Chương 247: Vết xe đổ
Edit: Lem
Beta: Quả nho lớn
Trên đường quay trở về, tài xế lái xe này là một người đàn ông trung niên, nhìn qua khá chín chắn, không giống Jamie nói nhiều, có hỏi sẽ đáp, nhưng sẽ không nhiều chuyện, cũng không chủ động đưa ra câu hỏi, làm ra một tư thế “Ta chỉ muốn làm một lái xe im lặng hoàn hảo”.
Quách Đông Nhạc đem lồng chim đặt trên đùi, nhắm mắt không nói, ngẫu nhiên mở mắt quan sát trạng thái hai con vẹt mặt hồng. Có thể thấy, hai con vẹt mặt hồng đối với đường sá xóc nảy cũng không quen, biểu hiện không trấn định giống như lúc ở nhà chim.
“Xin đi chậm một chút.” Quách Đông Nhạc nhắc nhở lái xe.
“Meo meo! Chạy nhanh một chút!” Tuyết Sư Tử tiếp tục giở mấy trò kỹ xảo nhỏ, lợi dụng chuyển động quán tính khi cua của xe dùng sức hướng trên người Nafina cọ cọ, mà Nafina lại không kiên nhẫn dùng móng vuốt đẩy nó ra.
Trương Tử An được lúc yên tĩnh, muốn chợp mắt một chút, di động vang lên, là Vệ Khang nhắn tới.
Vệ Khang: Tôi đã dạy rất nhiều học trò, rất nhiều học trò so với cậu còn lớn tuổi hơn, tôi có thể nhìn ra cậu có điều băn khoăn. Tôi không biết cậu lo lắng cái gì, có lẽ cậu cho rằng tôi muốn mượn cơ hội này nổi tiếng, nhưng tôi thật sự chỉ muốn vì giới học thuật làm ra một ít cống hiến thôi. Nếu cậu đồng ý cung cấp gen của mèo Ai Cập nguyên thủy, tôi cam đoan đem quyền tác giả thứ nhất để cho cậu.
Trương Tử An không ngay lập tức trả lời, mà là lẳng lặng suy tư.
Hắn nhớ tới trước kia lần đầu xem qua tin tức khoa học kỹ thuật.
Năm 1999, Dr. L. Lee Grismer phát biểu một bài luận văn về hổ Bằng Tường, đây là một loại thạch sùng mí hiếm sống ở Bằng Tường, Quảng Tây, Trung Quốc. Vị khoa học gia lúc ấy cho rằng, bài luận văn phát biểu này có thể khiến cho chính phủ địa phương coi trọng, do đó lính bảo an địa phương sẽ bảo vệ tốt nơi ở của loại thạch sùng mí hiếm này.
Grismer trăm triệu lần không ngờ rằng, sau bài luận văn phát biểu của hắn, loại thạch sùng mí bề ngoài kỳ lạ này lập tức trở thành thú cưng kỳ lạ quý hiếm nhất, người nước ngoài mua chúng nó với giá lên tới 2000 đô la một con. 2000 đô la năm 1999 tại Trung Quốc có lực hấp dẫn tương đối mạnh, hơn nữa đây là giá cả của chỉ một con thôi.
Được thúc đẩy bởi những lợi ích to lớn, nhóm nghiên cứu nhanh chóng phát hiện, trong luận văn nhắc tới thạch sùng mí sống ở khu “dường như giống nơi bị bom oanh tạc, mỗi khối nham thạch đều đảo lộn mộlần….” Hiện giờ tại Bằng Tường, Quảng Tây, Bằng Tường kiểm hổ bởi vì bị săn bắt quá mức mà rất khó tìm được rồi.
Trương Tử An nhớ tới thanh niên mặc áo gió mang giấc mộng to lớn, tên kia tựa như chính là đầu cơ trục lợi từ thú cưng quý hiếm, còn có Quách Đông Nhạc nhắc tới người phụ nữ giàu có, vì một con vẹt xám thông minh lanh lợi không tiếc bỏ ra cái giá vạn kim xây dựng nhà kính trồng hoa… Cho dù là người giàu trong nước hay ngoài nước, đối với việc truy đuổi thú cưng quý hiếm đều tương đối cuồng nhiệt.
