
Chương 4
Edit: Thùy Tạ
Beta: Nóc
Sau khi cửa phòng đóng lại cả căn phòng đều chìm trong bóng tối.
Mặc dù có ba người cùng ở trong phòng nhưng không có ai dám phát ra dù chỉ là một chút âm thanh. Không ai biết được tình huống ngoài kia hiện giờ như thế nào, nữ quỷ kia rốt cuộc đã bị dẫn dắt rời đi chưa hay vẫn còn đứng ở bên ngoài.
Sự chờ đợi là thứ đặc biệt dày vò tinh thần con người, khiến tâm trí không tự chủ mà nghĩ lại hình ảnh lúc chết của cặp tình nhân, còn có những vệt máu khủng bố đáng sợ đó.
Nhậm Tuệ ôm chặt cánh tay ngồi xổm trong góc tường, muốn khóc nhưng lại không dám phát ra âm thanh, kể cả nước mắt cũng liều mạng giữ không cho rơi xuống, sợ là tiếng nước mắt rơi xuống thôi cũng sẽ bị con quỷ ăn thịt người kia nghe thấy được.
La Không đứng ở trong tủ, từ đầu đến chân đều đã đổ mồ hôi lạnh ướt đẫm, trong đầu không ngừng hiện ra đủ loại hình ảnh, trong đó có cả cảnh tượng Phương Kiến giãy giụa kêu to, cả không gian yên tĩnh này dường như mới là nỗi đáng sợ lớn nhất.
Cũng không biết Phương đại ca đã dẫn dắt nữ quỷ rời đi chưa, hay là cũng giống đôi tình nhân kia, vô thanh vô thức đã bị quỷ ma nuốt sống. La Không càng nghĩ càng thấy sợ hãi, hai chân không thể khống chế mà run rẩy, nhưng không gian của ngăn tủ này rất nhỏ, chỉ cho phép một người đứng, nếu động tác của cơ thể hơi mạnh một chút thôi sẽ làm cửa tủ bị mở ra. Như thế càng khiến hắn không dám động đậy.
Hắn không nhịn được liền quay sang nhìn Cố Vô Kế, chẳng qua trong bóng tối cái gì cũng không thể nhìn thấy, chỉ có thể nghe thấy tiếng hô hấp bình tĩnh của đối phương.
Cố Vô Kế……Vậy mà một chút cũng không sợ hãi!
Thậm chí lúc cậu nhìn về phía hắn còn dùng âm thanh mang theo ý cười chậm rãi an ủi nói: “Không có việc gì đâu, cho dù bị nữ quỷ tìm được cũng không nhất định sẽ chết, vận khí tốt một chút nói không chừng còn có thể kết thêm bạn, cung cấp cho chúng ta manh mối sống sót.”
Cái tên điên biến thái không biết sống chết này! Giờ phút này La Không vô cùng hối hận tại sao hắn lại muốn trốn cùng chỗ với Cố Vô Kế, chẳng thà chính bản thân mình một người gặp được quỷ, cũng tốt hơn so với việc hai người cùng gặp!
Đúng lúc này, tiếng bước chân chậm rãi ở ngoài cửa phòng ngủ vang lên.
Một tiếng tựa sấm!
Thính lực của con người khi ở trong bóng tối đều trở nên đặc biệt nhạy bén. Không, không chỉ là tiếng bước chân vang lên, còn có âm thanh của đồ vật bị kéo lê.
Nữ quỷ kia đang kéo cái gì?
Chẳng lẽ……Là thi thể?
Nhậm Tuệ trốn ở dưới gầm giường là nơi cách cửa phòng ngủ gần nhất run rẩy nghĩ, tuy rằng cô đã không phải là người mới, nhưng cái thế giới thứ nhất cũng chỉ là do vận khí tốt mới qua được, ngoại trừ biết một ít kiến thức cơ bản về thế giới kinh dị này ra thì căn bản cũng không có lấy một chút kinh nghiệm chiến đấu nào.
