
Phần 3

Vì vậy, tôi nghĩ mình cần chuẩn bị sẵn một kế hoạch.
Đầu tiên, tôi nói với Ren rằng tôi sẽ khám phá ngôi làng một mình, nhưng tất nhiên, tôi sẽ không làm điều đó. Thay vào đó, tôi sẽ đi bộ tới nơi mà chuyến xe buýt cuối cùng đã thả tôi xuống và hy vọng rằng tại đó có thể sẽ có lịch trình của các chuyến đi hay cái gì tương tự vậy. Tôi cũng đã cố gắng tìm lịch trình các chuyến xe buýt trên điện thoại của mình, nhưng không thể thấy bất kỳ thông tin nào về chuyến xe hôm đó. Bây giờ tôi đang rất hoảng loạn, và sẽ cảm thấy thoải mái hơn khi có thể tìm được cách để có thể ra khỏi đây nếu cần. Gia đình Nomura đã đối xử với tôi rất tốt; well, ít nhất thì tôi cảm thấy điều đó từ Saeko và Ren, nhưng tôi vẫn cảm thấy rằng mình cần phải chuẩn bị một lối thoát để đề phòng. Tôi sẽ không nói cho Ren biết tôi sẽ đi đâu vì không muốn xúc phạm cô ấy; hơn nữa, một phần trong tôi cũng cảm thấy không tin cô ấy. Tôi không muốn cô ấy nghi ngờ.
Thứ hai, về phần máy ảnh. Tôi đã tải xuống một ứng dụng trên điện thoại của mình có chức năng ghi hình ảnh lại qua đêm. Tôi nghĩ rằng ứng dụng này được quảng cáo về phía các bậc cha mẹ, những người muốn giám sát con cái họ, trông chừng phòng của chúng hay điều gì đó tương tự. Nhưng bây giờ không phải lúc để suy nghĩ về chuyện đó. Tôi sẽ làm đúng theo kế hoạch: thiết lập nó rồi đặt ở vị trí khó có thể phát hiện, và xem những gì xảy ra ở đây vào ban đêm. Nếu tôi thấy bất cứ điều gì mà tôi không thích, tôi sẽ ra khỏi đây.
–
Giờ thì tôi chỉ còn cách cái trạm xe buýt kia có vài bước chân.
Trước đó, tôi đã ăn sáng với Ren và Saeko, trước khi nói với họ rằng tôi muốn tự mình khám phá ngôi làng. Ren khăng khăng muốn đi cùng tôi cho bằng được, nhưng tôi đã nói với cô ấy rằng tôi sẽ ổn và tôi muốn một ngày cho riêng mình. Chuyến đi bộ qua làng vẫn tương tự như ngày hôm qua; không ai mỉm cười với tôi, hoặc thậm chí nhận ra sự tồn tại của tôi. Sự khác biệt duy nhất là chẳng có ai cố gắng “bán” cho tôi bất cứ thứ gì ngày hôm nay.
Tôi đến dưới chân đồi. Đã được khoảng 45 phút kể từ khi tôi rời khỏi nhà Nomura. Tôi đã đi khá nhanh. Tôi cũng đã thấy tấm biển cũ rỉ sét mà xe buýt dừng lại khi nó thả tôi xuống vào ngày đầu tiên tới đây và đang từng bước tiến về phía nó. Nheo mắt để đọc cái tấm biển rỉ sét, tôi cũng chỉ thấy hai mốc thời gian. Cả hai mốc thời gian đó đều ở cùng một ngày, cái ngày tôi bước xuống chiếc xe buýt đó, và nó chỉ cách nhau vỏn vẹn một giờ đồng hồ! Chết tiệt! Chuyến xe tiếp theo để rời khỏi đây, chuyến xe mà tôi nhất định phải đi bằng mọi giá, đã không còn tồn tại! Đã nhiều ngày trôi qua và nơi đây không hề có lấy một chuyến xe nào. Lo lắng tột cùng, tôi cầu nguyện rằng mọi chuyện sẽ không tồi tệ đến mức phải cần đến biện pháp cuối cùng này, và miễn cưỡng quay trở lại ngôi làng vì không còn sự lựa chọn nào khác.
