Chương 236: Sức mạnh của thói quen
Editor: Linh A
Beta: Ngân Y
Tiểu Cần thấy vẻ mặt Trương Tử An trong nháy trở nên cứng đờ, giương mắt hiếu kì hỏi: “Không phải vậy sao ạ?”
Richard mặc dù không rõ Trương Tử An và Tiểu Cần quen nhau như thế nào nhưng nó nhạy bén cảm nhận được bầu không khí, vỗ cánh phành phạch kêu lên: “Quác quác, có thể thêm một quả táo được không?”
“Không được, mày ăn hết rồi Chuông Nhỏ với Lỗ Tai ăn gì!” Trương Tử An kịp thời phối hợp nói.
Sự chú ý của Tiểu Cần lập tức bị dời đi, cười ha ha nói: “Không sao, ngày mai em mang thêm một trái đến nữa là được.”
“Không cần.” Trương Tử An khuyên, “Cho nó ăn nữa thì thành thói quen dẻo miệng xin ăn mất.”
“Quác quác, vậy thì thôi, lại còn không biết xấu hổ như vậy, Jeff, ngươi thực sự thay đổi tam quan của bổn đại gia rồi!” Richard kêu lên.
“Không, so với mức độ vô sỉ của mày thì tao chẳng là gì đâu.” Trương Tử An khiêm tốn nói.
Tiểu Cần nhìn bọn họ cười ngốc, bỗng nhiên vỗ cặp sách, “Ai da sắp muộn rồi! Ôi ~ Hôm nay không kịp nói chuyện với Chuông Nhỏ và Lỗ Tai rồi! Cửa hàng trưởng ca ca, em đi trước đây, anh cho Chuông Nhỏ và Lỗ Tai ăn giúp em với nhé. Ngày mai em lại đến!”
“Ừ, cứ yên tâm, đi đường chú ý cẩn thận.”
Trương Tử An nhìn cô bé rời đi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
“Jeff, bổn đại gia thấy ngươi vi phạm chủ nghĩa kinh nghiệm (là một khuynh hướng lý thuyết về tri thức triết học với đặc điểm nhấn mạnh vai trò của trải nghiệm) và chủ nghĩa giáo điều (quan niệm cho rằng những giáo lí cần được tiếp thu một cách vô điều kiện như chân lí bất biến).” Richard trịnh trọng nói.
“Tao không thấy.” Mặc dù trong lòng Trương Tử An có chút nghi ngờ nhưng vẫn mạnh miệng, “Có lẽ mẹ cô bé vì sợ bé ham chơi không nghe lời nên mới không cho nuôi thú cưng.”
Thật sự đúng như vậy sao? Trương Tử An nhớ lại những lần trò chuyện với Tiểu Cần, nếu như hắn có thể nhìn ra Tiểu Cần là một đứa trẻ có thể kỷ luật tự giác, chẳng lẽ mẹ cô bé lại không nhìn ra? Không thể nào. Đó là người mẹ mỗi ngày đều chỉnh bím tóc cho con gái, người mẹ vì đề phòng con gái lạc đường mà thêu thông tin lên quần áo, không thể không nhìn ra.
Nếu đã như vậy tại sao bà ấy không thỏa mãn nguyện vọng của con gái chứ?
Là vì vấn đề tiền bạc sao?
Trương Tử An nhặt túi zip mà Tiểu Cần để lại lên xem, bên trong có rất nhiều loại hoa quả sấy, trong đó bao gồm quả hồ đào, hạt dẻ rất đắt tiền. Trang phục Tiểu Cần mặc không hề kém so với hắn, không có khả năng là nguyên nhân tiền bạc.
Bỏ đi, mỗi nhà đều có vấn đề khó nói. Chuyện của nhà người ta, người khác suy nghĩ nát óc cũng không đoán ra được. Hơn nữa đoán ra được thì có thể làm được gì chứ? Cũng không phải là vấn đề ngược đãi trẻ con.
Hắn đi ra cửa, nhìn ra phía bên ngoài, Quách Đông Nhạc đang đứng đàng hoàng trước cửa tiệm hoa quả, chờ thịt xiên nướng ra lò.
“Tinh Hải, Nafina, Lão Trà và Tuyết Sư Tử, hôm nay tao muốn đi ra ngoài một chuyến với người lúc nãy, đi xe đến cơ sở nuôi dưỡng các loài chim ở khu lân cận, tụi bây muốn đi theo hay là quay về trò chơi nghỉ ngơi?” Hắn thăm hỏi ý kiến của tụi nó.
“Quác quác, Jeff, tại sao ngươi hỏi một lượt nhưng lại không hỏi ý kiến của bổn đại gia?” Richard không vừa lòng vỗ cánh bày tỏ kháng nghị.
“Mày? Mày có quyền chọn sao?” Trương Tử An không nói nhảm với nó, trực tiếp cầm điện thoại di động lên thu hồi nó vào trong trò chơi.
Tinh Hải tò mò hỏi: “Cơ sở nuôi dưỡng chim?”
“Nói là các loài chim nhưng thật ra phần lớn đều là vẹt.” Hắn giải thích, “Tao cũng chưa từng đến, không biết cụ thể là như thế nào.”
“Có rất nhiều người sao?” Tinh Hải lại hỏi.
“Chắc là sẽ có một vài nhân viên.” Hắn trả lời đúng sự thật.
