Có Tiểu Phá Thành ở bên làm bạn, Vân Sâm tiếp tục xem kỹ nội dung nhật ký, đọc to lên.
“…Tôi cho rằng quỷ mị chính là do thế giới gửi đến để tiêu diệt con người, chúng nó hưởng thụ lạc thú săn bắt con người, và là những thợ săn xem con người như con mồi.”
“Khiến con mồi, muốn tránh né những kẻ săn mồi hàng đầu, phải quen thuộc tập tính của chúng nó, đặc điểm hành vi của chúng và các điều kiện cần thiết khác.”
“Tăng tố chất thân thể của mình là nền tảng cơ bản nhất.”
“Tổng cộng tôi đã ghi chép mười thể loại quỷ mị, giới hạn trong lúc tôi gặp được.”
“May mắn thay, tôi đã nhìn thấy đủ nhiều quỷ mị trong thành thị của mình. Tôi nghe nói 【 Chữ viết tay bị mờ 】 là nơi tụ tập nhiều quỷ mị nhất, còn những khu vực ngoài Cửu Châu lại không có nhiều quỷ mị như vậy, nhưng tôi sẽ không rời đi nơi này, tôi chưa tìm được bà ngoại, cho dù là thi thể……”
Vân Sâm đọc đến đây liền kinh ngạc, lòng bàn tay cô sờ sờ dòng chữ mờ mờ, hỏi: “Nguyên bản thành thị này sẽ có hình dáng như thế nào?”
Nếu có thể biết được, cô sẽ ước lượng ra khoảng cách đến Trung Châu bao xa.
Dây leo lay động qua lại, áp lên tay Vân Sâm, kêu cô tiếp tục đọc.
Tiểu Phá Thành đáng thương, là ý chí thành thị không biết chữ, anh chưa bao giờ biết trên “Quyển sách” ghi cái gì.
“Anh đừng nóng vội, tôi cũng muốn biết nội dung phía sau.”
Vân Sâm tiếp tục đọc.
“…Trở lại chuyện chính, quỷ mị đều cực kỳ nguy hiểm, nếu phải nói cái nào an toàn hơn, đó chính là [cô bà].”
“Cô bà là quỷ mị tôi ghét nhất, chúng nó rất ồn ào, kết bè kết đội xuất hiện, mỗi lần ít nhất 3-5 con. Chúng nó luôn dùng những lời lẽ khó chịu tấn công con người, khi con người không còn kiên nhẫn đáp lại chúng, thì đó chính là lúc săn mồi.”
“Quỷ mị thông thường có hai trạng thái, một loại là [ vô ý thức du đãng ], một loại khác là nhìn thấy nhân loại sẽ [ săn mồi ].”
“Tôi từng có một người đồng hành, không thể nhịn xuống lời lẽ của cô bà mà hành động, muốn cho chúng nó cút, đã bị xé thành mảnh nhỏ, còn tôi đứng ở bên cạnh không nói gì, lông tóc vô thương.”
“Cô bà vô cùng dễ dàng phân biệt, bình thường chúng nó sẽ nói chuyện không ngừng nghỉ, bất luận là thời điểm địa điểm nào, thì biện pháp khi gặp phải chúng nó rất đơn giản, đó là đeo bịt tai làm lơ.”
“Ngoài ra, đại đa số thời gian, chú ý, chỉ là đại đa số thời gian, ở nơi có cô bà thì không cần lo lắng gặp những quỷ mị khác, vì chúng nó cũng bị đồng loại chán ghét.”
Vân Sâm đổ nước từ trong ống trúc thông cổ họng: “Trước nay tôi chưa từng nghe nói có thể loại quỷ mị này.”
Tiểu Phá Thành suy tư một lát, khi anh đi thu thập vật phẩm nhân loại, đã gặp qua một phòng, bên trong có rất nhiều tiếng nói chuyện, nơi đó vượt qua phạm vi hành động của anh, vì thế không có đi vào.
Dây leo không có cách nào biểu đạt ý nghĩ quá phức tạp, anh chỉ có thể tỏ vẻ, loại quỷ mị này hẳn là tồn tại.
Nhật ký đến trang này, cũng chưa có viết xong, chẳng lẽ là một tờ ghi chép về thể loại quỷ mị sao?
