
Chương 32: Một giao dịch không thành công.
Edit: Dương Di Sơn
Có Lưu Văn Anh làm tiền đề, Đặng Khiết biết mình cũng không nên giữ quan điểm vào trước là chủ, nên cũng nói thẳng ra hoàn cảnh của mình, xin Trương Tử An tư vấn giúp nên mua loại nào.
“Tôi muốn mua một con mèo. Trên diễn đàn thấy mèo Anh lông ngắn nhà cậu bán không tệ, những người khác cũng phẩm chất tốt, nên tôi khá ưng mèo Anh lông ngắn, nhưng vẫn nhờ ông chủ tư vấn một chút. Không sợ cậu chê cười, tôi và chồng cũng không có con, mèo là tôi tự nuôi cho đỡ buồn, vấn đề trẻ con không ảnh hưởng gì. Cậu xem tình huống này, mèo Anh lông ngắn được không?”
Trương Tử An từ gương mặt có thể đoán ra, Đặng Khiết chừng hơn 30 tuổi, khi cô nói đến mình không có con, sắc mặt có chút ảm đạm, có lẽ là có lý do khó nói.
“Không biết chị dự tính chi bao nhiêu tiền?”
“Cái này…. Khoảng năm sáu ngàn đi, có thể thấp hơn càng tốt…..” Đặng Khiết mơ hồ nói.
“Mèo Anh lông ngắn trong tiệm của tôi giá 6000 rồi, nếu chị dự tính mua thêm thức ăn cho mèo và cát mèo linh tinh, thì dự chi của sợ rằng không đủ, chị có thể xem loại khác.” Hắn khéo léo kiến nghị.
Quần áo của Đăng Khiết tương đối đơn giản, túi cũng không phải hàng hiệu, gia cảnh chắc hẳn cũng rất bình thường. Cũng bởi vì gia cảnh bình thường, cô mới đi xem ba cửa hàng rồi.
“6000?” Giữa lông mày Đặng Khiết khẽ cau lại kinh ngạc lùi về sau, “6000 cũng quá…… Đắt.”
Cô xem trên diễn đàn Vọng Hải Các mèo Anh lông ngắn của Triệu Kỳ, nhưng không biết giả cả cụ thể, vừa rồi thấy mèo Xiêm của Lưu Văn Anh mua là 4000, cô nghĩ chắc mèo Anh lông ngắn cũng khoảng đó không cao hơn nhiều, vừa lúc ở mức dự chi ban đầu, không ngờ mà tận 6000!
Cô không phải là không lấy ra được 6000, chỉ là nguyên tắc cần kiệm của người chăm lo cho gia đình có thể giảm thì liền giảm.
“Ông chủ, tôi nói thật, cái này 6000 có phải đắt quá không.” Ngữ khí của cô đã mang theo hình thức mặc cả, dù sao mèo trong tiệm này đúng là không tệ, nếu có thể mặc cả được, cô vẫn sẽ mua ở đây.
Trong lòng cô tức tối mà nói: “Tôi có xem trước trên mạng, 6000 đồng có thể mùa được hai con trên mạng, hơn nữa cho dù là cửa hàng khác, cũng không đắt đỏ như vậy!”
Trương Tử An bình tĩnh mà nghe cô nói xong, chỉ vào áo sơ mi của mình nói: “Chị xem cái áo sơ mi này, cũng là mua trên mạng, ít nhiều gì cũng coi xem như hàng hiệu. Vấn đề là khi tôi đặt mua trên ảnh rõ ràng màu đỏ vàng, sau khi hàng gửi về đến nhà lại phát hiện là màu vàng đất, người bán còn nói là do hình ảnh không rõ màu từ chối nhận lại hàng. Cũng được, không đổi trả cũng được, mặc tạm cũng được, dù sao cũng rẻ, thật sự không thích thì vứt cũng thế. Nhưng nói thú cưng quý giá, chị muốn vứt là vứt sao?”
Hắn tiếp tục nói: “Mua hàng trên mạng rất rẻ, nhưng thông qua hình ảnh video, chị không thể nhìn ra được màu sắc cùng độ sáng của lông, độ co giãn của cơ bắp và độ trong của đồng tử, không nhìn ra được tai mũi của thú cưng phân bổ có vấn đề gì không, không biết thú cưng có khỏe mạnh gì không, cũng không nhìn ra được thú cưng có thái độ thân thiết với người không, tính tình của táo bạo không, thậm chí cho chị xem con này cũng chưa chắc sẽ giao cho chị con đó.
Hắn chỉ Samoyed ủ rũ cụp đuôi, “Trại chăn cho ra rất nhiều thu cưng, những cửa hàng thú cưng gần nhất trước tiên sẽ sàng chọn một lượt, chọn hết những con tốt, còn thừa lại, chị nghĩ trại chăn nuôi sẽ vứt đi sao? Không, sao có thể bỏ đi được, đương nhiên là đưa lên mạng giá thấp để tiêu thụ, hoặc là bị một vài cửa hàng vô lương tâm dùng giá rẻ mua lại nói là bán hàng tốt bán lại với giá cao. Rẻ thì có đạo lý của rẻ, đắt có đạo lý của đắt. Những thứ còn sống, cá nhân tôi kiến nghị là không lên mua trên mạng.”
Đặng Khiết cũng không phải chưa từng mua hàng trên mạng, đương nhiên cũng không ít lần bị người bán lừa gạt, cô cũng hiểu được lời Trương Tử An nói, quả là nói đúng trọng tâm. Cô cũng nghe nói quần áo giày tất cũng chia thành cửa hàng bán hàng thật và hàng chuyên cung cấp bán trên mạng, phẩm chất là khác nhau.