“Meo meo ~” Tinh Hải nhất thời rụt người lại, “Tinh Hải không thích người lạ, ghét nơi đông người ~”
“Vậy Tinh Hải quay về trò chơi ngủ một giấc, chờ sau khi quay về tao lại thả mày ra được không?” Hắn nói, kết quả này không ngoài dự đoán của hắn.
“Meo meo ~” Tinh Hải ngồi nghiêm chỉnh, giống như một đứa trẻ ngoan để cho Trương Tử An thu vào trong điện thoại.
Lão Trà cười nói: “Lão hủ không có hứng thú gì với chim, cũng nên đi ngủ một giấc thì tốt hơn.”
“Lão Trà, không phải hôm qua ngài lại thức tới khuya đó chứ?” Hắn nhìn giữa lông mày lão Trà có phần mệt mỏi, lập tức đoán được sơ sơ.
“Khụ, hôm qua lão hủ xem một bộ phim, vốn dĩ tính trước nửa đêm là có thể đi ngủ, không ngờ bộ phim điện ảnh kia dài tận hai tiếng, xem đến mức lão hủ muốn dừng cũng không được.” Lão Trà lộ vẻ ngượng ngùng.
Trương Tử An hoàn toàn có thể hiểu được, “Những bộ phim điện ảnh bây giờ càng ngày càng dài, ba bốn giờ sáng là chuyện rất bình thường, có điều Lão Trà phải chú ý thân thể, phim thì muốn xem lúc nào cũng được.”
“Lão hủ sẽ để ý.” Lão Trà gật đầu.
Hắn cũng thu hồi Lão Trà vào trong trò chơi, lại hỏi Nafina và Tuyết Sư Tử: “Còn tụi mày thì sao?”
Tuyết Sư Tử không hề nghĩ ngợi nói: “Lão nương muốn ngủ chung với nữ vương bệ hạ!”
Trương Tử An tự động bỏ qua ý kiến của nó, đề nghị với Nafina: “Tao thấy mày cũng nên đi vào ngủ một lát, dù sao cơ sở nuôi chim nhất định vừa ồn ào vừa lộn xộn.”
Hắn nói như vậy quả thực vì bận tâm về bản tính loài mèo của Nafina, có khi nào vừa nhìn thấy chim lập tức lao vào lồng vồ không? Chim bên đó đoán chừng cũng không rẻ, nếu thật sự bị nó giết chết mấy con, hắn đền không nổi.
Nafina từ trên nhà cây cho mèo nhảy xuống, nhẹ nhàng chạm đất, “Bổn cung muốn đi xem, thuận tiện giải sầu một chút.”
Nó tin lời của Trương Tử An thật sự cho rằng mình mập, vì vậy đi theo ra ngoài một chút.
“Nữ vương bệ hạ đi đâu nô gia đi theo đấy!” Tuyết Sư Tử thái độ thành kính.
Trương Tử An đành phải gật đầu đồng ý, “Được rồi, tụi mày có thể đi theo, có điều bên đó không phải là địa bàn của mình, chúng ta đến đó làm khách, không được phép làm loạn.”
Nafina mất hứng giận dữ, “Lễ nghi ngoại giao Bổn cung còn cần đến người phàm như ngươi đến dạy ư? Ngược lại hành động của ngươi đại diện là người hầu của Bổn cung, đi rồi đừng có làm Bổn cung mất mặt là được.”
Tuyết Sư Tử vừa thấy Nafina không vui, bày ra dáng vẻ xù lông, trợn to đôi mắt xanh biếc, miệng hung dữ kêu meo meo. Có điều với giá trị nhan sắc của nó thì dáng vẻ này vẫn rất đẹp. Trương Tử An chỉ có thể cảm khái con mèo trắng này thật sự rất quyến rũ hắn.
Đang nói dở, Quách Đông Nhạc ôm hộp xốp giữ ấm từ bên ngoài đi vào, không nói gì đưa cho Trương Tử An. Trương Tử An lại không nhận lấy mà chỉ vào bàn ở quầy thanh toán, ra hiệu anh đặt ở đó, còn mình đi lấy bát đựng thức ăn của Nafina và Tuyết Sư Tử.
“Con vẹt kia đâu rồi?” Quách Đông Nhạc đảo mắt nhìn xung quanh cửa hàng, phát hiện không thấy vẹt xám đâu trong khi mười mấy phút trước nó còn đứng trên bả vai Trương Tử An nói chuyện không ngừng, bây giờ trong cửa hàng vô cùng yên tĩnh.
Trương Tử An cũng cảm thấy lúc Richard có mặt, việc nó nói chuyện tranh cãi đến mức đau hết cả lỗ tai, bây giờ nó bị nhốt vào điện thoại di động, cửa hàng giống như thiếu đi cái gì vậy. Thói quen thật đáng sợ, mặc dù mới chỉ chung sống có mấy ngày nhưng trong vô thức dường như hắn đã quen với sự tồn tại của Richard.
—————————————–
Blog: Thị Trấn Buồn Tênh
Facebook: Thị Trấn Buồn Tênh
Group FB Tìm EDITOR và BETA – Hỗ trợ tìm RAW
Group FB Thị Trấn Buồn Tênh – Nhóm dành cho Reader
LINK DONATE ỦNG HỘ DIỄN ĐÀN