Chương 23: Phó bản thứ ba
Edit: Tạ Thùy
Beta: Nóc
Cố Vô Kế có chút kinh ngạc. Hình như cậu mới rời đi có một chút thôi mà sao tới lúc quay lại ánh mắt đám người Trình ca nhìn cậu lại trở nên nhiệt tình giống như nhìn bạn lâu năm vậy?
“Anh rốt cuộc đã trở lại.” Auston nhìn về phía Cố Vô Kế, hiển nhiên trong lòng vẫn còn sợ hãi chuyện vừa rồi: “Lần sau không cho phép anh rời khỏi tôi. Bọn họ một chút cũng không đáng tin cậy, để bọn họ đi theo đúng là trói buộc.”
Auston bất mãn nhìn về phía đám người Trịnh ca: “Đợi đến lúc xuống thuyền, các người sẽ bị đuổi việc!”
Trịnh ca vốn dĩ cũng chỉ là người chơi mà thôi, đối với chuyện vừa rồi không thực hiện đúng chức trách của vệ sĩ hoàn toàn không có một chút áy náy. Dù sao không phải ai cũng có thể giống Cố Vô Kế.
Thậm chí Trịnh ca còn có cảm thấy may mắn, nếu bọn họ biểu hiện xuất sắc chẳng phải cũng bị Auston chỉ mặt bắt đi theo hay sao? Như vậy không biết lại phát sinh thêm bao nhiêu phiền toái.
“Không thành vấn đề, tôi sẽ bảo vệ anh.” Cố Vô Kế gật đầu. Tuy rằng thân phận vệ sĩ này chỉ là do hệ thống sắp đặt cho cậu nhưng từ trước đến nay cậu luôn là người có đạo đức nghề nghiệp cao.
Nhìn lại về phía tiệc, Auston có chút mất hứng hừ một tiếng nói: “Xảy ra chuyện vừa rồi, tôi không muốn ở lại đây nữa thêm một chút nào nữa.”
Những người khác đương nhiên cũng có ý nghĩ như vậy, nhưng còn manh mối……Bọn họ lập tức nhìn về phía Cố Vô Kế và Tưởng Lăng, Cố Vô Kế gật đầu, tỏ vẻ bản thân đã tìm ra manh mối rồi.
Đám người Trịnh ca lập tức tỏ vẻ đồng ý với Auston: “Tôi cảm thấy thiếu gia Auston nói rất đúng, chúng ta nhanh rời đi thôi.”
“Đúng vậy, tiệc kiểu này không hề xứng với thân phận của thiếu gia Auston.”
Vốn dĩ bọn họ tới chỗ này là để tìm kiếm manh mối. Hiện tại xem ra Cố Vô Kế đã tìm ra manh mối từ thuyền trưởng. Như vậy bọn họ không cần ở lại cái đại sảnh quỷ ám này nữa.
Nhưng khi mọi người đang định rời đi, thân tàu bỗng đong đưa kịch liệt, cửa cũng đột nhiên đóng lại.
“Chuyện, chuyện gì xảy ra vậy?”
Nhìn xuyên ra ngoài qua cửa sổ bằng pha lê sát mặt sàn, bọn họ thấy mặt biển lúc nãy còn yên tĩnh bỗng nhiên nổi lên sóng cao. Sóng lớn không ngừng đập vào boong tàu làm cả con thuyền đều đong đưa.
Cũng may cửa với pha lê đủ kiên cố, nhưng nếu đi ra ngoài lúc này, cho dù không bị quỷ giết chết cũng sẽ bị sóng biển trực tiếp cuốn đi!
Mọi người hít một hơi, bất chợt nghe thấy có tiếng bước chân vang lên, xoay người nhìn liền thấy có vài người thân thể vặn vẹo đang đi đến.
Đó là mấy cô gái dáng người yểu điệu, trên người mặc quần áo tinh xảo đẹp đẽ. Chỉ là thân thể giống như bị đồ nặng va đập đè ép, tay chân vặn vẹo mất tự nhiên. Ngay cả khuôn mặt xinh đẹp ban đầu cũng dính đầy máu, lúc mỉm cười khóe miệng đều rách tới tận mang tai.
Từ thái độ ân cần của những người xung quanh có thể thấy các nàng ấy lúc còn sống cũng là những đại tiểu thư quyền quý được hoan nghênh quý trọng. Nhưng mặc kệ lúc ấy thế nào, bây giờ bọn họ cũng chỉ là quỷ mà thôi!
