CHƯƠNG 246: TỰ NHIÊN NỔI TIẾNG
Editor: Nguyễn Quyên
Beta: Quả nho lớn
Bên trong và bên ngoài chuồng chim, đơn giản là hai thế giới.
Khi vừa bước ra cửa, Trương Tử An và Quách Đông Nhạc đã sợ hãi bởi tiếng chim hót, nhưng trước khi kịp nhận ra thì họ đã hơi quen với tiếng ồn. Khi theo sau Vệ Khang qua hai cánh cửa, họ quay trở lại. Khi đi ra ngoài, hắn thậm chí còn cảm thấy nặng tai và luôn muốn tạo ra tiếng ồn.
Ngoài âm thanh, một sự khác biệt khác là nhiệt độ. Một cơn gió lạnh thổi qua, Trương Tử An rụt cổ lại, nhanh chóng mặc chiếc áo khoác đã cởi ra sau khi vào chuồng chim. Chuồng rất ấm, để ở khoảng 20 độ, sau khi đi lại còn đổ mồ hôi một chút, bên ngoài dù đã gần trưa nhưng gió thu vẫn ảm đạm lạnh lẽo, lúc nóng lúc lạnh rất dễ cảm lạnh.
So với chính mình, Quách Đông Nhạc lo lắng hơn về việc liệu hai con mẫu đơn mặt đỏ có bị cảm lạnh hay không. Anh ta phủ áo khoác bên ngoài lồng để bảo vệ chúng khỏi gió rét.
Họ cởi bỏ những chiếc bọc giày nhựa dùng một lần ở chân và ném vào thùng rác trước cửa. Đáy giày đã dính rất nhiều phân chim và hạt kê, nhìn sơ qua cũng thấy buồn nôn.
Vì là khu vực ngoại thành nên ít taxi hơn và xe nào cũng đều có khách. Quách Đông Nhạc cầm điện thoại di động lên và lần nữa tìm kiếm xe.
“Hi, tại sao rời đi mà không chào?”
Lữ Minh Nghĩa vui vẻ đuổi theo từ phía sau, nhiệt liệt mời: “Gần trưa rồi. Tôi làm người chủ trì mời hai người ăn trưa rồi rời đi sau.”
“Không cần đâu, chúng tôi còn có chuyện phải làm.” Quách Đông Nhạc trực tiếp từ chối, anh ta chủ yếu lo lắng rằng những con vẹt sẽ bị bệnh nếu ở ngoài quá lâu.
Trương Tử An muốn ăn một bữa trưa miễn phí, nhưng hắn biết Nafina sắp đói khi nhìn thấy nó liếm môi, vì vậy hắn chỉ có thể quay lại và đi, để không mất bình tĩnh lần nữa.
“Tiếc quá… hôm khác lên thành phố, chúng ta cùng nhau tìm một nơi tụ tập.” Lữ Minh Nghĩa không hề cảm thấy bực bội vì bị Quách Đông Nhạc từ chối. Vừa rồi anh ta đã dò hỏi, biết là tính tình của Quách Đông Nhạc là thế, nhưng lại là người có năng lực và được đánh giá cao trong công ty, và có thể họ sẽ sớm thành lập văn phòng thiết kế của riêng mình.
Quách Đông Nhạc không quan tâm nhiều đến lễ nghĩa và giao tiếp, anh ta trốn tránh: “Gần đây, tôi có thể không có thời gian. Mà này, hai con vẹt này…” Anh ta nâng lồng lên, mở góc áo ra để Lữ Minh Nghĩa nhìn nó.
Một vài cơn gió lạnh từ dưới góc áo tràn vào lồng chim, chim trống có đầu và cổ đỏ cẩn thận di chuyển vị trí để chắn gió lạnh cho chim mái có đầu và cổ vàng cam.
