Chương 42 Phó bản thứ tư
Edit: Diễm Tú
Beta: Nóc
“Xem ra con quái vật này chính là ‘chó săn’ mà bọn họ nói rồi.”
Chỉ là, xa như vậy mà Cố Vô Kế đã có thể cảm nhận được khí tức đáng sợ trên người con quái vật còn chưa chui ra kia, nó hoàn toàn khác với những con quái vật mà Cố Vô Kế có thể tùy tiện giải quyết bằng dao phay trong thế giới gương.
Thứ được gọi là chó săn này, hiển nhiên không phải thứ mà người thường có thể đối phó được, cho dù là Cố Vô Kế cũng cảm thấy mình đối phó không được ổn lắm.
“Rốt cuộc nên làm gì bây giờ đây?”
Cố Vô Kế đứng tại chỗ, cậu cũng không hoảng loạn vì điều đó, dù sao hoảng loạn cũng chẳng có tác dụng gì.
Mà lúc này cậu cũng không có chỗ để có thể chạy trốn, dù sao kinh nghiệm gặp quỷ của cậu cực kỳ phong phú, lúc cái bóng này xuất hiện di động, cậu đã sớm cảm nhận được không gian trong phòng này xảy ra biến hóa, muốn chạy cũng không thể chạy nữa rồi.
“Hay là mình tới nghiên cứu bản ghi chép này đi.” Lúc này Cố Vô Kế mở bản ghi chép trước mắt ra xem, định tìm nhược điểm của quái vật từ đó.
Quỷ trong phòng bếp lúc còn sống cho rằng nhược điểm của con quái vật này là lửa, nhưng hiển nhiên là hiện giờ anh ta đã bị quái vật giết rồi, cho nên nhất định là hướng đối phó của anh ta có vấn đề ở chỗ nào đó, trong bản ghi chép này có lẽ sẽ có ghi lại.
Đằng khác, Đới Viễn Phi trốn sau tủ đã sợ tới mức cứng người, hắn vốn chẳng hiểu sao lại tới nơi này, muốn thừa cơ ra tay với Cố Vô Kế nhân tiện làm rõ rốt cuộc đối phương muốn làm gì. . . . . . Ai mà ngờ sự việc lại phát triển đến mức nguy hiểm như vậy!
Kết quả vào thời điểm mấu chốt Cố Vô Kế còn xem bản ghi chép tại đây, người này rốt cuộc bị gì vậy, sao cậu ta bình tĩnh vậy nè!
Hiện giờ căn phòng này hẹp như vậy, nếu Cố Vô Kế chết rồi, người kế tiếp chắc chắn sẽ đến phiên hắn! Mồ hôi lạnh trên trán Đới Viễn Phi chảy xuống.
Không, nhất định người này có cách ứng phó gì rồi! Hắn không nhịn được nghĩ vậy, vô thức đặt kỳ vọng lên người Cố Vô Kế.
‘Hắn lại trở về rồi, nhưng chưa giết chết chúng tôi – những người phản bội hắn, chỉ để chúng tôi đi vào rừng cây. ’
‘Nhưng này chẳng phải là kết thúc. . . . . . Mọi thứ trong rừng đều thay đổi rồi, bọn họ đã chết hết, chỉ có tôi còn sống, hắn sẽ không bỏ qua cho tôi!’
‘Gần đây luôn có một cảm giác bị thứ gì nhìn chằm chằm, rốt cuộc là thứ gì? Không được, nếu không thể tìm ra, tôi nhất định sẽ chết ở đây.’
‘Là quái vật kia! Nó xuất hiện rồi, nếu lúc ấy tôi không cầm đuốc, có thể nó đã giết chết tôi rồi. . . . . . Chết tiệt, nơi này đã không thể ở lại được nữa.’
Còn mấy trang sau đều đã bị xé đi, hiển nhiên là mấy trang được tìm thấy trong phòng bếp.
Cố Vô Kế: “. . . . . .”
. . . . . . Hèn chi người kia trực tiếp chết tại đây luôn! Trong bản ghi chép này chỉ có thể biết được thông tin là bọn họ phản bội một người mà thôi, còn thứ có ích khác cũng chỉ giống những trang bị xé ở phòng bếp.
Lẽ nào thứ quan trọng nhất phòng này chỉ là tấm ảnh kia mà thôi?
Nghĩ vậy, Cố Vô Kế thu lại bản ghi chép và ảnh, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn con quái vật đã chui ra hơn nửa cơ thể cách đó không xa.
