Chương 134: Hẻm Thanh Nhân
Editor: Linh Lục
Beta: Ngân Y
Trên đường trở lại cửa hàng, mặt Trần Thái Thông âm trầm, một câu cũng không nói, không khí nặng nề đến mức như ngưng đọng thành nước. Tài xế vừa lái xe vừa đổ mồ hôi, cảm giác như đang ngồi cạnh một quả bom.
“Dừng xe.” Trần Thái Thông đột nhiên nói.
“Hả?” Tài xế sửng sốt, “Ông chủ, còn chưa tới cửa hàng mà!”
“Tôi biết, dừng xe!” Trần Thái Thông nói lại.
Tài xế không biết tình huống là như thế nào nhưng ông chủ khăng khăng muốn dừng xe, hắn cũng chỉ có thể dừng lại.
Hắn dẫm phanh, xe chậm rãi đỗ lại ven đường.
Trần Thái Thông nhảy xuống xe, nhìn quanh một lúc để phân biệt phương hướng.
Tài xế hảo tâm chỉ điểm: “Ông chủ, nhà vệ sinh công cộng gần nhất ở bên kia… Nhưng WC kia bẩn với bốc mùi lắm, thà tìm một cái cột điện giải quyết còn hơn…”
Trần Thái Thông tức giận mắng: “ĐM! Tôi không phải chó, tìm cột điện làm gì?”
Tài xế sợ tới mức co rụt cổ lại, thầm nghĩ tôi tốt bụng nhắc nhở ông, sợ ông không nhịn được, vậy mà lại mắng tôi à?
Trần Thái Thông đốt một điếu thuốc, nói: “Các người đi về trước đi.”
“Hả?” Tài xế lại sửng sốt, “Ông chủ, ông…”
Trần Thái Thông đánh gãy lời hắn nói, “Tôi có chút việc, chốc nữa tự mình lái xe trở về.” Không đợi tài xế nói cái gì nữa, ông đột nhiên phất phất tay, “Nhanh nhanh đi! Chần chừ cái gì! Trở về sau đó sắp xếp lại lũ thú cưng này đi, hôm nay tan làm sớm.”
Tài xế vừa nghe, hôm nay được tan tầm sớm thật à? Là chuyện tốt!
“Tôi đây đi trước, ông chủ.”
“Đi đi.”
Trần Thái Thông không yên lòng mà hút thuốc, nhìn theo xe tải loại nhỏ biến mất ở góc phố.
Ông ta lại lần nữa nhìn quanh, không biết có phải do ảo giác hay không, ông ta cứ cảm thấy người đi đường đang nhìn ông ta, phảng phất có thể nhìn ra tâm sự và ý nghĩ của ông vậy.
“Fuck!” Ông sặc một ngụm khói thuốc, ho khan vài tiếng, nước mắt cũng sắp chảy ra.
Ông phun ra mấy ngụm nước miếng, ném điều thuốc xuống đất dẫm tắt.
Làm sao bây giờ?
Ông ta nhìn con hẻm nhỏ cách đó không xa.
Hẻm nhỏ rất hẹp, hẹp đến mức ô tô đi vào sẽ không thể quay đầu lại được.
Hẻm nhỏ rất quạnh quẽ, từ khi ông xuống xe đến bây giờ, không ai từ nơi đó ra vào, thậm chí người đi đường đi ngang qua đều không muốn nhìn vào bên trong một cái.
Tóm lại, đó là một con hẻm nhìn qua rất thích hợp để quay phim kinh dị.
Một khi tiến vào hẻm nhỏ này là không thể quay đầu lại.
Nhưng dù sao ông cũng đã không thể quay đầu lại được nữa.
Trần Thái Thông lại quay trái quay phải, chờ đến lúc người đi đường thưa thớt nhất, ông làm bộ gác lên trán, dùng tay che khuất mặt, bước nhanh vào hẻm nhỏ.
Vừa tiến vào hẻm nhỏ, dường như đã tiến vào một thế giới khác.
Tiếng ồn ào từ xe cộ và người đi trên đường chính lập tức an tĩnh rất nhiều.
Hẻm nhỏ không thẳng, hai bên là kiến trúc kiểu cũ lâu đời, liều mạng muốn chiếm một chỗ nhỏ khiến cho tầm nhìn trong hẻm nhỏ rất hẹp, cứ cảm thấy nơi xó xỉnh nào cũng sẽ có người đang trốn.
Ngoài Trần Thái Thông, hẻm nhỏ này một người cũng không có, chỉ có một con mèo hoang bẩn thỉu đang xé rách túi đựng rác. Mèo hoang quay đầu, đôi mắt màu vàng nhìn Trần Thái Thông sau đó tiếp tục lục túi đựng rác.
Mèo đen, biểu trưng cho không may mắn.
Hẻm nhỏ không may mắn, con mèo không may mắn.
Trần Thái Thông hít một hơi, từ dưới chân nhặt lên một viên đá, muốn dọa con mèo kia đi. Nhưng là khi ông ta đứng dậy lại phát hiện ra con mèo hoang đã biến mất, chắc là ngậm đồ ăn chạy mất.
Ông ta tự giễu cười cười, ném cục đá xuống, chú ý tới trên tường phía bên phải có đóng một tấm bảng bằng kim loại, bên trên viết: Hẻm Thanh Nhân.
Hẻm Thanh Nhân, tên khá kỳ quái, không biết đặt tên là vì lý do gì. Hơn nữa càng kì quái chính là, còn có người đùa dai mà khắc thêm ba chấm thủy cạnh chữ “Thanh”, biến thành “Hẻm Thanh Nhân”.
Hẻm Thanh Nhân, hẻm nhỏ rửa sạch người.
