CHƯƠNG 245: MẪU ĐƠN MẶT ĐỎ
Editor: Nguyễn Quyên
Beta: Quả nho lớn
Quách Đông Nhạc luôn che giấu sự lo lắng của mình dưới vẻ ngoài điềm tĩnh, bởi vì anh ta không biết liệu mình có thể tìm thấy cặp vẹt hoa mẫu đơn trong ký ức của mình ở đây hay không? Trước đây, anh ta từng ghé thăm một số cửa hàng thú cưng, anh ta cũng đã đến thăm siêu thị vật nuôi Starry ở quận Tây Thành (một quận nội thành của Bắc Kinh), và đã ghé thăm chợ chó, trung tâm phân phối và buôn bán vật nuôi lớn nhất ở thành phố Thiên Tân. Mặc dù có rất nhiều vẹt, nhưng chúng không có loại nào giống trong trí nhớ của anh.
Không chỉ vậy, anh ta cũng đã tìm kiếm trên các trang thương mại điện tử, nhưng trên các trang thương mại điện tử chỉ có những loại vẹt thông thường, còn về cơ bản thì không có loài vẹt quý hiếm.
Khi nhìn thấy cặp vẹt trên cành, anh ta cuối cùng cũng nhẹ nhõm, và sự lo lắng của anh ta biến mất không dấu vết.
Trương Tử An nghe nói đã tìm được mục tiêu, trong lòng không còn để ý tới hoa mẫu đơn cổ đen nữa, mà ngẩng đầu lên nhìn cặp vẹt mà Quách Đông Nhạc chỉ vào. Sự việc xảy ra nhanh đến nỗi một người trong số họ chỉ biết ngại ngùng quay lại vì để mọi người theo dõi, và cho Trương Tử An nhìn toàn cảnh trước sau.
Ngực và bụng của chúng có màu xanh lục vàng, màu phía sau đậm hơn, gần giống màu xanh lục bảo, và ở phía trên lông đuôi có xanh của bầu trời. Điểm đặc biệt nhất là mặt và cổ của chúng có một màu đỏ tươi, còn lại chỉ có màu vàng cam, các bàn chân có màu xám bạc rất đẹp. Hai con trìu mến dựa vào nhau. Con có đầu và cổ màu đỏ tươi đặt mỏ vào cổ con kia và chải lông. Con màu vàng cam không nhàn rỗi, dùng mỏ để làm sạch thức ăn thừa trên mỏ của con này. Nhìn vô cùng tình tứ.
Phản ứng đầu tiên của Trương Tử An là không biết đây là loại vẹt gì, nhưng trong năm nay những con vẹt đã bắt đầu rải cẩu lương
Vệ Khang ngẩng đầu nói: “Chẳng trách cậu lại tới đây tìm. Tuy rằng loại vẹt này không hiếm như vẹt cổ đen, nhưng cũng khá hiếm người nuôi.”
“Loại vẹt này cũng rất kén ăn à?” Trương Tử An hỏi theo bản năng.
“Không đúng, bởi vì chúng chỉ có thể được nuôi theo cặp, nếu không thì rất khó nuôi.” Vệ Khang nói, “Tên của loài vẹt này là hoa mẫu đơn mặt đỏ. Nếu vẹt hoa mẫu đơn là một loài uyên ương, thì hoa mẫu đơn mặt đỏ là trong số các loài uyên ương.” Ông chỉ vào một trong số chúng và nói, “Con mặt đỏ là con đực, và con mặt màu vàng cam là con cái. Loài chim này rất khắt khe trong việc
chọn bạn tình, về cơ bản nó chỉ có thể dựa vào sự tán tỉnh tự nhiên cứ không phải can thiệp nhiều.”
Quách Đông Nhạc không quan tâm đến những thứ này, anh ta sốt sắng hỏi: “Đôi chim này bao nhiêu? Tôi muốn mua nó.”
Vệ Khang do dự một lúc, không trả lời.
Trái tim của Quách Đông Nhạc chợt chùng xuống, nghĩ nó đắt quá, hay là ông không bán.
“Tiền không phải là vấn đề. Ông Lữ đã nói nếu cậu muốn thì có thể trực tiếp đưa cho.” Vệ Khang trầm giọng nói, “Tôi không biết tại sao cậu lại mua cặp vẹt này, nhưng tôi nhắc cậu, hoa mẫu đơn mặt đỏ rất khó cho ăn. Vì vậy có rất ít người nuôi. Ngoài ra…”
Quách Đông Nhạc không nghĩ chuyện này là khó khăn, chẳng qua là vẹt, chỉ cần đảm bảo ăn uống đầy đủ là được, “Còn gì nữa không?”
“Cậu xem bọn họ thân mật như vậy, thân như keo sơn, không có chỗ để ai chen vào.” Vệ Khang ra hiệu quan sát kỹ càng.
“Cho nên?” Quách Đông Nhạc không hiểu ý của Vệ Khang.
“Chúng không có tình cảm sâu đậm với chủ nhân như những con vẹt khác, cậu hiểu không? Chúng chỉ dành tình cảm vào nhau, chủ nhân chỉ có thể xếp thứ ba thôi. Dù cậu có nuôi chúng bao lâu thì chúng cũng chỉ nói chuyện và chơi đùa với nhau thôi.” Vệ Khang giải thích.
