng của lãnh chúa rảnh rỗi không có việc gì làm còn dò hỏi trưởng thôn về lai lịch của nhà họ Gia.
Trưởng thôn nói cho con trai trưởng của lãnh chúa biết nhà họ Gia là người chạy nạn từ xứ khác, không có gì chứng minh thân phận, toàn thân ông chủ bị liệt, bà chủ thì dựa vào việc bán thân để nuôi sống cả nhà, ngoại trừ hai người này thì còn một bà già và một đứa bé.
Con trai trưởng của lãnh chúa vừa nghe thấy nghề nghiệp đê tiện của nhà này thì ngay lập tức không muốn dò hỏi nữa. Bởi vì có đủ loại nguyên nhân mà nhiều người rời xa quê hương, nhưng nếu là người có thân phận thì cho dù đói chết cũng sẽ không làm nghề nghiệp đê tiện để nuôi sống chính mình, đây chính là sự kiên trì của quý tộc.
“Nếu dược tề sư đại nhân kia giúp một chút thì tôi không ngại đợi cho thằng nhóc kia một cơ hội xem cậu ta có thiên phú ma pháp sư hay không.” Con trai trưởng của lãnh chúa không vui vẻ khi trưởng thôn lấy tên của anh ta nói dối, cố ý nói như vậy.
Sao trưởng thôn lại không biết đây chính là rắc rối do mình gây ra, ông ta do dự nói: “Có thể nhà bọn họ chỉ là một hộ từ bên ngoài chạy nạn…”
“Nếu thằng nhóc đó có thiên phú ma pháp sư thì để cho cả nhà bọn họ trở thành lãnh dân chính thức trên lãnh địa của cha tôi.” Con trai trưởng của lãnh chúa phất tay bảo trưởng thôn đi ra ngoài, tỏ vẻ chuyện này cứ quyết định như vậy.
Trưởng thôn bất đắc dĩ, đành phải rời khỏi.
Ma pháp sư nghĩ thầm, nếu thằng nhóc kia thật sự có thiên phú ma pháp sư, hẳn là vị dược tề sư kia đã sớm phát hiện, nhưng suy nghĩ lại một chút, vị dược tề sư kia lại không phát hiện ra Henry. Một vị dược tề sư luyện kim có thể bố trí được ma pháp trận mà ngay cả hắn không thể nhìn ra là gì, nếu nói hắn không thể kiểm tra được thiên phú ma pháp thì đó chính là nói đùa. Có lẽ căn bản là đối phương vô tình nhận học trò thôi?
Không lâu sau, Alva đưa ba người nhà họ Gia vào trong thôn.
Dọc đường đi có không ít thôn dân mắng chửi người nhà họ Gia, lời ra tiếng vào. Còn có vài tên nhóc ỷ vào việc có đại nhân ở đây, đi theo sau mông mẹ Gia hát một khúc nhạc thiếu nhi chế để sỉ nhục bà.
Gia Tam nắm lấy một nắm bùn từ trong mặt đất ném qua.
Mấy tên nhóc bị cậu ném hét chói tai, còn có người lớn tiếng gọi bố mẹ anh em chú bác.
Gia Tam giả vờ muốn lao đến.
Nhưng tay lại bị bà Gia nắm chặt, “Tam Nhi, nhẫn nhịn, bọn họ có nhiều người, chúng ta đánh không lại bọn họ.”
Quan điểm vô cùng giản dị, nhưng điều này chưa thuyết phục được Gia Tam. Trong mắt của Gia Tam, đánh không lại là một chuyện khác, thái độ phản kích mới là quan trọng nhất.
Bà Gia thấy ánh mắt hung ác như chó sói của cháu trai nhà mình, muốn khóc: Cháu trai ngoan của bà, hôm nay những người tráng niên trong thôn đều ở đây, cháu muốn động tay động chân không phải là tìm chết sao?
Mẹ Gia cũng quay đầu lại dùng ánh mắt vỗ về con trai.
Alva vội vã hoàn thành nhiệm vụ mà trưởng thôn giao cho hắn ta, ngại những tên nhóc đi theo sau mông đó làm phiền nên đã quát lớn một tiếng, khiến mấy tên nhóc đó chạy tán loạn.
Có người trẻ trung khỏe mạnh trong thôn hỏi Alva đưa người nhà họ Gia đến để làm gì.
Alva mượn cớ là mệnh lệnh của quý nhân.
Thôn dân vừa nghe thấy là mệnh lệnh của quý nhân thì đồng loại gọi con nhà mình trở về, không để cho bọn nhóc cản trở Alva.
Trong thôn có lòng, yêu cầu tất cả mọi người trong thôn đều đến quảng trường nhỏ, nghe nói là để tiện cho nhân viên thu thuế thu thuế.
Hiện giờ nhân viên thu thuế không đến, nhưng giữ quảng trường trong thôn lại có thêm hai cái lều trại lớn lộng lẫy và hai cái lều trại giản dị hành quân.
Thật ta trưởng thôn muốn mời các quý nhân đến ở nhà ông ta, nhưng căn bản là quý nhân coi thường điều kiện nhà ông ta.
Trưởng thôn đang đứng quanh quẩn bên ngoài lều trại, nhìn thấy Alva dẫn người đến thì lập tức tiến lên đón.
“Trưởng thôn.” Mẹ Gia hành lễ.
Trưởng thôn không thèm để ý đến mẹ Gia, vẫy tay với Gia Tam: “Ngươi lại đây, ta có lời muốn hỏi ngươi.”
Bà Gia nắm chặt tay cháu trai, vẻ mặt căng thẳng.
Gia Tam nói nhỏ với bà: “Bà nội, không sao đâu.”
Bà Gia miễn cưỡng buông tay ra, bước đến cùng cậu.
“Trưởng thôn đại nhân.” Bà Gia tỏ vẻ thấp kém, hành lễ với vẻ cẩn thận.
Gia Tam thấy trưởng thôn không đáp lễ, cũng không để ý đến bà Gia thì lửa giận trong lòng dâng lên, đứng yên không nhúc nhích.
Lúc này trưởng thôn cũng không để ý đến sự thất lễ của Gia Tam, chỉ nhíu mày, “Trên người ngươi có mùi gì vậy? Tại sao khi đến đây lại không chỉnh đốn sạch sẽ? Lại đây, ta hỏi ngươi, trước đó dược tề sư đại nhân gọi ngươi đến để làm gì?”
“Rất hôi sao?” Gia Tam cố ý giơ cánh tay lên ngửi, sau đó mới lớn tiếng trả lời: “Dược tề sư đại nhân không cho nói.”
“Ngươi!”
“Để thằng bé tiến vào.”
Tiếng quát mắng của trưởng thôn và lời dặn dò của kỵ sĩ đồng thời vang lên.