
Cơ thể của hàng xóm tôi phân hủy lúc họ còn sống

Cơ thể của hàng xóm tôi phân hủy lúc họ còn sống
WARNING: Cực kì dài.
Tôi đã tưởng rằng tôi đang gặp phải ảo giác. Tôi nhìn thấy ông hàng xóm ở phía bên kia đường – một ông già đã hơn 80 tuổi – đi ra phía hòm thư của ông ta, rồi ông ta giơ cánh tay của mình ra, để lộ ra cái cánh tay mà không có bàn tay của ổng, phần cổ tay thì lởm chởm thịt, phần xương vàng nhô ra từ chỗ thịt đen xì.
Tôi nhìn thấy cái cảnh tượng hãi hùng đó từ cửa sổ, nơi mà tôi hay nhìn vu vơ ra ngoài trong lúc nhâm nhi cốc cà phê buổi sáng. Tôi thường xuyên thấy ông hàng xóm ra khỏi nhà để kiểm tra thùng thư, và đi lấy báo ở phía cuối phần đường lái xe vào nhà, trong lúc cả tôi và ông ta đang làm những thói quen bình dị của mình vào những ngày cuối tuần. Nhưng vào ngày thứ Bảy hôm nay, ông ta không đi lấy báo.
Bill Dougherty (ông hàng xóm) nhìn chăm chăm vào cái tay của ông ta một lúc. Ông ta có vẻ không để tâm lắm đến cái bàn tay bị lộ xương ra ngoài của mình, như kiểu nó là một vết xước nhỏ vậy. Rồi ông ta ngó vào cái thùng thư, lấy cái bàn tay phải bị lìa ra khỏi cổ tay của mình bằng cái tay trái vẫn còn hoạt động, và đi lại vào trong nhà, cái bàn tay bị lìa ra vẫn giữ được một vài bức thư.
–
Tôi chạy thẳng vào bếp và nói cho vợ tôi biết những gì tôi vừa nhìn thấy. Tôi biết rằng những thứ tôi nói to ra cho vợ nghe rất điên khùng. Nhưng tôi chắc chắn với những gì tôi đã chứng kiến.
Sarah ngẩng lên nhìn tôi từ bát ngũ cốc của cô ấy như thể tôi là thằng hề. “Tay của ông ta rơi ra á?” Khóe miệng của cô ấy nhếch lên, cười nhẹ.
“Đúng rồi! Ông ta đưa tay vào bên trong cái thùng thư, rồi rút ra một cổ tay bị lộ xương ra ngoài.”
Cô ấy im lặng một lúc, vừa cười vừa lắc đầu. “Em không hiểu. Đây có phải là lí do vì sao anh không thường xuyên đùa cợt không? Anh đúng là không biết nói đùa mà.”
“Anh không đùa!”
Nét mặt của vợ tôi từ đang cười lại chuyển sang lo lắng. “Thật sự thì trông mặt anh tái mét.” Cô ấy đứng lên và sờ trán tôi. Khám xét tôi các kiểu. “Anh có ốm không đấy?”
“Anh ổn mà… Cũng chẳng biết nữa.” Xung quanh tôi bắt đầu hơi quay cuồng; tôi thấy chóng mặt. Tôi ngồi xuống. Sarah nhìn chằm chằm vào tôi và cắn nhẹ vào môi của cô ấy, điều mà cô ấy hay làm trong lúc suy nghĩ kỹ càng. Thường thì tôi thấy nó dễ thương không đỡ được, đến khi cưới nhau được 2 năm rồi tôi vẫn thấy nó đáng yêu. Nhưng tại thời điểm đó, nó chỉ làm tôi cảm thấy khó chịu; tôi biết vợ tôi đang lo rằng tôi sắp mất trí.
“Làm sao?” Tôi cất lời.
“Không gì đâu… chỉ là…” Cô ấy xoa vai tôi. ” Thư giãn một chút đi. Em nghĩ mắt anh bị nhìn nhầm thôi. Anh vừa dậy mà, vẫn còn ngái ngủ lắm. Chân tay của người ta không thể nào rơi ra mà không có lí do như vậy được.”
Tôi không nói gì.
“Này, ăn sáng đi. Anh có cố mấy thì cũng không sống thiếu cà phê được đâu.”
Tôi kéo cái bát ngũ cốc lại gần. Tôi có thể nhìn lướt thấy cô ấy đang cắn môi trong lúc tự thắc mắc rằng cái chuyện quái gì đang xảy ra với tôi, nhưng tôi không quan tâm lắm. Tôi không thể ngừng suy nghĩ về Bill và bàn tay của ông ta. Tôi mong rằng mắt tôi đã nhìn nhầm, nhưng không phải. Tôi biết tôi đã thấy những gì. Phần trống ở trên cổ tay của ông Bill nơi mà đáng lẽ ra tay của ông ta phải ở đó, và cái xương nhô ra khỏi phần thịt trông như đang phân hủy .
–
Sáng hôm sau, tôi đứng nhìn kĩ ra ngoài cửa sổ, đợi Bill ra kiểm tra thùng thư của ông ta. Tôi không thể quên được những gì tôi đã nhìn thấy ngày hôm qua. Đáng lẽ ra tôi sẽ đi ra ngoài để xem có chuyện gì đang xảy ra nếu như tôi không nghĩ rằng điều đó sẽ làm vợ tôi càng lo hơn về khả năng tôi bị mất trí. Nhưng tôi cần phải gặp ông Bill – liệu lần này ông ta có ra khỏi nhà với cái tay phải của ông ấy không? Liệu có phải tôi đã bị ảo giác không? Liệu ông ta có ra ngoài với một cái tay cụt đã được băng bó không?
