Chương 33: Một lần ly biệt
Edit: tieutamgia
————————————————–
Vào cửa, người đàn ông quay đầu nhìn bốn phía chung quanh cửa hàng, “Cậu ở đây có…”
Còn chưa dứt, Samoyed đã hưng phấn lao đến, chạy vòng quanh dưới chân khách hàng, lè lưỡi dốc sức tỏ ra dễ thương, hăng say đến quên mình thế này làm Trương Tử An cũng bó tay rồi.
Nhóc mập ngừng khóc, chăm chú nhìn chằm chằm vào Samoyed.
Người đàn ông chỉ vào Samoyed, hỏi con của ông: “Con thấy con chó này thế nào? “
Nhóc mập không nói gì, chỉ ngồi xổm xuống trước, vươn tay về phía Samoyed, Samoyed cũng lập tức đưa hai chân trước đạp tới.
Nhóc mập mỉm cười, dùng tay kia vuốt ve lông cổ con chó. “Chó ngoan! Chó ngoan!”
“Ài!” Người đàn ông thở dài một hơi, từ trong túi quần móc ra một gói thuốc lá, rút ra một điếu đưa lên miệng, còn đưa bao thuốc về phía Trương Tử An, “Người anh em, hút thuốc không?”
“Không cần.” Trương Tử An nhã nhặn từ chối, anh còn không biết là chuyện gì xảy ra đây. Nghe nói bây giờ có một cái gọi là khói mê, hít phải một hơi liền trở nên hồ đồ, đẹp trai như hắn mà vừa bị người ta lừa tiền lại cướp sắc thì phải làm sao bây giờ?
Không đợi Trương Tử An hỏi thăm, Người đàn ông liền tự động nói:
“Hàng năm nhóc con này nghỉ hè đều ở quê nhà tôi, hôm nay ở quê có một con chó già chết rồi.”
“A.” Trương Tử An đã hiểu ra, trách không được sao đứa nhỏ lại thương tâm như thế.
“Tôi và mẹ nó thường xuyên phải đi công tác, nghỉ hè đưa nó về quê, nhờ ông bà chăm sóc. Bạn bè ở thành phố, ở quê cũng không có máy tính, nó chỉ có thể chơi cùng với con chó vàng, chạy nhảy khắp cả núi đồi, bài tập cả kì nghỉ hè đều không viết được chữ nào, mỗi lần khai giảng phải trở về thành phố lần cũng nào cũng khóc gào không nỡ về. Ài, con chó kia cũng quá già rồi, răng cũng không còn mấy chiếc, năm ngoái cũng không theo kịp nó rồi. Tôi đáng lẽ nên sớm nghĩ tới, năm nay…” Người đàn ông không có nói tiếp.
Một lát sau, anh ta còn nói: “Tốt xấu cũng coi như là sống qua nghỉ hè. Bây giờ không phải còn đi học sao, kết quả hôm nay mấy người người thân dưới quê lên, tôi không ở nhà, con trai hỏi con chó vàng thế nào, người ta nói ngay ngày hôm sau con trai tôi đi thì nó liền……”
Trương Tử An cũng thở dài một hơi, hắn nhớ tới cha mẹ của mình, sinh ly tử biệt khó chịu như vậy, trong nháy mắt đã âm dương cách biệt. Nhóc con này nhất định rất hối hận, vì sao chính mình không ở lâu lại thêm một ngày nữa, vì sao không làm bạn với con chó vàng thêm chút nữa, đi đến đoạn đường cuối cùng cùng nó. Thế nhưng con chó vàng nhất định cũng là rất cố gắng, nỗ lực chống đỡ một hơi cuối cùng, không cho tiểu chủ nhân chứng kiến chính mình tắt thở…
Người đàn ông yêu thương xoa xoa đầu con trai mình, “Tiểu tử này hôm nay khóc một ngày, làm người thân dưới quê đều chột dạ, tôi còn chưa về nhà thì họ đã đi, thế là tôi đành nói dẫn nó đi mua một con.”
Trước mặt Trương Tử An hiện ra một khung cảnh, tại nơi mặt trời thiêu đốt cùng tiếng ve kêu inh ỏi ở vùng đồng nội, một nhóc mập mặc quần đùi cùng một con chó vàng trung thành và tận tâm chơi đùa với nhau, đón gió chạy lên gò núi, đạp lên đá cuội nhẵn bóng lội qua sông nhỏ, bắt chuồn chuồn, bắt châu chấu, bắt bươm bướm, bắt cá tôm… Đợi chạy đến khi mệt lử, chó vàng liền lè lưỡi nằm sấp trên mặt cỏ, cậu bé tập trung nhìn con chó vừa đưa tay lau sạch mồ hôi, đây nhất định là khoảng thời gian vô cùng vui vẻ.
Thân cây mỗi ngày thêm thô ráp, nước sông hết kết băng lại tan ra, mỗi năm nhóc mập lại lớn lên một chút, chó vàng cũng không ngừng gìà đi. Thời gian dần trôi qua, chó vàng đã đuổi không kịp nhóc mập nữa rồi, ánh mắt trở nên đục ngầu, lông ngày càng thưa thớt, bởi vì ăn ít đi mà thân thể cũng trở nên rất gầy, nhưng mỗi ngày cả hai vẫn dính cùng một chỗ với nhau.
