
Chương 55: Nước khoáng, tôi chỉ muốn uống Evian.
Editor: Quy Nguyệt
Beta: Ngân Y
Giang Thiên Tuyết hơi lo lắng.
Nếu gửi đến công ty của ba cô cũng được nhưng ba cô chắc chắn sẽ đem vứt hết đồ dùng thú cưng đi.
“Thôi, cứ gửi cho tôi đi.” Cô ghi lại địa chỉ nhà và số điện thoại của mình.
Trương Tử An cầm tờ giấy nhìn lướt qua, nơi này hình như là khu biệt thự hàng đầu nổi tiếng của thành phố Tân Hải.
Bây giờ các streamer đều kiếm được nhiều tiền vậy sao? Thu nhập có thể mua cả biệt thự luôn ư?
Hắn rất buồn bực, nghiêm túc suy nghĩ xem có muốn thử làm streamer không, nhưng mà hắn có thể livestream cái gì đây? Chân tay lười biếng, ngũ âm thiếu sót, chơi trò chơi cũng tệ, chẳng lẽ livestream dọn phân cho mèo?
[Đáng sợ: Một streamer nào đó đang livestream hốt phân mèo cho hàng triệu người xem].
Giang Thiên Tuyết bỏ mèo Ba Tư vào balo đựng mèo, vẫy tay chào Trương Tử An rồi rời khỏi cửa hàng.
Cửa hàng trở về với sự yên tĩnh.
Trương Tử An thở dài, “Vậy hai người các cậu còn ở chỗ này làm gì?”
Vương Càn và Lý Khôn cúi đầu bái, “Đệ tử cầu xin sư tôn thu nhận vào cửa!”
Đối với hai người bị bệnh giai đoạn cuối, phương pháp chữa trị duy nhất là đưa đến giáo sư Dương trị liệu bằng điện.
Trương Tử An gật đầu, “Tôi thấy các cậu đơn giản là rảnh đến đau trứng, như vậy đi, cậu…” hắn chỉ Vương Càn, “Đi siêu thị mua cho tôi chút cá về.”
Hắn lại chỉ Lý Khôn, “Cậu đi mua cho tôi một thùng nước khoáng, phải là Evian. Cầm hóa đơn về rồi tôi trả tiền lại cho hai người.”
Hai tên bệnh cực kỳ vui sướng, động thái của sư tôn hết sức uyên thâm, phải chăng muốn luyện chế đan dược? Sư tôn giao trọng trách cho chúng ta, chắc chắn là bị thành ý của chúng ta cảm động rồi! Chỉ cần chúng ta chân thành, lo gì ‘vàng đá không vỡ’? Rồi sẽ có một ngày, sư tôn chắc chắn đem thuật ngự thú cao cấp và các pháp thuật tiên gia khác truyền thụ cho chúng ta!
Hai người cùng kêu lên: “Tuân mệnh sư tôn! Vì sư tôn vượt lửa vượt sông cũng không chối từ!”
Đm! Kêu hai người đi siêu thị sao lại thành vượt lửa vượt sông?
“Sư tôn, tha lỗi cho đệ tử ngu dốt! Người muốn cá gì ạ?” Vương Càn hỏi một cách cẩn thận.
Muốn cá gì ư… Trương Tử An cũng không chắc, hỏi Nafina thì cũng chưa chắc nói rõ ràng, rốt cuộc tên cá thời cổ với hiện đại cũng không giống nhau.
Suy nghĩ một lát, hắn nói: “Cá rô phi đi, muốn loại đã bỏ xương.”
“Tuân lệnh sư tôn!”
Vương Càn và Lý Khôn quả nhiên là sinh viên tinh lực tràn đầy không có chỗ phát tiết, chân tay nhanh nhẹn, chớp mắt không thấy bóng dáng đâu.
Trong chốc lát, bọn họ thở hồng hộc chạy về. Vương Càn xách theo một túi cá rô phi, Lý Khôn khiêng về một thùng nước Evian.
Trương Tử An trả tiền lại cho bọn họ, còn cho mỗi người thêm 20 tệ.
Cần phải trả công để cảm ơn họ. Tuy rằng hắn keo kiệt nhưng sẽ không bủn xỉn với người đã giúp mình đến như thế.
“Được rồi, các cậu đều là sinh viên vẫn đang đi học phải không? Nhanh lăn về nhà học đi, sau này lúc đi học các cậu không được đến đây! Cuối kỳ nếu có môn nào không qua thì vĩnh viễn đừng nghĩ đến chuyện bước vào cửa hàng tôi!”
Hắn lạnh lùng ra lệnh.
Vương Càn và Lý Khôn đổ mồ hôi lạnh, bọn họ liếc nhau, chỉ có thể bất đắc dĩ nghe lời, “Vâng, sư tôn!”
Chờ sau khi bọn họ đi rồi, Tinh Hải trốn ở lầu hai lặng lẽ lộ đầu ra từ chỗ ngoặt cầu thang, “Tử An, người đều đi hết rồi?”
Trương Tử An vẫy vẫy tay với nó, “Đi hết rồi, xuống dưới đi.”
Tinh Hải đếm đếm, mèo con chỉ còn có một con mèo Anh lông ngắn và mèo Xiêm, cún con thì chỉ còn một con Samoyed, “Tử An, bị thiếu rồi.”
Trương Tử An an ủi nó: “Không quan trọng, về sau nơi này sẽ càng ngày càng náo nhiệt.”
Đôi mắt Tinh Hải nheo lại, “Tinh Hải thích náo nhiệt! Tử An chơi trốn tìm cùng Tinh Hải đi!”