Quái vật này căn bản không thể hình dung bằng hai từ “chó săn”, khuôn mặt dữ tợn đến cực điểm, thân thể cao lớn, đôi con ngươi đỏ đậm, còn có răng nanh sắc bén cùng với nước bọt có tính ăn mòn không ngừng chảy xuống, cơ bản là nếu bị cắn thì hồn về tây thiên luôn.
“Hiện giờ mình chỉ có thể dựa vào bản thân thôi.”
Cố Vô Kế quay đầu quan sát xung quanh, suy nghĩ trong lòng, sau đó ngẩng đầu nhìn quái vật, lấy ra mấy loại đạo cụ vẫn dùng được trên người mình, chuẩn bị tháo đồng hồ bỏ túi treo trên người ra, dây thừng cũng đặt ở nơi cực kỳ dễ ra tay. Cậu cũng âm thầm sử dụng thuật ngự quỷ, bắt đầu gọi đám vong hồn xung quanh vẫn có thể bị triệu hồi tới.
Cậu đã làm chuyện mình có thể làm, kế tiếp chỉ có thể phó mặc cho trời.
Đới Viễn Phi đang nấp đã sợ ngây người rồi, hắn liếc một cái liền nhìn ra Cố Vô Kế vậy mà lại muốn lấy trứng chọi đá với quái vật trước mắt này, điều này sao có thể! Chỉ nhìn cơ thể gầy yếu của Cố Vô Kế cũng thấy rất không đáng tin rồi, sợ bị quái vật cắn một phát chết tươi. . . . . .
Một giây sau, quái vật rốt cục chui ra từ trong bóng tối nhưng không phải trực tiếp phóng tới chỗ Cố Vô Kế, mà gầm lên vọt tới cái tủ cạnh cửa trước.
Cái tủ lập tức biến thành một đống tấm ván gỗ vỡ, lộ ra người nấp bên trong.
“Đậu xanh! ! Sao lại tới chỗ tao!” Đới Viễn Phi kêu thảm rồi đột ngột chạy ra, sợ mất vía, nhưng dù gì hắn cũng là người chơi phó bản trung cấp rồi, có đủ kinh nghiệm, theo bản năng mở đạo cụ trên người, ngay lập tức một chùm sáng ngưng thành vòng bảo vệ cứ thế phủ lên người hắn.
Cố Vô Kế cũng bị tiến triển bất ngờ này làm cho sững sốt một chút, “? ?” Ơ? Người lòi ra thêm này là ai?
Răng nanh của quái vật đột nhiên cắn lên vòng bảo vệ vang lên tiếng răng rắc, vết nứt trên vòng bảo vệ lập tức mở rộng ra, hiển nhiên không giữ được bao lâu.
“Đệch, chắc tôi phải chết rồi.” Đới Viễn Phi thấy cảnh này, quả thực muốn khóc rồi, nhưng lúc này, giọng Cố Vô Kế đột nhiên vang lên.
“Không có việc gì, cậu kiên trì thêm một chút, tôi lập tức tới cứu cậu!”
Đới Viễn Phi quả thật cũng không dám tin vào tai mình, người bình thường hẳn là lợi dụng thời cơ này để chạy nhỉ, thậm chí chỉ có 10 người có thể sống trong phó bản này, không bỏ đá xuống giếng là đã không tồi rồi, nhưng tên Cố Vô Kế này vậy mà còn nói muốn cứu hắn?
Tuy rằng trước đó bọn họ còn đang châm biếm Lục Nguyên Châu có phải quá tốt bụng rồi hay không, nhưng khi mình trở thành người được cứu, ai lại không cảm động đây!
Trong lúc nhất thời tâm thái của Đới Viễn Phi thay đổi nhanh chóng, nhìn Cố Vô Kế nước mắt liền rơi.
Cố Vô Kế hít sâu một hơi, đột nhiên bước tới, hung hăng đá một phát lên lưng con quái vật.
Vốn dĩ người thường tấn công chắc chắn chẳng ăn nhằm gì với quái vật như này, nhưng Đới Viễn Phi rõ ràng nhìn thấy cơ thể con quái vật sau khi ăn cú ấy liền cứng đờ, sau đó phát ra tiếng rống giận.
Sau khi kéo thù hận với quái vật, Cố Vô Kế nhanh chóng xách đèn dầu trên bàn theo, chạy tới tới chỗ nhiều đồ vật linh tinh.
Quái vật đã hoàn toàn quên bên này còn con mồi, chỉ đuổi theo Cố Vô Kế với tốc độ cực nhanh, trong căn phòng nhỏ hẹp này, khoảng cách giữa quái vật và Cố Vô Kế lập tức trở nên cực gần.