Lữ Minh Nghĩa nhìn thoáng qua đã nhận ra hai con vẹt mặt đỏ, tuy rằng hiếm nhưng cũng không phải đặc biệt quý giá, vì vậy anh ta hào phóng nói: “Hai con vẹt này không có gì, vậy tôi sẽ giao lại cho anh Quách.”
“Chỉ cần mượn nó, chờ một thời gian… tôi sẽ trả lại sau.” Quách Đông Nhạc đặt góc áo xuống và nói một cách nghiêm túc, giọng điệu có chút dừng lại.
Lữ Minh Nghĩa nghĩ rằng anh ta chỉ đang lịch sự và khăng khăng đưa nó cho anh ta.
Mặt khác, Vệ Khang vẫn cay đắng thuyết phục Trương Tử An đóng góp cho khoa học.
Lữ Minh Nghĩa cũng đi tới giúp Vệ Khang thuyết phục, nhưng là lấy một chút gen xét nghiệm, không cần keo kiệt thế đúng không?
Mặc dù Trương Tử An đã khao khát khoa học từ khi còn là một đứa trẻ, nhưng vẫn còn rất nhiều khó khăn về vấn đề này.
“Anh nhìn cái này đi.”
Biết sự thật là nhìn thấy sẽ tin, Vệ Khang lấy điện thoại di động ra, mở một trang web cho họ xem. Trương Tử An cảm thấy đau đầu khi nhìn thấy tiếng Anh trên màn hình, nhưng dù sao thì hắn cũng biết tên miền nổi tiếng đó.
“Đây là một bài báo trên tạp chí Nature; ngày 19 tháng 6 năm 2017. Tác giả là nhóm nghiên cứu Eva-Maria_Geigl tại Đại học Paris 7, Pháp. Hãy xem bức ảnh này.” Vệ Khang cuộn xuống trang để phóng to một hình ảnh ở phần giữa của bài báo.
Bức tranh này có các đường nét đơn giản và rõ ràng, cho thấy một con mèo vàng với những mảng màu sẫm đang ăn cá dưới chiếc ghế nơi một người phụ nữ đang ngồi. Trương Tử An biết rằng nên tập trung vào con mèo trong tranh, nhưng ánh mắt của hắn không thể không liếc qua cặp đùi trần trụi của người phụ nữ…
“Đây là bức bích họa từ thời Ai Cập cổ đại cách đây 3.500 năm.” Vệ Khang chỉ con mèo trong tranh, “Nhìn kỹ đi.”
“3500 năm trước sao?”
Trương Tử An như ăn phải một con cá voi, vì nghĩ rằng mình đã nghe nhầm.
“Đúng vậy, đó là 3.500 năm trước, tức là 1500 năm trước Công nguyên.” Vệ Khang trả lời một cách chắc chắn, “Lúc đó Trung Quốc vẫn còn ở đầu triều đại nhà Thương. Bức tranh này là một phần của bức tranh tường Ai Cập cổ đại, cũng là một con mèo nhà, là một trong những bằng chứng mạnh mẽ nhất về nguồn gốc của Ai Cập cổ đại, nhưng vẫn chưa thể kết luận được. Hãy nhìn xem, con mèo trong bức ảnh rất giống với con mèo của anh, nhưng rất khác với con mèo Ai Cập hiện đại?”
Chỉ nhìn thoáng qua Trương Tử An đã có thể nhận ra rằng con mèo trong bức ảnh hoàn toàn khác với con mèo Ai Cập hiện đại. Mèo Ai Cập hiện đại bị chi phối bởi đốm, và con mèo trong bức tranh, như Nafina, bị chi phối bởi sọc.