Có vết xe đổ từ thạch sùng mí ở Bằng Tường, nếu Vệ Khang viết trong luận văn “Ở Tân Hải tìm được một con mèo Ai Cập nguyên thủy” đưa ra kết luận về quá trình biến đổi của mèo nhà, sẽ xảy ra chuyện gì?
Trương Tử An không dám tưởng tượng.
Có thể khẳng định, cánh cửa cửa hàng thú cưng Kỳ Duyên sẽ bị đạp hỏng, những vị khách không mời từ người dân đến chính phủ đến chật ních cửa hàng, để có được Nafina mà thương lượng cho hắn lượng tiền tài rất lớn, hoặc rõ ràng là sẽ phát giấy khen khiến hắn phải nộp lên quốc gia… Thậm chí sẽ có người đưa ra những ý định xấu, lợi dụng một ít thủ đoạn đáng sợ để dọn sạch chướng ngại.
Trước mắt, quả thật có một số ít bạn bè nghi ngờ Nafina là mèo Ai Cập nguyên thủy, thế nhưng cũng chỉ dừng lại ở bước “nghi ngờ”, qua một thời gian có lẽ sẽ quên… Nếu Vệ Khang lấy thân phận giáo sư đại học Tân Hải tuyên bố luận văn, tình hình khó mà lường trước được.
Trương Tử An rất muốn cống hiến một chút vì khoa học kỹ thuật, nhưng điều kiện tiên quyết là cuộc sống của hắn không bị quấy rầy, mạng sống an toàn càng không thể bị uy hiếp. Hiển nhiên, luận văn của Vệ Khang một khi được tuyên bố, những ngày tháng yên ổn không còn có thể trở lại nữa.
Vậy để Vệ Khang không tiết lộ nơi ở của Nafina? Điều này cũng không thể được. Luận văn khoa học yêu cầu chặt chẽ cẩn thận, hơn nữa phải là bằng chứng thật, không trùng lặp, không thể nói bậy. Luận văn của Vệ Khang sau khi phát biểu, các nhóm trong nước cùng nước ngoài tất nhiên sẽ cùng nhau ùn ùn kéo đến, hỏi hắn làm sao phát hiện ra mèo Ai Cập nguyên thủy. Mà Vệ Khang phải trả lời chi tiết, nếu không chính là lấy danh dự học thuật của mình ra nói đùa – ngàn vạn lần không thể xem nhẹ tâm tư thăm dò theo đuổi chân tướng của các nhà khoa học.
Sự kiện thằn lằn mí Bằng Tường không phải là duy nhất, trên thực tế tình huống như thế đã xảy ra nhiều lần. Mỗi khi nhà khoa học phát hiện ra giống kì lạ mới, quần thể loài này sẽ rấy nhanh bị tuyệt chủng vì bị săn bắt quá mức. Cho dù không nói tỉ mỉ nơi sinh sản của loài, nhưng phải miêu tả một chút tập tính của giống mới, người có ý chí cũng có thể dựa vào đó phỏng đoán ra khu vực sống của chúng.
Trương Tử An quay đầu nhìn Nafina, nó ngồi chồm hổm trên chỗ ngồi bên cạnh, nghiêng đầu đánh giá cảnh vật lao nhanh ra sau ngoài cửa sổ xe, thỉnh thoảng
lại nâng móng vuốt lên đem Tuyết Sư Tử đang mò tới đẩy ra. Tuyết Sư Tử càng đánh càng hăng, không nổi giận chút nào, quanh đi quẩn lại quanh Nafina, từ các góc khác nhau phi ra, thề rằng phải liếm được lông Nafina mới thôi…
Có đôi khi Tuyết Sư Tử quấy nhiễu Nafina lúc Trương Tử An đang ở đó, bị Nafina đẩy ra rồi hướng lại phía Trương Tử An, dựa trên người hắn. Mỗi khi như thế, Tuyết Sư Tử sẽ bày ra vẻ mặt thối, trừng đôi mắt to xanh biếc nhìn hắn.
Không thể không thừa nhận, lông của Nafina cảm giác sờ thật tốt, biểu cảm tức giận cũng rất đẹp, gặp phải con mèo yêu như mạng, khẳng định sẽ liếm lông nó đến chết…
Suy nghĩ nhiều lần, hắn gửi cho Vệ Khang câu trả lời.
