Chương 297: Need_For_Speed
Edit: Nguyễn Quyên
Beta: quả nho lớn
Từ khi còn nhỏ, Long Tiêm đã nhiều lần được mẹ của mình dặn rằng cô là con gái, khi ra khỏi nhà phải cảnh giác, không được đi xe của người lạ, trừ khi đó là taxi.
Kim Nhị về cơ bản là một người xa lạ mà cô gặp qua đúng một lần, vì vậy Long Tiêm rất do dự khi ngồi lên xe của ông.
Thấy cô muốn ngồi nhưng không dám ngồi, vẻ mặt bối rối, Kim Nhị lười nói: “Đừng lo, tôi không phải người xấu. Cô từng thấy người xấu nào đưa Husky đi cùng làm chuyện xấu chưa?”
Sau khi lên xe, Husky vốn dĩ đã nằm ở hàng ghế sau, nhưng lúc này, nó đứng thẳng thắt lưng, thò đầu ra khỏi ghế trước, kêu lên mấy lần như mời cô lên xe.
“Nếu lo lắng thì quên đi, gặp lại sau vậy.” Kim Nhị không ép buộc, lên xe trước.
Long Tiêm thấy ông không giống người xấu, xe có vẻ cũng khá cao cấp, liền đổi ý nói: “Được, được rồi, chờ cháu một chút.”
Cô vội vàng ngồi vào ghế phụ bên cạnh ghế lái, và những gì cô nhìn thấy là bảng điều khiển công cụ tương lai và màn hình LCD khổng lồ, khiến cô choáng váng.
“Đi đâu?” Kim Nhị hỏi.
“Uh, nhà thuốc Thiên Trạch, chú biết đường không?” Cô định thần lại rồi nói.
“Tôi biết.”
“Vậy thì… Ừ!” Cô chưa kịp nói xong thì đã bị một cú đẩy mạnh đột ngột đập lên ghế.
Kim Nhị thản nhiên cầm tay lái, “Ngồi cho vững vào.”
“Lúc nãy chú đã nói rồi!” Long Tiêm phàn nàn, “ Đừng lái nhanh như thế!!”
“Trong thành phố không thể lái xe nhanh, mà cô không vội sao?” Kim Nhị nhanh chóng liếc nhìn cô, “Gấp như vậy là có chuyện gì sao? Có thể cho tôi biết không?”
“Đây cũng không phải là chuyện cần phải giữ bí mật gì …” Long Tiêm không có việc gì phải làm, nên nói ngắn gọn cho Kim Nhị biết chuyện hôm nay. Cô không biết nhiều, và tất cả những điều này đều nghe Tôn Hiểu Mộng kể, cô chỉ biết rằng một con vẹt rất quý trong cửa hàng thú cưng đang bị bệnh nặng và tính mạng của nó đang bị đe dọa, cần phải đi lấy thuốc về.
“Vậy thứ cô cầm trong tay là đơn thuốc à?” Kim Nhị cẩn thận lắng nghe.
Long Tiêm lắc tờ đơn và lẩm bẩm nói: “Đúng vậy! Chị Hiểu Mộng thật sự rất giỏi. Không chỉ biết thuốc Tây, mà chị ấy còn có thể kê đơn thuốc Bắc nữa. Cháu sẽ đi theo học tập chị Hiểu Mộng! Sau khi chăm chỉ học tập vài năm, có lẽ cũng có thể mở một phòng khám thú cưng …”
“Tại sao con vẹt đó lại quý như vậy?” Kim Nhị không quan tâm đến ước mơ nhỏ bé của cô, nhưng muốn biết tại sao một người thuần dưỡng mèo lại từ bỏ công việc kinh doanh chạy về nhà.
“ Cháu nghe nói rằng nó có thể nói chuyện!” Long Tiêm trả lời mà không cần bất kỳ suy nghĩ gì.
“Có thể nói chuyện sao?” Kim Nhị sửng sốt trong chốc lát, không khỏi bật cười: “Vẹt không phải là đều nói chuyện sao?”
“Không đâu! Ai nói với chú rằng vẹt có thể nói chuyện chứ?”
Kim Nhị: “…”
Lúc đầu, ông cảm thấy Long Tiêm và Tiểu Tuyết giống nhau ở một số điểm, nhưng tính tình Tiểu Tuyết ấm áp hơn nhiều, cô lớn lên giữa những người giàu có và quyền lực. Về nhiều mặt khác, Tiểu Tuyết thực sự là một phụ nữ rất nghiêm túc. Ngay cả khi cô không đồng ý với người khác thì cô cũng uyển chuyển bày tỏ ý kiến của mình, hoặc thậm chí giữ im lặng, từ chối cho ý kiến của mình, không giống như Long Tiêm.
“Chỉ có một số loại vẹt có thể nói chuyện và chúng chỉ là ‘nói như vẹt’ mà thôi!! Nhưng vẹt ở cửa hàng thú cưng Kỳ Duyên thì khác. Theo Vương Càn, Lý Khôn và chị Hiểu Mộng nói thì con vẹt xám tên Richard thực sự là một loài vẹt hiếm hoi có thể nghe và hiểu những gì chúng ta đang nói, và thậm chí trao đổi suy nghĩ với chúng ta nữa!”