Trần Thái Thông tiếp tục tiến vào bên trong.
Càng đi, thanh âm từ đường chính càng nhỏ, đi được một nửa thì thanh âm bên ngoài cơ hồ hoàn toàn biến mất.
Trần Thái Thông chỉ nghe được tiếng bước chân —— tiếng bước chân của chính ông.
Ông ta bỗng nhiên xoay người, quay đầu lại.
Sau lưng không có cái gì, trước mặt cũng trống rỗng.
Lòng nghi ngờ sinh ám quỷ.
Bởi vì tinh thần khẩn trương, huyết áp lên cao hơn nữa xoay người quá nhanh, đầu ông bắt đầu hơi choáng, máu thi nhau dồn lên đỉnh đầu.
Ông nắm chặt nắm tay, tiếp tục đi về phía trước.
Dưới loại tình huống này, tâm lý người thường sẽ là phát ra vài âm thanh, nếu không thế nào cũng phải điên mất, Trần Thái Thông cũng không ngoại lệ. Ông ta bắt đầu hát, huýt sáo, còn giống học sinh mà đá hòn đá nhỏ trên đường. Một người đàn ông trung niên, hát nhỏ lại còn vừa đi vừa đá hòn đá, thấy thế nào cũng rất quái lạ.
Trên mặt đất ướt dầm dề, tất cả đều là hộ gia đình trong hẻm nhỏ tùy tay hắt nước bẩn ra, bởi vì không gặp được mặt trời, rất khó bốc hơi, mùi cũng rất khó ngửi.
Nhưng điều này ít nhất cũng chứng minh rằng có người ở trong hẻm nhỏ, cũng không giống tử khí trầm trầm như khi nhìn thoáng qua.
Chít!
Sau lưng Trần Thái Thông như bị điện giật, bỗng nhiên giật mình, lông tơ toàn thân đều dựng lên.
Sau lưng có gì đó! Lần này không phải ảo giác!
Trái tim đập thực sự rất nhanh, huyệt thái dương giật giật đau nhức.
Ông nuốt nước miếng, căng da đầu mà xoay người.
Con mèo hoang kia ngồi xổm đằng sau ông ta khoảng 20m, đôi mắt màu vàng nhìn chằm chằm vào ông, trong miệng nó ngậm một con chuột béo múp đang dãy dụa.
Tiếng “Chít” kia chính là tiếng kêu của con chuột.
Trong không khí áp lực và yên tĩnh, một người một mèo cứ như vậy giằng co.
Ánh mắt Trần Thái Thông ngó ngó trên mặt đất, muốn tìm đến những hòn đá mà ông vừa mới đá, lại phát hiện hòn đá đã lăn vào một vũng nước bẩn rất sâu. Vũng nước bẩn này được tràn ra từ cống thoát nước.
Ngày thường ông tuyệt đối sẽ không sợ một con mèo như vậy nhưng hiện tại dù nhìn thế nào, ông cũng cảm thấy này con mèo này đang phá hỏng đường lui của ông.
Miệng mèo hoang nhả ra, con chuột rơi xuống, muốn chạy trốn. Mèo hoang không thèm nhìn, một móng vuốt chụp được, vừa lúc đè lại cái đuôi của con chuột. Cho dù con chuột có giãy giụa thế nào cũng không trốn thoát được móng vuốt của mèo hoang.
Trần Thái Thông buồn nôn, con mèo hoang này đang đùa bỡn con chuột, chờ chơi đủ rồi mới ăn, chờ sau khi con chuột hoàn toàn tuyệt vọng mới ăn nó.
Đây là thiên tính của loài mèo, không có gì đáng trách nhưng dưới tình huống này lại có vẻ khiến người ta sởn tóc gáy.
Ông ta hư trương thanh thế mà giơ tay lên, bày ra bộ dáng muốn tiến lên đánh nó.
Nó không né không tránh, khóe miệng giật giật như đang châm biếm ông.
Trần Thái Thông chỉ ngón trỏ vào nó nói, “Đừng lại đây, cẩn thận tao đánh mày!”
Vừa nói, ông ta vừa lui về phía sau.
Có lẽ là lời đe dọa của ông ta có tác dụng, mèo hoang thật sự không tiến lại gần mà chỉ cúi đầu, cắn xuống đầu con chuột.
Bốn chân con chuột run rẩy vài cái, bất động.
Tim Trần Thái Thông đập như điên, trong lòng chỉ có một ý niệm, chạy, chạy nhanh!
Hẻm nhỏ cũng không quá sâu, ông ta rất nhanh chạy đến cuối.
Cuối là đường chết.
Ông ta đỡ tường, há to miệng, thở phì phò một cách phi thường khó nhọc.
Quay đầu lại nhìn nhìn, mèo hoang không đuổi theo, chắc là đang hưởng dụng bữa ăn ngon.
Cuối hẻm nhỏ là một ngôi nhà ba tầng nhỏ, trên cửa treo một tấm biển đầy bụi bặm: Phòng cố vấn Thanh Nhân.
Trần Thái Thông thở hổn hển ấn chuông cửa.
Sau một lát, một âm thanh từ bộ đàm vô cảm truyền đến: “Ai?”
“Tôi tên là Vương Thất, từng gọi điện thoại cho bên các người.” Trần Thái Thông nói.
Một lát sau, kẽo kẹt một tiếng, cửa mở.
———————-
Blog: Thị Trấn Buồn Tênh
Facebook: Thị Trấn Buồn Tênh
Group FB Tìm EDITOR và BETA – Hỗ trợ tìm RAW
Group FB Thị Trấn Buồn Tênh – Nhóm dành cho Reader