–
Sau bữa tối thịnh soạn tại gia đình nhà Nomura, tôi về phòng với cái bụng no căng, ngồi trên chiếc giường của mình. Ngoài việc phát hiện ra không có chuyến xe buýt nào tới đây thì ngày hôm nay đối với tôi chẳng có gì đặc biệt. Nhưng nỗi sợ bắt đầu xâm chiếm lấy tôi khi màn đêm buông xuống. Tôi mở ứng dụng đã cài đặt hôm trước lên, bật chế độ im lặng của điện thoại,và giảm độ sáng tới mức thấp nhất: tôi không hề muốn nó bị phát hiện.
Mọi người đã đi ngủ, nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn nghe thấy được những tiếng bước chân xung quanh. Tôi sẽ đợi mọi người ngủ hết rồi mới bắt đầu kế hoạch của mình.
–
Đã một tiếng trôi qua và xung quanh đã trở nên yên ắng. Đến lúc hành động rồi.
Tôi lặng lẽ ra khỏi giường và nhón chân về phía cửa, từ từ mở nó ra và nhìn xuống phía hành lang: không một bóng người. Tôi đã tìm được nơi có thể giấu chiếc điện thoại; phía cuối hành lang có một cái xà nơi tôi có thể chống điện thoại lên. Đó là nơi duy nhất khả thi; cái xà trước cửa sẽ bị phát hiện quá ư là dễ dàng bởi bất cứ ai rời khỏi phòng. Tôi leo xuống hành lang, đi qua một loạt các phòng, bao gồm cả phòng của ông bà Ren. Nhẹ nhàng hết mức có thể, tôi nhảy lên và chộp lấy cái xà, kéo mình lên, gác chiếc điện thoại để nó quay xuống phía hành lang. Tuyệt vời! Tôi từ từ hạ mình xuống đất, cảm thấy rất tự hào về bản thân vì hành động quá chuyên nghiệp. Mọi hành động của tôi từ đầu đến cuối tuyệt nhiên không gây một tiếng động. Xui xẻo thay, ngay lúc đó,cánh cửa phòng ông bà bắt đầu mở.
Tôi như đóng băng.Hiện tại, tôi chỉ ở ngay trước cửa, phía cuối của hành lang. Tôi không dám di chuyển lấy 1 bước, với hy vọng mình sẽ không bị nhìn thấy. Cha Nomura và Saeko bước ra khỏi phòng, đóng cánh cửa sau lưng họ, hình như đang trao đổi điều gì đó. Có vẻ họ không nhận thấy sự hiện diện của tôi vì quá chú tâm vào cuộc thảo luận. Họ vội vã bước về phía hành lang trước khi đi tới lối ra ở đầu kia. Thật là may mắn! Tôi tự nhủ và cảm thấy mình cần phải nhanh chóng trở lại nếu không muốn bị phát hiện. Vì vậy, tôi rảo bước về phía phòng mình ngay sau khi họ đi khỏi.
–
Cánh cửa của lối đi phía bên kia lại từ từ mở ra một lần nữa. Họ đã trở lại. Chết tiệt. Tôi không có sự lựa chọn nào khác. Nơi duy nhất tôi có thể trốn vào đủ nhanh mà không để họ nhìn thấy lại là phòng của ông bà. Không còn cách nào khác, tôi nhanh chóng mở cửa, trượt mình vào và đóng nó lại sau lưng, khi họ vừa bước vào hành lang.
Cầu thang.