Có một câu hỏi khác mà đã tôi đã thắc mắc rất lâu. Nó làm tôi sợ đến phát nôn.
Tại sao ông ta lại bình tĩnh đến đáng sợ được như vậy khi thấy mình bị lìa mất một bàn tay?
Tôi xem đồng hồ, ông Bill sẽ ra khỏi nhà trong vài phút nữa. Tôi rung chân trong lo sợ. Hàng xóm kế bên của ông Bill, Gary Nemechek, đã ở sẵn bên ngoài tưới vườn.
Vợ chồng nhà Nemechek, Gary và Natasha, là một cặp đôi khép kín, họ là 2 người đã hơn 50, rất thô lỗ. Gary là một người khá béo và lùn, không có cổ. Trong những lần hiếm hoi tôi nhìn thấy Natasha, bà ta là một người phụ nữ trông xấu kinh tởm với cái nét mặt cau có quanh năm suốt tháng. Họ đã để lại tiếng xấu với gần như tất cả mọi người trong khu. Không một ai có một lời nào tốt đẹp để nói về hai con người đó. Tôi và Sarah có trận cãi nhau không-được-vui-vẻ-cho-lắm với họ trong tuần đầu tiên chúng tôi ở khu này.
Buổi sáng hôm sau bữa tiệc tân gia của chúng tôi, tôi tìm thấy một bức thư phàn nàn của Gary và Natasha ở chân cửa nhà. Bức thư viết rằng họ đã tố cáo chúng tôi với Hiệp hội chủ nhà trong khu tôi, và nếu lần sau chúng tôi tiếp tục tiệc tùng ‘thâu đêm suốt sáng’ họ sẽ báo cảnh sát. Mấy dòng vừa rồi là những lời ngắn hơn và lịch sự hơn so với những gì họ viết, với ít từ ngữ rủa xả chúng tôi hơn. Khá là nghiêm trọng hóa vấn đề, vì bữa tiệc của chúng tôi tương đối nhạt nhẽo và kết thúc trước nửa đêm.
Bill mở cửa nhà và kéo tôi trở về thực tại, ông ta đi ra chỗ cái thùng thư, cả hai bàn tay của ông ta ở đúng cái chỗ mà bạn nghĩ nó sẽ ở. Tôi lắc đầu. Không thể thế được. Tôi vẫn không hề nghi ngờ những gì tôi đã thấy, không thể nào nhìn nhầm được một thứ như thế. Tôi phải gặp ông ta và nói chuyện. Tôi phải điều tra những gì đã xảy ra.
Tôi phi ra ngoài, giả vờ kiểm tra thùng thư của mình. Ông Bill nhìn tôi, tôi vẫy tay chào ông ấy và ông ấy cũng tươi cười chào lại tôi.
Bill và Angie khác một trời một vực so với Gary và Natasha. Angie đã nấu đồ ăn tối cho chúng tôi trong cả một tuần trời lúc chúng tôi mới chuyển đến. “Chúng ta chuyển nhà nhiều lần rồi” bà ấy nói lúc mang đến cho chúng tôi một chồng những hộp đựng đồ ăn Tupperware. “Ta biết nấu ăn là điều sau cùng mà các cháu muốn làm sau một ngày dài đi tới đi lui, dỡ đồ rồi lại mang đồ vào nhà.”
Còn ông Bill thì giúp tôi sửa những cái chậu gỗ đựng cây trước nhà sau khi người chủ cũ để nó lại trong tình trạng hư hỏng nặng nề. Ông ta quả thật là có một ngón tay xanh, và nhờ có ông ấy mà chúng tôi mới có được một khu vườn tuyệt đẹp thay vì một đống bừa bộn.
“Buổi sáng tốt lành” Tôi nói với Bill trong lúc đi sang bên kia đường.
“Tất nhiên rồi, ta mừng khi thấy trời đã ấm lên sau khi mùa đông kéo dài hơi lâu. Ta thấy hoa của cháu nở đẹp đấy.”
“Đúng ạ” Tôi nói. “Cảm ơn bác vì đã giúp cháu”
“Cháu cảm ơn ta đủ rồi đấy.”
Tôi nhìn lướt qua tay phải của ông ấy. Ông ấy đang mặc áo dài tay mặc dù thời tiết 28 độ rất ấm áp. Nhưng tôi vẫn có thể nhìn được băng gạc cuốn quanh cổ tay của ông ta lòi ra từ dưới cổ tay áo. Nhìn thấy cái gạc thôi đã làm tim tôi đập loạn xạ lên, nhưng chính cái bàn tay phải mới là thứ làm tôi lạnh người.
Nó nhợt nhạt như đã chết, như kiểu nó chưa nhìn thấy ánh mặt trời trong nhiều năm ròng rã. Trái ngược hoàn toàn với cái tay còn lại của ông ấy, rám nắng và có nhiều vết nâu lấm tấm. Không chỉ thế, bàn tay phải của ông ta còn như bị liệt và không cử động như thể nó là một cái tay giả. Những ngón tay thậm chí còn không động đậy.
“Này nhóc, ổn không đấy?” Ông ta hỏi tôi.
“Dạ?”
“Tự nhiên trông cháu khá ốm.”
Tôi nuốt nước bọt trong lo lắng, họng tôi tự nhiên khô khốc. “Dạ, chỉ là một chút trào ngược dạ dày thôi.” Tôi cố cười, nhưng chỉ bật ra được một tiếng cười gượng.