“Nguy hiểm!” Đới Viễn Phi theo bản năng lên tiếng nhắc nhở, lòng hắn nói một phen vì Cố Vô Kế.
“Tôi biết. Chính là lúc này.” Cố Vô Kế đã chạy vội tới vị trí vừa thấy ổn, đối diện với quái vật trực tiếp mở đồng hồ bỏ túi cầm trong tay.
Giữa chùm sáng đột nhiên sáng lên, bóng dáng thanh niên mơ hồ xuất hiện, ngăn lại động tác của quái vật trong chớp mắt.
“Auston, cảm ơn.”
Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, Cố Vô Kế nhanh chóng trói cổ quái vật lại bằng dây thừng, đồng thời ném đèn cầm trong tay đột vào đống đồ linh tinh.
Những đồ vật linh tinh này đa số là đồ vật loại sợi bông và trang sách dễ cháy, trong nháy mắt ánh lửa phóng lên cao, trong mắt quái vật hiện ra chút vẻ sợ hãi, lúc này muốn lùi về sau.
“Đừng tưởng rằng mi vẫn có thể chạy.” Cố Vô Kế lạnh lùng nói, cứng rắn chặn cơ thể quái vật từ phía sau.
Dưới sức mạnh kinh người của cậu, quái vật không thể giãy dụa, chỉ có thể bị ngọn lửa đốt không ngừng.
Cố Vô Kế đã hiểu rồi, dùng lửa để đối phó với con quái vật này thật sự không tồi, nhưng cây đuốc thông thường căn bản không thể lập tức giết chết nó, ngược lại có thể bị quái vật bắt được cơ hội giết ngược lại. Phỏng chừng quỷ trong phòng bếp đã chết như vậy.
Với Cố Vô Kế mà nói, việc cứng rắn chặn một con quái vật thật sự là có hơi quá sức, mồ hôi lạnh trên trán đều chảy dưới, nhưng cậu còn có dự tính khác.
“Xuất hiện đi!”
Sau khi tiếng Cố Vô Kế vang lên, chung quanh hiện ra mấy vong hồn không có ý thức như ảo ảnh, đều đưa tay đè lại cơ thể của quái vật.
Đới Viễn Phi thấy một màn như vậy liền sợ ngây người, hắn không khỏi mừng lúc trước mình không có trực tiếp ra tay với Cố Vô Kế, tình huống trước mắt, làm sao người thường có thể giết được Cố Vô Kế đây!
Cơ thể của quái vật dần trở nên hư ảo trong ngọn lửa, tiếng rít gào làm rung toàn bộ căn phòng, ngay cả vách tường cũng rung lên bởi cái vùng vẫy của nó.
“Cậu còn ngây ra đó làm gì?” Cố Vô Kế nhìn người đứng cạnh cửa, lời nói hiếm khi mang theo vài phần dồn dập.
Đới Viễn Phi giống như đột nhiên phản ứng lại, cũng vội vàng vọt lại đây, đến phía sau quái vật. Tới khoảng cách gần như vậy hắn mới cảm nhận được quái vật này rất mạnh, ánh mắt nhìn Cố Vô Kế nhất thời càng thêm vài phần kính nể…. hắn đã hoàn toàn quên rốt cuộc mình tới đây là để làm gì rồi.
Rất nhanh, quái vật hóa thành một làn khói mỏng bên trong ngọn lửa, cảm giác khác thường của cả không gian cuối cùng cũng biến mất, nhưng thế lửa không có ý dừng lại, đã lan ra tới toàn bộ căn phòng.
Cố Vô Kế thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi lạnh trên trán, vừa nãy thật sự quá nguy hiểm, dù là anh cũng cảm thấy xém chút xảy ra chuyện.
“Với tình huống hiện giờ xem ra chúng ta còn phải đi nhanh chút.” Cố Vô Kế nhìn Đới Viễn Phi bên cạnh, tự nhiên nói, “Đi theo tôi.”
“Ừm ừm!” Đái Viễn Phi không biết vì sao lại cảm nhận được một cảm giác giống như anh lớn trên người Cố Vô Kế, liền gật đầu theo bản năng, còn đi theo sau đối phương.
. . . . . .
Hai người nhanh chóng tới phòng bếp, Cố Vô Kế trực tiếp show tấm ảnh lấy được với hư không, mở miệng nói: “Thứ anh muốn tôi đã lấy vào tay rồi, bây giờ anh có thể nói cho tôi biết mọi chuyện nhỉ.”
Vết máu trong phòng bếp đột nhiên trở nên đỏ tươi, một bàn tay ngọ nguậy chui ra từ giữa, hình ảnh này có thể trực tiếp cho vào phim kịnh dị cũng không thành vấn đề, Đới Viễn Phi cũng không khỏi nơm nớp lo sợ.