Đó là những gì tôi thấy. Một cầu thang dẫn xuống phía dưới. Đây không chỉ là một phòng ngủ bình thường. Trên rìa của mỗi bậc cầu thang là một ngọn nến mờ. Tôi không thể nhìn thấy gì phía bên dưới cầu thang, nhưng có thể nghe thấy tiếng nói của cha Nomura và Saeko bên ngoài. Giọng của hai người họ hiện đang trở nên to hơn. Có vẻ họ đang quay trở lại phòng của ông bà. Tôi cũng nghe thấy tiếng bước chân của họ,và nó cũng ngày càng gần hơn. Bây giờ thì giọng nói khàn khàn của họ đã ờ ngay bên ngoài cánh cửa tôi vừa đi qua. Tôi liền đi xuống cầu thang, thấy mình trong một căn phòng có hai cánh cửa trượt. Nơi đây chỉ là một căn phòng nhỏ, vuông, bằng gỗ, với hai cánh cửa trượt truyền thống hai bên. Điều tồi tệ hơn, không hề có chỗ nào để trốn. Tôi phải chọn lấy một cánh cửa. Khi tôi đang nhìn chằm chằm vào mỗi cánh cửa, tôi thấy bên kia có cái gì đó đang chuyển động. Đó là một cái bóng, qua cánh cửa bên phải. Cuối cùng tôi cũng đã đưa ra quyết định: đi qua cánh cửa phía bên trái, và đóng nó lại sau lưng mình. Ngay lập lức, tôi bị bóng tối xung quanh bao trùm.
Hiện tại tôi đang ép mình sát vào vào cánh cửa mà chính tôi vừa mới đi qua, trong tình trạng toàn thân run rẩy. Tôi nghe thấy tiếng Cha Nomura và Saeko đang đi xuống cầu thang. Căn phòng tôi chọn hoàn bị bao phủ bởi bóng tối. Tôi cố gắng quét quanh nó một cách nhanh chóng, với hy vọng có thể tìm thấy nơi nào đó có thể trốn nếu chẳng may một trong số họ đi vào, nhưng tất cả những gì tôi có thể nhìn là một khoảng không tối đen như mực. Tôi không muốn phải mạo hiểm đi sâu vào căn phòng trừ khi tôi bắt buộc phải làm vậy; vì thực sự tôi chẳng thể nhìn thấy cái gì và có thể làm đổ một số vật dụng nếu di chuyển tự do trong đây. Vì thế, tôi chỉ còn cách đứng yên và nín thở chờ đợi.
Bước chân ngày một rõ. Có vẻ Cha Nomura và Saeko vừa mới xuống đến bậc cầu thang cuối cùng của căn phòng. Tôi bắt đầu cảm thấy nhẹ nhõm, vì tiếng bước chân và giọng nói của họ đang dần nhỏ lại. Có vẻ họ đang hướng đến một căn phòng khác, vì kèm theo cuộc trò chuyện đang nhỏ dần kia là tiếng ai đó vừa đóng cửa. Tôi vẫn đứng yên như đang đóng băng, và như để cẩn thận, tôi đợi thêm một lúc nữa như muốn xác nhận mọi thứ bên ngoài phải thật an toàn trước khi quyết định di chuyển. Bỗng nhiên, tôi nghe thấy một cái gì đó. Có một cái gì đó đang ở đằng sau tôi. Chính vì không còn bị gián đoạn bởi âm thanh của Cha Nomura và Saeko, nên hiện tại tôi có thể nghe thấy tiếng của một cái gì đó, và nó đang ở ngay đây, trong căn phòng này, với tôi! Đó là tiếng thở chậm, lặng lẽ. Những tiếng thở gấp gáp cứ thế vang lên từ phía sau lưng tôi trong bóng tối, pha lẫn một chút sự bực tức. Mỗi hơi thở đều khiến người ta cảm thấy như thể mình đang phải chịu đựng một nỗi đau rất kinh khủng. Tôi không thể tìm ra ai, hay cái gì trong căn phòng này. Không thể chần chừ thêm được nữa, tôi mở cửa, đóng nó lại sau lưng và bước lên cầu thang để về phòng, cẩn thận với từng bước chân.