Mắt của ông Bill hướng thẳng về tôi với một cái nhìn chằm chằm đáng ngờ. Tôi tự nhiên muốn về nhà. Tôi thật sự rất muốn rời khỏi đó. Cái bàn tay trắng bệch, chết ngắc ở phía hông của ông ta thật sự làm tôi thấy ghê sợ. Ông già này có một điều gì đó rất không ổn, và cái nhìn sắc lẹm của ông ta đã kích tất cả các bản năng trong tôi hét lên rằng tôi nên bỏ chạy thật xa. Ngay lúc tôi chuẩn bị xin phép để về nhà, ông Bill quay lại nhìn vào Gary, rồi nghiêng về phía tôi, tựa người vào cái hòm thư của ông ấy và hạ giọng xuống.
“Xem thằng nào đang cố nghe lỏm kìa,” ông ấy nói.
Gary đã tiến đến gần chúng tôi hơn, đứng ở chỗ phân cách giữa vườn của ông ta và vườn của ông Bill, ngay sát cái vạch phân chia. Ông ta đứng quay lưng lại với chúng tôi, nhưng đó chỉ là sự lấp liếm để tỏ ra rằng ông ta đang không cố nghe trộm.
“Chúng nó luôn sợ rằng mọi người đang nói về mình” Bill tiếp tục.
“Cũng chả bất ngờ gì. Cái lũ nói xấu người khác thì cũng bẩn thỉu y hệt cái lũ mà chúng nói xấu thôi” Gary bật lại.
“Ta đã kể cháu về vụ con mèo chưa?” ông Bill phớt lờ thằng cha Gary.
(T/N: Ba dòng vừa rồi trong câu chuyện gốc có vẻ đã bị viết sai, nên mình đã sửa sao cho hợp lí với hoàn cảnh của câu chuyện. Nếu mọi người đọc câu chuyện gốc mà thấy không sai thì hãy góp ý cho mình ạ! Many thanks!)
Tôi lắc đầu.
“À thì vài năm trước khi cháu và Sarah chuyển đến, có một gia đình khác sống ở đây. Không phải cái gia đình mà bán căn nhà này cho cháu đâu, một gia đình khác trước họ cơ. Họ có một con mèo, nó hay chạy lăng xăng bên ngoài, và cháu biết mấy con mèo kiểu thế như nào rồi đấy – nó bậy khắp mọi nơi đúng không? Con mèo này còn có một niềm đam mê với việc bậy ra vườn của Gary và Natasha. Ta biết điều đó rất khó chịu. Phân mèo đúng là mùi rất kinh. Nhưng mùi không bào chữa được cho hành động của bọn chúng nó.”
“Họ đã làm gì ạ?”
Ông Bill nghiêng người về phía tôi, hạ giọng trầm hơn nữa. Gary thì vẫn đứng tưới cái chỗ cỏ đó lâu đến lạ thường, nhưng tôi không nghĩ là ông ta nghe được những gì mà chúng tôi chuẩn bị nói với nhau.
“Chúng nó đánh thuốc độc con mèo. Tự nhiên một ngày nó lăn đùng ra chết, máu chảy ra từ mũi và mồm nó. Bọn khốn nạn. Ta cũng thấy chúng nó ở cửa hàng tiện lợi mấy ngày trước khi con mèo chết, và ta thấy chúng nó có để một chai thuốc diệt chuột trong xe hàng. Ta cũng không nghĩ gì nhiều về việc chúng nó mua thuốc diệt chuột cho đến khi con mèo tội nghiệp chết.”
“Trời đất. Thế có ai nói gì họ không ạ”
Ông Bill nhún vai. “Cháu nghĩ ai có thể làm gì mới được chứ? Ta và mọi người không thể nào chứng tỏ được vợ chồng chúng nó đã giết con mèo, còn cảnh sát thì có nhiều vụ quan trọng hơn là cái vụ giết hại động vật kiểu này. Nhưng tất cả mọi người đều biết là lũ khốn đó đã giết con mèo.” Ông ấy buồn bã lắc đầu. “Bọn trẻ nhà đấy buồn lắm. Chúng nó rất quý con mèo. Con mèo cũng ngoan nữa, không phải mấy con mèo điên khùng mà thích thì sẽ cào cháu đâu. Đằng nào thì gia đình đó cũng dọn ngay đi sau vụ đấy. Không trách họ được.”
“Tất nhiên là không rồi, kinh khủng quá”
“Rõ ràng. Chúng nó rõ là cái lũ khốn nạn bẩn thỉu. Ông ấy tiến sát vào tôi, sát tới mức tôi có thể ngửi được cái mùi thuốc lá trong hơi thở của ông ấy, và còn có mùi gì đó khó chịu hơn như mùi thịt thối vậy. “Nhưng anh bạn trẻ đừng lo,” Ông Bill nói. “Chúng nó sẽ sớm bị trừng phạt thôi.”
Giọng điệu của ông ta mang đầy ác ý.
–
Sarah đang ngồi khoanh tay, cắn môi đợi tôi về nhà. “Ben… Có phải anh vừa đi hỏi ông Bill xem tay của ông ta có bị rơi ra không đấy?”
“Không, nhưng mà ông ấy có băng gạc cuốn xung quanh cổ tay Sarah ạ”
“Thì sao chứ? Có lẽ ông ta đã tự cắt cổ tay mình”
“Em có nghĩ là quá trùng hợp so với những gì anh đã thấy không?”
