Chương 208: Trói buộc vĩnh viễn
Editor: Hà Thanh
Beta: Ngân Y
“Tinh Hải đâu rồi? Tinh Hải đâu mất rồi?”
Sự biến mất đột ngột của Tinh Hải khiến Trương Tử An có chút sợ hãi, mồ hôi trên đầu cũng tuôn ra.
Tại sao chỉ trong nháy mắt Tinh Hải liền biến mất rồi?
“Tử An, Tinh Hải ở đây!”
Tiếng của Tinh Hải bất ngờ phát ra từ ống thông gió bằng kim loại, nghe rất buồn tẻ.
Hả? Chuyện gì đang diễn ra vậy? Rõ ràng lúc nãy Tinh Hải không thể sử dụng năng lực được mà.
“Nhớ cẩn thận đấy Tinh Hải.” Hắn nhắc nhở.
Lão Trà ‘à’ lên một tiếng, râu nó run lên, như đang suy nghĩ điều gì đó.
“Lão Trà?” Trương Tử An hỏi.
Lão Trà suy nghĩ cẩn thận một lúc, ánh mắt đảo tới đảo lui mấy lần, cuối cùng nó trầm ngâm nói: “Tử An đừng lo lắng! Có lẽ chúng ta đã lầm… Lúc trước cậu có nói với lão hủ người thường rất khó bắt được chuyển động Tinh Hải.”
“Đúng vậy.” Trương Tử An mờ mịt gật đầu…
Hẳn là tâm bị loạn có chút bối rối cùng hoảng sợ.
“Nhưng hiện tại ba chúng ta đều đang đồng thời nhìn về phía Tinh Hải.” Lão Trà giơ chân trước chỉ vào Trương Tử An cùng Nafina. “Nguyên nhân sâu xa thì lão hủ không thể nói rõ được nhưng chắc hẳn có gì đó liên quan ở đây?”
Lời nói làm Trương Tử An đang mơ màng chợt bừng tỉnh, hắn sững sờ vài giây thì hiểu ra sự việc.
Hắn là một người bình thường không có khả năng đặc biệt nhưng Lão Trà và Nafina không phải là người bình thường, tụi nó là những tinh linh phi thường cường đại, chúng được ban sức mạnh của tín ngưỡng nên không thể được coi là mèo bình thường được — ý chí của tụi nó ảnh hưởng đến Tinh Hải.
Cách lý giải này có vẻ hợp lý.
“Chờ đã, vẫn có chút không đúng.”
Trương Tử An đang định khen Lão Trà nhưng lại thấy nó đang lầm bầm lầu bầu như bác bỏ lời của mình.
“Không đúng chỗ nào? Tôi thấy ngài nói đúng mà.” Trương Tử An có chút buồn bực, như thể mới vừa bước ra khỏi một mê cung lại có một mê cung khác lớn hơn xuất hiện.
“Vốn đã sai từ đầu.” Nafina khịt mũi, như thể đang nói đến một việc không liên quan gì tới nó.
“Tôi nói hai người này, có gì thì nói thẳng ra đi, tôi đang rất sốt ruột!” Trương Tử An đã hoàn toàn từ bỏ việc đoán này đoán kia, nóng lòng muốn biết câu trả lời. Càng làm hắn không phục là tại sao Nafina lại biết câu trả lời cơ chứ?
Lão Trà ha ha cười: “Đừng nóng vội, xuất phát điểm sai — không phải từ tôi và Nafina nữ vương bệ hạ mà là từ cậu, Tử An.”
“Từ tôi?” Trương Tử An cúi đầu nhìn cơ thể mình, mọi thứ đều bình thường mà, hắn đâu thể đột nhiên mọc ra ba đầu sáu tay, sao có thể liên quan đến việc sử dụng năng lực thất thường của Tinh Hải chứ?
“Là thế nào?” Hắn truy hỏi đến cùng.
Lão Trà không nhanh không chậm nói: “Khi Tinh Hải chơi trốn tìm, lão hủ và Nafina nữ vương bệ hạ thường nhìn nó biến mất rồi lại xuất hiện, thỉnh thoảng cũng sẽ có lúc dừng lại một chốc nhưng không bao giờ có trường hợp nó không thể di chuyển. Lúc chơi trốn tìm cậu luôn quay lưng về phía nó thậm chí nếu đôi khi chơi gian lận cậu cũng chỉ lặng lẽ liếc nhìn nó, nhưng vừa rồi cậu nhìn chằm chằm vào nó — đó chính là nguyên nhân. Cái nhìn của cậu khiến Tinh Hải đứng yên tại chỗ. ”
Nafina không nói gì, chỉ lười biếng duỗi lưng một cái. Xem vẻ mặt đó có lẽ nó đồng ý kiến với lão Trà.
Trương Tử An nghe xong như càng mờ mịt: “Lão Trà, ngài đang đùa tôi sao? Tôi là người thường, sao có khả năng đó được?”