Cố Vô Kế nghĩ, vẫn trực tiếp ra sức kéo cánh tay này. . . . . . Quỷ hồn đột nhiên bị lôi ra, vẻ mặt lúc gã nhìn Cố Vô Kế còn có vài phần vi diệu.
Đậu móa bộ quỷ không cần mặt mũi sao, mỗi lần đều lên sàn như vậy!
“Không sao, không cần cảm ơn tôi.” Đối mặt với cái nhìn chằm chằm của quỷ hồn, Cố Vô Kế chỉ nói hờ hững, “Tôi chỉ cảm thấy chúng ta đều rất gấp mà thôi.”
Quỷ hồn vốn cực kỳ tức giận, nhưng lúc nhìn thấy tấm ảnh chụp trong tay Cố Vô Kế, gã liền kinh ngạc, “Các người thật sự lấy được rồi, sao có thể, rõ ràng trên lầu có con. . . . . .”
“Nếu anh nói con quái vật tên “chó săn” kia, nó đã bị tụi tôi giải quyết rồi.” Cố Vô Kế mở miệng nói.
Quỷ hồn giật mình, giống như nghe được chuyện gì khó tin lắm, sau đó lại lắc đầu, không nhịn được cười gượng, “Chỉ dùng lửa thôi sao? Nhưng con chó săn này cũng không dễ giết như vậy đâu, có thể làm đến mức này, các người đã mạnh hơn tôi nhiều lắm rồi. . . . . .”
Đới Viễn Phi: “. . . . . .” Không hiểu sao có cảm giác hổ thẹn, rõ ràng hắn cũng chỉ đang cưỡi ngựa xem hoa mà thôi.
“Một khi đã như vậy, tôi đây cũng sẽ nói hết mọi chuyện cho cậu biết. Nhưng cậu thật sự muốn nghe sao?” Giọng của quỷ hồn rất nặng nề.
Đới Viễn Phi nghe đến đó đột nhiên hiểu ra điều gì, kéo Cố Vô Kế một phen, nói đầy khiếp sợ: “Đây là nhiệm vụ ẩn!”
“Ờ, có vấn đề gì sao?” Cố Vô Kế gật đầu, đương nhiên cậu có thể nhìn ra được.
Đới Viễn Phi hơi kích động, nhưng cũng hơi sợ, “Không phải phó bản nào cũng có nhiệm vụ ẩn, nhưng chỉ cần hoàn thành được, nhất định có thể lấy được lợi ích đáng kinh ngạc. Nhưng nhiệm vụ ẩn cũng sẽ tăng độ khó của cả phó bản! Khiến người ta dễ dàng chết trong phó bản.”
“Nhiệm vụ ẩn của phó bản này có thể không dễ, nhất định phải cẩn thận. . . . . .”
Chẳng qua trên thực tế, mọi người tiến vào phó bản chỉ lấy mạng đặt cược, hầu như không ai bằng lòng bỏ qua lợi ích của nhiệm vụ ẩn, dù sao nói không chừng ngày nào đó cũng sẽ chết.
“Tôi muốn nghe.” Cố Vô Kế nhìn quỷ hồn, kiên định nói: “Nói cho tôi biết đi.”
Đới Viễn Phi nghĩ thầm quả nhiên cường giả như Cố Vô Kế không có khả năng bỏ qua.
Trên thực tế thứ Cố Vô Kế muốn chỉ là, dù sao sự việc cũng phát triển đến đây rồi, muốn cậu không điều tra tiếp là chuyện không thể nào, nếu không thể biết toàn bộ chân tướng chứng cưỡng chế của cậu sẽ chịu không nổi.
“Nếu cậu đã kiên trì như vậy.” Quỷ hồn thở dài, “Tôi sẽ nói cho cậu biết. Trên thực tế, trên hòn đảo này đã không còn người sống, thậm chí ngay cả các cậu cũng không phải là người sống thật sự. . . . . . Nói đúng hơn thì hẳn là linh hồn giữa ranh giới sinh tử, không may bị đưa tới hòn đảo này.”
“What?” Đới Viễn Phi nghe đến đó cũng ngu người luôn, tuy rằng hắn đã nhìn ra đám NPC trên hòn đảo này không giống nhân loại rồi, nhưng sao mà ngay cả thiết lập của người chơi cũng không là người sống vậy.
“Thì ra là thế. . . . . .” Cố Vô Kế thì bắt đầu tự hỏi thiết lập này có thể đem lại lợi ích gì cho mình không.