“Anh thật sự nghĩ là-”
“Anh biết anh đã nhìn thấy cái gì. Và anh dám chắc rằng có gì đó rất kì cục đang xảy ra.”
Vợ tôi lắc đầu trong cơn bực bội. Tôi nghĩ rằng nếu là tôi thì tôi cũng sẽ hành xử y như thế. Cuộc nói chuyện của vợ chồng tôi thật sự rất điên khùng.
“Em thật sự mong rằng anh đang không mất trí.” Cô ấy cười gượng và đi lên phòng, xoay cái ngón tay trỏ của cô ấy xung quanh vùng thái dương. Ám chỉ cho việc tôi bị điên rồi.
Nhưng chỉ 3 ngày sau vợ tôi có một lần tiếp xúc bất thường với vợ của ông Bill, bà Angie . Và chúng tôi đều đã nhận ra có điều gì đó rất tồi tệ đang xảy ra với hai người hàng xóm thân thiện phía bên kia đường.
Họ đang phân hủy, thối rữa ngay trước mắt vợ chồng tôi.
–
Sarah về nhà vào lúc tối muộn sau khi tan sở và trông mặt cô ấy tái xanh giống hệt một con ma. Vợ tôi chỉ có thể nói lắp bắp được vài từ khi tôi hỏi cô ấy có chuyện gì đã xảy ra. Tôi để cô ấy ngồi xuống, lấy cho vợ một cốc nước mà khi cô ấy cầm lên cũng vẫn còn run tay.
“Em vừa gặp bác Angie” cô ấy nói. “Em nhìn thấy bác ấy ngồi ở chỗ bậc thềm lúc em vừa mới đỗ xe xong. Những gì anh nhìn thấy mấy hôm trước hiện ra trong đầu em, em định qua đó để hỏi xem mọi việc có ổn không. Em tưởng rằng bác ấy sẽ nói rằng không có chuyện gì đâu và sẽ giúp anh đỡ nghĩ vớ vẩn. Nên là em qua nói chuyện với bác ấy và… và…”
“Được rồi, không sao mà.” Tôi cố gắng giúp vợ bình tĩnh, vuốt lại phần tóc trên cái trán ướt đẫm mồ hôi của cô ấy. Vợ tôi uống một ngụm nước trước khi tiếp tục.
“Khi em đến gần thì bác ấy đang đứng quay lưng về phía em, em thấy bác ấy đang rải muối theo một đường xung quanh nhà. Em hỏi bác ấy đang làm gì, và bác ấy lầm bầm. ‘Chuẩn bị.’ ‘Để giữ những linh hồn lạc lối ở ngoài.’ Bác ấy lặp đi lặp lại câu đấy một vài lần, giọng của bác ấy thì khàn khàn, nghe rất lạ. Em hỏi rằng bác có ổn hay không thì bác phớt lờ em. Nên em vỗ nhẹ vào vai bác ấy thì bác ấy giật mình như thể không biết là em đang đứng ở đó vậy, và rồi bác ấy quay lại nhìn em và…” Sarah ôm mặt hét lên. “Ôi kinh tởm quá…”
“Được rồi không sao đâu. Có chuyện gì nào?”
“Bác ấy không có mắt, mắt của bác ấy biến mất hoàn toàn. Có mấy con giòi bò ra từ cái hốc mắt rỗng. Bác ấy còn có một cái lỗ to trên má, em thậm chí còn nhìn được răng của bác! Cả cái mùi kinh tởm nữa!” Vợ tôi lại hét lên. “Em thiếu chút nữa là gào lên lúc em thấy mặt bác ấy. Em nói rằng bác cần phải đi viện, nhưng lúc em lấy điện thoại ra để gọi một cái xe cứu thương đến, bác ấy nắm vào tay em ép em không được gọi xe.”
“Bác ấy có đánh em không?”
“Không, nhưng bác cũng chẳng nhẹ nhàng gì. Bác ấy nói rằng bác thật sự không sao cả, rằng em phải tin mọi chuyện sẽ ổn thôi. Nhưng bác ấy nhất quyết không cho em gọi xe. Nói rằng thật sự không cần phải gọi xe đâu. Bác ấy ép em phải hứa rằng em không được gọi xe cứu thương, còn em thì chỉ muốn chạy về nhà ngay lúc đó nên em hứa rằng em sẽ không gọi gì hết.”
“Quỷ thần ơi… Cái chuyện quái gì đang xảy ra vậy?”
“Em không biết, nhưng anh nói đúng. Có thứ gì đó rất lạ.”
“Anh nghĩ anh sẽ qua bên đó và thử tìm hiểu xem cái chuyện quái gì đang xảy ra.” Mặc dù việc phải chạm mặt hai con người đó trong cái tình trạng hiện tại của họ làm tôi muốn phát nôn, tôi nghĩ đó vẫn là điều cần làm. Họ đã làm Sarah sợ đến hồn bay phách lạc, và điều đó làm tôi phần nào cảm thấy khá cáu. Bản năng đầu tiên của tôi là bảo vệ cô ấy, là tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra, là cố gắng giải quyết những gì đang xảy ra.
Nhưng Sarah ôm chặt lấy tay tôi. “Đừng đi! Nếu họ làm hại anh thì sao?”
“Thế nếu như họ không làm hại anh thì sao? Nếu như họ chỉ đang bị bệnh và cần phải được cứu chữa thì sao?”
“Thế thì tại sao vợ chồng họ không để em gọi cứu thương?”