“Thiếu gia Auston, kế tiếp còn có khiêu vũ, đừng rời đi nhanh như vậy chứ.” Thanh âm của một nữ quỷ vang lên khàn khàn lại chói tai làm người nghe không khỏi khó chịu.
“Không sai không sai, hôm nay mặc kệ thế nào anh cũng phải nhảy cùng một người trong số chúng tôi một điệu chứ. Tôi nghĩ chuyện nhỏ thế này Auston sẽ không để chúng tôi mất mặt phải không?” Một nữ quỷ khác nở nụ cười.
Nếu Auston không đáp ứng có khả năng bọn họ sẽ xông lên giữ chặt lại……Đương nhiên nếu chỉ là các cô gái bình thường thì không có vấn đề gì, nhưng vấn đề là đây. Bọn họ rõ ràng là nữ quỷ có bộ mặt dữ tợn!
Mọi người đều hít một hơi, cảm giác thiếu gia Auston này căn bản không sống được bao lâu nữa. Cho dù anh ta không tự tìm đường chết thì cũng có đủ loại phiền toái tự tìm tới anh ta. Hiện tại chỉ là tới tham gia tiệc đã gặp phải hai lần nguy hiểm tới tính mạng. Quả thực anh ta còn dễ gặp hiểm hơn cả người chơi bọn họ.
“Thật là phiền toái……” sắc mặt Auston đã hiện lên vài phần phiền chán, hiển nhiên anh ta đối này đám nữ quỷ này cũng không có kiên nhẫn. Nhưng một người trong đó lại đúng là con gái của đối tác hợp tác với gia tộc của anh ta. Nếu đắc tội đối phương ở chỗ như này thì cũng không hay.
Tuy rằng Auston là tên ăn chơi trác táng, nhưng anh ta cũng có chừng mực, thừa biết hành động bên ngoài của bản thân không được gây ảnh hưởng đến gia tộc.
Nhìn thấy đám nữ quỷ đã đi tới gần, mở miệng ra là đỏ lòm màu máu cảm tưởng như có thể nuốt luôn Auston vào bụng, những người khác đều nơm nớp lo sợ lui về phía sau vài bước, ánh mắt bất giác nhìn sang Cố Vô Kế.
Có thể cứu người trong hoàn cảnh này cũng chỉ có Cố Vô Kế!
Chỉ là lần này cho dù Cố Vô Kế hy sinh chính mình khiêu vũ cùng nữ quỷ thì cũng vô dụng. Chỗ này rõ ràng còn có rất nhiều nữ quỷ đang chờ!
Mà bọn họ thì đối không thể đi khiêu vũ cùng nữ quỷ! Lần này xem ra Auston cho dù thế nào cũng không thể……
“Các vị tiểu thư, ngại quá.” Cố Vô Kế rốt cuộc tiến lên mở miệng, lúc nói chuyện còn cầm tay Auston, nói: “Thiếu gia Auston chuẩn bị khiêu vũ với tôi, cho nên chỉ có thể xin lỗi các vị.”
Ngữ khí Cố Vô Kế nói chuyện có thể nói là cực kỳ chân thành, ánh mắt chân thành tha thiết, mơ hồ bộc lộ ra vài phần tình cảm phức tạp, cho dù nhìn như thế nào cũng không giống như tùy tiện nói chơi.
Đương nhiên đây chỉ kĩ năng diễn xuất cao siêu của Cố Vô Kế mà thôi.
Những người chơi khác trợn mắt há hốc mồm: “……”
Đám nữ quỷ: “……”
Lúc đầu người chơi khác còn cảm thấy khiếp sợ, nhưng ngay lập tức ý thức được đây là kế sách của Cố Vô Kế để cứu Auston! Bởi vì kỹ thuật diễn xuất của Cố Vô Kế quá tốt, bọn họ suýt nữa đều cho rằng cậu ta thật sự yêu NPC nam này rồi……
Ngay cả bọn Tưởng Lăng đều là người chơi cũng suýt nữa bị Cố Vô Kế lừa thì không cần nói đến những nữ quỷ kia, các nàng tức khắc lộ ra vẻ tươi cười xấu hổ.
Có trời mới biết bọn họ làm cách nào có thể nhìn ra cảm xúc xấu hổ trên khuôn mặt đáng sợ của nữ quỷ.
“Thật là ngại quá, không ngờ là thiếu gia Auston…… Chúng tôi không quấy rầy hai người nữa.” Đám nữ quỷ dần dần rời đi. Chẳng ngờ là xu hướng tình dục của thiếu gia Auston lại như vậy… Đương nhiên các nàng cũng không còn hứng thú với anh ta nữa.
