Chap 217: Cháy nhà mới ra mặt chuột
Editor: Hà Thanh
Beta: Ngân Y
“Hầm để xe của tòa nhà này?”
Nghe tin này, Thịnh Khoa và Vu Phi nhìn nhau đầy kinh ngạc.
Thịnh Khoa nghĩ cũng thật là, tìm mỏi mắt cũng không thấy, toàn phí thời gian tới lui. Vụ trộm hàng loạt này xảy ra rải rác ở một số tòa nhà văn phòng gần nhau, anh đưa Trương Tử An đến tòa nhà này chỉ là một sự tình cờ.
Vu Phi mờ mịt chân tướng sự việc đang nghĩ về chuyện khác, cậu lo lắng có khi nào có sự thông đồng giữa nhân viên bên trong và người ngoài không, nếu có sẽ bị ảnh hưởng rất xấu.
Trương Tử An không giải thích gì nhiều. Hắn đưa họ từ lối thoát hiểm vào hầm giữ xe, mở cửa nhà kho, “Những món đồ bị đánh cắp đều ở đây. Đội trưởng Thịnh, nếu anh có danh sách các đồ vật bị mất, anh có thể kiểm tra xem xem còn thiếu món nào không.”
Vu Phi tò mò muốn đi vào nhưng bị Thịnh Khoa ngăn lại, “Đừng phá hủy hiện trường.”
Thịnh Khoa đánh giá quanh nhà kho, dán mắt vào những con mèo bình thường kia rồi hỏi: “Nghi phạm là ai? Không bắt được hắn à?”
Trương Tử An trong lòng căng thẳng, biết rõ đây là câu hỏi mấu chốt nhất của vấn đề, lập tức nói ra đáp án mình đã chuẩn bị sẵn: “Nghi phạm có thể đã rời đi rồi. Lúc mèo của tôi dẫn tôi đến nơi này đã không có ai cả. Con mèo có lẽ đã được nghi phạm huấn luyện để trộm đồ.”
Sau đó hắn lại nghiêm túc đề nghị: “Đội trưởng Thịnh, anh có thể bố trí người canh chừng ở đây. Có thể nghi phạm sẽ quay lại lấy những món đồ này đấy!”
Đề nghị của Trương Tử An trùng khớp với suy nghĩ của Thịnh Khoa. Anh nhìn những món đồ bị đánh cắp nằm rải rác trên đất, trong đầu đối chiếu lại tên những món đồ bị đánh cắp được báo cáo, trong đó có vài món hàng hiệu, bao gồm cả Tag Heuer của Lưu Diểu, những thứ khác anh không rõ, có lẽ cần phải đến gần quan sát đối chiếu. Tuy nhiên, điều quan trọng hơn là phải bảo vệ dấu chân và dấu vân tay ở hiện trường, đó là lí do anh ngăn không cho Vu Phi vào.
Mặc dù đã tìm thấy đồ bị trộm nhưng chuỗi vụ án này vẫn còn rất nhiều điểm nghi vấn, ví dụ như nghi phạm đã đi đâu, chẳng lẽ hắn cảm nhận được mối nguy sắp tới nên bỏ trốn rồi ư? Những chiếc đồng hồ, túi xách và đồ trang sức hàng hiệu này rất dễ kiếm tiền, sao nghi phạm không bán hay mang chúng theo?
Chuỗi vụ án này từ đầu đến cuối đều rất bất thường, với kinh nghiệm nhiều năm xử lý các vụ án của Thịnh Khoa, anh cũng không biết bắt đầu từ đâu.
Trương Tử An mặt mày ủ rũ, đau lòng nhức óc. Hắn lén liếc nhìn Thịnh Khoa, thấy anh đang nhíu mày, nét mặt thay đổi liên tục, hắn biết rằng Thịnh Khoa vẫn đang suy nghĩ về vụ án. Trương Tử An đối với việc này lực bất tòng tâm, trong lòng đồng cảm cho anh. Vụ án này liên quan đến tinh linh, không thể dùng phương pháp thông thường để giải quyết được, nếu anh ta cứng rắn áp dụng kinh nghiệm xử lý vụ án trong quá khứ thì chỉ càng làm anh đi sai hướng và không thể thoát ra thôi.
Hắn không lo Thịnh Khoa sẽ nghi ngờ mình bởi vì hắn chưa từng đặt chân vào bên trong nhà kho, chỉ đứng ở cửa một lúc, không thể để lại dấu chân hay dấu vân tay được.
“Đội trưởng Thịnh,” Hắn gọi.
“Hửm, Trương tiên sinh có ý kiến gì sao?” Thịnh Khoa đang trầm tư tỉnh táo lại.
“Theo tôi nếu anh đợi ở đây vài ngày mà không thấy nghi phạm xuất hiện, hãy để chuyện này qua đi.” Trương Tử An khuyên chân thành. Hắn thấy Thịnh Khoa là một cảnh sát rất có trách nhiệm, phải làm thêm giờ kể cả vào cuối tuần. Nếu anh ta vì mấy lời của hắn mà tốn công sức ở chỗ này, hắn cũng không đành lòng.
“Đội trưởng Thịnh, thử nghĩ xem, nghi phạm có thể dùng mèo để trộm đồ nên cũng có thể dùng mèo để thám thính, cho nên anh cứ cử người canh ở đây, người bên kia cũng nhất định không rơi vào bẫy. Tôi nghĩ chúng ta đã đánh rắn động cỏ, nghi phạm không phải kẻ ngốc nên có lẽ đã cao chạy xa bay rồi.”