“Anh biết sao được. Có lẽ họ sợ? Hay họ đang chịu chấp nhận việc mình đang mắc bệnh?”
Sarah cắn môi. “Thế nếu như nó lây được thì sao?”
“Thì đã quá muộn với vợ chồng mình rồi. Chúng ta đã tiếp xúc với họ rồi mà.”
Vợ tôi gục đầu xuống bàn.
“Nghe này, anh tin là vợ chồng mình sẽ ổn thôi”. “Nhưng anh nghĩ anh phải sang bên nhà đó để tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra với vợ chồng họ. Và có thể anh sẽ thuyết phục được họ gọi một cái xe cứu thương.”
“Em không nghĩ anh nên làm thế đâu Ben.”
Và có lẽ là vợ tôi nói đúng, một giọng nói trong đầu tôi thủ thỉ. “Có thứ gì đó vượt ra ngoài tầm hiểu biết của mày đang xảy ra, và mày không nên can dự vào.”
Nhưng kệ đi. Tôi phải tìm hiểu chân tường vụ này, tôi cần phải làm vậy vì sự an nguy vợ chồng tôi. “Anh thuyết phục giỏi mà, em biết đấy, anh đã thuyết phục được em cưới anh đó thôi.”
Cô ấy cười nhẹ. “Anh đùa tệ thật sự luôn á.” Tôi mừng khi thấy vợ tôi cười, mặc dù chỉ được một lúc ngắn ngủi.
Rồi tôi bỏ tay cô ấy ra khỏi tay tôi, và mặc cho những nỗi sợ của tôi và vợ, tôi đi sang nhà của gia đình Dougherty.
–
Mặt trời chỉ vừa mới lặn, và ánh sáng đang nhanh chóng phai đi, căn nhà bên kia đường trông tối tăm hơn bao giờ hết. Rèm cửa thì bị kéo lại, cái đèn ở bậc thềm nhà thì bị tắt, thậm chí cả cái đèn tự động báo trộm cũng không sáng.
Những cái đèn đường phía bên phải tôi lập lòe với những tiếng rẹt rẹt của dòng điện. Những con chim đang rít lên bay theo đàn đầy rẫy trên bầu trời lúc hoàng hôn. Ở phía xa đằng sau căn nhà của gia đình Dougherty đang có một cơn bão đến gần. Những đám mây đen trông có vẻ nổi lên trên bầu trời một cách đầy hiểm độc, mọi thứ đang được tô điểm bằng cái cảnh vật đáng sợ. Đôi lúc những đám mây sẽ lóe lên những tia sét chói lọi. Cả một cơn bão đang ầm ầm kéo đến. Cây cối xào xạc vì gió thổi mạnh. Tôi run rẩy vì sợ lúc chuẩn bị đi đến cửa nhà họ.
Tôi gõ cửa nhưng không ai trả lời. Tôi nhìn về phía nhà tôi. Tôi thấy được cái bóng mờ của vợ tôi đang đứng nhìn tôi từ cửa sổ. Tôi biết rằng cô ấy đang cắn môi, trong đầu của cô ấy lúc này chỉ còn nghĩ về những điều gì có khả năng xảy ra. Tôi và vợ vẫy tay nhau.
Tôi tiếp tục gõ cửa. Một cơn gió mạnh đánh bật một cái cành cây ra khỏi cái cây của nó. Tôi nghe được tiếng cái cành cây bị gãy đập vào mái nhà.
Từ bên trong có một tiếng rên rỉ. Một tiếng rầm như thể một cái ghế đã bị đổ ra sàn. Có tiếng lê chân ở gần cửa. Cửa được mở ra, theo kèm với tiếng nứt và tiếng két của bản lề, và có một người đứng trong bóng tối ở phía bên kia của cánh cửa.
“Sao thế Ben?” Đó là ông Bill. Giọng của ông ta rất ốm và khàn. Ông ta thở rất nặng nhọc. Cái mùi hôi thối xộc thẳng vào mũi tôi giống y hệt cái mùi thối rữa tởm lợm của những con thú bị cán chết trên đường. Tôi suýt nôn.
“Bác Bill, bác có sao không? Cháu và vợ cháu… có hơi lo cho bác và bác gái.”
Ông ấy cười mà như thể đang ho khan. Tiếng cười giống y hệt như của một người đang bị ung thư phổi. Tôi ngó vào để nhìn ông ấy được rõ hơn, nhưng vẫn quá tối để mắt tôi có thể thấy được cái gì đó.
“Ta biết ta trông không ổn, nhưng ta và vợ ta sẽ ổn thôi, chúng ta sẽ sống. Không cần phải lo về ta và vợ ta đâu.”
Và cái cảnh tượng khủng khiếp đã bị lộ ra. Tôi lùi lại và cố gắng không thở gấp, nhưng miệng tôi há to vì sốc. Mặt ông ta trông như đang bị chảy. Hai bên má của ông ta xệ xuống. Một miếng thịt treo lủng lẳng ở dưới cằm của ông ấy, phần xương cằm đã bị lộ hết ra. Ông ta không còn có mũi nữa, thay vào đó là một cái lỗ trống rỗng và tối ở vị trí của cái mũi.
“Cái địt… Bác Bill… cháu nghĩ cháu nên gọi xe….”