Chỉ là dư lại không vài tờ giấy……
“[ Du hồn ], nó là quỷ mị có số lượng nhiều nhất, thường thấy nhất, lang thang không có mục tiêu di chuyển thong thả, một khi phát hiện nhân loại liền tiến vào trạng thái săn mồi, tăng nhanh tốc độ.”
“Nếu hình thức công kích lấy thuật ngữ trò chơi hình dung, chính là một chiêu cuối, mỗi lần kết thúc đều cần thời gian phục hồi, có cơ hội tránh né.”
“Chỉ cần rèn luyện tốc độ chạy và parkour*, thì có thể tránh né du hồn trong trạng thái săn mồi, cho dù là đối mặt nó, cũng có xác suất chạy thoát.”
*beta: là một phương thức huấn luyện sử dụng vận động bắt nguồn từ tập luyện kỹ năng tránh vật cản của quân đội. Các học viên di chuyển từ A đến B theo cách hiệu quả nhất có thể. Điều này được thực hiện bằng cách sử dụng chỉ cơ thể con người và môi trường xung quanh tạo động năng, tập trung vào việc duy trì càng nhiều đà càng tốt trong khi vẫn giữ an toàn. Parkour bao gồm các bài tập vượt chướng ngại vật, chạy, leo, đu, nhảy, lăn, chuyển động trên 4 chi, và các bài tập tương tự khác tùy thuộc vào vận động nào được coi là thích hợp nhất cho những tình huống nhất định.
“Nhưng giới hạn là một con.”
Phía dưới là chữ viết khác, xiêu xiêu vẹo vẹo vô cùng qua loa, giống như là phần bổ sung.
“Du hồn sẽ công kích nhau và cắn nuốt đồng loại, những con tồn tại càng lâu càng có tính cách cuồng bạo, khí đen đậm hơn so với những con khác nhiều, tốc độ có thể so với Luật lệnh, sau lưng là góc chết thị giác, vì thế không cần vọt đi, mà phải nhanh chóng trốn. Lần này tôi sơ ý mất đi hai ngón tay, tôi hẳn là nhân loại cuối cùng ở nơi này, thi thể bà ngoại còn chưa tìm được.”
“Sẽ rất đau đi?” Vân Sâm bị nhánh cây cào bị thương đã đau hồi lâu, cô không thể tưởng tượng được nỗi thống khổ mất đi hai ngón tay.
Nhật ký sang trang.
“[ Vũ đả ], là quỷ mị trước mắt tôi nhìn thấy có thể bay, phi thường nguy hiểm, tính cách cuồng bạo, thị lực chúng nó không tốt, ngược lại, thính lực vô cùng xuất sắc, chúng nó nghe âm thanh định vị, cũng may không đáng sợ bằng dơi.”
“Phương pháp nhánh né duy nhất là giữ im lặng.”
“Tôi rất chán ghét gặp được vũ đả dưới đáy giếng, ở điểm này chúng nó tương tự như con dơi”
Qủy mị có thể bay, chẳng lẽ là con ngày hôm qua cô thấy?
Nhật ký lại sang trang, kế tiếp đúng là khiến Vân Sâm kinh ngạc, bởi vậy lúc trước mới lật trang cuối cùng.
“[ Si quỷ ], đây là một loại quỷ mị vừa an toàn vừa nguy hiểm.”
“Bởi vì nguyên nhân nào đó, tôi rất chú ý si quỷ, chúng chỉ để ý vật yêu thích, là quỷ mị duy nhất tôi biết có thể nhập vào người nhân loại, sau khi bị chúng nó nhập vào, cơ thể sẽ nghe theo chỉ thị làm những việc nó muốn, cho đến khi thân thể bị nhập hư hao.”
“Si quỷ an toàn ở chỗ, nếu chúng nó si mê là cầm kỳ thư họa vân vân, thì chỉ nguy hại đến cơ thể bị nhập.”
“Còn si quỷ nguy hiểm ở chỗ, là những thứ chúng yêu thích có nguy hiểm đến con người…..”