“Nhưng lúc trước chẳng phải như vầy đâu, hòn đảo này vốn chỉ là khu vực săn bắn của quý tộc dùng để theo đuổi kích thích, bắt người sống tới làm con mồi thôi. Nhưng mỗi lần săn bắn bọn họ sẽ không đuổi tận giết tuyệt, sẽ chỉ giết một số con mồi. Dù sao người sống cũng không thể lấy vào tay dễ dàng như vậy được.” Quỷ hồn nói, “Mà tôi, cũng từng là con mồi như vậy.”
Cố Vô Kế gật đầu, đây cũng là thiết lập mà bọn họ cho là của hòn đảo này, dù sao trong phần giới thiệu cũng viết như vậy.
“Chúng tôi vốn nên chết như những con mồi bình thường, nhưng một ngày nọ, anh ta xuất hiện.” Vẻ mặt của quỷ hồn đầy phức tạp, giống như rất có hảo cảm với người nọ, nhưng lại mang theo sợ hãi và áy náy, “Đó là một người cực kỳ lương thiện đầy tinh thần trọng nghĩa, anh ta chẳng những không xem bản thân là con mồi, còn định cứu những người khác. . . . . . Bởi vì sự mạnh mẽ của anh ta, tất cả mọi người thấy được hy vọng sống sót trên người anh.
“Nhưng không ngờ cuối cùng anh ta lại bị đồng bọn thân thiết nhất phản bội.”
Cố Vô Kế và Đới Viễn Phi đều trầm mặc không nói, dù sao bọn họ có thể biết rõ, người phản bội người khác chắc là quỷ hồn trước mắt.
Còn người bị phản bội có lẽ là boss lệ quỷ của phó bản này.
“Bởi vì anh ta thách thức tôn nghiêm của đám quý tộc, giết chết rất nhiều thủ hạ. Chủ nhân của hòn đảo ghi hận trong lòng, hạ lệnh chỉ cần giết được anh ta, lần này tất cả mọi người có thể nhận được tiền bạc châu báu, sống sót ra ngoài.”
Quỷ hồn nói tới đây, vẻ mặt càng giãy dụa, “Mọi người vốn tin anh ta, lập tức từ chối, suy cho cùng thì dù ra sao, chống lại quý tộc là mục tiêu quá khó để thực hiện, nhưng giết anh ta. . . . . . cũng khó như vậy. Chỉ là mọi người nhìn như vẫn giữ nguyên dáng vẻ ngày thường.”
Ánh mắt Đới Viễn Phi dần trở nên phức tạp, ở nơi như thế này, người tốt như thế lại chịu kết cục như vậy cũng là điều bình thường, nhưng vẫn là khiến người ta cảm thấy không thoải mái.
Cố Vô Kế chỉ lặng lẽ lắng nghe, theo bản năng cầm tấm ảnh trong tay lên, nhìn người nọ trong ảnh.
Tuy rằng không thấy rõ mặt anh ta, nhưng lúc chụp tấm ảnh này, hiển nhiên là người xung quanh thật sự tin tưởng anh ta. Nhưng phần tin tưởng này lại không còn được duy trì.
“Cuối cùng, anh ta bị những người thân thiết nhất bên cạnh hạ độc, trực tiếp chết đi.” Quỷ hồn nói: “Mà những người đó cũng nhận được tài sản như đám quý tộc đã hứa, lên thuyền rời đi, họ tưởng là họ sắp được tự do rồi.”
“Nhưng ngày hôm sau, những thứ này hoàn toàn thay đổi.” Trên mặt quỷ hồn hiện ra vẻ sợ hãi, “Thủy thủ trên thuyền đều chết đi, thuyền cũng trở về cảng của hòn đảo. Còn những người trên đảo. . . . . . Đã chết hết rồi. Không những chết rồi, quỷ hồn của bọn họ cũng phải chịu tra tấn ở chỗ này cả đời.”
“Tuy mạng sống của những người đó được giữ lại, nhưng họ cũng bị chuyển vào rừng, sống trong lo lắng đề phòng, chờ đợi từng lần săn bắn, thậm chí thợ săn lần này cũng đã không còn là người sống nữa rồi.”
“Người gây ra mọi thứ, chính là người kia. . . . . .”
[Bởi vì người chơi biết được chân tướng của hòn đảo này. Thu thập điều kiện, kích hoạt nhiệm vụ ẩn: Giải thoát hòn đảo bị nguyền rủa này.]
[Bởi vì liên quan đến nhiệm vụ ẩn, độ khó của phó bản cũng tăng lên nhằm vào người chơi cá nhân, xin người chơi chuẩn bị tâm lý thật tốt.]