“Nhưng cửa hàng thú cưng khác tôi cũng xem qua rồi, tuy rằng so với trên mạng đắt hơn, nhưng ít ra so với cậu cũng rẻ hơn rất nhiều….. Ngay cả chuỗi siêu thị thú cưng Phồn Tinh, xí nghiệp lớn như vậy, cũng rẻ hơn so với cậu bán!” Cô bướng bỉnh nói.
Cô nhắc tới chuỗi cửa hàng thú cưng Phồn Tinh, người đàn ông thần bí vẫn đi dạo ở khu đồ dùng thú cưng chợt dừng bước, lỗ tai cũng hướng tới bên này.
Trương Tử An không phải lần đầu đầu tiên nghe đến tiếng tăm của chuỗi cửa hàng thú cưng Phồn Tinh.
Hắn rất bực bực cái cửa hàng bé tẹo của mình, vì sao lại phải đi so sánh với một ông trùm trong giới như Phồn Tinh chứ, con đường kinh doanh cũng hoàn toàn khác nhau.
Hắn cười cười nói: “Phồn Tinh làm cách nào để bán rẻ được như vậy, tôi không rõ lắm, cũng chưa xem qua, theo lý thuyết xí nghiệp lớn như vậy phí hoạt động hàng ngày cũng phải nhiều hơn nơi này của tôi không it mới phải……. Tôi lấy một ví dụ, chị mua đồ cổ, sẽ mời chuyên gia về đồ cổ giúp chị chọn mua đồ chị muốn; chị mua nhà lầu, cũng phải mời người hiểu biết về kiến trúc lắp đặt hoặc là người trong nghề có hiểu biết hướng dẫn; chị muốn mua thú cưng, đương nhiên cũng không thể mua bừa, để tránh phải hối hận về sau. Tôi, chính là người giúp chị chọn đúng, giúp chị trước tiên bỏ đi những con thú không khỏe mạnh tính cách xấu, so với những cửa hàng đắt hám lợi khác, tôi lại không cần loại tiền này. Chỗ tiền lãi từ việc làm kia là nhiều hay ít, chắc chị cũng đoán ra được chứ.”
Hắn đoán lần mua bán này là không thành công được rồi, đối với người mua mẫn cảm với giá cả, sẽ không coi thú cưng thành mặt hàng xa xỉ. Nhưng cho dù có như vậy hắn cũng không tính hạ giá, thật sự coi như kiến thức không đáng giá sao? Vì lợi ích trước mắt mà phải hạ giá mà không cảm thấy nhục nhã sao!
Đặng Khiết trái lo phải nghĩ, vẫn là không hạ quyết tâm được.
“Cứ biết vậy trước đi, tôi trở về suy nghĩ thêm một chút.” Cô không thể tự quyết định, chuẩn bị trở về thương lượng cùng chồng một chút trước đã.
“Không sao cả, lúc nào chị cũng có thể quay lại, hơn nữa tôi sẽ sớm nhập vào một đám thú cưng mới, lần sau chị đến là có thể thấy.”
Trương Tử An lần đầu tiên tự mình kinh doanh cửa hàng thú cưng, rát sợ bước quá dài mà đạp phải trứng, nhưng thành công bán đi từng con thú cưng bán, danh tiếng cũng dần dần tăng lên, hắn cũng càng ngày càng tin tưởng, lần sau hắn sẽ chuẩn bị nhiều tiền hơn.
Sau khi Đặng Khiết rời đi, Trương Tử An đang đinh đi tiếp người đàn ông thần bí kia, lại thấy anh ta cũng đi theo Đặng Khiết ra khỏi cửa hàng, chỉ là không đi cùng một con đường.
Trương Tử An hoang mang gãi đầu. “Người này rốt cuộc là tới làm gì đây?”
“Ô ô……” Samoyed đứng thẳng bốn chân ghét sát vào quầy trưng bày, thấp giọng nức nở, lỗ tai lắc lư tới lui, tựa hồ đang muốn được an ủi.
Trương Tử An vốn là tính chờ khi không còn ai sẽ thả mèo chiêu tài ra nhìn xem, nhưng thấy Samoyed đáng thương quá, liền mở nắp quầy trưng bày, ôm nó ra ngoài, cho nó đi dạo trong tiệm. Nhưng mà hắn phải trông chừng nó, tránh trường hợp nó đại tiện tiểu tiện trong tiệm. Khách hàng vừa vào cửa liền dẫm phải phân_chó, như vậy còn không phải muốn mệnh!
Đã là buổi chiều 4h hơn, hắn nghĩ giờ sẽ không còn khách hàng, liền định đóng cửa sớm.
Ngay khi hắn đi đến cạnh cửa, lại có hai người tiến tới, một người khoảng trên dưới 40 tuổi, một người khoảng mười, nhìn dáng vẻ chắc là hai cha con.
Cậu nhóc còn mặc đồng phục, hơi béo, nhìn có hơi giống Jaian, khuôn mặt nhỏ hồng hồng, vừa đi vừa lau nước mắt, mắt mũi đều khóc đến đỏ. Sắc mặt của người người cha cũng không tốt lắm, còn có vài phần bất đắc dĩ.
“Cậu là ông chủ sao?” Người đàn ông hỏi
“Đúng vậy.” Trương Tử An gật đầu.