“Tôi đã từng bị si quỷ đam mê ăn thịt người theo dõi, cùng nó chung đụng hồi lâu, sau khi mượn dùng một cái camera sắp hết điện, mới có thể đuổi nó ra khỏi cơ thể kia, đáng tiếc người nọ bị nhập quá lâu, thân thể đã hư thối.”
“Đúng rồi, si quỷ sau khi nhập vào thân thể có thể hoạt động ở ban ngày. Chúng nó là quỷ mị có trí thông minh hiếm có, nhưng cũng chỉ ở một mức độ nhất định thôi, đã xuất hiện trường hợp lúc quỷ mị nhập vào thân thể, không chú ý phân biệt còn nhầm mình là con người nữa cơ……”
“Không cần quá mức lo lắng chúng nó sẽ trà trộn vào nhân loại, thân thể bị nhập vào cũng sẽ chảy xuống chất lỏng màu đen kinh tởm.”
“Nhược điểm của si quỷ là thân thể cùng camera, khi thân thể chúng nó nhập vào không thể điều khiển, thì sẽ từ bỏ, dùng camera chụp ảnh cũng có thể đuổi đi.”
“Nếu có si quỷ tính toán nhập vào người ngươi, thì ngươi sẽ cảm giác được gáy rất lạnh, giống như có người đang sờ cổ, đó là cảm giác có thể lập tức phân biệt ra, chỉ cần lúc này chạm vào nơi đó, là có thể gián đoạn đối phương nhập vào người.”
Vân Sâm xem đến lạnh sống lưng.
Cô nhớ lại.
Ngày đầu tiên mình đi vào nơi này, khi trốn tránh quỷ mị nhìn thấy Tiểu Phá Thành, vừa lúc ban đêm buông xuống, quỷ mị đột nhiên xuất hiện.
Lúc ấy có một quỷ mị khuôn mặt nữ tính dán lấy cô, sau cổ cô giống như bị người vuốt ve.
Khi dây leo đụng vào ngón tay, cô mới có thể hành động, vọt vào phạm vi hơi thở thành thị bao trùm.
Đó…… Đó chính là Si quỷ sao?
Vân Sâm càng nghĩ càng thấy ớn, vẻ mặt cô đưa đám nói với Tiểu Phá Thành: “May mắn là anh đã cứu ta!”
Dây leo nhớ lại một màn kia, ngọn cành vốn dĩ cong cong chợt dựng đứng, kinh ngạc nghĩ mà sợ.
Có hai đoạn ở cuối trang này, có khác với bút tích phía trên, là bổ sung thêm.
“Nó lại xuất hiện, si quỷ ăn thịt người đáng sợ kia, lần này nó đi tìm cứ điểm, dụ dỗ nhân loại may mắn còn tồn tại mắc câu, tại ngã ba đường Hồng Giang Phổ khu Tống Giang, lầu ba chung cư Hải Cầm, tôi đã đánh dấu trên bản đồ vị trí kia.”
“Nó dùng ký hiệu cầu cứu hấp dẫn nhân loại, tôi không nghĩ tới chỉ số thông minh của nó cao như vậy, thiếu chút nữa đã mắc mưu. Nó rất chấp nhất với con mồi, cũng rất mang thù, nó còn nhớ rõ ta, vài lần thiếu chút nữa theo dõi đến chỗ tôi ẩn thân, may mắn tôi cẩn thận, súc sinh đáng chết, quấn người như vậy không biết là quỷ mị hay Họa Bì nữa……”
Ngã ba đường?
Vân Sâm nghĩ đến ngã ba đường cô chạy đến, lẩm bẩm nói: “Sẽ không phải là nơi đó đi?”
Nội dung kết thúc, cô lật về phía trước một lần, đều không tìm được ghi chép của các quỷ mị khác.
“Cô ấy nói tổng cộng ký lục mười loại quỷ mị, nhưng cô bà, du hồn, vũ đả còn có si quỷ, mới bốn loại thôi.”
Vân Sâm không cho rằng chủ nhân quyển nhật ký Lý Đỗ Quyên chưa viết xong, ở phần bổ sung si quỷ và du hồn, Lý Đỗ Quyên nhắc tới “Luật lệnh” cùng “Hoạ bì”, hai nhân vật này hiển nhiên cũng là quỷ mị.