Ông ta khua tay để ngắt lời tôi. Những ngón tay của ông ta đen xì và thối rữa như thể nó đang bị cước nghiêm trọng. Những đầu xương lòi ra từ ngón giữa và ngón trỏ trên tay của ông ta. “Cảm ơn cháu đã lo lắng, nhưng cháu sẽ không thể và sẽ không bao giờ có thể hiểu được hoàn toàn chuyện gì đang xảy ra đâu. Chúng ta ổn, và vợ chồng cháu phải tin ta. Ta có nhiều kinh nghiệm hơn cháu lắm anh bạn trẻ ạ, nhiều hơn hẳn so với cháu nghĩ đấy. Vậy nên hãy tin ta khi ta bảo cháu và vợ cháu nên kệ vợ chồng ta.
Ông ta ho ra một tiếng. Có thứ gì đó đen ngòm và nhớp nhúa bay ra từ họng của ông ta, và cái thứ đó rơi tõm ra sàn. Ông ta không thèm quan tâm đến nó. Nói rằng: “Đừng để cho vợ chồng ta phải làm những gì mà chúng ta sẽ hối hận.”
“Bác Bill… thật sự là chuyện gì đang xảy ra vậy?” Tôi đã đi xa ra khỏi ông ta.
“Đi đi, cháu không phải lo gì đâu. Và cháu sẽ thấu hiểu cuộc đời này hơn một chút vào sáng mai.”
Ông ta đóng sầm cửa nhà ngay trước mắt tôi.
Những lời cảnh báo của ông ta cứ lặp đi lặp lại trong đầu tôi.
“Hãy mặc kệ bọn ta đi, đừng để cho vợ chồng ta phải làm những gì mà chúng ta sẽ hối hận.”
Những từ đó làm tôi rùng mình. Tôi đứng đó, cảm thấy thật sự nhỏ bé và vô dụng. Tất cả những sự tự tin tôi có trước khi chạm mặt ông ta bốc hơi trong giây lát. Tôi có thể cảm nhận được sức nặng trong lời nói, giọng điệu của ông ta. Ông ta trông thì vừa yếu vừa già lại còn thối rữa y hệt như một cái xác chết, nhưng tôi có thể cảm nhận được sức mạnh tỏa ra từ ông ta. Một sức mạnh kì lạ, huyền bí làm tôi muốn chạy thật xa và không bao giờ quay trở lại. Tôi có thể không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng tôi biết một điều: Tôi sẽ nghe theo lời cảnh báo của ông ta.
Sarah và tôi chẳng thể nào ngủ nổi đêm đó. Ngủ kiểu gì mới được chứ?. Chúng tôi nằm trên giường với nhau trong lúc trời mưa tầm tã, xem ngẫu nhiên một bộ phim nào đó trên Netflix mà tôi chắc rằng cả hai vợ chồng đều không để ý đến.
Trong đêm tối, đôi lúc tôi nghe thấy tiếng gì mà tôi nghĩ là tiếng hét bị bóp nghẹt của ai đó xé qua tiếng mưa gió bão bùng. Tôi ngay lập tức nhìn Sarah, và ánh mắt của cô ấy nói với tôi rằng cô ấy chắc chắn cũng đã nghe thấy tiếng la đó.
Vợ chồng tôi đi ra khỏi giường và nhìn ra ngoài cửa sổ chính trong lo sợ. Chúng tôi có thể thấy được căn nhà của vợ chồng Dougherty không còn tối đen nữa. Thay vào đó là ánh nến màu cam sáng qua cửa sổ. Một tia sét đánh xuống ngay gần sát nhà họ, gần tới mức mà tiếng sét đánh đến chỉ trong nửa giây.
Và lại thêm một tiếng hét nữa bị bóp nghẹt. Lần này tiếng hét kéo dài hơn. Rất đau đớn và tuyệt vọng. Và nó lại phát ra từ phía nhà của gia đình Dougherty.
Có hai tia sáng nữa liên tiếp lóe lên. Nhưng những tia sáng này không phải sét đánh; nó phát ra từ bên trong nhà của vợ chồng Dougherty, có một ánh sáng trắng chớp lên từ phía cửa sổ của họ trong tích tắc. Thêm một tiếng sét đánh nữa. Và ngôi nhà lại tối om, những ngọn nến đã bị dập đi.
Ngôi nhà đứng ở đó dưới cơn mưa như trút và dưới cái ánh sáng lập lòe của đèn đường, tối đen và tĩnh lặng. Trong chốc lát, với cái cách những ô cửa sổ tối đen trông như đang nhìn lại về phía vợ chồng tôi, với cái cách những cái cây gãy đổ xung quanh ngôi nhà làm cho nó thêm phần kinh dị với những cái cành cây bị gãy gập, với cái cách mà cái cửa chính đã bị hỏng chốt và vung tới vung lui trong cơn gió lớn, ngôi nhà đó trông rất độc ác.
“Có chuyện gì đang xảy ra mới được chứ?” Sarah thì thầm, giọng của cô ấy run rẩy.
“Đừng hỏi anh.”
Vợ chồng tôi cứ đứng xem thêm một lúc nữa, nhưng chẳng có gì khác xảy ra. Cơn bão bắt đầu dịu đi. Vợ chồng tôi trở về phòng ngủ, tự hỏi tại sao điều này lại xảy ra với chúng tôi. Cuộc sống đang diễn ra rất bình thường. Hôn nhân của chúng tôi đang hoàn hảo, ngôi nhà mới của chúng tôi cũng rất tuyệt, hàng xóm xung quanh thì (hầu hết) là thân thiện. Và bây giờ điều này đang đe dọa đến tất cả những gì tôi đang có.