[Ngoài ra xin lưu ý, hiện giờ người chơi Cố Vô Kế không chia sẻ nhiệm vụ chính tương tự với người khác.]
Cố Vô Kế nghe đến đó đã có cảm giác không ổn rồi.
Vẻ mặt của Đới Viễn Phi bên cạnh không thay đổi gì, tuy hắn tham gia từ đầu đến cuối, cũng nghe được chân tướng, nhưng vẫn không kích hoạt nhiệm vụ ẩn, chỉ cảm thấy hướng phát triển này thật sự là hả lòng hả dạ.
Đương nhiên, nếu giờ người bị săn không phải là người chơi bọn họ thì tuyệt vời hơn.
Trên thực tế, muốn kích hoạt nhiệm vụ ẩn, còn có một thiết lập chính, đó chính là phải là người có tâm địa thiện lương.
Đương nhiên là rất khó đoán ra được rốt cuộc người khác nghĩ gì trong lòng, dù là hệ thống cũng không làm được, nhưng nếu thanh lọc quỷ hồn ngoài phòng là có thể nhận được một trang giấy, đó là chứng minh.
Điều kiện này vô cùng xảo quyệt, suy cho cùng muốn thanh lọc quỷ hồn là việc người bình thường không thể làm được, trừ phi có thuật tịnh hóa hoặc đạo cụ tương tự khác.
Sau đó còn phải đến phòng bếp nhận nhiệm vụ của quỷ hồn kia, cuối cùng lại lên lầu thành công tránh được sự truy sát của chó săn. Hoàn thành một loạt điều kiện này mới có thể kích hoạt nhiệm vụ ẩn.
Cố Vô Kế lại làm được tất, hơn nữa từ mức độ nào đó mà nói, đây không phải là sự trùng hợp, mà là tất nhiên, dù sao cậu vốn chính là một người có tính như vậy, nhiệm vụ ẩn này giống như được thiết kế cho riêng cậu.
“Thì ra là thế. Tôi biết rồi.” Cố Vô Kế nhìn quỷ hồn trước mắt, “Nhưng hiện giờ ngôi nhà gỗ này có thể phải bị thiêu hủy, anh ở chỗ này sẽ ra sao?”
“Chỉ tiếp tục ở lại hòn đảo này thôi.” Quỷ hồn nói, trong giọng nói mang theo vài phần cay đắng, “Dù sao đây cũng là sự trừng phạt tôi phải chịu.”
“Ừm.” Cố Vô Kế gật đầu, xoay người định rời đi.
Trái lại cậu không có ý muốn cưỡng ép thanh lọc đối phương, huống chi nhìn tình huống của hòn đảo này, mấy bọn phản bội boss phản diện phỏng chừng không dễ thanh lọc như vậy, tình huống của bọn họ có thể giống với quỷ hồn trên du thuyền lần trước, đã là một phần của cả hòn đảo.
Muốn phóng thích những người đó chỉ có thể xuống tay với hòn đảo này.
Quỷ hồn biến mất giữa vũng máu tươi, Đới Viễn Phi vội vàng đi theo, hiện giờ hắn cảm thấy chỉ có ở bên cạnh Cố Vô Kế mới có cảm giác an toàn.
“Đúng rồi, trước đó tôi đã muốn nói rồi.” Cố Vô Kế nhìn hắn, trên mặt hiện lên vài phần nghi hoặc, “Cậu là ai vậy?”
Đới Viễn Phi: “. . . . . .” Giờ mới hỏi câu này sao!
—
Trong dinh cơ trên vách núi.
Mọi người trong đại sảnh đã yên lặng, vẻ mặt nhìn chủ nhân của phủ đệ khác nhau.
Bọn họ chẳng phải là người vốn trên hòn đảo này, mà là khách được mời đến tham gia đi săn, không ngờ bỗng nhiên cứ như vậy nghe được quá khứ của chủ nhân, thật sự là làm người ta hơi ngại, thậm chí còn phải lo lắng có thể bị diệt khẩu không.
“Thật sự không ngờ vậy mà lại có người có thể làm đến bước này.” Chủ nhân của phủ đệ thản nhiên nói, đôi mắt lạnh nhạt nhìn màn hình trước mắt, “Thật sự khiến ta cảm thấy ngạc nhiên.”
Những người khác nghĩ thầm biểu cảm lạnh nhạt này sao nhìn thế nào cũng không thấy giống ngạc nhiên vậy!
“Đúng vậy.” Một người căng thẳng nói, “Con mồi này cũng rất mạnh, lại có thể nghĩ cách giết chó săn, thực lực của cậu ta đứng đầu trong đám con mồi rồi, cứ tiếp tục như vậy, chắc chắn có thể lấy được danh ngạch cuối cùng.”