Một chuyện khác cũng rất trọng yếu, đó là bản đồ.
Lý Đỗ Quyên nói cô ấy có đánh dấu địa điểm kẻ săn mồi quỷ mị trên bản đồ, vậy thì nó ở nơi nào?
Vân Sâm hỏi: “Nhật ký chỉ có một quyển này sao?”
Dây leo lay động lên xuống, vật phẩm do bản thân thu thập anh đều nhớ rõ ràng, chỉ có cuốn này thôi.
Vân Sâm một lần nữa nhìn về phía nhật ký, khép lại quan sát toàn bộ.
Cảm giác cho thấy quyển nhật ký được làm bằng da, nhưng đã loang lổ, nhìn chính diện thì thấy có hoa văn màu vàng còn tàn lưu lại.
Cô quay sang mặt sau, chú ý tới góc phải bên dưới có khung vuông, chữ bên trong đã trở nên mơ hồ, miễn cưỡng có thể phân biệt.
“…… Chất liệu PU, trang 120.”
Giọng nói kết thúc, dây leo thấy thiếu nữ lập tức mở ra sổ nhật ký, trong miệng nói thầm: “Một, hai, ba, bốn, năm……”
Vân Sâm đến xong số trang, nói: “Sáu mươi hai, chỉ có sáu mươi hai trang.”
Bên trong sổ nhật ký là cuộc dây, xé trang cũng sẽ không lưu lại dấu vết, cô chưa bao giờ nghĩ tới nhật ký sẽ thiếu trang.
Hiện tại xem ra, sổ nhật ký cũng không hoàn chỉnh, cô tự hỏi có thể tìm lại những nội dung khác không hay.
Vì sao nhật ký sẽ thiếu trang, là trong quá trình bảo tồn bị mất, hay là Lý Đỗ Quyên chủ động xé nhật ký?
Sự tình muốn biết được cùng thời gian chờ tiếp thu quá nhiều, đầu óc Vân Sâm có chút quá tải, cô rất hưng phấn.
“Trước kia tôi không biết nhiều về quỷ mị, hiện tại ít nhất rõ ràng thì ra quỷ mị cũng có khác biệt, còn thu được tin tức bốn loại quỷ mị, tất cả đều phải cảm tạ anh!”
Dây leo nở ra bông hoa nhỏ.
Anh cũng là thông qua Vân Sâm mới hiểu biết nội dung trên nhật ký.
Cách một mặt tường, trong căn phòng giống thành thị, kén màu xanh giãn ra cành lá, tựa hồ lớn một ít.
“Anh cảm thấy phần sót lại của nhật ký sẽ nằm ở đâu?”
Tiểu Phá Thành nhớ rõ nơi nhặt nhật ký, cách nơi này không xa, ngày mai anh mang Vân Sâm tới đó đi.
Vân Sâm lập tức nịnh hót: “Trên đời này còn có ai tốt hơn anh sao? Không có!”
Dây leo mọc hai lá, che phía trước hoa nhỏ trên đỉnh đầu, cành vặn vẹo trái phải.
……
Đêm dài.
Vân Sâm lấy ra một miếng thịt thỏ, dùng nhánh cây cắm bên đống lửa.
“Tư tư ——”
Nước thịt nhỏ giọt xuống lửa, ngoài thành thị quỷ mị hét chói tai.
Vân Sâm lại nhìn thấy quỷ mị biết bay, nó cao hơn nửa người so với các quỷ mị khác, phiêu du ở trên không trung.
Đây là vũ đả sao?
Ánh mắt không rõ, nhưng là thính lực cực tốt, thử một lần xem.
Vân Sâm nhặt lên một cục đá hình tròn, trong tay ước lượng hai lần, giơ cánh tay ném ra.
“Bá ——”
Cục đá nhằm vào phía cửa sắt.
“Hưu ——”
Dây leo nhằm vào phía cục đá.
A, từ từ!
Cái này không phải ném cho anh!
Vân Sâm trơ mắt nhìn dây leo tiếp được cục đá, nhảy nhót mà quay về chỗ cô.
Cục đá trở về lòng bàn tay cô, mà dây đằng cũng đã chuẩn bị tư thế lao ra.
Vân Sâm: “……”
—————————————–
B