Thịnh Khoa nghe vậy không trả lời ngay mà nhìn Nafina trầm ngâm. Sau một lúc, anh do dự nói: “Trương tiên sinh, anh có thể…”
Trương Tử An lập tức từ chối: “Không được.”
Thịnh Khoa chợt bật cười, “Trương tiên sinh, tôi còn chưa nói ra mà.”
“Anh không cần nói tôi cũng đoán được. Hoặc là anh muốn mượn mèo của tôi hoặc là muốn tôi mang con mèo này lần theo hành tung kẻ tình nghi… Rất tiếc, tôi không thể đồng ý yêu cầu của anh. Con mèo này không nghe lời người khác, mà tôi cũng không biết làm cách nào để lần theo hành tung kẻ tình nghi nữa.” Trương Tử An chặn đường trước.
Trương Tử An quả thực đoán được ý của Thịnh Khoa. Thịnh Khoa đang nghĩ liệu cảnh sát có thể ở ngoài sáng điều tra còn Trương Tử An âm thầm hành động trong bóng tối không? Nhưng vì Trương Tử An cự tuyệt nên Thịnh Khoa cũng không thể làm gì. May là đã tìm được hết đồ vật bị mất nhưng nghi phạm đã bỏ chạy, làm sao viết báo cáo cấp trên được đây. Thịnh Khoa thực sự đau đầu.
“Trương tiên sinh, chúng ta đi lên trên trước đi, phiền tiểu Vu trông chừng ở đây một chút.” Thịnh Khoa nói.
Sự việc đã kết thúc, không cần phải ở lại đây. Vì trong hầm giữ xe không có tín hiệu điện thoại nên Thịnh Khoa trao đổi với Vu Phi vài lời rồi bảo cậu ta canh cửa, đừng bước vào và cũng đừng để người khác vào, chờ lực lượng cảnh sát đến.
Vu Phi khúm núm nghe lệnh, ánh mắt nhìn Trương Tử An đã thay đổi. Cậu không ngờ người thanh niên chỉ ngang tuổi cậu lại lợi hại như vậy, trong một giờ sau khi đến đây đã giải quyết xong vụ án phức tạp mà cảnh sát tốn bao công sức không phá được. Dù không bắt được nghi phạm nhưng cũng đã tìm lại được tài sản bị mất.
Thịnh Khoa và Trương Tử An một trước một sau rời hầm để xe quay trở lại đại sảnh tầng 1 tòa nhà Viễn Hoa, Nafina và Lão Trà ẩn thân theo sau.
“Đây, tiền xe về của Trương tiên sinh.” Thịnh Khoa lấy trong ví ra một trăm tệ đưa cho hắn.
Trương Tử An làm bộ từ chối: “Không cần, không cần, đội trưởng Thịnh khách sáo quá, sao tôi có thể để anh tốn kém như vậy được? Lúc nãy tôi chỉ nói đùa thôi.”
Thịnh Khoa trong lòng tự nhủ lúc đó anh làm sao biết hắn nói thật hay đùa chứ?
Anh kiên quyết đưa tiền, “Đừng lo lắng, không phải tôi bỏ tiền túi ra trả, khi về tôi cũng sẽ được hoàn tiền thôi. Tiền này là do cảnh sát trả tiền taxi cho Trương tiên sinh, anh cứ tự nhiên.”
Trương Tử An chỉ đợi anh nói câu này, vừa định cầm lấy thì cái vuốt mèo từ bên cạnh đột nhiên vồ tờ tiền trên tay Thịnh Khoa. Bọn họ cúi đầu nhìn xuống, là Nafina. Nó không thể nhẫn nhịn được Trương Tử An cứ dây dưa, nhảy lên nắm lấy tờ tiền rồi ấn nó dưới chân, tuyên bố sở hữu tờ tiền.
Thịnh Khoa: “…” Chủ keo kiệt như nào thì mèo như ấy.
Trương Tử An ngượng ngùng giải thích: “Mèo của tôi bình thường không như vậy…”
“Hôm nay Trương tiên sinh có thể đến giúp, tôi rất cảm ơn.” Thịnh Khoa nhìn đồng hồ, “Tôi phải ở lại đợi các đồng chí cảnh sát khác đến, nếu không còn chuyện gì Trương tiên sinh cứ về trước đi. Vài ngày nữa tôi sẽ đến để chính thức cảm ơn.”
“Đội trưởng Thịnh khách sáo quá. Đây là nghĩa vụ của công dân tuân thủ pháp luật mà.”
Trương Tử An ngồi xổm xuống, rút vài cái mới lấy được tờ tiền khỏi móng vuốt của Nafina bỏ vào ví của mình.
“Vậy thì tôi đi đây.” Hắn vẫy tay chào tạm biệt Thịnh Khoa, đưa Nafina và Lão Trà lên taxi, trở về cửa hàng thú cưng.
—————————————–
Blog: Thị Trấn Buồn Tênh
Facebook: Thị Trấn Buồn Tênh
Group FB Tìm EDITOR và BETA – Hỗ trợ tìm RAW
Group FB Thị Trấn Buồn Tênh – Nhóm dành cho Reader
LINK DONATE ỦNG HỘ DIỄN ĐÀN