“Điều này không liên quan đến năng lực ấy. Quan trọng là Tinh Hải cảm nhận và cũng đáp lại ánh nhìn của cậu.” Lão Trà tự tin nói, “Lão hủ dám khẳng định nếu người khác nhìn Tinh Hải, nó nhất định sẽ không đứng nguyên chỗ cũ như vậy. Nói cách khác, giống như cậu đặt một xiềng xích vô hình lên nó rồi cố định nó như một cái neo — có thể đó là điều xấu nhưng cũng có thể là điều tốt, dù thế nào thì đây cũng là chuyện mà chỉ mình cậu mới có thể làm được.”
Trương Tử An im lặng.
Cái này gọi là trói buộc đúng không?
Lão Trà không hiểu thuyết lượng tử nhưng nó cố gắng sử dụng từ ngữ đơn giản và dễ hiểu nhất để giải thích. Hắn hiểu ý của Lão Trà, vì sự chú ý của hắn nên Tinh Hải sinh ra ý thức mạnh mẽ và háo hức muốn thể hiện bản thân trước mặt hắn, ý thức tự giác này có nghĩa là tự quan sát và tự hiểu biết. Kết quả là một quan sát viên mạnh hơn cả Trương Tử An, Nafina và Lão Trà đã xuất hiện — chính bản thân Tinh Hải, do đó không thể đi vào trạng thái lượng tử.
Mà khi Trương Tử An rời mắt nhìn vào camera, Tinh Hải đã buông lỏng xuống không còn căng thẳng nên ngay lập tức khôi phục năng lực ban đầu.
Như Lão Trà nói, đây có thể là điều xấu hoặc cũng có thể là điều tốt.
Mọi thứ trên đời này vốn dĩ đều có hai mặt, sẽ không có chuyện tốt hoàn toàn hay xấu hoàn toàn.
Tinh linh hướng dẫn từng nói Tinh Hải có thể bị kéo trở lại hộp đen đó bất cứ lúc nào, cùng các chất phóng xạ làm bạn, rồi sống ở đó cho đến khi thuyết lượng tử sụp đổ thì được giải phóng.
Tinh linh hướng dẫn cũng nói Tinh Hải có thể quyết định số phận của vạn vật nhưng không thể quyết định vận mệnh của chính nó.
Lần đầu tiên Trương Tử An có một ý niệm mới lạ trong đầu — tinh linh hướng dẫn có thể rất lợi hại nhưng nó không phải là một vị thần toàn năng. Ít nhất là chuyện của Tinh Hải, nó đã mắc một sai lầm nhỏ.
Tinh Hải có thể được giải phóng hoàn toàn mà không cần đợi đến ngày thuyết lượng tử bị sụp đổ.
Chuyện xảy ra hôm nay cho hắn biết điều này có khả năng, có thể là rất nhỏ nhưng nó vẫn tồn tại. Dù là tinh linh hướng dẫn cũng không thể kiểm soát Tinh Hải hay kiểm soát hoàn toàn thuyết lượng tử được. Trò chơi này đúng là một sản phẩm của một công nghệ bí mật nào đó nhưng dù là do thế giới tương lai hay người ngoài hành tinh làm ra thì trình độ của nhà sản xuất có lẽ vẫn không đủ để khống chế thuyết lượng tử theo ý mình.
Hắn nhớ lần đầu tiên Tinh Hải đến, nó trốn sau lọ hoa bằng gỗ đàn hương run lẩy bẩy, ai thán kêu: “Đừng chạm vào ta.”; nhớ khi nó ngồi ở cửa cẩn thận nhìn những người đi bộ qua lại; khi nó ngồi xổm trên mái nhà nhìn lên bầu trời đầy sao; và vừa rồi, Tinh Hải háo hức muốn thể hiện bản thân trước mặt hắn, nóng lòng muốn vào thử ống thông gió bằng kim loại… Thời gian trôi rất chậm cũng rất nhanh, vô thức, Tinh Hải đang dần mở rộng lòng mình hơn.
Có lẽ là… Khi Tinh Hải được giải phóng hoàn toàn, nó cũng sẽ mất năng lực ra vào trạng thái lượng tử vĩnh viễn, mất khả năng can thiệp vào tương lai, trở thành một con mèo bình thường thích làm nũng. Như vậy cũng tốt, nó không cần phải gánh vác những trọng trách vận mệnh nặng nề như bây giờ.
Tinh Hải đang dần thay đổi, chẳng lẽ Nafina và Lão Trà chưa thay đổi ư?
Không, mọi người đều thay đổi, kể cả bản thân hắn.
Trương Tử An thấy mọi nỗ lực của mình không hề vô ích — cái gọi là nỗ lực không phải là hắn đã bán được bao nhiêu con chó, con mèo ở cửa hàng thú cưng, không phải hắn đã kiếm được bao nhiêu tiền cũng không phải là hắn đã quen được bao nhiêu người tai to mặt lớn, mà là một thứ gì đó sâu xa, hư ảo hơn, thứ không cầm không nắm được, một thứ khiến hắn cảm thấy bản thân thực sự thanh thản.
Chặng đường phía trước còn rất dài nhưng lại khiến người ta trông chờ rất nhiều.
—————————————–
Blog: Thị Trấn Buồn Tênh
Facebook: Thị Trấn Buồn Tênh
Group FB Tìm EDITOR và BETA – Hỗ trợ tìm RAW
Group FB Thị Trấn Buồn Tênh – Nhóm dành cho Reader
LINK DONATE ỦNG HỘ DIỄN ĐÀN