Chương 46: Đừng trách tôi không nói trước
Edit: tieutamgia
Beta: Ngân Y
“Chào buổi sáng ông chủ!” Ngận Hữu Tinh chào hắn.
“Ừm, chào buổi sáng.” Trương Tử An giơ tay lên, “Đến đây, đập tay nào!”
“Ưm!”
Người thứ hai đến cũng không phải khách hàng, là một học sinh tiểu học thường đến thăm Hamster.
“Em tên gì?” Trương Tử An nhớ tới lần trước chưa hỏi tên cô bé.
“Em là Tiểu Cần, Thái Tiểu Cần!” Hôm nay đến trường, bé mặc đồng phục lưng đeo balo, khuôn mặt bởi vì vừa chạy mà phơn phớt hồng.
“Thế anh gọi em là Tiểu Cần được không?”
Thái Tiểu Cần ngạc nhiên mở to mắt nhìn: “Ông chủ sao biết được biệt danh của em vậy?”
“Đoán thôi!” Trương Tử An bày vẻ mặt đây là chuyện bình thường ai cũng biết.
“Oa!” Thái Tiểu Cần há hốc miệng.
“Tiểu Cần, anh hỏi em một chuyện nhé.” Trương Tử An nhìn chằm chằm vào hai bím tóc sau lưng cô bé.
“Vâng.”
“Tóc của em, bím bên trái có phải là cố định, bím bên phải mỗi ngày được dời xuống một ít, mỗi tuần một lần lặp đi lặp lại đúng không?” Hắn đã sớm để ý bím tóc của cô bé này rất thú vị, vị trí đối xứng như các kim đồng hồ, các kim chỉ 10 giờ và 2 giờ nhưng tới thứ sáu lại thành chỉ 10 giờ và 4 giờ rồi.
“Ưm! Mẹ em tết cho em đấy, ông chủ thật lợi hại, bạn học của em chẳng ai phát hiện ra cả!” Bé nắm chặt lấy bím tóc của mình cười xán lạn, mỗi tội đang trong thời kỳ thay răng, dáng cười có chút không nỡ nhìn.
Người tết tóc cho bé chính là mẹ đó!
“Em vào nhé!” Bé chạy vội vào cửa hàng, lập tức sợ hãi kêu lên một tiếng: “Ông chủ sao mèo con lại chạy ra hết vậy?!”
“Không sao, là anh thả ra đấy.” Trương Tử An bình tĩnh nói.
“Chúng nó không chạy trốn sao?” Ánh mắt Tiểu Cần trừng lớn.
“Đương nhiên là không rồi, bởi vì sự quyến rũ của ông chủ là anh đây quá lớn! Không cẩn thận đã say mê anh rồi!” Hắn bắt chước nhân vật trong quảng cáo dầu gội đầu, lắc lắc đầu.
“Thật là lợi hại quá đi!” Tiểu Cần vẻ mặt hâm mộ.
Trương Tử An đang định tiếp tục tự biên tự diễn, không cẩn thận lại thấy ánh mắt khinh bỉ của Nafina, dường như đang nói: Ra vẻ trước một học sinh tiểu học làm cái gì!
Hắn quay đầu, huýt sáo, làm như không thấy gì.
Tiểu Cần chơi cùng chuột Hamster trong chốc lát, cho nó ăn vài hạt thức ăn, thì thầm nói vài câu, sau đó chào Trương Tử An rời đi.
Hôm nay hình như không phải ngày may mắn, người thứ ba đến cũng không giống khách hàng thì phải.
Một người đàn ông trẻ tuổi mặc quần áo dài kết hợp cùng mũ lưỡi trai kỳ quặc, vành mũ bị đè xuống rất thấp, đi thẳng vào tiệm.
Trương Tử An nhận ra anh ta, người này hai ngày trước đã tới một lần, sao hôm nay lại tới nữa
“Ông chủ, không sợ lũ mèo nhỏ chạy mất sao?” Giọng anh ta trầm thấp không phù hợp với tuổi của mình, khuôn mặt phía trên mũi bị che mất bởi mũ lưỡi trai chỉ vào đám mèo nhỏ đang vui đùa ầm ĩ hỏi.
“Nếu chạy thì tôi sẽ bắt lại thôi!” Trương Tử An vẫn bình tĩnh như cũ, thay đổi cách trả lời, dù sao đứng trước một người đàn ông tầm tầm tuổi mình mà nói mình quyến rũ thì thật không biết xấu hổ, hắn không làm được.
“Tại sao phải phức tạp như vậy?” Anh ta khó hiểu.
“Bởi vì theo tôi quan sát, mấy con mèo nhỏ có vẻ thiếu canxi, ra ngoài vận động phơi nắng, vừa có ích lại vừa bổ sung thêm canxi.” Trương Tử An tiếp tục giả vờ nói.
Anh ta ngây cả người, mẹ nó, người mà cũng có thể nhìn một cái là biết mèo bị thiếu canxi sao, hơn nữa mấy con mèo này trông không có vẻ thiếu canxi chút nào! Rõ ràng tên này đang nói hươu nói vượn mà!
“Con chó kia sao lại không được thả ra?” Anh ta chỉ vào Tát Ma và chó Schnauzer.
Hai con chó thấy có người vì chúng mà nói lý lẽ, lập tức ‘gâu gâu’ tỏ vẻ đồng ý.