Trong nháy mắt, âm thanh bỗng dừng lại, mọi người hơi hơi thở ra nhẹ nhàng, nhưng còn chưa kịp thở xong một hơi, thì âm thanh cánh cửa mở ra kẽo đột nhiên vang lên.
Ánh sáng tràn vào trong căn phòng tối tăm.
Từ góc nhìn của Nhậm Tuệ, có thể rõ ràng nhìn thấy một đôi chân không phải của con người, một chân nhìn qua hơi bình thường, nhưng một chân khác lại vặn vẹo quỷ dị, giống như là bị người khác bẻ gãy một cách thô bạo, bởi vậy mới khiến cho nữ quỷ lúc đi sẽ phát ra thanh âm kéo ma sát mặt đất.
Nhậm Tuệ sợ tới mức há to miệng, lại không dám phát ra thanh âm gì, cô duy trì trạng thái hút khí, đem tiếng thét chói tai kiềm nén ở trong cổ họng, gắt gao nhắm mắt lại, không dám mở ra xem.
Không biết qua bao lâu mới nghe được tiếng bước chân rời đi của nữ quỷ.
Mà bên trong tủ quần áo, ngay từ ban đầu hai người bọn họ đã có thể thông qua khe tủ nhìn được cảnh tượng ở bên ngoài. Cố Vô Kế thấy được rõ ràng có một nữ quỷ sắc mặt trắng bệch, lỗ thủng trên mặt đang chảy máu tươi đi vào trong phòng.
Nữ quỷ càng ngày càng đi gần tới mép giường, giống như đang tìm một vật gì đó, không ngừng lật tung chăn đệm, thậm chí ngay sau đó, nàng còn có ý định muốn cúi xuống nhìn gầm giường……
La Không tuy rằng trong lòng tuy có chút giật mình, nhưng hắn cảm thấy cũng có một chút may mắn, dù sao nếu đồng đội chết chắc chắn sẽ có cho bọn họ có một chút thời gian chạy trốn.
Chỉ là lại không nghĩ đến nữ quỷ bỗng dưng dừng lại động tác, dường như đã cảm nhận được cái gì trực tiếp quay ngược đầu ra sau 180 °, hốc mắt tối om đối diện thẳng vào hai người đang nhìn trộm ở trong tủ.
Khoảnh khắc trong nháy mắt ấy nếu không phải La Không gắt gao bưng kín miệng mình, phỏng chừng đã sợ hãi mà hét lên.
Cố Vô Kế cũng cảm giác vị nữ quỷ này thật là quá mức nhiệt tình.
Nữ quỷ đi bước một hướng tới bên tủ đi tới, trên mặt trắng bệch lộ ra tươi cười dữ tợn, khóe miệng dường như kéo dài đến mang tai, rõ ràng không có hai mắt, nhưng hai người lại có thể cảm giác được đang bị đối phương gắt gao nhìn chằm chằm.
La Không đã bị dọa đến thất hồn lạc phách, hắn bỗng nhiên ý thức được bản thân đang cùng với Cố Vô Kế trốn trong tủ quần áo, chút nữa nếu đem người kia đẩy ra nói không chừng bản thân còn có cơ hội chạy trốn——
Dù sao tên này ngay từ đầu ở dưới lầu đã đắc tội nữ quỷ rồi, cho dù không phải tận tay hắn hại cậu thì cậu ta sớm hay muộn cũng sẽ chết, ngược lại hắn như vậy còn giúp cậu ta thực hiện tâm nguyện kết bạn cùng với nữ quỷ kia.
Nghĩ như vậy, La Không liền cảm thấy yên tâm thoải mái, nhưng quay đầu liền phát hiện Cố Vô Kế vẫn giữ nguyên một bộ dạng bình tĩnh tự nhiên, tuy rằng đang gắt gao nhìn nữ quỷ bên ngoài nhưng trên mặt lại không có chút sợ hãi nào, dường như đang quan sát thứ gì.
Tên này rốt cuộc tại sao lại thế này! Như vậy cũng to gan quá rồi!
Tại thời điểm này, La Không bắt đầu có điểm hâm mộ tố chất tâm lí không biết trời cao đất dày này của Cố Vô Kế.
