Chương 132: Đại quân xuất chinh
Editor: Táo
Beta: Ngân Y
Trương Tử An không đưa tay ra, Trần Thái Thông cũng chầm chậm thả tay xuống, hai người trầm mặc mà đối diện.
Nhân viên trong cửa hàng Trần Thái Thông vẫn đang đẩy mạnh tiêu thụ với nhóm khách hàng tiềm năng, thỉnh thoảng còn quay về phía bên này theo dõi tình hình, trong đó có mấy người ‘một vốn một lời’ không quá tin tưởng triển vọng của cửa hàng trong lòng còn nói thầm, ông chủ này tuổi còn trẻ, không biết nhân viên dưới trướng có bị đối xử hà khắc hay không…
Trên mặt Trần Thái Thông ý cười dần nhạt đi. Ông không tin Trương Tử An dám động thủ hoặc phải nói là ông mong Trương Tử An động thủ, một khi động thủ, ông sẽ lập tức liền báo cảnh sát đem Trương Tử An bắt giam, đây là vết nhơ cả đời, muốn xóa cũng xóa không được, về sau cũng đừng mong còn có thể lăn lộn trong ngành thú cưng này.
Tiểu Tuyết hướng camera điện thoại nhắm ngay Trương Tử An, tất cả mọi người khẳng định hắn sẽ có hành động, nếu không thì không đạt được thứ cần có — đàm phán bằng lời căn bản không có tác dụng.
“Ông chủ Trần, ông làm như vậy sẽ ảnh hưởng đến việc buôn bán của tôi.” Trương Tử An bình tĩnh nói, giống như đã dự đoán trước được việc này.
Trần Thái Thông trong lòng thầm mắng tại sao khi cậu làm ảnh hưởng tôi thì không nói đi?
“Ông chủ Trương, lời này của cậu… Cạnh tranh công bằng thôi, câu này tiếng Anh gọi là gì nhỉ? Chơi đẹp (Fair Play)?”
Đang nói, bên kia đã bán được con thú cưng đầu tiên, một con chó Husky còn nhỏ đã được người chủ mới đón đi rồi.
“Trương Tử An, đây là có chuyện gì?”
Điều Trương Tử An cảm thấy ngoài ý muốn chính là Tôn Hiểu Mộng cũng vội vã chạy đến. Bởi vì tới gấp, trên người cô còn nguyên áo khoác dài trắng. Cô ngoài ý muốn nghe được người làm thuê ở xưởng cơ khí và ông chủ Ngưu bên cạnh lớn tiếng ồn ào đi xem náo nhiệt, sau khi nghe ngóng, phát hiện hóa ra lại là tiệm thú cưng Kỳ Duyên có chuyện, vì thế lập tức chạy đến.
“Không có việc gì, không cần lo lắng.” Trương Tử An khoát tay, nói cô đừng hoảng hốt, “Vị ông chủ Trần này lập tức đi rồi.”
Trần Thái Thông sửng sốt, lập tức cười nói: “Ai nói tôi phải đi? Chúng tôi đã mua sẵn cả cơm trưa rồi, chúng tôi hôm nay ở ngay chỗ này đợi, đâu cũng không đi!”
Lời nói như thế nhưng trong lòng ông ta vẫn có chút khẩn trương. Thái độ bình tĩnh của Trương Tử An khiến Trần Thái Thông có chút nghi ngờ, chẳng lẽ hắn còn có con bài chưa lật nào ư?
Trương Tử An khuyên nhủ một lần cuối cùng: “Tôi nói thật, ông chủ Trần thấy tốt thì lấy đi, đừng làm rộn đến cuối cùng không xuống đài được.”
“Cậu tính toán làm thế nào để tôi không xuống đài được?” Trần Thái Thông vỗ vỗ ngực, “Đến đây đi, cứ việc thử xem.”
“Được, ông đừng hối hận.” Trương Tử An lấy di động ra, bắt đầu ấn số.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều dừng ở chiếc điện thoại trên tay hắn, trong lòng đoán rằng chẳng lẽ Trương Tử An có quen biết nhân vật lớn nào đó.
Tính toán cầu viện nhân vật lớn à? Trần Thái Thông trong lòng khẽ động, cũng sinh ra ý niệm này trong đầu — chẳng lẽ tiểu tử này sau lưng có chỗ dựa vững chắc?
“A lô? Là đội trật tự đô thị sao? Tôi muốn báo cáo một chút, lối ra phía Nam đường Trung Hoa có người buôn bán trái phép quy mô lớn, phiền các anh nhanh chóng đến xử lý một chút… Tên của tôi? Không cần đâu, cứ gọi là Lôi Phong đi. Có thưởng sao? Vậy tiền thưởng các anh cứ giữ lấy đi.”
Hắn cúp điện thoại.
Mọi người trầm mặc.
Vài giọt mồ hôi lạnh theo thái dương của Trần Thái Thông chảy xuống.
Trương Tử An nhìn đồng hồ, “Cách đây ít lâu, một lão nông đang đẩy xe ba gác đến trước cửa hàng hoa quả đối diện để bán chuối tiêu nhưng lại xảy ra cãi cự với ông chủ cửa hàng hoa quả, ông chủ báo lên, người, xe, hàng đều bị mang đi. Lúc ấy cửa hàng của tôi không kinh doanh gì, rảnh rỗi đến nhức cả trứng, tôi liền ngồi xổm đếm thời gian, từ lúc báo cho đến khi đội trật tự tới nơi, mất khoảng 11 phút. Bây giờ là quý 4, tiền phạt của đội quản lý đô thị còn lại không ít, tiền thưởng cuối năm còn chưa có tin tức.”