Mọi người thấy tình huống diễn ra như vậy đều nhẹ nhàng thở ra, trong lòng bắt đầu bội phục Cố Vô Kế cơ trí vậy mà lại có thể nghĩ tới phương pháp như vậy để nữ quỷ rời đi, còn không cần hy sinh chính bản thân mình. Chắc là bây giờ vấn đề đã được giải quyết rồi đi?
Nhưng mà khi ánh mắt bọn họ nhìn đén thiếu gia Auston, tươi cười tức khắc ngưng lại.
Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Auston vẫn luôn treo biểu tình kiêu ngạo không ai bì nổi, vậy mà lúc này lại mang theo vài phần, nên hình dung như thế nào nhỉ…… Anh ta ngượng ngùng! Còn rất vi diệu nhìn Cố Vô Kế, “Tôi không ngờ là anh như vậy mà lại đối với tôi……”
Mọi người: “……!!”
Con mẹ nó! Này! Đây rốt cuộc phát triển kiểu gì!?
Tuy rằng bọn họ ở trên diễn đàn đã từng nghe người chơi nói qua rằng có những người rất giỏi thậm chí có thể thông qua cảm tình của NPC lấy được các loại tin tức. Nhưng đây là lần đầu tiên trực tiếp chứng kiến!
Hơn nữa đừng nói là Auston, nếu là bọn họ được cứu bởi một người đẹp như vậy, khả năng cũng sẽ cảm động…… Đương nhiên xu hướng giới tính của bọn họ rất bình thường, đây chỉ là hiệu ứng bắc cầu mà thôi. Hơn nữa còn thêm việc nhan sắc của đối phương thật sự đẹp kinh người.
Thật là quá lợi hại. Trong phút chốc mấy người Trịnh ca đã nghi ngờ Cố Vô Kế chính là đại lão ở trên diễn đàn chạy đến phó bản này chơi chơi.
Bản thân Cố Vô Kế thấy phản ứng đối phương cả người cũng ngẩn ra. Cậu bắt đầu hoài nghi, rằng kỹ thuật diễn của cậu thật sự tốt như vậy sao? Như vậy mà cũng khiến Auston cho rằng cậu có ý với anh ta?
Vốn dĩ Cố Vô Kế muốn mở miệng giải thích nhưng lại để ý xung quanh còn có rất nhiều ánh mắt đang âm trầm đánh giá bọn họ. Nếu giải thích nói không chừng sẽ khiến cho quỷ hồn chú ý.
Cậu đành phải tạm thời không giải thích. Nhưng mà Cố Vô Kế vẫn tránh đi câu hỏi của Auston, hy vọng anh ta có thể hiểu ý được ám chỉ trong câu nói của cậu: “Thiếu gia Auston, anh có đồng ý khiêu vũ với tôi không?”
“Đương nhiên không có vấn đề.” Auston đáp lời, còn có cả chút thẹn thùng hiếm thấy. Sau đó vì che dấu mà dùng ngữ khí cao ngạo mở miệng: “Nhưng mà tôi nghĩ hẳn là anh không biết khiêu vũ. Vậy tôi cũng sẽ dạy cho anh thật giỏi, để anh không làm mất mặt tôi.”
Ngay sau đó đại sảnh tối dần, âm nhạc du dương vang lên, những bàn ăn cùng vật cản đều bị dọn xuống bắt đầu tổ chức vũ hội.
Thứ làm người ta sởn tóc gáy chính là những nhạc công ở xung quanh đều không phải là con người mà là mấy bộ xương khô.
Bộ xương khô đàn tấu ra khúc nhạc cực kỳ âm trầm, so với nhạc ở nhà ma mà lúc trước bọn họ nghe ở thế giới thực còn đáng sợ hơn bao nhiêu lần.
Thậm chí lúc này sóng gió ở bên ngoài cũng trở nên lớn hơn, va chạm thân tàu phát ra thanh âm làm người ta bất an.
Bọn người Trịnh ca chỉ muốn trốn ở góc phòng chờ đợi vũ hội kết thúc. Nhưng khi bọn họ đứng ở bên cạnh cửa sổ pha lê sát sàn đột nhiên liền nghe được từ phía sau vang lên thanh âm có thứ gì cọ xát pha lê phát ra khiến cả người người tê dại.