“Bởi vì chúng nó không thiếu canxi.”
Anh ta nghẹn lời.
Tát Ma cùng Schnauzer nghi hoặc ‘gâu’ một tiếng, nhìn nhau như muốn hỏi canxi là gì, sao lại bảo chúng thiếu.
Hơn nữa rất thiếu.
Anh ta lắc đầu, có vẻ không thể nào hiểu được suy nghĩ của ông chủ.
Trương Tử An thì tỏ vẻ không sao cả, dù sao trông anh ta mặc quần áo như thế kia, nhưng không có vẻ là đến để mua đồ.
Anh ta chú ý tới Nafina, ánh mắt giấu dưới chiếc mũ lưỡi trai có vẻ sáng lên.
Anh tiến lên hai bước, muốn quan sát gần hơn.
Tinh Hải sớm đã bị giấu đi.
Nafina nheo mắt lại, vẻ mặt tựa như vua của trăm loài đang chờ đợi bé thỏ trắng tới gần.
“Con mèo đó…” Trương Tử An ở phía sau nói: “Anh tốt nhất đừng tới gần nó, nếu không xảy ra chuyện gì tôi không biết đâu… Đừng trách tôi không nói trước đấy!
Anh ta cười lạnh, còn nói đừng trách là không nói trước à. Tên này nghĩ bản thân là người phát ngôn chắc.
“Ngoan, lại đây ta xem nào!…” Anh ngồi xổm xuống, vươn tay muốn nâng cằm Nafina lên nhìn sườn mặt của nó.
Thôi xong rồi, Trương Tử An không nỡ nhìn. Đây quả thực là thiếu gia nhà giàu muốn trêu ghẹo con gái nhà lành mà, không ngờ rằng cô gái này lại là nữ tội phạm.
Anh ta cũng có hiểu biết về mèo, tay anh vừa vươn ra một nửa, liền thấy hai tai Nafina giang rộng ra như cánh máy bay
Đm! Trông con mèo này hình như muốn tấn công người! Anh ta sợ hãi vội vàng rụt tay về.
Đã chậm mất rồi, động tác của người kém nhạy hơn so với động vật, nói ví dụ như Lưu Tường thật sự chạy không lại gấu trúc, huống chi là một con mèo nhanh nhạy. Thậm chí khi anh ta vừa nảy sinh ý định rụt tay về, một đạo ánh vàng kim lấp lánh xoẹt qua…
Roẹt!
Áo gió của anh ta bị xé rách từ vai phải sang bên sườn trái với ba lỗ song song lộ ra chiếc áo sơ mi đắt tiền bên trong…
Trương Tử An hít sâu một hơi, âm thầm sợ hãi, móng vuốt của nó sắc đến mức có thể mổ bụng người rồi!
Anh ta lùi một mạch về sau ba bước, mặt trắng bệch như tờ giấy, đổ mồ hôi, sợ hãi không tin được.
Nhìn lại Nafina, giống như vừa rồi không làm gì cả, vẫn nhàn nhã như cũ. Lại thấy nó nhẹ nhàng vuột ra khỏi móng vuốt một sợi tơ áo choàng đang lẳng lặng trượt từ trên xuống…
Trương Tử An cũng không chịu nổi nữa, con mèo này sao có thể đặc biệt như vậy!
Hắn ho khan một tiếng, chột dạ nói: “Tôi nhắc anh trước rồi đấy, đừng trách tôi không nói trước, quần áo của anh tôi không chịu trách nhiệm đâu!”
Hắn nhìn thấy áo choàng của người này đắt tiền chắc là không bồi thường nổi, mà nếu hắn có bồi thường được cũng sẽ không làm vậy, chính anh ta tự làm tự chịu thôi, dù gì hắn cũng không giống cha mẹ mình dễ nói chuyện đâu.
Người đàn ông cúi đầu xuống nhìn tổn hại của chiếc áo, rất phóng khoáng mà cởi ra, chỉ vào Nafina rồi nói với Trương Tử An: “Mèo này tôi mua.”
Thật là, lúc này vẫn không quên làm màu sao… Trương Tử An đành nhắc nhở: “Tôi khuyên anh nên tranh thủ mà đi trước, con mèo kia xem như nhắm tới mông của anh rồi, tôi thấy anh cũng là người có địa vị, ở truồng mà rời khỏi đây không ổn đâu, mà nói trước là đến quần tôi cũng không cho mượn đâu… Đừng có trách là tôi không nói trước đấy!”
Anh ta không biết Nafina nghe hiểu tiếng người, càng không biết việc anh ta muốn mua nó đã chọc giận nó rồi.
Đối với Nafina mà nói, coi như con ngươi nhiều tiền đến đâu cơ mà dám nói mua Bổn Cung, ngươi mua nổi sao…
Anh ta quay đầu nhìn lại, thấy đôi mắt Nafina đã híp lại thành một đường nhỏ, móng vuốt sắc bén đang gõ gõ xuống như đang xem xét xem thịt trên mông hắn chỗ nào nhiều nhất…
Anh ta bỗng nhiên cảm thấy hoa cúc tê dại, cuống cuồng ôm lấy mông, lùi ra xa, chạy trốn phạm vi tấn công của Nafina.
Đừng đùa chứ! Con mèo này quả thực là điển hình trong giới ‘chủ tịch giả dạng’ mà, làm sao lại không nhận ra bộ mặt giả bộ của nó chứ!