Lúc này tiếng bước chân của nữ quỷ đã tới trước tủ, lúc nào cũng có thể mở cánh cửa tủ này ra.
Nhưng khi tay của nữ quỷ chạm vào cánh cửa, trên mặt cửa đột nhiên xuất hiện dấu ấn làm cho khe hở duy nhất giữa hai cánh cửa biến mất. Trong ngăn tủ hoàn toàn biến thành một mảng đen tối.
Sau đó tiếng bước chân càng ngày càng xa, nữ quỷ hình như đã đi khỏi nơi này.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ……?” La Không trong lòng kinh ngạc, cũng không dám tin vào chuyện vừa xảy ra. “Cô ta chẳng lẽ không muốn ra tay với chúng ta? Thật sự có loại chuyện tốt như này à? Chẳng lẽ còn muốn kết bạn với chúng ta?”
Chân mày Cố Vô Kế hơi hơi nhăn lại, duỗi tay ấn cửa tủ, phát hiện ban nãy chỉ cần một động tác nhỏ là có thể đẩy ra, còn bây giờ bên ngoài như bị chặn một khối đá lớn, cho dù có dùng thêm lực cũng không chút suy chuyển.
“Không mở được cửa.”
“Cái gì?!”
Trong đầu nghĩ đến một khả năng đáng sợ, sắc mặt La Không trong nháy mắt tái nhợt, thân thể cũng trở lên run rẩy.
“Nữ, nữ quỷ là cố ý đem chúng ta nhốt ở đây! Như vậy chúng ta căn bản không thể rời đi, càng không thể chạy trốn!”
“Nói có lý, nhưng mà, anh vừa mới chụp bả vai tôi sao?” Cố Vô Kế hỏi.
“Gì cơ?” Hắn không có!
La Không bỗng chốc đứng yên, một cổ lạnh lẽo từ đáy lòng dâng lên, tựa hồ nghĩ tới cái gì, hắn nơm nớp lo sợ mà mở ra di động chiếu ra phía sau Cố Vô Kế, thông qua ánh sáng hắn ngay lập tức trực tiếp đối diện một đôi lỗ thủng còn đang chảy máu tươi.
“A a a a a a ——”
Tiếng kêu thảm thiết vang lên từ trong ngăn tủ, La Không điên cuồng va vào cánh cửa.
Dường như nữ quỷ bắt được Cố Vô Kế liền thỏa mãn, không quan tâm đến hắn, vậy nên hắn lại thật sự có thể mở cửa ra. La Không té ngã lộn nhào ra khỏi tủ, hoảng sợ nhìn lại trong ngăn, “…… Cạu, sau lưng cậu!”
Nhậm Tuệ chui vào gầm giường cũng bò ra tới nơi, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, nàng cũng sợ tới mức muốn ngất xỉu.
Ở phía sau Cố Vô Kế rõ ràng là một đôi tay màu trắng xanh của phụ nữ, mà kia lại là khuôn mặt dữ tợn của ác quỷ, nửa thân trên đều đã nằm đè trên người Cố Vô Kế.
Còn không đợi Cố Vô Kế nói cái gì, mấy người bọn họ mang theo một loại ánh mắt đồng tình xem như người đã chết, nhìn lướt qua Cố Vô Kế xong liền phi nhanh nhất tông cửa xông ra ngoài.
Vào thời điểm này làm gì còn ai có gan ở lại trợ giúp người khác nữa!
La Không dám khẳng định đều là do Cố Vô Kế lúc trước đắc tội nữ quỷ, cho nên hiện tại mới bị nàng ta nhắm vào, đến bản thân hắn cũng chỉ là vừa nhặt về cho mình một cái mạng, quan trọng nhất bây giờ nên chạy nhanh đi tìm Phương ca.
Trong khoảnh khắc mà cả tâm lý lẫn sinh lý đều bị kích động, bả vai sụp xuống giống như bị đá lớn đè nặng như thế này, vậy mà Cố Vô Kế vẫn còn mở miệng tự hỏi: “Cô đang tìm đồ sao?”