Chúng tôi thức cả đêm, cứ để cho cái TV bật sáng, quá sốc để có thể ngủ, cho đến khi mặt trời lên, những giọt mưa cuối cùng đã tiêu tan, và lũ chim bắt đầu ca bài hát chào ngày mới.
Đó là lúc có một tiếng gõ ở cửa.
Chúng tôi biết chắc rằng đó là ông Bill và bà Angie; là ai khác được chứ? Sarah và tôi vẫn mặc trên mình bộ Pyjama đi ra mở cửa, mắt chúng tôi thâm quầng còn mặt mũi thì xanh xao do đã không ngủ trong hơn một ngày trời.
Tôi tự hỏi bản thân rằng không biết bây giờ chúng tôi có thể nhận ra được ông Bill và bà Angie không nữa, hay là bây giờ họ trông chả khác gì hai cái xác khô đã bị phân hủy hoàn toàn? Nhưng những gì vợ chồng tôi thấy là hoàn toàn trái ngược. Họ trông đầy sức sống, khỏe mạnh đến bất ngờ. Vợ chồng họ chào tôi và Sarah bằng hai nụ cười ấm nồng.
Những dấu vết của việc phân hủy hay thối rữa đều đã biến mất, không chỉ thế, họ còn trở nên trẻ hơn hẳn so với trước. Không phải chỉ là trông trẻ hơn vì duy trì được thói quen ngủ ngon mỗi đêm, họ trông phải trẻ hơn trước đến 25 – 30 tuổi. Vợ chồng họ trông như hai người hoàn toàn khác biệt so với trước đây.
“Vợ chồng ta muốn cảm ơn hai cháu vì đã quan tâm và thấu hiểu cho chúng ta,” bà Angie mở lời. Làn da bà ấy trông mịn màng hơn, rõ ràng hơn. Tóc của bà ấy đã dày và đen trở lại. Và bà ấy đã có mắt.
“Đúng rồi, cảm ơn hai cháu vì đã không can thiệp vào… công việc của bọn ta,” Bill tiếp lời. Ông ấy mặc áo ngắn tay, và tôi thấy được rằng tay phải của ông ta đang cử động và hoạt động tốt. Ông ta không hoàn toàn trọc đầu nữa (mặc dù ông ấy vẫn bị hói), và giống như bà Angie, làn da già khọm của ông ta trước đây đã trở nên mịn hơn, các nếp nhăn cũng bớt nhiều và sâu đi.
“Đáng lẽ ra chúng ta không nên để hai vợ chồng cháu thấy chúng ta… trong tình trạng đó. Trông chúng ta cũng khá tệ nhỉ, phải không ông?” bà Angie nói tiếp.
“Đúng rồi, điều này cũng đôi khi xảy ra. Khi chúng ta trở nên tự mãn một xíu. Điều này xảy ra khi mà các cháu đến tuổi của bọn ta” ông Bill nháy mắt sau khi dứt câu cuối.
“Các cháu đã rất tốt bụng với vợ chồng ta kể từ lúc hai cháu mới chuyển đến. Bà Angie cười tươi. Răng của bà ấy trông rất tự nhiên, không phải hàm răng giả thường thấy. “Biết gì không, cái lúc các cháu mới chuyển đến, ta tưởng vợ chồng cháu sẽ trở thành vật tế của chúng ta, trẻ khỏe lắm cơ!”
Tôi lạnh người. Sarah ghé sát vào người tôi. “Vật tế á? Họ nói cái gì thế?”
“Nhưng các cháu quá tốt bụng để chúng ta có thể làm thế,” ông Bill nói.
“Trong khi có một số con người ở đây không được tốt bụng cho lắm” bà Angie nói trong lúc quay ra nhìn ngôi nhà của vợ chồng Nemechek, gật đầu nhẹ.
“Đúng rồi, và có lẽ họ là những vật tế tốt nhất ở khu này, có tuổi hơn hai cháu…” ông Bill tiếp lời.
“Vật tế?” Tôi không thế ngừng nghĩ về hai chữ này.
“Họ là hai người xứng đáng làm vật tế nhất rồi!” bà Angie nói. Hai vợ chồng họ cười vui vẻ trong khi tôi và vợ tôi còn chẳng thể bật ra được một tiếng cười gượng. Chúng tôi chẳng thể cất nên lời.
“Thôi, đến lúc vợ chồng ta phải đi rồi, như các cháu nghĩ, các cháu sẽ không thấy hai vợ chồng ta sống quanh đây nữa đâu. Sẽ không an toàn cho hai chúng ta nếu ở lại. Những câu hỏi xung quanh bọn nhà Nemechek sẽ bắt đầu xuất hiện đó.” bà Angie nói.
“Và hai vợ chồng ta mong hai cháu sẽ không hé răng ra với lũ cảnh sát, được chứ? Không được phép nói ra bất cứ thứ gì mà hai cháu thấy.” Lại là chất giọng làm tôi sợ đến chết khiếp của ông Bill.
Vợ chồng tôi gật đầu.
“Tốt rồi”. Họ cùng nói, và họ lại cười. Nhưng lần này thì tôi không biết đây là một nụ cười có y thân thiện hay hăm dọa nữa.
“Hai vợ chồng ta sẽ không quên hai cháu. Chúng ta biết hai cháu sẽ có một gia đình hạnh phúc bên nhau.” bà Angie nói hai câu sau cùng.
Và họ rời đi.
–
Vợ chồng tôi ngồi phịch xuống sofa, không thể hiểu được chuyện gì đã xảy ra. Chúng tôi không thể bật được ra một lời nào trong lúc lâu.