Mấy người bọn họ lập tức quay đầu lại giật mình nhìn đến cả đống khối thi thể che kín vết nước xuất hiện ở ngoài cửa kính, toàn bộ cơ thể gắt gao dán chặt ở bên trên, khuôn mặt sưng to gần trong gang tấc, móng tay nhọn hoắt còn không ngừng cào lên cửa kính pha lê.
“Con mẹ nó! Đây là cái quỷ gì!”
“Bọn họ bò ra từ trong nước ? Chỗ này rốt cuộc bị làm sao thế này?”
Mọi người sợ tới mức hồn vía lên mây. Bọn họ chẳng thể tin tưởng vào chất lượng pha lê này, chỉ có thể căng da đầu đi vào vị trí trung tâm đại sảnh. Trong khi những người khác đều đang khiêu vũ thì chỉ có bọn họ đứng trơ ra. Ánh mắt của quỷ hồn xung quanh nhìn bọn họ như nhìn kẻ khác loài.
“Xem ra là phải khiêu vũ.”
Bọn họ vừa vặn có đủ bốn người, cũng không rảnh nghĩ nhiều nữa liền căng da đầu cùng nhau khiêu vũ. Lúc này ánh nhìn chăm chú của quỷ hồn xung quanh mới biến mất.
Cùng lúc đó, trong lòng bọn họ đều cảm thấy may mắn lúc trước bản thân không rời khỏi sảnh tiệc. Mặc dù hiện tại trong đại sảnh nhiều quỷ, nhưng ít ra còn duy trì vẻ bình tĩnh. Nếu người ở bên ngoài khả năng đã chết không toàn thây! Quả nhiên đại tiệc này là một phần không thể thiếu của phó bản.
Phía bên kia, Auston cùng Cố Vô Kế tiến vào sân nhảy. Trong lòng anh ta còn ôm một ít ảo tưởng tốt đẹp. Nhưng cũng rất nhanh, mộng tưởng trong lòng anh ta liền biến mất hơn nửa.
Nguyên nhân chỉ có một, chính là Cố Vô Kế thật sự không biết khiêu vũ, còn không ngừng dẫm lên chân anh ta. May mà Cố Vô Kế cũng không dùng nhiều lực bằng không chân thiếu gia Auston kiếp này coi như bỏ rồi.
Một tên thiếu gia nhà giàu được nuông chiều từ bé bị đối xử như vậy vài lần đã khiến Auston muốn nổi cáu. Nhưng nhìn đến biểu cảm vô tội của Cố Vô Kế lại chỉ có thể nhẫn nhịn nhịn xuống, tự nói với chính mình chuyện như này là rất bình thường.
Thực chất Cố Vô Kế cũng không chuyên tâm khiêu vũ mà còn mải quan sát đến xung quanh cùng phía bên ngoài của sổ pha lên sát mặt sàn. Trong lòng cậu vẫn luôn nhớ chuyện trong mơ trước kia. Tầm mắt hướng đến cửa sổ sát mặt sàn, trong một vùng đen nhánh kia mơ hồ cảm giác được dường như có một đôi mắt vẫn luôn nhìn chăm chú vào cậu.
Nếu cảnh trong mơ là chân thật, vậy tầm mắt vẫn luôn nhìn chăm chú vào cậu hẳn là đến từ bên trong biển sâu……
Cố Vô dời tầm mắt của mình đi, không tiếp tục nhìn ra bên ngoài.
Đến nỗi trong đại sảnh, thân ảnh thuyền trưởng đã sớm biến mất không thấy, không biết là đi nơi nào. Đập vào tầm mắt chỉ có người sống với người chết cùng khiêu vũ trong âm nhạc quỷ dị.
Giống như ngoại trừ mấy người chơi bọn họ thì tất cả những người còn lại đều đang cìm đắm trong mộng carh vậy.
Trong một lúc Cố Vô Kế bỗng thấy hoa mắt. Tất cả mọi thứ xung quanh bỗng nhiên sáng ngời lên, mà những quỷ hồn đang nhẹ nhàng khiêu vũ ở kia đều biến thành người thường. Những khuôn mặt đó đều rất quen thuộc, đúng là những hành khách từng gặp ở trên thuyền, khuôn mặt từng là quỷ hồn đều thay đổi.
Đôi tay đang nắm tay cậu bỗng căng thẳng, trong lòng Cố Vô Kế bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề.
Cậu đang cùng ai khiêu vũ?
Rõ ràng không nên có suy nghĩ như vậy, nhưng trực giác lúc này vô cùng mãnh liệt, cậu biết bản thân mình phải nhìn tới.