Cậu nói xong liền đi tiến lên phía trước vài bước, dường như đối với áp lực trên vai căn bản không màng tới.
“Khi nãy lúc cô bước vào cửa tôi đã để ý rồi, cô giống như vẫn luôn muốn tìm kiếm đồ vật gì đó rất quan trọng nhưng lại không tìm thấy, sau đó lại vì chân đi không tiện cho nên mới muốn tìm người tới giúp cô tìm đồ phải không ?”
Thanh âm của cậu ôn hòa dễ nghe, mang theo mị lực tự nhiên có thể trấn an người khác, tựa như một dòng suối mát, như ánh trăng rọi qua thạch tùng.
Rọi đến tận đáy lòng người.
Từ góc độ của Cố Vô Kế không thể nhìn thấy biểu tình cuả nữ quỷ, nhưng không ngờ rằng biểu tình của nữ quỷ lúc này lại chính là trầm mặc. Nàng chưa từng nghĩ sẽ còn có ai đó cẩn thận quan sát loại chuyện này, người bình thường nhìn thấy bộ dạng đáng sợ của ma quỷ còn có thể nghĩ đến chuyện chân của đối phương đi lại không tiện hay sao?
“Không sao đâu, Bây giờ có tôi ở đây rồi, cô muốn tìm cái gì để tôi giúp cô tìm nhé.” Cố Vô Kế chậm rãi nói, thậm chí quay đầu lại nhìn nữ quỷ một cái, trong mắt không có lấy một chút hoảng sợ nào, ngược lại lại có thế nhìn được sự chân thành từ sâu trong đôi mắt đen thâm thúy xinh đẹp kia.
Làm người ta nghĩ tới dáng vẻ ga lăng phong độ.
Ga lăng phong độ, đối với nữ quỷ bộ dạng xấu xí? Nghe tới thật quá buồn cười.
Nữ quỷ trầm mặc, lúc sau có một thanh âm khàn khàn phía sau đầu Cố Vô Kế vang lên.
“…… Đi thư phòng.”
……
Cố Vô Kế cõng nữ quỷ đi tới thư phòng, hắn lúc trước cũng đã nhớ kỹ bản đồ nơi này, thư phòng kia cách căn phòng này không xa.
Thông thường mà nói muốn đến được đích cũng rất khó khăn, trên đường đi khẳng định sẽ xảy ra chuyện. Nhưng lần này có lẽ bởi có nữ quỷ ở trên lưng Cố Vô Kế nên cả đường đi đều không có gì xảy ra, bình bình an an tới cửa thư phòng.
Cố Vô Kế còn nhạy bén nhận thấy ở trên vách tường xung quanh thư phòng cực kỳ sạch sẽ, so với những bức tường chi chit chữ trước đây quả khác biệt, giống như ở nơi này có thứ gì làm những người khác không dám lại gần.
Cố Vô Kế mở cửa thư phòng đi vào. Trong nháy mắt, ngoài cửa sổ đột nhiên thổi tới một trận gió lạnh lẽo hướng ra cửa chính, đồng thời Cố Vô Kế cảm giác được cơ thể mình như nhẹ đi.
Là nữ quỷ rời đi sao?
Cậu nghi ngờ nhìn xung quanh, nhưng nhìn khắp nơi đều không thấy sự tồn tại của nữ quỷ.
“Cứ như vậy mà đi sao? Mình còn chưa giúp cô ấy tìm được đồ vật, nhưng dù sao cũng đã tới rồi cứ thử tìm xem sao.” Cậu nói xong liền tiến lại gần bàn, lập tức thấy được trên mặt bàn là một quyển sổ tay cũ nát..
Chẳng cần nghĩ cũng biết trong này khẳng định có tin tức quan trọng về thế giới này. Cậu lập tức mở ra, nhanh chóng xem xét.
Thứ được ghi chép lại trong quyển sổ tay này là một loại nghi thức hiến tế vô cùng tàn nhẫn, đem người có cùng huyết thống quan hệ với chính bản thân mình hiến tế cho lệ quỷ được gia tộc nuôi dưỡng. Như vậy sẽ có thể giữ được mấy chục năm phú quý.