Quách Đông Nhạc suy nghĩ một lúc cũng cảm thấy không có tác dụng gì, anh ta muốn đôi vẹt mặt đỏ bầu bạn cùng mẹ trong một thời gian. Chỉ cần chúng có thể ở với mẹ một thời gian, miễn là làm cho mẹ vui trong khoảng thời gian này, còn tương lai… Suy nghĩ nhiều làm gì.
Trương Tử An hỏi nhỏ một câu, “Tôi nhớ anh nói mẹ anh thích hai con vẹt là ‘màu tím nhỏ’ và ‘màu vàng đậu xanh’. Con cái trông giống màu vàng hạt đậu, nhưng con đực, nó lại không thể liên quan đến xanh đỏ?” Hắn hỏi câu này vì thật sự lo lắng rằng Quách Đông Nhạc đã mua nhầm.
Quách Đông Nhạc trả lời đơn giản: “Bởi vì mẹ tôi hơi mù màu, bà coi khu vực màu xanh phía sau chúng là màu tím.”
“Ồ.” Trương Tử An có chút xấu hổ, cảm thấy mình không cần thiết phải lo lắng.
Vệ Khang đi đến lồng chim trống gần nhất, mở nắp chai nước khoáng của mình, uống vài ngụm để làm ẩm cổ họng, sau đó đổ phần còn lại vào chậu nước trong lồng chim, và quay lại.
Ngay sau khi ông rời đi, hai con vẹt mặt đỏ cùng nhau vỗ cánh ra khỏi cành và bay vào lồng, lần lượt nhấm nháp nước trong chậu.
Vệ Khang vội vàng bước tới, đóng cửa lồng, cởi lồng ra và đưa cho Quách Đông Nhạc.
“Của cậu đây, cầm lấy. Cái lồng cũng là của cậu.”
Quách Đông Nhạc vui vẻ cầm lấy chiếc lồng, nhìn chằm chằm vào hai con vẹt mặt đỏ như em bé.
“Chú ý, loại vẹt này rất khó nuôi.” Vệ Khang lại nhắc nhở.
Khi Quách Đông Nhạc kích động, anh ta cũng không để ý đến những lời cảnh cáo của Vệ Khang, chỉ muốn nhanh chóng đưa chúng trở về, giống như sợ Vệ Khang và Lữ Minh Nghĩa đột nhiên đổi ý.
“Là bởi vì bọn chúng không thích ở trong lồng sao?” Trương Tử An ở bên cạnh bình tĩnh khách quan, cũng không bỏ qua lời nhắc nhở của Vệ Khang.
“Thật khó nói.” Vệ Khang lắc đầu, “Nhưng chắc cũng có liên quan. Không có loài động vật nào tiến hóa để sống trong lồng, đặc biệt là đối với những con chim sinh ra có hai cánh. Tóm lại, tỷ lệ sống sót của cá thể vẹt mặt đỏ được nuôi rất thấp. Ngay cả trong một môi trường mở tuyệt vời như Nhà chim Phượng hoàng, với một giáo sư chuyên về chim, tỷ lệ sống sót của vẹt mặt đỏ còn chưa đến một nửa. Nếu bị thay thế bởi người khác, thì không nên nuôi chúng … Nhưng cậu có lý do khi đặt mua cho con vẹt này, nên tôi sẽ không nói nhiều.”
Vệ Khang nghiêm túc nói vấn đề, Trương Tử An tin rằng anh ta không phải là người hay nói quá. Có vẻ như những con vẹt mặt đỏ thực sự rất khó nuôi, bởi vì hai con vẹt này phải được đặt trong cửa hàng thú cưng của hắn. Richard phải cố gắng dạy chúng cách nói chuyện, nếu chúng chết, thì thật sự rất xấu hổ đối với Trưởng lão Giang Đông.
“Còn một điều nữa.” Vệ Khang nói thêm, “Khi một con chết, con vẹt kia sẽ chỉ đắm chìm trong nỗi đau cả ngày, và có lẽ sẽ không sống được vài ngày. Thường thì sẽ chết đi.”
Trương Tử An rất kinh ngạc. Tình yêu không lay chuyển của con vẹt mặt đỏ lấn áp tất cả loài người, những người tự cho mình là linh hồn của vạn vật. Chúng thực sự là đôi uyên ương giữa các loài chim yêu.
Thấy Quách Đông Nhạc nóng lòng muốn rời đi, Vệ Khang cũng không muốn ở lại nữa, liền nói với họ vài câu về chế độ ăn uống của vẹt mặt đỏ. Trương Tử An trong lòng nhớ một điều rằng, ngay cả những chuyên gia như Vệ Khang cũng rất thận trọng, xem ra con vẹt mặt đỏ này thật sự rất khó nuôi.
Sau khi giải thích mọi chuyện nên giải thích, Vệ Khang đích thân tiễn bọn họ đi.
—————————————–
Blog: Thị Trấn Buồn Tênh
Facebook: Thị Trấn Buồn Tênh
Group FB Tìm EDITOR và BETA – Hỗ trợ tìm RAW
Group FB Thị Trấn Buồn Tênh – Nhóm dành cho Reader
LINK DONATE ỦNG HỘ DIỄN ĐÀN