Sắc mặt Trần Thái Thông đã chuyển sang trắng bệch, không khác gì người chết, khác chính là còn thở mà thôi.
Miệng ông ta khép mở, nói một câu.
“Ông chủ, ông nói gì?” Một nhân viên gần đó hỏi.
“Rút lui! Không đi còn chờ người đến lôi đi sao! Chạy nhanh đi thu sạp rút lui!” Trần Thái Thông khàn cả giọng quát.
Ra lệnh một tiếng như núi đổ!
“Đừng nhìn, đừng nhìn, chúng tôi phải thu quán!”
Vừa rồi còn ước gì khách hàng vây xem càng nhiều càng tốt, chỉ chớp mắt đã bắt đầu đuổi người.
Rất nhiều khách hàng không rõ lập tức mắng.
“Các người làm gì vậy? Rốt cuộc có bán hay không? Đùa giỡn người khác như vậy để làm gì?”
“Đúng vậy đấy, anh nói mấy người này có phải có bệnh hay không?”
Trương Tử An đề cao âm lượng nói: “Các vị! Các vị! Bọn họ kinh doanh phi pháp cho nên bán toàn hàng rẻ, nếu các vị muốn xem thú cưng, không ngại thì đến cửa tiệm chúng tôi xem đi.”
Thật ra người qua đường ở đây muốn mua thú cưng không nhiều nhưng chỉ vào nhìn xem thì cũng chả mất gì, biết đâu có thể vừa ý thì sao?
Mẹ nó! Trần Thái Thông thiếu chút nữa tức nổ phổi!
Ông hiện tại hận không thể đi lên đánh Trương Tử An!
Nhưng mà không được, việc ông ta hiện tại phải làm là chỉ huy cấp dưới mau chóng rút lui! Chậm liền xảy ra chuyện lớn!
Có một nhân viên tay chân chậm rì rì, Trần Thái Thông đi tới đá một cước vào mông hắn, “Lề mà lề mề, đớp phân cậu cũng đớp không nóng!”
Nào biết người nhân viên này có ý đồ phản loạn, ngay tại chỗ liền trở mặt, đem lồng sắt ném xuống đất, ‘đăng đăng đăng’ lăn đến chân Trương Tử An, gân cổ hỏi: “Ông chủ, ở đây anh có thuê nhân viên không? Tôi có hai năm kinh nghiệm công tác trong cửa hàng thú cưng, bắt đầu nhanh, không cần dạy!”
ĐM! Lâm trận đã theo địch! Trần Thái Thông cùng nhóm đồng bọn của ông đều sợ ngây người!
Trương Tử An quyết đoán đánh gãy ý niệm của hắn, “Tiệm của tôi không cần nhân viên ném loạn thú cưng trên mặt đất.”
Trong lồng sắt có một con Teddy bị ném đến thất điên bát đảo, sủa không ngừng, trông cực kỳ đáng thương.
Người nhân viên này vẻ mặt giống như ăn phải ruổi, hắn khó xử nhìn nhìn, lại lắp bắp chạy về phía Trần Thái Thông bên kia: “Ông… Ông chủ, tôi buổi sáng uống nhiều… Ngài đừng trách tôi!”
Trần Thái Thông đã rất phẫn nộ rồi, ông giơ tay lên — tên nhân viên nghĩ ông ta muốn đánh hắn, sợ tới mức co rụt cổ lại nhưng Trần Thái Thông chỉ là chỉ tay vào xa xa nói: “Lăn, đừng bao giờ để tôi gặp cậu nữa.”
“Ông chủ, tôi… ông còn nợ tôi nửa tháng lương….” Tên nhân viên kia nói xong liền kiên quyết “Ông nếu không trả tôi, tôi sẽ lên tòa kiện ông!”
Trần Thái Thông lấy ra một tập tiền, đếm cũng không đếm liền ném xuống đất, còn lấy chân đá một cước. “Cầm, lăn nhanh đi!”
Tên nhân viên từ trên mặt đất nhặt tiền lên, đếm đếm, so với nửa tháng lương của hắn còn nhiều hơn một chút, cuộn lại trong áo, đầu cũng không quay lại mà chạy đi.
Trần Thái Thông quay đầu lại hỏi các nhân viên khác: “Còn chuyện gì không? Không có liền lên xe đi nhanh! Muốn ngồi xổm trong phòng trật tự đô thị mấy ngày sao?”
Nhóm nhân viên vừa nghe, được rồi, vẫn là chạy trước đã!
Một trận này khiến Tôn Hiểu Mộng vừa tức giận vừa buồn cười, nói với Trương Tử An: “Sự vô sỉ của anh thật khiến tôi đổi mới tam quan nha!”
Lượng người xem của kênh livestream thấy họ đã vượt qua nguy cơ, lập tức bắt đầu điên cuồng bình luận:
“Tôi chưa bao giờ gặp được người vô liêm sỉ như thế!”
“Tại sao trước đó không sử dụng trật tự đô thị đi?”
“Quản lý trật tự đô thị còn 7 phút sẽ đến hiện trường, mau nghiền nát bọn họ!”
———————————
Blog: Thị Trấn Buồn Tênh
Facebook: Thị Trấn Buồn Tênh
Group FB Tìm EDITOR và BETA – Hỗ trợ tìm RAW
Group FB Thị Trấn Buồn Tênh – Nhóm dành cho Reader