Nhưng vào lúc này, cơ thể cậu giống như không thể điều khiển, chỉ là yêu cầu bình thường dời tầm mắt đi cũng rất khó khăn, ngay lúc cậu sắp nhìn được đến người kia…..
Hoa văn trên cánh tay bỗng nhiên trở nên bỏng rát, đem ý thức Cố Vô Kế lôi kéo trở về.
Sắc mặt của cậu lập tức trở nên tái nhợt, chỉ cảm thấy cảnh trong mơ vừa rồi đã tiêu hao quá nhiều sức lực của bản thân. Đến lúc ngẩng đầu nhìn đối diện cũng chỉ có mặt của Auston mà thôi.
Cố Vô Kế tự hỏi: “Sao lại thế này, mình vừa nãy muốn nhìn cái gì?”
Nếu dựa theo lẽ thường mà nói thì hình ảnh ấy không có khả năng xuất hiện trên con thuyền này. Nói là do quỷ tạo ra ảo giác thì còn có thể giải thích được…… Nhưng trực giác của cậu cho rằng, bản thân cậu đã thấy ảo giác thì nhất định nó không phải thứ vô nghĩa, nhất định là nó đang ám chỉ cái gì.
Lại nhìn về phía những người chơi khác, bọn họ đều là mặt mày vặn vẹo cứng đờ mà khiêu vũ. Đặc biệt là Trịnh ca cùng Tưởng Lăng bị bắt khiêu vũ cùng nhau, sắc mặt hai người đã cực kỳ khó coi, nhưng vì mạng sống cũng chỉ có thể căng da đầu mà làm……
Như vậy xem ra những người khác không thấy được ảo giác vừa rồi.
Cố Vô Kế đột nhiên nhớ tới chuyện bản thân không thể sử dụng kỹ năng triệu hồi quỷ hồn ở trên con thuyền này. Cậu nhìn ra bên ngoài. Lúc này sóng gió đã bớt rất nhiều, kể cả thi thể bên ngoài cửa kính khi nãy cũng đã biến mất. Cứ như hình ảnh lúc nãy bọn họ nhìn thấy chỉ là nằm mơ vậy.
Cậu bỗng nhiên nhìn thấy thứ gì.
“Thiếu gia Auston, tôi có chút chuyện đi trước một chút.” Cố Vô Kế mở miệng.
“Ai? Hả? Từ từ, anh……” Auston còn không kịp phản ứng lại, Cố Vô Kế đã buông tay anh ta chạy nhanh lẩn vào bên trong đám người rồi biến mất.
Chỉ còn Auston ở lại nhìn bàn tay bị buông lại mà có chút mất mát.
Không hề có ai phát hiện ra một hoa văn màu máu bất ngờ hiện lên trên một con mắt của anh ta
……
“Con mẹ nó, các người đừng tới đây!”
Jack đang đứng bên cạnh boong tàu, sắc mặt vô cùng khó coi, cơ thể không kìm được lui lại phía sau một bước, trực tiếp chạm vào lan can.
Hắn đã không còn đường lui.
Đứng ở trước mặt hắn là hai con quái vật, tuy rằng còn có thể nhìn ra hình người, thân hình cũng vẫn là hình dạng của hai vệ sĩ lúc trước. Nhưng bất luận thế nào cũng không thể hình dung bọn họ là con người nữa! Bọn họ giống như vừa bò ra từ phim kinh dị vậy……
Trời mới biết đã có chuyện gì xảy ra, vừa rồi Jack còn ở trong phòng răn dạy hai tên vệ sĩ, kết quả thuyền lắc lư một trận, chờ đến lúc hắn đứng vững, hai tên vệ sĩ bỗng nhiên thay đổi lớn, biến thành dáng vẻ quái vật đáng sợ như bây giờ!
Jack đương nhiên sợ hãi chạy ra, nhưng mặc kệ hắn kêu cứu như thế nào cũng không có một người ra giúp, bây giờ đã bị quái vật dồn đến chỗ này.
“Tại sao lại như vậy, các người muốn làm gì, tôi là chủ thuê của các người! Các người không được làm gì tôi!” Mồ hôi lạnh trên mặt Jack không ngừng chảy xuống.
Một tên quái vật tiến lên, chất lỏng trong miệng có tính ăn mòn rơi xuống trước mặt Jack. Hắn sợ tới mức nhắm tịt mắt lại thì nghe được âm thanh xương gãy vang lên.
