Chương 237: Tôi là ai?
Editor: Hà Thanh
Beta: Ngân Y
Đêm khuya thanh vắng, Trương Tử An thỉnh thoảng bị mất ngủ, nằm trên giường nhìn những vì sao vụt qua ngoài cửa sổ. Hắn quay đầu nhìn Nafina trên giường công chúa, phần lớn thời gian đều thấy nó ngủ nhưng thỉnh thoảng lại mở to đôi mắt xanh biếc trừng hắn một cái rồi đổi tư thế tiếp tục ngủ.
Tuy nói là đêm khuya thanh vắng nhưng cũng chưa tối lắm, bình thường những gia đình ở thành phố giờ này còn chưa ngủ, nếu vểnh tai nghe kỹ có thể nghe được tiếng TV rất nhỏ từ dưới lầu truyền đến, chứng tỏ Lão Trà chưa ngủ. Chắc nó đang dùng tư thế “gối tay dưới cằm” nằm trên thảm điện xem phim kiếm hiệp.
Tinh Hải… Tuy không nghe được tiếng của Tinh Hải nhưng hắn có thể cảm nhận được sự tồn tại của nó, chắc hẳn nó đang nằm cuộn tròn trên giường trẻ em, chìm trong giấc mộng chiêu diêu khắp nơi.
Lúc này, hắn như một triết gia Hy Lạp cổ đại, nghĩ về ý nghĩa sự tồn tại của mình — sự tồn tại của hắn đối với Tinh Hải, Nafina và Lão Trà đến tốt cùng là gì? Nói cách khác, hắn đối với họ là gì?
Đối với Tinh Hải, hắn thấy mình như một người cha, người anh và người hướng dẫn, cố gắng hết sức để dẫn dắt tinh linh đáng thương nhút nhát này thoát khỏi bóng ma nó từng trải qua.
Đối với Nafina, hắn có lẽ là một tổng quản trong hoàng cung đồng thời là mối quan hệ hợp tác, vì nó mà bận rộn lo liệu trước sau mà hắn cũng kiếm được một số tiền không nhỏ từ nó.
Về phần Lão Trà, Lão Trà là bậc tiền bối, là vị trưởng lão từ bi nhân hậu*, trí tuệ cao siêu, rất đáng ngưỡng mộ.
(*Nguyên văn: 悲天悯人 (Bi thiên mẫn nhân) – Tránh cho số kiếp đọa đầy, thương xót cho nỗi khổ của muôn dân.)
Nhưng chỉ khi đối mặt với Richard, lúc cùng Richard trò chuyện mới là lúc hắn thoải mái nhất, cởi bỏ mặt nạ mà không cần phải sắm vai người cha, người anh, người hướng dẫn, tổng quản, cấp dưới hay các vai trò khác, không là gì đặc biệt mà trở về là chính mình.
Vì vậy, Richard là một người bạn tồi.
Tuy nhiên, cuộc sống cũng nên có một người bạn tồi, có thể nói đùa giỡn với nhau mà không cố kỵ điều gì, lúc đó cuộc sống sẽ trở nên dễ dàng hơn.
Những trò đùa không gặp đúng tần sóng, cho dù là Tinh Hải, Lão Trà hay Nafina, chúng thường không thể hiểu được sự hài hước và những trò đùa của hắn. Chỉ khi đối mặt với Richard hay tiểu Tuyết livestream cùng những người bạn trên mạng, hắn mới thoải mái đùa giỡn, thậm chí có khi còn hơn đùa giỡn.
Tuy nhiên, những người bạn trên mạng không thường xuyên nói chuyện, ở một mức độ nào đó, Richard là tri âm của hắn.
Bạn bè ít, tâm sự này có ai nghe?
Tất nhiên, hắn chỉ có thể đối với Quách Đông Nhạc đang nghi hoặc nói: “Nó bay ra ngoài hóng gió rồi, chơi chán sẽ tự quay về.”
Quách Đông Nhạc đang nhìn xung quanh cửa tiệm, nghe vậy không khỏi cả kinh, “Anh thả nó ra ngoài?”
“Đúng vậy.” Trương Tử An nói.
Quách Đông Nhạc sững sờ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Trương Tử An không ngừng dò xét, “Anh nói nghiêm túc đấy chứ? Anh không sợ nó bị người khác bắt hay không tìm được đường về nhà sao?”
Trương Tử An tiêu sái nói: “Có được là phúc, mất đi là số mệnh*.” Hắn không thể nói đã đem Richard thu vào lại điện thoại, chỉ có thể nói như vậy để che giấu.
(* Nguyên văn: Đắc chi, ngô hạnh, thất chi, ngô mệnh –得之,吾幸,失之,吾命 – Thơ Từ Chí Ma, nguyên 1 câu ý tứ như thế này: Tôi sẽ trong biển người mênh mông tìm một tri kỷ duy nhất, được, thì là hạnh vận của tôi, không được, là số mệnh của tôi.)
Quách Đông Nhạc bán tín bán nghi, anh nghĩ Trương Tử An đã nhốt Richard trên tầng hai nhưng khi lắng tai nghe, anh lại không nghe thấy tiếng của nó trên tầng hai. Trừ khi Trương Tử An buộc chặt miệng Richard, nếu không nó sẽ không im lặng quá lâu. Quách Đông Nhạc phát hiện bản thân mình càng ngày càng không hiểu được người chủ cửa hàng trẻ tuổi trước mắt này, nhìn như không có tiền, lúc nói đến chuyện tiền bạc thì tỏ ra thận trọng nhưng đôi khi lại có vẻ rất hào phóng, thậm chí còn dám để con vẹt xám quý giá tự bay ra ngoài…
Trương Tử An đem xiên nướng đặt vào bát thức ăn của Nafina và Tuyết Sư Tử, nhìn bọn chúng khịt mũi ăn, đem phần của Lão Trà để dành khi nó dậy thì hâm nóng lại bằng lò vi sóng.