–
Tôi cố gắng tỉnh táo hết mức có thể sau những gì đã xảy ra. Tôi đã cố gắng cảnh giác, nhưng thực sự thì tôi đã kiệt sức. Tôi đã ngủ thiếp đi ngay sau khi lén lút ra khỏi căn phòng đó. Sau khi tỉnh dậy, tôi hoảng loạn cực độ, cố gắng tự huyễn hoặc bản thân mình rằng hẳn phải có một lời giải thích cho đêm qua – rằng đó chỉ đơn giản là một trong những tiếng thở của ông bà. Nhưng tôi không thể thuyết phục bản thân rằng những gì tôi nghe được là hoàn toàn bình thường. Có một cái gì đó rất khủng khiếp ẩn sâu trong những hơi thở bất bình thường đó và nó khiến tôi phải kinh sợ mỗi khi nghĩ về; một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Mọi hơi thở đều dồn nén với nỗi đau, với sự đau khổ vượt quá sức chịu đựng của một người bình thường, và tôi gần như có thể cảm thấy nó vào tối qua. Quan trọng hơn, nếu căn phòng tôi chọn tối qua chính là căn phòng của ông bà,vậy thì tôi đã nhìn thấy cái quái gì qua màn giấy gạo mờ ảo trên cánh cửa của căn phòng còn lại chứ? Chắc chắn có chuyện gì đó đang xảy ra trong ngôi nhà này, và chỉ cần nghĩ đến nó thôi, thì cảm giác ớn lạnh kia lại một lần nữa lại xuất hiện. Không thể đợi lâu hơn được nữa, tôi phải đi lấy lại điện thoại của mình.
Ngay cả khi hiện tại đang là ban ngày, vẫn rất khó để có thể nhìn thấy chiếc điện thoại của tôi. Quả thật tôi đã tìm được một chỗ giấu rất tốt, và bây giờ tôi sẽ nhanh chóng lấy nó xuống và mang nó đến phòng của mình để tìm hiểu xem chuyện quái quỷ gì đang xảy ra trong ngôi nhà này khi màn đêm buông xuống.
Lướt qua bản ghi âm, bộ lọc màu xanh lá cây của chế độ quay ban đêm cung cấp một cái nhìn đáng sợ về phía dãy hành lang. Những cái bóng trong hành lang nhảy múa như thể chúng bị điều khiển bởi ánh trăng rọi qua cửa sổ trong màn đêm. Cha Nomura và Saeko rời phòng ông bà rất muộn để trở về phòng của mình. Ngoài ra thì không có chuyện gì khác thường.
Lướt tới đoạn 3:54 sáng, đột nhiên tôi thấy có gì đó đang chuyển động.
Tất cả các cánh cửa trượt mở cùng lúc, trừ của tôi và ông bà. Ngay sau đó, mỗi thành viên trong gia đình đồng loạt bước ra. Hina: bước ra khỏi phòng bên cạnh tôi; Ren: căn phòng đối diện. Cả bố và mẹ của họ cũng bước ra khỏi phòng cùng một lúc. Tất cả hành động của họ ăn khớp với nhau một cách đáng sợ. Xa nhất từ camera, Hina là người đầu tiên đi xuống hành lang hướng về phía cuối của nó. Khi cô đi qua Ren, lập tức Ren cũng đi ngay bên cạnh cô. Cha Nomura và Saeko sau đó cũng đi theo, ngay sau lưng hai chị em. Không ai trong số họ nói một lời hoặc nhận ra sự hiện diện của nhau. Họ tiến đến và quây quần quanh phòng của ông bà. Cha Nomura mở cửa và họ bước vào, trước khi cánh cửa bị đóng lại.