“Không thành vấn đề, chờ tao ăn trưa xong chúng ta sẽ chơi trốn tìm!”
Trương Tử An quay người, nhìn thấy Nafina lặng yên không một tiếng động nhảy từ trên nhà cây cho mèo xuống, vây quanh túi cá rô phi ngửi ngửi, dùng móng vuốt cào lớp nilon bên ngoài nhìn kỹ.
“Hương vị quen thuộc.” Nó nói. Trông có vẻ rất hài lòng với cá rô phi.
Lúc Nafina đối phó với ‘Ông chủ cao bồi’ bày ra dáng vẻ nhanh nhạy phi phàm. Lúc ấy, ‘Ông chủ cao bồi’ nhảy lên trước mặt nó, muốn phóng qua đỉnh đầu nó, nó không hề chạy lấy đà, nhảy lên tại chỗ, giao nhau với ‘Ông chủ cao bồi’ trên không, chân sau đạp lên của kính chuyển hướng, xoay tròn trong không trung, nháy mắt đã xuất hiện phía sau ‘Ông chủ cao bồi’, cực kỳ nhanh nhẹn. Cho dù con người có thể bắt chước được động tác, cũng tuyệt đối không thể làm một cách nước chảy mây trôi, hồn nhiên thiên thành* như thế được, đây là do gen của mỗi loài, không thể không phục.
*Nước chảy mây trôi, hồn nhiên thiên thành: động tác tự nhiên, hoàn hảo.
Nói cách khác, giống như cảm giác siêu chiến binh trong truyền thuyết trở về thành phố.
Trương Tử An dùng dao rọc giấy mở thùng Evian bên ngoài ra, lấy ra một chai nhỏ, thật sự hơi đau lòng. Mẹ nó, loại nước khoáng cao cấp nhất hắn từng uống cũng chỉ là Nongfu, giờ lại còn phải cho mèo uống nước khoáng nhập khẩu.
Hắn vặn nắp chai, ngồi xổm xuống rót đầy bát đựng nước cho mèo của Nafina, mặc khác, những chú mèo con kia cũng không dám mơ ước đồ vật dành riêng cho Nafina, mà Tinh Hải lại không cần ăn uống.
“Trời ơi, đây chính là nước khoáng nhập khẩu xa xỉ! Nước trong vắt, hương thơm thoang thoảng, cảm giác mát lạnh truyền qua thân chai đến da người khiến người ta cảm giác như đang tắm trong gió xuân… Không được, tôi không bịa nổi nữa…” Hắn tự trấn an tâm lý, đơn giản là an ủi tâm hồn tổn thương của mình, khiến mình cảm thấy chính là tiền nào của nấy… Chỉ tiếc là làm thế nào hắn cũng không thể nhận ra nó và những chai nước rẻ tiền có gì khác nhau.
Nafina đứng phía sau kéo kéo quần áo hắn, may mà không duỗi móng vuốt, nếu không bộ quần áo hắn phải ra đi rồi.
“Bổn cung hỏi ngươi, những người đó sao lại không trả tiền đã đi rồi?”
Mặt nó lạnh buốt, vẻ tối tăm trong đôi mắt xanh biếc càng nồng đậm, trông có vẻ nó đã nhịn việc này một lúc lâu. Thỉnh thoảng nó hít hít mũi, mắt liếc xéo về phía cửa. Chỉ cần câu trả lời của Trương Tử An không khiến nó vừa lòng, bất cứ lúc nào nó cũng có thể từ mèo chiêu tài trở thành mèo đòi nợ, theo dõi những người vừa rồi cho đến khi đem tiền hoặc là mèo con trở về mới thôi.
Trương Tử An sửng sốt một lúc mới hiểu được ý nó, giải thích: “Trong xã hội hiện đại, các giao dịch giá trị lớn rất ít khi tiến hành thông qua tiền mặt bởi vì không có ai đem nhiều tiền mặt như vậy bên người, vừa không tiện lại dễ bị trộm cướp hăm he. Vừa rồi tụi tao đã tiến hành giao dịch thông qua kẻ thứ ba, kẻ thứ ba nhà lớn tiền nhiều, tín dụng này đảm bảo giao dịch công bằng. Tiền đã được gửi vào tài khoản của tao mở bên kẻ thứ ba, bất cứ lúc nào cũng có thể rút ra, đổi thành tiền mặt.”
Nó nghiêng đầu tiêu hóa những lời Trương Tử An vừa nói trong chốc lát, khí thế sắc bén quanh người mới chậm rãi rút lui, cái đuôi vung lên, đi đến cạnh chỗ bát nước để uống nước.
Trương Tử An lại tin tưởng lần nữa, tuyệt đối không nên có ý đồ chiếm tiện nghi của nó.
Nó rất khát, uống một hơi hết nửa bát, đầu lưỡi linh hoạt liếm sạch sẽ những giọt nước dính trên miệng và râu, để lại một câu đánh giá rất giả dối: “Nước này cũng tạm.”
Đm! Một chai nước 10 tệ đổi được lại một câu nhận xét như thế! Sao mày không lên trời ở luôn đi!
Sở trường của Trương Tử An chỉ có hai món, trứng gà xào và úp mì ăn liền, hôm nay hắn muốn khiêu chiến với món cá nướng.
Đi ra ngoài cửa hàng mua cá nướng sẵn đương nhiên tiện nhưng tiệm cá gần nhất không biết có vệ sinh không, thứ hai là nó cũng đắt hơn so với tự làm, thứ ba là cá nướng quá nhiều muối và gia vị, không phù hợp cho mèo ăn.