Quách Đông Nhạc nhận ra không chỉ Richard mà cả mèo con đen trắng và con mèo già đội nón trúc kia đều biến mất, chẳng lẽ nào hai con mèo này cũng chạy ra ngoài để hóng gió ư? Cũng có thể, ngay cả một con vẹt quý cũng thả ra được thì mấy con mèo này đáng giá bao nhiêu…
Trương Tử An lấy ra một túi xíu mại từ hộp xốp giữ ấm, đưa về phía Quách Đông Nhạc, “Anh đã ăn sáng chưa? Nếu chưa thì cùng ăn đi.”
Quách Đông Nhạc lắc đầu, không phải anh khách sáo mà là đã ăn sáng rồi, hơn nữa cảm thấy đồ ăn bên ngoài không sạch sẽ.
Kiên nhẫn đợi hai con mèo và Trương Tử An ăn xong, anh nhìn đồng hồ đeo tay hỏi: “Chừng nào thì đi?”
Trương Tử An miệng đầy xíu mại chưa nuốt xuống hết, một đống trong miệng nói không rõ: “Đừng có gấp, đi ngay lập tức.” Hắn tùy ý lau miệng, cầm chìa khóa lên, hướng Nafina và Tuyết Sư Tử vẫy vẫy tay.
Quách Đông Nhạc đi theo hắn ra ngoài cửa hàng, nhìn hắn đóng cửa, chỉ vào Nafina và Tuyết Sư Tử, ” Bọn chúng cũng đi à?”
Trương Tử An trả lời: “Đúng vậy, coi như đưa mèo đi dạo.”
Quách Đông Nhạc nghĩ thế nào cũng thấy nguy hiểm, đưa mèo đến cơ sở nuôi chim ư? Trước đây, anh chỉ chú ý Richard mà không mấy để ý đến những con mèo trong cửa hàng. Lúc này nhìn thêm vài cái, đột nhiên phát hiện con mèo vàng này rất có khí chất, bất kể là hình dáng hay điệu bộ của nó đều không giống một con mèo nhà bình thường nhưng nó gợi anh nhớ đến mấy con mèo hươu đã từng thấy trong các gia đình giàu có. Nhìn kĩ sẽ thấy khí phách con mèo vàng này đến từ sự cao ngạo của bậc bề trên, rõ ràng khác hẳn mấy con mèo hươu toàn thân đầy dã tính.
Về phần con mèo trắng kia có chút trái ngược, xinh đẹp dịu dàng, luôn theo sát con mèo vàng không rời nửa bước.
Trương Tử An nhìn xung quanh, “Anh tới đây bằng gì? Lái xe đến?”
“Không, tôi đi taxi, tôi không có xe.” Quách Đông Nhạc trả lời: “Tôi thường xuyên đi công tác, có xe cũng vô dụng.”
Trương Tử An nhớ lần đầu tiên anh ta đến là đi cùng xe với Tiêu Nhan, xem ra quả thật là như vậy, người này theo chủ nghĩa thực dụng (chủ nghĩa hành động – chỉ lối hành xử dựa trên tình hình thực tế), không phải loại người mua xe về làm vật trang trí.
Thật không dễ dàng để bắt taxi vào sáng sớm. Cuối cùng, Quách Đông Nhạc đã phải gọi một chiếc xe đến đây, đó là một chiếc Cruze rất mới, chủ nhân là một cô gái trẻ tuổi, có nickname trên app là Jamie. Trương Tử An hơi lo cô ấy sẽ không đồng ý để Nafina và Tuyết Sư Tử lên xe nhưng có vẻ cô ta là mèo nô, vừa nhìn thấy Nafina và Tuyết Sư Tử liền hét ầm lên.
“Con mèo này xinh quá!” Cô ló đầu ra khỏi cửa kính xe, “Nó là mèo của anh à?”
“Là mèo của tôi.” Trương Tử An chỉ vào bảng hiệu của cửa hàng thú cưng Kỳ Duyên, “Tôi là chủ cửa hàng thú cưng. Chúng có thể lên xe không?”
“Không thành vấn đề, lên đây đi, bình thường tôi cũng hay cho mèo ngồi xe hóng mát.” Cô rất vui vẻ đồng ý.
Quách Đông Nhạc ngồi vào ghế phụ còn Trương Tử An dắt hai con mèo ở hàng ghế sau.
Jamie khởi động xe, thỉnh thoảng nhìn Nafina và Tuyết Sư Tử trong gương chiếu hậu.
“Anh định đến Nhà chim Phượng Minh đúng không?” Cô thuận miệng hỏi, “Anh định đến mua chim à?”
“Nhà chim Phượng Minh?” Trương Tử An lần đầu tiên nghe thấy cái tên này.
“Đúng vậy, là nơi mà anh muốn tới.” Kỹ thuật lái xe của cô không tệ, con người cũng thoải mái vui vẻ, nói: “Nơi đó cách đây khá xa, vừa đúng lúc tôi phải về quê nên sẵn tiện đưa các anh đi một đoạn. Quê tôi ở gần đó nên biết rất rõ.”
—————————————–
Blog: Thị Trấn Buồn Tênh
Facebook: Thị Trấn Buồn Tênh
Group FB Tìm EDITOR và BETA – Hỗ trợ tìm RAW
Group FB Thị Trấn Buồn Tênh – Nhóm dành cho Reader
LINK DONATE ỦNG HỘ DIỄN ĐÀN