Chương 209: Mê cung
Editor: Xu An
Beta: Ngân Y
Tinh Hải tiến vào đường ống thông gió, với nó đây là một nơi vô cùng xa lạ, trên dưới trái phải đều là vách kim loại lành lạnh, trước sau chỉ có một lối đi thẳng tắp, gió lạnh yếu ớt từ trong lối đi trước mặt nó tràn vào, lướt qua gò má, thổi về phía sau.
Nó cúi đầu xuống, chú ý tới phía dưới vách kim loại che lấp một tầng bụi mỏng, dấu móng vuốt của động vật nhỏ lưu lại từ đầu đến cuối một đường liên tục rồi biến mất ở khúc quanh. Dấu móng vuốt lung tung lộn xộn, hai hướng đều có, hơn nữa dường như không phải cùng một loại động vật lưu lại.
Tinh Hải nâng lên chân trước, ngoẹo đầu nhìn chăm chú mấy giây sau đó đem móng vuốt đặt vào một dấu móng bên cạnh rồi so sánh, lớn nhỏ giống nhau, hình dáng cũng vậy.
“Đứa trẻ hư…” Nó tự lẩm bẩm.
Lúc này, lối đi phía dưới truyền tới âm thanh lo lắng: “Tinh Hải đâu? Tinh Hải đâu mất rồi?”
Giọng nói truyền qua vách kim loại kín kẽ nghe có chút không thật nhưng nó vẫn lập tức xác nhận là tiếng của Trương Tử An.
Tinh Hải không chút chần chờ hướng về phía dưới kêu: “Tử An, Tinh Hải ở đây!”
Nói xong, nó nhìn chằm chằm vách kim loại dưới chân, lẳng lặng chờ Trương Tử An đáp lại.
“Nhớ cẩn thận đấy Tinh Hải.” Thanh âm của hắn lần nữa truyền tới.
Tinh Hải có chút thất vọng vì không được nghe lời khen ngợi như mong đợi nhưng câu ‘Nhớ cẩn thận đấy’ dường như cũng không tệ.
Nó không biết có cái gì cần cẩn thận bởi vì trong lối đi trừ nó ra không có gì cả, nếu nói có cũng chỉ là bụi bặm bay lơ lửng trong không khí, dấu móng vuốt nhàn nhạt in trên vách kim loại cùng vài sợi lông màu gì cũng có, trắng, đen, vàng, xám…
Tiếp theo nên làm gì đây?
Tinh Hải cẩn thận suy nghĩ nhưng không ra đầu mối gì. Nó thấy Trương Tử An khó xử, trong phút xúc động liền quyết định đi vào nhưng sau khi rồi vào phải làm gì thì không biết.
Nó cảm thấy mình rất ngốc, lại nghĩ tới Nafina cùng lão Trà, trong lòng cảm thấy rất hâm mộ, nếu là bọn họ ở đây nhất định sẽ hành động không chút nghĩ ngợi. Lão Trà luôn là dáng vẻ gặp chuyện không sợ hãi, bất kể chuyện gì xảy ra cũng chỉ cười thản nhiên, sau đó dùng trí tuệ sâu rộng và võ nghệ cao cường ung dung giải quyết; Nafina chỉ hứng thú với những đồ vật lấp lánh, còn với những vật hoặc người khác luôn là vẻ mặt đầy hờ hững, giống như nói chớ phiền ta, cút xa chừng nào tốt chừng ấy… Có lẽ trừ đối với Trương Tử An là ngoại lệ.
Làm thế nào đây? Giờ ra ngoài hỏi Tử An, lão Trà và Nafina rồi vào lại được không?
Meo ~ Như vậy thì thật mất mặt!
Tinh Hải thử bắt chước lão Trà khịt mũi ngửi mấy cái nhưng không ngửi thấy bất kỳ mùi gì khác thường, cho dù có thì nó cũng không phân biệt được, suy cho cùng nó không phải mèo, không có khứu giác nhạy bén như vậy.
Tóm lại, đầu tiên chọn một bên đi thử xem xem, nếu quả thật nguy hiểm gì… Liền chạy trốn.
Nó lần nữa cúi đầu xem xét những dấu móng vuốt kia, trong đó một hàng nhìn có vẻ rất mới, trải dài từ trước ra sau, vì vậy nó quyết định đi theo hàng móng vuốt này tìm xem một chút.
Lối đi hẹp dài u ám làm nó cảm thấy như đang trở lại cái hộp đen đáng sợ kia, nếu như tối thêm chút nữa, hẹp chút nữa, nó nhất định không nhịn được muốn quay đầu bỏ chạy. Cho dù trước mắt như vậy, nó vẫn cảm thấy rất sợ, tựa như bước chân vào một đường hầm kéo dài vô tận, đường hầm sẽ càng ngày càng thu hẹp dần, đến khi hoàn toàn vây nó lại.
Nó không muốn cứ như vậy mà trở về, bởi vì rất mất thể diện. Mặc dù Trương Tử An nhất định sẽ an ủi nó, nói không sao, Tinh Hải bình an trở lại là tốt rồi nhưng vẫn rất mất mặt. Hơn nữa nó rất muốn để cho những đứa trẻ xấu kia sửa lại sai lầm, không được trộm đồ, phải làm bé ngoan, như vậy nhất định sẽ gặp được người thật tâm thích chúng.