Jack mở một con mắt nhìn thấy cánh tay con quái vật trước mặt hắn đã bị bẻ gãy, thân thể cũng bị một thân ảnh thon dài ấn ngã trên mặt đất, hoàn toàn không thể động đậy, chỉ có thể phát ra âm thanh gào rống.
Một con quái vật khác còn sót lại chút bản năng chú ý tới cảnh này không chút nghĩ ngợi lập tức rời đi.
Cố Vô Kế nhìn quái vật bị mình ấn giữ, trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra. Thực chất lúc cậu vừa mới đến nơi này trong lòng cũng không nắm chắc.
Sức lực của cậu từ nhỏ đã mạnh hơn người thường, cũng không biết có phải hay không bởi vì thể chất thường xuyên gặp quỷ mang đến. Tóm lại vẫn rất thuận tiện, vì thế mà hồi trước cũng làm một vài bạn học trong lớp cảm thấy cậu quái dị nhưng cũng không có biện pháp bắt nạt.
Nhưng lúc trước, Cố Vô Kế cũng chỉ mạnh hơn người thường mà thôi. Sau khi tiến vào mấy thế giới kinh dị này, cậu mới nhận ra sức mạnh đã tăng lên nhiều, còn cảm thấy mạnh kinh người.
Cố Vô Kế nghĩ đến bản thân lúc trước có được năng lực điều khiển quỷ, chắc phó bản này cũng có mấy loại năng lực làm tăng sức mạnh đi……
Sở dĩ có thể giải quyết quái vật này nhanh như vậy chủ yếu là do năng lực điều khiển quỷ giúp đỡ, chỉ là lúc sử dụng năng lực này, Cố Vô Kế rõ ràng cảm nhận được còn có một lực lượng quỷ dị khác chống lại cậu, làm cậu không thể hoàn toàn chế trụ quỷ hồn cấp thấp này.
Jack nhìn đến Cố Vô Kế mà thở hắt ra. Trong lòng còn nghĩ Auston rốt cuộc đã dẫm bao nhiêu lần cứt chó mới có thể mời được vệ sĩ như vậy! Đáng tin cậy hơn nhiều so với hai tên vệ sĩ biến thành quái vật kia của hắn. Sau đó, hắn lập tức ổn định cảm xúc mở miệng nói: “Auston thuê anh bao nhiêu tiền! Tôi trả gấp đôi!”
“Không cần.” Cố Vô Kế thuận miệng nói. Cậu vốn dĩ đi ra ngoài này để kiểm tra một chuyện, còn cứu người chỉ là tiện tay mà thôi.
Cúi đầu nhìn quái vật trước mắt, lòng bàn tay Cố Vô Kế tỏa ra ánh sáng nhạt mà người thường không nhìn thấy, đây đúng là thuật tinh lọc mà lúc trước cậu đã bỏ 1000 điểm ra mua.
Theo lý mà nói, thuật tinh lọc này có thể tinh lọc quỷ hồn cấp thấp không có trí tuệ.
Nhưng quái vật chỉ thêm giãy dụa kịch liệt, ngoại trừ vô cùng thống khổ thì không có chút dấu vết nào là bị tinh lọc.
“Hệ thống, tại sao lại thế này?”
[Oán niệm trên người quỷ hồn này chưa được hóa giải, không thể tinh lọc. ]
“Nhưng mà không phải nó chỉ là quỷ hồn cấp thấp thôi sao?”
Hệ thống không trả lời lại.
Cố Vô Kế nghe đến đây trong lòng đã có ý tưởng.
Nếu ý tưởng của cậu thành công…Cố Vô Kế liền buông tay thả con quái vật, quái vật lập tức giãy giụa chạy xa.
Tuy rằng thoạt nhìn nó giống như quái vật, nhưng trên thực tế vẫn là quỷ hồn, Cố Vô Kế cũng không có khả năng làm chuyện gì gây thương tổn cho nó, chỉ có thể xử lý như vậy.
“Sao lại làm vậy?” Jack lập tức bất mãn nhìn về phía Cố Vô Kế: “Tại sao anh lại thả nó đi, nếu chúng nó quay trở về trả thù tôi thì phải làm sao?”
Cố Vô Kế liếc mắt nhìn Jack một cái, bỗng nhiên nhận ra được cái gì, bước nhanh tiến lên ngữ khí dồn dập hỏi: “Tại sao anh lại có thể nhìn được bộ dạng thật sự của chúng?”