“Hơn nữa cho tới giờ con mồi này lại chưa từng làm hại người khác. . . . . . Với trò chơi này mà nói đúng là không dễ dàng. Dựa vào thực lực của cậu ta, muốn giết người cũng không khó.” Tên còn lại cũng nói, trong lòng gã cũng không nhịn được nảy sinh ý muốn tán thưởng con mồi này.
Đặc biệt dưới tình huống như vậy, Cố Vô Kế lại còn ba lần bảy lượt cứu người, quả thực khiến người ta khiếp sợ.
Với lại điều bọn họ không dám nói là Cố Vô Kế như vậy trên thực tế còn rất giống chủ nhân của nơi này trước đây . . . . .
“Đây là hành động trái với quy tắc.” Chủ nhân của dinh thự nói: “Nếu cậu ta đã biết quá khứ của ta rồi, muốn đi đơn giản như vậy là chuyện không có khả năng.”
Những người khác không dám nói một câu, đều nhìn chủ nhân của phủ đệ, thầm nghĩ không biết lần này mình còn có thể giữ mạng không. . . . . . Bọn họ cũng thật sự quá xui xẻo rồi, lúc đầu chẳng qua là tới xem đồ thú vị, kết quả lại có thể phải bỏ mạng.
“Bây giờ, quy tắc trò chơi thay đổi rồi.” Chủ nhân của phủ đệ đứng dậy, cười lạnh nói: “Chỉ cần có người giết được cậu ta, ta sẽ để tất cả con mồi có thể sống sót rời đi, hơn nữa có thể nhận được phần quà của người chiến thắng phó bản.”
Người xung quanh đều hít một ngụm khí lạnh.
Đôi mắt xanh lạnh lẽo của chủ nhân phủ đệ nhìn chằm chằm Cố Vô Kế trong hình, vẻ mặt lạnh buốt đến cực điểm, giống như đang nói chuyện với cái xác nào đó “Dù là vậy, cậu vẫn có thể kiên trì tiếp sao?”
Đúng vậy, người trông ngây thơ như vậy căn bản không thể sống sót tại ở nơi này.
Hắn sẽ khiến người trước mắt hiểu ra chuyện này.
—
Trong đại sảnh, mấy người kia còn đang giằng co với quỷ hồn trên trần nhà.
Sợi tóc của nữ quỷ rơi lả tả xuống, cuốn lấy mấy người này như mạng nhện.
Bọn họ sợ vô cùng, đã sử dụng đủ loại đạo cụ trên người mình, nhưng vẫn vô dụng với quỷ hồn, thậm chí quỷ hồn kia cũng vài lần xém chút nữa giết người của họ.
“Chết tiệt! ! Nữ quỷ này rốt cuộc bị gì vậy. . . . . .”
“Vì sao hết lần này tới lần khác nó chỉ nhằm vào chúng ta, lại không đối phó tên kia? Nhất định là hắn ta làm gì chúng ta rồi!”
“Đáng ghét, nếu chết ở chỗ này cũng quá ủy khuất rồi!”
Lục Nguyên Châu có thể nói là hài lòng ở một bên nhìn, thậm chí còn lấy đồ ăn bên cạnh ăn, tựa như đang thưởng thức một vở kịch hay.
Từ lúc bắt đầu anh đã nhận ra người chơi khác trốn trong phòng này, nhưng cũng không nói thẳng, mà âm thầm động tay động chân, chỉ còn chờ những người này tự bước vào bẫy.
Còn nữ quỷ kia là Lục Nguyên Châu từng tình cờ mang ra từ phó bản khác, hiện giờ cũng không có thần trí gì, hoàn toàn hành động dựa vào mệnh lệnh của Lục Nguyên Châu. Là sự tồn tại giống sát thủ ở bên cạnh anh.
Tuy rằng nữ quỷ này cũng không phải là năng lực của Lục Nguyên Châu, mà xem như là sự tồn tại giống đạo cụ nào đó. Nhưng bởi vì thật sự bug lắm nên nữ quỷ cũng bị áp chế trong phó bản này, sức mạnh của cô ta chẳng thể giết người chơi khác, chỉ có thể lấy ra dọa người thôi.