Tinh Hải cẩn thận bước đi, cúi đầu nhìn một chút dấu móng vuốt, lại ngẩng đầu nhìn một chút phía trước. Ánh sáng ảm đạm từ lối đi phía trước truyền tới, đó là ánh mặt trời trải qua nhiều lần khúc xạ mà trở nên yếu ớt. Nó rất hoài niệm thời gian nhàn nhã trong cửa hàng, luôn rất bình yên, có thể nằm dưới ánh mặt trời ấm áp yên tâm gật gù ngủ, cho dù có chuyện gì cũng có Nafina và lão Trà đến giải quyết.
Nó giật giật lỗ tai, cách vách kim loại mơ hồ nghe thấy Trương Tử An và lão Trà đang nói chuyện.
Nó không nghe rõ là nói cái gì nhưng nghe được âm thanh liền làm nó cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.
Từng bước một đi tới trước, ánh sáng càng ngày càng chói hơn, mà tiếng của Trương Tử An lại càng ngày càng yếu dần.
Đến lối rẽ rồi.
Đường ống thông gió ở chỗ này chia làm bốn hướng tách biệt, trước phải, trái và trên.
Tinh Hải ngẩng đầu nhìn lại, ánh sáng từ phía trên truyền tới, ở rất rất xa trên tầng cao nhất, quạt thông khí quay đều đều, mang đến tiếng ‘ong ong’ trầm thấp, nghiền nát ánh mặt trời tạo thành những vạt loang lổ biến ảo, không khí mới mẻ bị đưa xuống không ngừng.
Nó đứng ở lối rẽ, mờ mịt nhìn về trước, bên trái, bên phải ba cái lối đi, không biết nên lựa chọn lối nào. Mỗi lối đi đều lưu lại dấu móng vuốt, nó rất muốn ở mỗi hướng đều tìm một lần nhưng lại sợ lạc đường, sẽ không tìm được đường trở về nhà nữa.
Tòa nhà này thật lớn, thật phức tạp, giống như một mê cung vậy, mà Trương Tử An giống như một hạt cát nhỏ trong mê cung và chính nó lại còn là hạt cát nhỏ hơn.
Nhưng nó nhất định phải lựa chọn một phương hướng, nếu cứ như vậy gõ trống lùi về, cố gắng trước đó không phải uổng phí sao?
Ngay tại lúc này, một thanh âm như có như không truyền vào lỗ tai nó.
Két.
Giống như tiếng một vật nhọn mài trên kim loại phát ra.
Tinh Hải cảm thấy âm thanh này có chút quen tai. Nó cẩn thận suy nghĩ một chút, có lúc Nafina bởi vì mùi vị thức ăn quá tệ mà nổi giận, móng vuốt quét qua chậu đựng thức ăn bằng kim loại cũng phát ra tiếng tương tự với tiếng này.
Thanh âm đến từ lối đi phía trước, nó suy nghĩ một chút, quyết định liền lựa chọn con đường này. Nhưng mà nó mới vừa bước được một bước, thân thể giống như gặp một bức tường vô hình chặn lại.
Tinh Hải đưa ra chân trước, ở trước mặt trong không khí quơ mấy cái, quả thật có một bức tường vô hình ngăn trước mặt, không khí chuyển động, bụi bặm có thể bay xuống, tựa hồ chỉ có nó không thể bước qua.
Nó nhớ tới tinh linh vẹt lúc trên mái nhà cũng đã gặp qua loại chuyện này, hình như là bị trò chơi thiết lập cái gì cho giam lại, ngay cả người thông minh như lão Trà cũng trải qua rất lâu mới có thể tự do rời đi khỏi Trương Tử An.
Phải làm gì đây?
Lại có một tiếng vang nhỏ từ chỗ sâu trong lối đi phía trước truyền tới.
Tinh Hải không muốn đợi thêm nữa, suy tính cũng không phải là sở trường của nó, vì vậy nó nhắm mắt lại, chờ mở mắt ra lần nữa, nó đã dịch chuyển tức thời một đoạn ngắn, đem lối rẽ bỏ ở sau lưng, hiện ra một cánh cửa cấm chế vô hình, trên vách kim loại không có để lại bất kỳ dấu móng vuốt mới nào, chỉ có không khí bởi vì nó đột nhiên biến mất cùng xuất hiện mà sinh ra co rúc cùng bành trướng tương ứng, cuồn cuộn nổi lên vòng xoáy nhỏ mà mắt thường không thấy được.
“Tinh Hải chơi trốn tìm là giỏi nhất.” Nó nhỏ giọng lẩm bẩm.
Nó chạy bước nhỏ, hướng tới phương hướng mà âm thanh kia phát ra.
Cùng lúc đó, màn hình điện thoại di động trong túi Trương Tử An sáng lên, trò chơi 《Thợ săn sủng vật》 tự khởi động, phân cách trò chơi giống như bị quấy nhiễu, chớp động mấy cái sau đó lại tự động thoát ra.
Màn ảnh tối đen tựa như không có chuyện gì xảy ra.
—————————————–
Blog: Thị Trấn Buồn Tênh
Facebook: Thị Trấn Buồn Tênh
Group FB Tìm EDITOR và BETA – Hỗ trợ tìm RAW
Group FB Thị Trấn Buồn Tênh – Nhóm dành cho Reader
LINK DONATE ỦNG HỘ DIỄN ĐÀN