Có quan hệ huyết thống càng gần, thì lệ quỷ lại càng vừa lòng, cũng sẽ giảm bớt khả năng bị lệ quỷ phản phệ những người khác.
Cố Vô Kế trong đầu rất nhanh liền nhớ tới ảnh chụp của chủ nhà cùng con trai ở trong đại sảnh, nghĩ đến chủ nhà này trước kia vẫn luôn là nhà giàu số một thành phố, tâm trạng liền lạnh đi vài phần.
Nghi thức hiến tế diễn ra vô cùng tàn nhẫn, vì để phòng ngừa đối phương sau khi chết tìm đến mình trả thù, trước khi bị đem đi làm vật hiến tế, người bị hiến tế sẽ bị đưa đi móc mắt, như vậy cho dù hiến tế xong có biến thành oan hồn đi chăng nữa cũng sẽ không nhìn thấy được.
Sau đó là mổ bụng, Trong lúc người bị hiến tế còn sống mà mổ bụng lấy nội tạng ra. Chỉ có oán niệm thống khổ cùng sợ hãi tới cực độ mới là thức ăn ngon nhất cho lệ quỷ.
“Nếu đúng là như thế…Vậy tại sao tất cả những người này lại bị giết?”
Cố Vô Kế không khỏi thắc mắc vấn đề này, ngay sau đó cậu liền thấy chữ viết của chủ nhà lưu lại ở phía sau. Chữ viết rất lộn xộn, nhưng ý tứ lại biểu đạt rất rõ ràng.
Trong lúc diễn ra nghi thức hiến tế đã nói ở trên kia, chủ nhà thậm chí còn mời bốn vị bạn tốt tới cùng chia sẻ vinh hoa phú quý có được sau khi hiến tế. Nhưng có chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra, thiếu niên bị đem đi hiến tế cho lệ quỷ bởi vì oán hận sâu đậm mà đem lệ quỷ cắn nuốt, trở thành lệ quỷ tiếp theo. Mà lệ quỷ mới sinh này lại vô cùng đáng sợ, hắn không hề có ý định tha mạng cho những kẻ đã đem hắn đi hiến tế, lập tức muốn đem những kẻ kia tra tấn tới chết.
Trong quá trình chạy trốn bọn họ thậm chí còn đem những hầu gái vô tội trong biệt thự bẻ gãy chân ném về phía sau,muốn dùng cách này kiếm thêm thời gian tránh né họa sát thân.
Nhưng tất cả mọi người không thể rời khỏi nơi này, những thứ bọn họ có thể làm chỉ là trốn tránh chui lủi. Cuối cùng vẫn là vô dụng, từng người từng người một đều bị bắt ra, dùng phương pháp tàn nhẫn nhất mà giết chết.
Chỉ có chủ nhà trốn bên trong thư phòng là sống được lâu nhất. Ông ta cho rằng đây là con trai ông ta đang trả thù, khiến ông ta phải trải qua khoảng thời gian cuối cùng trong lo sợ tột cùng.
Ở trong sổ tay, thắc mắc lớn nhất của chủ nhà là đứa con trai biến thành lệ quỷ của mình rốt cuộc đã dùng cách gì tìm ra chỗ trốn của bọn họ. Dù sao dựa theo nghi thức, hai mắt của nó đã không còn nữa, cho dù có như thế nào cũng không thể nhìn thấy bọn họ mới đúng, nhưng trên thực tế hầu như lúc nào ông ta cũng có cảm giác có thứ gì đó đang nhìn chăm chằm vào mình.
Thậm chí lúc đó bọn họ đều đã bôi đen hết tất cả các bức ảnh có mắt, nhưng cuối cùng vẫn không có tác dụng gì.
Cố Vô Kế nhanh chóng xem đến trang cuối cuốn sổ, cậu cảm giác những thứ được ghi lại trong này đều là những manh mối vô cùng quan trọng.
“Cuối cùng ta cũng đã biết nó từ đâu nhìn vào ta…”
“Đó là, từ đôi mắt của chính ta….”
—————————————-