Những kỉ niệm kì nghỉ hè cuối cùng vĩnh viễn đọng lại như một cuốn phim. Nhóc mập cũng cảm nhận được điều gì đó, nên khi gặp họ hàng dưới quê mới hỏi về tình trạng con chó.
Nhưng mà con chó vàng chắc chắn rời đi không tiếc nuối, nó có thể an tâm lên Thiên đường rồi.
Người đàn ông hút cong điếu thuốc, dụi tàn thuốc đi, nói: “Tốt rồi, không làm việc làm ăn của ông chủ chậm trễ nữa. Tôi muốn mua con chó này, giá bao nhiêu?”
“Ba ngàn.” Trương Tử An nói.
Người đàn ông nhẹ gật đầu, “Có hơi đắt, nhưng nếu con trai đã thích, bao nhiêu tiền tôi cũng mua cho nó, coi như là đền bù cho những kì nghỉ hè không ở cùng nó. Con chó này cả hai cha con sẽ cùng nuôi.”
Trương Tử An vỗ vỗ gáy Samoyed, nó quay đầu lại hờ hững nhìn hắn, trong ánh mắt không hề có chút cảm giác biệt ly, liền lập tức nghiêng đầu đi nịnh nọt chủ mới rồi.
Trong lòng Trương Tử An không khỏi cười mắng: Cái điệu bộ xú cẩu này, đã có chủ nhân mới liền ném tao qua một bên rồi, thiệt thòi cho tao mới vừa rồi còn đồng cảm với mày kia đấy!
Trong ba con thú cưng bán đi, Samoyed được bán muộn nhất, nhưng lại có thể may mắn nhất đấy, hai cha con trải qua bi thương biệt ly nhất định sẽ cưng chiều nó, sau này nó chỉ cần phụ trách giả bộ dễ thương là được rồi.
Nhóc mập và Samoyed cùng chơi với nhau, người đàn ông đi cùng Trương Tử An đến quầy thu ngân trả tiền.
Người đàn ông quay đầu lại nhìn Samoyed rồi hỏi: “Ông chủ chó này nếu khỏe mạnh bình thường tôi cũng muốn mua chỉ sợ mua về hai ngày liền…”
Trương Tử An nói: “Anh yên tâm. Chó này đã tiêm vắc-xin phòng bệnh trước đây rồi, đây là chứng nhận miễn dịch.” Hắn đem hóa đơn, chứng nhận miễn dịch cùng giấy phép buôn bán thú cưng đưa cho người đàn ông, “Điều một đã viết, chỉ cần trong thời gian vắc-xin còn hiệu lực nếu như nó mắc bệnh truyền nhiễm, anh có thể lập tức quay lại tìm tôi, tôi đảm bảo sẽ bồi thường. Ngoài thời hạn này rồi, anh phải tự chịu trách nhiệm đảm bảo cho nó khỏe mạnh thôi.”
Người đàn ông gật đầu tỏ vẻ đồng ý, Trương Tử An nói: ” Ở dây tôi có hướng dẫn nuôi chó cho người mới, anh nếu cần thì lấy một bản…”
Người đàn ông khoát tay, “Không cần không cần, đây không phải lần đầu tiên chúng tôi nuôi chó đâu.”
“Còn một số đồ linh tinh gì đó, ví dụ như thức ăn cho chó…” Trương Tử An không từ bỏ cơ hội kiếm tiền nào hết.
“Hôm nay tạm thế này đã, mẹ nó chờ ở nhà chắc cũng sốt ruột, hai ngày nữa rồi nói sau.” Người đàn ông phất phất tay, “Con trai! Về nhà ăn cơm thôi!”
Nhóc mập ôm Samoyed lên, theo sau lưng cha nó rời khỏi cửa hàng. Samoyed nằm trên vai nhóc mập, lè lưỡi chăm chú nhìn Trương Tử An, cho đến khi bọn họ quẹo vào góc khuất.
Trương Tử An dường như lây nhiễm tâm trạng thương cảm, đứng tại cửa ra vào rất lâu, nhìn chăm chú người đi đường, trong lòng không nói rõ là cảm xúc gì.
“Được rồi! Rốt cuộc cũng yên tĩnh rồi!” Hắn trở lại trong tiệm, nhìn tủ trưng bày trống rỗng, chỉ còn hamster nhỏ vừa tỉnh ngủ, mơ mơ màng màng chuẩn bị cuộc sống về đêm. Lúc ba con thú cưng còn ở đây, anh lúc nào cũng sầu muộn không biết khi nào mới bán được, khi thật sự bán đi rồi lại cảm thấy không nỡ.
Thay đổi những gì có thể thay đổi và chấp nhận những gì không thay đổi. .
Nếu là cửa hàng thú cưng, chỉ có thể bán thú cưng thu tiền lợi nhuận nếu không cũng chỉ có nước đóng cửa.
Ngành buôn bán thú cưng khó phân biệt tốt xấu, mỗi ngày đều có tiệm mới mở của, tiệm cũ đóng cửa, cá lớn nuốt cá bé, chất lượng tốt loại bỏ chất lượng kém, vì vậy hoàn cảnh ngành buôn bán càng thêm ác liệt.
Trong tiệm lúc này tuy rằng yên tĩnh thế nhưng rất nhanh sẽ náo nhiệt trở lại thôi.
Chắc chắn như vậy.