Mặc dù Richard không phải của Long Tiêm, thậm chí cô chưa bao giờ nhìn thấy nó, nhưng điều này không thể ngăn cản cô khoe khoang về điều đó, nét mặt của cô có vẻ rất tự hào.
“Thật sao?” Kim Nhị không thể tin được, nhưng trước đây đã thấy một con mèo có thể thực hiện các pha nguy hiểm, nhưng ông cũng không thể chắc chắn liệu Long Tiêm có đang phóng đại quá hay không.
“Thật đó! Chính vì nó quá lợi hại nên khi bị bệnh, mọi người mới lo lắng như vậy!” Long Tiêm hung hăng trừng mắt nhìn ông, bĩu môi ôm ngực, không muốn nói chuyện nữa.
“Chậc chậc, được rồi, coi tôi lỡ lời, đừng tức giận nữa. Cô đang vội đi đến nhà thuốc Thiên Trạch để bốc thuốc cho nó đúng không? Tính mạng của nó đang bị đe dọa, tôi hiểu, tôi sẽ đi càng nhanh càng tốt. Xin mời ngồi ngay ngắn xuống đi.” Ông nhấn mạnh ga – nhưng không có tiếng gầm rú lấn át của động cơ. Khả năng tăng lực mạnh mẽ của xe điện được thể hiện đầy đủ ở đây, đèn điện và lửa đá âm thầm lướt qua chiếc xe hơi phía trước chỉ trong nháy mắt.
Long Tiêm sợ tới mức hoa mắt tái mặt, nhắm chặt mắt lại, cảm giác được xe gần như đâm vào xe phía trước.
Thật thoải mái khi lướt qua chiếc xe phía trước, đặc biệt là khi lái một chiếc xe điện với hiệu suất vượt trội như vậy. Tuy nhiên, Kim Nhị ngay lập tức cau mày lại, vì qua ngay phía trước, ôngnhìn thấy đèn giao thông màu đỏ với biển cảnh báo.
Ông thở dài, cảm giác phanh xe ngay khi vừa phóng thật khó chịu.
…
Ở cửa hàng thú cưng Kỳ Duyên.
Tinh Hải nép mình trên mép mái tò mò nhìn sang Quách Đông Nhạc đang lên tiếng chỉ đạo công nhân trang trí và làm việc, cả anh ta và công nhân đều rất vất vả.
Quách Đông Nhạc rất tận tâm, vì đã đạt được điều kiện trao đổi với Trương Tử An nên anh ta sẽ hoàn thành nó mà không cần thỏa hiệp. Chỉ là nghe tin Richard bị bệnh, anh ta lại càng lo lắng cho hai con vẹt mẫu đơn đó, lo lắng không biết bệnh của Richard có lây cho chúng hay không. Tuy nhiên, có Tôn Hiểu Mộn là một bác sĩ thú y, anh ta phải kìm nén sự lo lắng trong lòng để tập trung chỉ đạo trang trí. Tuy nhiên, thỉnh thoảng anh ta vẫn nhìn lên cửa sổ tầng hai của cửa hàng thú cưng, hy vọng rằng những lo lắng của mình sẽ không thành hiện thực.
Trên thực tế, nếu anh ta nâng tầm nhìn lên hơn cao hơn một mét, anh ta sẽ nhìn thấy Tinh Hải trên mép mái nhà. Tuy nhiên, anh ta đang ở trong một công trường có rất nhiều ánh sáng, và Tinh Hải đang ngồi xổm trên mái nhà tối tăm hơn, nên anh ta không để ý thấy là điều bình thường. Đây là một đêm không trăng, nên tầm nhìn trên mái nhà rất thấp. Gió đêm càng lúc càng mạnh, thổi bay tất cả mây mù trên trời.
Tinh Hải nhìn một lúc, ngẩng đầu lên thì thấy dì Lý, vợ chồng người từng bán xiên que bên đường lúc này đã không còn bày quầy hàng ra nữa, Trương Tử An nói rằng họ đã chuyển đến một cửa hàng gần đó, không còn phải chịu khổ dưới nắng gió nữa.
Nó chạy lon ton về phía bắc của mái nhà, nhìn về hướng Phòng khám thú cưng Linh Càng, đúng lúc nhìn thấy Long Tiêm và Kim Nhị đang trò chuyện ngắt quãng trước một chiếc xe hơi màu bạc, và cả hai cùng lên xe.
Chiếc xe màu bạc khởi động với tốc độ cực nhanh, hòa vào dòng xe cộ rồi biến mất khỏi tầm mắt.
“Không đủ nhanh sao …” Tinh Hải lẩm bẩm.
Nó hơi nghiêng đầu nhìn những ngôi nhà cao tầng cách đó không xa.
Trong giây tiếp theo, Tinh Hải biến mất tại chỗ.
—————————————–
Blog: Thị Trấn Buồn Tênh
Facebook: Thị Trấn Buồn Tênh
Group FB Tìm EDITOR và BETA – Hỗ trợ tìm RAW
Group FB Thị Trấn Buồn Tênh – Nhóm dành cho Reader