Vệ Khang biết Trương Tử An là người hiểu biết, không cần giải thích sự khác biệt giữa mèo Ai Cập nguyên thủy và mèo Ai Cập hiện đại, anh ta chỉ giải thích ngắn gọn về mối quan hệ nhân quả đó. Theo nội dung trong số báo đặc biệt ngày 19/6 này, từ khi được thuần hóa thành mèo nhà, cho đến thế kỷ 14 sau Công nguyên, mèo nhà cổ đại có màu lông sọc giống cá thu, giống như mèo bình thường và con mèo của anh trong bức tranh tường. Từ thế kỷ 13, màu lông của mèo nhà dần dần chuyển từ sọc sang đốm. Đây là lý do tại sao mèo Ai Cập nguyên thủy có bộ lông sọc, trong khi mèo Ai Cập hiện đại có bộ lông đốm.”
Trương Tử An cảm thấy thích thú, người có kiến thức cao thường nói khác người, giải thích rõ ràng một vấn đề mà hắn chưa từng nghĩ tới. Dù kiến thức này ít sử dụng trong cuộc sống, nhưng biết đâu một ngày nào đó trong tương lai, có thể giả vờ cưỡng chế trước mặt người khác?
“Ngoài ra, con mèo của anh có cả sọc và đốm trên cơ thể của nó. Các sọc là những điểm chính, cũng như một phần bổ sung. Con mèo trên bức tranh tường là những đường sọc thuần túy, trong khi con mèo Ai Cập hiện đại là những đốm thuần túy… Nói cách khác, con mèo của anh giống hệt con mèo cổ. Giống như Archaeopteryx, nó là một mắt xích chuyển tiếp quan trọng trong chuỗi tiến hóa và là một hóa thạch sống thực sự!” Vệ Khang càng trở nên hào hứng khi nói.
Vệ Khang không còn trẻ nữa, Trương Tử An thật sự lo lắng không biết mình tốt xấu sẽ hưng phấn vì cái gì.
Trương Tử An đã cẩn thận quan sát bức tranh tường này và thấy rằng có một chi tiết khác – mèo Ai Cập hiện đại được chia thành năm màu, cụ thể là bạc, đồng, xám khói, đen, sáp xanh, trắng, và con mèo bức tranh này trông nó có màu vàng vàng, giống với Nafina … Không, cần phải nói rằng Nafina giống với con mèo trong bức tranh tường. Rốt cuộc, con mèo này sớm hơn Nafina 1500 năm, và được coi là tổ tiên của Nafina.
Không chỉ Trương Tử An mà Nafina cũng tò mò tiến lại gần, cẩn thận quan sát tổ tiên của nó trên màn hình điện thoại.
Hắn đã hiểu ý nghĩa của Nafina. Vệ Khang nói rằng sự xuất hiện của Nafina sẽ chấm dứt cuộc tranh luận lâu dài về nguồn gốc của mèo nhà. Vệ Khang có thể viết một số bài báo về yếu tố tác động cao dựa trên điều này, và thậm chí trở nên nổi tiếng chỉ sau một đêm.
Tuy nhiên, hắn vẫn không thể dễ dàng đồng ý – bởi vì đây không phải là điều hắn có thể quyết định, hắn phải tôn trọng bản thân Nafina… Không, đó là ý kiến của nó.
“Giáo sư Vệ, để tôi trở về suy nghĩ trước đã.” Hắn định trì hoãn một lúc, cùng Nafina bàn bạc khi không có người quyết định.
Vệ Khang bất lực thở dài, “Ít nhất thì cậu hãy để lại ít thông tin liên lạc.”
“Không vấn đề gì.”
Trương Tử An và Vệ Khang trao đổi thông tin liên lạc, xe mà Quách Đông Nhạc gọi cũng dừng ở cửa, hắn chở Nafina và Tuyết Sư Tử lên xe với Quách Đông Nhạc trở về thành phố Thiên Tân.
—————————————–
Blog: Thị Trấn Buồn Tênh
Facebook: Thị Trấn Buồn Tênh
Group FB Tìm EDITOR và BETA – Hỗ trợ tìm RAW
Group FB Thị Trấn Buồn Tênh – Nhóm dành cho Reader
LINK DONATE ỦNG HỘ DIỄN ĐÀN