“Giữ những linh hồn lạc lối ở ngoài.” Sarah bỗng nhiên lầm bầm.
“Cái gì cơ?”
“Đó là những gì bác Angie đã nói trong lúc rải muối quanh nhà tối qua.” Sarah quay sang tôi. “Và họ vừa mới nhắc đi nhắc lại về vật tế ban nãy. Em nghĩ họ muốn giữ những linh hồn lạc lối ở ngoài phòng cho trường hợp các linh hồn đó cướp lấy vật tế của họ.”
Mọi thứ bắt đầu ăn khớp. “Và vợ chồng Nemechek là vật tế.” Tôi bật ra.
“Chính xác. Nhìn họ vào lúc nãy đi, trông trẻ ngang tuổi Gary và Natasha… Họ đem hai vợ chồng đó ra làm vật tế đúng không? Tế hai vợ chồng họ để dừng cái quá trình phân hủy đi, để dừng cái quá trình lão hóa của họ.”
Và rồi những mảnh ghép đã khớp với nhau. Hai vợ chồng họ từ đang thối rữa lại trở nên trẻ khỏe… Họ nói về vật tế… Họ nói về Gary và Natasha xứng đáng làm vật tế…Những cây nến ở bên trong ngôi nhà của họ…Những tiếng hét bị bóp nghẹt…Hai tia sáng lóe ra từ bên trong căn nhà đó…
Họ đã tế Gary và Natasha để có được tuổi trẻ của hai vật tế, để dừng lại cái quá trình phân hủy cơ thể của họ và tiếp tục sống. Và ai biết được họ đã mang người khác ra làm vật tế bao nhiêu lần trước đó rồi, hay họ đã ở trên Trái Đất này bao lâu rồi, hay họ sẽ tiếp tục làm điều này bao lâu nữa? Như ma cà rồng vậy, sống trong nhiều thế kỉ liên tiếp. Họ chỉ có thể phân hủy, thối rữa giống những thứ cổ xưa như chính bản thân họ. Cho tới khi họ… tế ai đó.
“Chúa ơi, anh nghĩ em nói đúng rồi đấy.”
Cô ấy cắn môi và nhìn chăm chăm vào cái màn hình TV đang tắt một lúc. “Họ có là ai, họ có là cái gì, họ đã tìm được cách để trường sinh bất lão.” Vợ tôi nhìn thẳng vào mắt tôi, rất nghiêm túc nói rằng: “Chúng ta không được phép báo cảnh sát. Nếu không chúng ta sẽ là mục tiêu của họ.”
Tôi gật đầu. “Không cần phải nhắc anh đâu.”
Chúng tôi không bao giờ nhìn thấy ông Bill và bà Angie nữa. Buổi chiều hôm đó, một cái xe tải trắng đến nhà của vợ chồng họ, và những người đàn ông lạ mặt bắt đầu đưa tài sản của ông Bill và bà Angie vào bên trong chiếc xe và rời đi. Ngôi nhà đã bị bỏ hoang.
Vợ chồng nhà Nemechek thì đã mất tích hơn hai tháng, tất nhiên là kể từ cái đêm giông bão đó. Thám tử đã được phái đến để điều tra, họ hỏi tôi và những hàng xóm xung quanh rằng có thấy hay nghe được thông tin gì về họ không. Tất nhiên là chúng tôi nói không. Họ hỏi chúng tôi có biết vì sao vợ chồng nhà Dougherty lại bỏ hoang nhà của họ mà không bán đi không, hay tại sao họ lại biến mất không một dấu vết. Tất nhiên là chúng tôi nói chúng tôi không biết. Các thám tử yêu cầu vợ chồng tôi liên lạc cho họ nếu chúng tôi thấy hay nghe được gì đó lạ thường.
Nhưng tất nhiên là chúng tôi sẽ giữ im lặng. Vợ tôi đã đúng, ông Bill và bà Angie đã đủ hiền để không động chạm đến vợ chồng tôi một lần, nhưng có lẽ họ sẽ không hiền cho lắm nếu như hai vợ chồng tôi bép xép với phía cảnh sát. Cho dù cảnh sát không tin chúng tôi (ai tin mới được chứ), tôi vẫn nghĩ đây là một điều không nên làm. Vợ chồng tôi vẫn sẽ nghe lời của vợ chồng nhà Dougherty.
Đôi khi ở hiền thì sẽ gặp lành đấy.
r/nosleep
u/ct-Horror (717 points – x1 gold – x1 silver)
Link Reddit: https://redd.it/hbdxb2
Nguồn: RDVN And More
Blog: Thị Trấn Buồn Tênh
Facebook: Thị Trấn Buồn Tênh
Translator: Bài rất dài và kinh nên dễ có nhiều lỗi lúc dịch, cảm ơn cả nhà rất nhiều nếu mọi người đã đọc hết đến những dòng này hehe. Mong cả nhà góp ý để em sửa những lỗi sai
Bài đăng đã có sự cho phép của tác giả.
Dịch bởi Hoàng Nguyễn | https://rvnweb.site
Các liên kết nội bộ
Tham gia group Thị Trấn Buồn Tênh nhé.Hướng dẫn bình luận review cho bài viết
Hướng Dẫn Tạo Bài Viết Review/Bảng Đánh Giá Cho Bài Viêt
Diễn đàn của website, rất mong mọi người tham gia và góp ý cho website nhé.
Tuyển Cộng Tác Viên
Thư Viện Ebook