Nhưng người chơi phó bản trung cấp, ai không phải trải qua sự truy sát của đủ loại quỷ hồn, ai không tận mắt nhìn thấy bạn mình bị quỷ hồn giết một cách tàn nhẫn, trong tiềm thức bọn họ đã có nỗi sợ sâu sắc với những quỷ hồn này, bây giờ nhìn thấy nữ quỷ gần trong gang tấc này, đương nhiên sợ tới mức hồn lìa khỏi xác, đâu còn có lý trí để nghĩ về vấn đề trong đó, còn tưởng rằng Lục Nguyên Châu động tay động chân bọn họ lên người, mới khiến nữ quỷ này luôn quấn lấy bọn họ.
“Hẳn là Cố Vô Kế cũng trở lại rồi.” Lục Nguyên Châu nghĩ, “Hay giờ mình thu tay lại, bắt những người này lại rồi nói sau. Đến lúc đó nếu dọa cậu ấy thì không tốt.”
Tuy Cố Vô Kế đã bày ra thực lực của bản thân, nhưng bởi vì ấn tượng đầu tiên là quan trọng nhất, Lục Nguyên Châu cứ cảm thấy đối phương vẫn là sự tồn tại giống em trai mình, mình nên bảo vệ cậu ấy.
Huống chi Cố Vô Kế còn tốt bụng như vậy, giúp nhiều người như vậy! Dám chắc khả năng tiếp nhận rất yếu, không thể để cậu nhìn thấy hình ảnh tàn nhẫn như vậy.
Lục Nguyên Châu cứ tự hỏi như vậy, nhất định đã hoàn toàn quên lúc trước Cố Vô Kế làm sao đối mặt quỷ hồn thờ ơ còn khiêng đối phương chạy.
Ngay khi Lục Nguyên Châu muốn thu nữ quỷ về, cửa đại sảnh đột nhiên bị đá mở ra, bóng dáng Cố Vô Kế xuất hiện phía sau cửa.
“Anh Vương, các anh không cần đánh nữa đâu! Chúng ta nên. . . . . .” Đới Viễn Phi tận tình khuyên bảo, liền nhìn thấy hình ảnh đáng sợ trước mắt, sợ tới mức xém chút nữa hôn mê bất tỉnh.
Cố Vô Kế vỗ vai hắn, “Không cần sợ.” Nói vậy liền lập tức đi về phía mấy người kia và nữ quỷ, còn cầm dây thừng dính máu trong tay.
Lục Nguyên Châu: “. . . . . .” Đợi đã đến lúc đó đừng bắt luôn nữ quỷ của anh nha!
Trước khi tình huống phát triển đến khó kiểm soát, Lục Nguyên Châu trực tiếp gọi nữ quỷ về. Hình bóng dữ tợn của quỷ hồn lập tức trong suốt trước mắt mấy người kia, trực tiếp biến mất.
Ba người bọn họ thở phào nhẹ nhõm, có cảm giác tìm được đường sống trong chỗ chết, còn chưa kịp nói gì, đã bị Cố Vô Kế “cảm thấy mình không thể uổng công đi một chuyến” trói lại.
Dây thừng này dùng trên người quỷ đã có thể làm cho quỷ mất sức mạnh, dùng trên thân người lại đáng sợ hơn, trong nháy mắt ba tráng hán cảm thấy cơ thể mình trống rỗng không thể động đậy, sợ hãi nhìn Cố Vô Kế.
Mà lúc này, một mùi cháy xém cũng xông vào trong đại sảnh, còn có tiếng đôm đốp khi cháy.
“Cậu làm gì?” Lục Nguyên Châu ngạc nhiên nhìn Cố Vô Kế, sao vừa đi ra ngoài một chuyến liền muốn đốt nhà gỗ này rồi, “Còn người phía sau là sao vậy?”
Tên kia rõ ràng phải là người bên địch nhỉ, sao giờ lại làm như em trai của Cố Vô Kế vậy.
“Không kịp giải thích, chúng ta ra ngoài trước đi.” Cố Vô Kế nói xong liền dắt ba người kia chạy ra ngoài cửa trước, Lục Nguyên Châu cũng không thể không cõng người chơi Uy Cước đã bất tỉnh.
Ngay khi mọi người bước ra cửa phòng, âm thanh hệ thống cũng đột nhiên vang lên.
[Chủ nhân của hòn đảo ra lệnh, chỉ cần giết được người chơi làm trái quy tắc sẽ thả tất cả con mồi, cũng như ban thưởng cho mọi người.]
[Làm mới nhiệm vụ chính: Giết Cố Vô Kế, rời khỏi hòn đảo này. ]
Cố Vô Kế: “? ?”
—————————————–
Má ông công🤦
Rồi a sẽ hối hận. Nhìn ổng không giống như có kí ức của mấy lần trước hả. Hôn cũng hôn rồi mà còn chơi lớn dữ vậy . Hừ