“Còn có lí do gì nữa? Thì cứ vậy mà thấy thôi.” Jack hừ lạnh một tiếng rồi bỗng nhận ra vấn đề: “Quả nhiên anh sớm đã phát hiện! Vậy mà không hề nói ra……Các người vậy mà mặc kệ sống chết của tôi! Chết tiệt, bây giờ anh nhất định phải bảo vệ an toàn cho tôi.”
Cố Vô Kế nhìn bộ dạng này của Jack liền biết hắn không hề biết chuyện gì.
Chẳng lẽ là bởi vì khi nãy tạo nên quan hệ ngoài ý muốn? Làm cho sự trói buộc quỷ hồn ở nơi này có sự thay đổi mới khiến NPC cũng có thể nhìn thấy quỷ hồn?
Nhưng mà cho dù thế nào, Cố Vô Kế cũng không rảnh mà đi quản sống chết của tên này. Cậu lập tức xoay người rời đi: “Tôi cũng không phải vệ sĩ của anh, tôi có thể làm được cái gì bây giờ, anh tự nghĩ cách giải quyết đi.”
“Chết tiệt!” ở phía sau Jack tức muốn hộc máu nhưng lại không dám tiếp tục ở một mình trên boong tàu nên cũng chạy về hướng Cố Vô Kế rời đi.
Chỉ là đúng lúc này ánh đèn xung quanh bỗng tắt lịm, hắn tìm nửa ngày cũng không tìm thấy người, muốn gọi Cố Vô Kế nhưng bóng dáng Cố Vô Kế đã không thấy đâu.
“Sao lại thế này, cái con thuyền rách nát này!” Jack nhịn không được mắng to, quay đầu nhìn về một bên. Nơi này ban ngày là một cửa hàng quần áo xa hoa, nhưng buổi tối nhìn lại, bên trong đã đen nhánh một mảnh, thậm chí một chút ánh sáng cũng không có, quỷ dị không nói lên lời.
“Chết tiệt…… Tại sao lại xảy ra chuyện như thế này……”
Trong lòng Jack đột nhiên có ý tưởng. Lúc này hắn lại nhìn đến góc ngoặt phía trước có một thuyền viên đi tới, trong tay đối phương còn cầm đèn pin, hình như đang tuần tra trên thuyền.
“Cuối cùng cũng có người đến.” Jack rốt cuộc nhẹ nhõm thở ra, chạy nhanh đến nói: “Sao lại như thế này , cái thuyền rách nát này rốt cuộc…”
Khi vừa nhìn thấy mặt của thuyền viên, trên mặt hắn đã tràn đầy sợ hãi, nửa câu nói còn lại mắc kẹt trong cổ họng, không nói thêm được một từ nào nữa .
……
Tiệc hội rốt cuộc cũng kết thúc.
Trong khoảnh khắc cửa mở, đám người Trịnh ca quả thực gấp không chờ nổi xông ra, chỉ có Tưởng Lăng còn nhớ rõ nhìn chằm chằm Auston, tránh cho anh ta lại gặp nguy hiểm gì.
Bọn họ vừa vặn gặp được Cố Vô Kế đang vội vàng trở về.
Không nghĩ tới vừa rồi Cố Vô Kế lại xông ra ngoài, lá gan cũng quá lớn, bọn họ kỳ thật thấy được nhưng căn bản không có dũng khí chạy cùng đối phương.
Nếu là người bình thường tại thời điểm này mà chạy ra ngoài rõ ràng là đi tìm chết! Nhưng nếu là Cố Vô Kế…… trong lúc nhất thời nhưng bọn họ đều cảm thấy cậu rất đáng tin cậy.
Nhưng vì có Auston ở bên cạnh, bọn họ cũng không thể mở miệng hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Anh vừa đi đâu?” Nhìn qua đã thấy tâm trạng Auston không được tốt, lúc nhìn Cố Vô Kế còn hừ một tiếng.
“Thiếu gia Auston, vô cùng xin lỗi, vừa nãy có chút việc cho nên ra ngoài một chút.” Cố Vô Kế vẫn biết nguyên nhân đối phương tức giận, lập tức xin lỗi nói: “Lần sau tôi nhất định sẽ theo sát anh.”
“Vậy còn được!” Auston nhìn lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh chính là vệ sĩ mà tôi bỏ rất nhiều tiền ra thuê đến, không bảo vệ tôi chẳng lẽ còn muốn đi bảo vệ ai?”