Trương Tử An: Giáo sư Vệ, không phải tôi cự tuyệt oonh từ ngàn dặm tới, cũng không phải hoài nghi nhân phẩm của ông, chính là tôi vẫn còn suy nghĩ lo lắng về tương lai sau khi mọi việc lộ ra. Tôi là người thường, thầm nghĩ muốn có cuộc sống của người thường, không nghĩ tới việc cả ngày sinh hoạt dưới ánh đèn huỳnh quang của tuyền thông. Cho nên, thật xin lỗi, tôi không thể đáp ứng yêu cầu của ông…Có lẽ sẽ có ngày tôi đáp ứng, nhưng ít nhất không phải hiện tại.
Sau khi ấn nút gửi đi, chỉ chốc lát sau đã có hồi âm từ Vệ Khang.
Vệ Khang: Xem ra là do tôi quá đột ngột, không nghĩ đến suy nghĩ của cậu. Cậu nói rất có lý, nếu đổi lại là tôi, chắc chắn cũng không tình nguyện trở thành tiêu điểm của truyền thông. Tôi sẽ kiểm điểm chính mình thật tốt, cũng thử nghĩ ra kế sách vẹn toàn, trước đó tôi sẽ không đưa ra loại yêu cầu đó với cậu nữa. Trương Tử An xem xong tin nhắn, thở dài nhẹ nhõm một hơi, cảm thấy Vệ Khang vẫn thấu tình đạt lý, không phải cái loại nhà khoa học điên cuồng trong phim ảnh, vì nghiên cứu khoa học mà không tiếc trả mọi giá.
Biết Vệ Khang sẽ không tùy tiện quấy rầy, hắn tạm thời buông được tâm sự, tâm tình trở nên thoải mái không ít.
Thật ra, mọi lý do bên ngoài đều chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất, quan trọng nhất là… Hắn chưa bao giờ xem Nafina như một con mèo hay thú cưng. Cho dù là Tinh Hải, Nafina hay lão Trà, hắn đều tôn trọng ý kiến của chúng, nếu chúng muốn theo đến nhà chim, hắn sẽ mang chúng đến. Nếu chúng nó càng muốn về nhà đi ngủ, hắn cũng sẽ không ép buộc.
Chúng không phải thú cưng, là tinh linh, là sinh vật siêu việt tồn tại cùng thời gian và không gian, có ý chí và nguyện vọng của mình – theo những việc đã trải qua của Tuyết Sư Tử, hắn hiểu được điều này. Chúng cùng chủ nhân là bạn, không phải là loài phụ thuộc, bởi vì thích chủ nhân, nhận thức chủ nhân mà đi theo chủ nhân, cho nên chủ nhân cũng phải lấy thẳng thắn, thành khẩn và tôn trọng tương ứng đáp trả lại chúng.
Hả?
Hắn chú ý tới cảnh sắc bên ngoài có chút lạ, dường như không phải đường họ đến đây.
“Uhm, cái gì thế, chúng ta có phải đi nhầm đường rồi không?” Hắn nhắc nhở lái xe.
“Đúng vậy.” Lái xe cũng sửng sốt, kiểm tra một chút rồi dùng di động xem hướng dẫn chỉ đường.
“Đúng vậy,” Quách Đông Nhạc mở to mắt, “Chúng ta trước hết không quay về cửa hàng thú cưng, tôi muốn mang hai con vẹt này về nhà mình trước, xem phản ứng của mẹ tôi, đỡ phải phí công vô ích…”
Trương Tử An lập tức hiểu, gật đầu đồng ý, thầm nghĩ, Quách Đông Nhạc thật đúng là thận trọng kín đáo, cho mẹ hắn nhìn một cái trước quả thật là điều quan trọng.
—————————————–
Blog: Thị Trấn Buồn Tênh
Facebook: Thị Trấn Buồn Tênh
Group FB Tìm EDITOR và BETA – Hỗ trợ tìm RAW
Group FB Thị Trấn Buồn Tênh – Nhóm dành cho Reader
LINK DONATE ỦNG HỘ DIỄN ĐÀN