Tôi nhanh chóng chuyển tiếp. 4:40 sáng – lại có sự chuyển động. Cánh cửa phòng ông bà một lần nữa được mở ra. Gia đinh họ bước ra theo thứ tự mà họ đã bước vào; chị em sát cánh bên nhau, bố mẹ thì sát cánh bên họ. Cha Nomura đóng cửa sau khi ra khỏi phòng, và tất cả bọn họ đều lặng lẽ hướng sự di chuyển về phía phòng của tôi! Họ vây quanh cửa phòng, môi mấp máy, như thể họ đang tụng một cái gì đó. Họ đứng đó, trước cửa phòng tôi, và cứ nhìn chằm chằm vào nó, đúng 23 phút. Sau đó, Cha Nomura bắt đầu di chuyển. Ông mở cửa phòng, từ từ, chậm rãi, và cẩn thận. Gia đình họ cứ thế vào phòng tôi theo đúng thứ tự mà họ đã duy trì xuyên suốt từ khi họ bắt đầu ra khỏi phòng, và mọi hành động của họ hoàn toàn đồng nhất với nhau. Cánh cửa từ từ đóng lại. Trái tim tôi thổn thức. Họ đã làm cái đ* gì ở đây vậy? Tôi nhìn quanh phòng, dường như không có gì khác thường. Tôi thậm chí cũng không cảm thấy xung quanh cơ thể của tôi có gì khác thường. Tôi nhanh chóng chuyển tiếp. Chính xác 23 phút sau, cửa phòng ngủ của tôi lại một lần nữa được mở, và gia đình họ đồng loạt trở ra. Họ chia tay, rồi trở về phòng tương ứng, thao tác hoàn toàn trùng khớp nhau, sau đó họ đồng loạt đóng cửa. Mọi thứ lại chở lại bình thường.
Như vậy là quá đủ rồi! Tôi đi đây. Tôi không biết tôi sẽ đi đâu. Có lẽ tôi sẽ tìm một nơi nào đó trong ngôi làng này để ẩn náu, hoặc thậm chí phải chạy trốn tới nơi hoang dã cũng được. Những gì tôi cảm thấy mình cần phải làm bây giờ là tôi phải ra ngoài. Tôi phải thoát khỏi ngôi nhà này, thoát khỏi cái gia đình này, càng sớm càng tốt. Tôi không thể mạo hiểm mạng sống của mình ở một nơi như thế này được. Tôi nghĩ thế và nhanh chóng thu dọn đồ đạc, và mở cửa thì thấy Ren đã ở bên ngoài từ lúc nào:
“Finn”, cô nói, với vẻ mặt lo lắng khi cô nhìn vào cái túi được đóng gói đầy đủ của tôi,” anh định đi đâu vậy?”
“Uh”, tôi nói lắp, “giă – giặt ủi”. Tôi không biết tại sao tôi lại nói vậy, nhưng nó thực sự có hiệu quả vì vẻ mặt của Ren đã dịu đi đôi chút.
“Finn”, cô bình tĩnh trả lời, “Cha muốn nói chuyện với anh, ở sảnh chính.”
“T- Tại sao?”, tim tôi đập thình thịch, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Tôi nghĩ là tôi nên chạy khỏi nơi quái quỷ này.
“Ông ấy muốn nói chuyện gì đó”, cô ấy trả lời, “ông ấy biết anh đã đến phòng của ông bà tôi đêm qua”.
———————————————
Vì đợi bản dịch của một bác nào đó trong group lâu quá nên em mạn phép làm luôn phần 3 cho mọi người đỡ chờ 
Có vẻ như nốt ngày mai bạn ý sẽ thi xong nên phần 4 sẽ sớm có thôi ạ ❤️

Có vẻ như nốt ngày mai bạn ý sẽ thi xong nên phần 4 sẽ sớm có thôi ạ ❤️
Bài đăng đã có sự cho phép của tác giả.
Đề xuất bài viết cho bạn
Thích
0%
Cám ơn
0%
Đánh giá cao
0%
Phấn Chấn
0%
Tức Giận
0%
Tức muốn bắn
0%
Buồn
0%
Khóc
0%
Ngầu
0%
Quỷ Dữ
0%
Nhảm nhí
0%
Không đồng ý
0%
Comments