Những người khác đều ngậm miệng, đây vẫn là lần đầu tiên bọn họ ở phó bản thấy được cảnh này, nói như thế nào được nhỉ? Rõ là phim truyền hình cẩu huyết mới có thể xuất hiện cốt truyện kiểu này……
Cố Vô Kế giật mình, cậu vẫn không hề nghĩ đến việc Auston có cảm tình với cậu, còn tưởng rằng Auston bất mãn vì cậu không hoàn thành chức trách, vội vàng mở miệng bảo đảm chính mình về sau tuyệt đối sẽ không, nhất định sẽ đi theo Auston.
Lúc này Auston mới vừa lòng.
Những người khác: “……” Luôn cảm thấy mạch não của hai người kia không cùng một kênh.
Tóm lại bữa tiệc nguy hiểm đêm nay rốt cuộc đã kết thúc. Sau khi mọi người hộ tống Auston đi vào phòng, Cố Vô Kế đại khái kể lại cho bọn họ sau khi mình gặp được George đã xảy ra chuyện gì. Cậu cho rằng con thuyền này có khả năng sẽ càng ngày càng nguy hiểm, sau đó thì cùng Tưởng Lăng trở về phòng.
Sau khi Cố Vô Kế rửa mặt, vẫn kiên quyết kéo chặt bức rèm, không nhìn thấy mặt biển càng có thêm cảm giác an toàn mới leo lên nằm trên giường.
Lúc này Tưởng Lăng ở bên cạnh bỗng dưng mở miệng dò hỏi: “Chuyện nhật kí của thuyền trưởng, anh định giải quyết thế nào?”
“Ngày mai đi xem đi.” Cố Vô Kế mở miệng nói: “Nhân lúc thuyền trưởng không ở đó thì đi, tuyến đường tôi đã nhớ kĩ, chắc là không có vấn đề gì.”
Đêm nay cũng xảy ra quá nhiều chuyện rồi, hơn nữa tinh thần của mọi người cũng đã rất mệt mỏi. Nếu lại đi làm cái gì, nhỡ gặp phải quỷ thì muốn chạy cũng chạy không thoát.
“Được.” Sắc mặt Tưởng Lăng thay đổi, giống như đang tự hỏi một chuyện gì đó vô cùng quan trọng, cuối cùng mới do dự mở miệng nói: “Thật ra tôi cũng không muốn nói ra, nhưng là nếu là anh, tôi nói cho anh vậy.”
Nếu là người này nhất định sẽ không vì thoát khỏi phó bản mà làm ra chuyện gì hại chết đồng đội đâu.
“Chuyện gì?” Cố Vô Kế nghi hoặc nhìn hắn.
“Tôi cũng không biết anh đã biết hay chưa. Thật ra trước khi đến phó bản này, tôi đã dùng điểm mua một manh mối.” Tưởng Lăng nói.
Cố Vô Kế: “…… Còn có thể dùng điểm mua manh mối ?”
Tưởng Lăng: “……???”
Con mẹ nó anh một chút cũng không biết gì về manh mối ở phó bản này?!
Tất cả bọn họ đều cho rằng Cố Vô Kế khẳng định biết được rất nhiều manh mối kỹ càng mới lợi hại như vậy!
Tưởng Lăng cảm giác được sự tình càng ngày càng khẩn cấp, lập tức mở miệng nói: “Tóm lại, hiện tại tôi sẽ nói cho anh. Manh mối mà tôi lấy được là về con thuyền này……”
Cậu ta từ trên người lấy ra một tờ giấy đưa cho Cố Vô Kế.
Cố Vô Kế cầm lấy tờ giấy nhìn kỹ. Đây chắc là góc của một tờ báo, bên trên viết về một con thuyền đã xảy ra sự cố ở trên biển, rõ ràng con thuyền còn nguyên, nhưng mọi người bên trong lại biến mất không thấy.
Trừ nội dung này, những chỗ khác đều bị xé đi, cũng không biết nội dung cụ thể là cái gì.
Còn tưởng là tờ báo này viết về sự cố con thuyền này của mấy năm trước, nhưng Cố Vô Kế nhìn kỹ ngày ở bên trên, trong lòng kinh ngạc, lập tức lấy ra di động nhìn thời gian.
Thời gian trên báo là mấy ngày sau.
“Không sai, những thứ viết trên tờ báo này đúng là chuyện sẽ xảy ra trong tương lai trên con thuyền này.” Tưởng Lăng nói: “Bình thường bỏ điểm mua manh mối đều là hên xui, hơn nữa sẽ không viết ra rõ ràng như vậy mà sẽ yêu cầu người chơi phải phỏng đoán……Tuy rằng nghe nói có cách có thể biết được nhiều, nhưng người chơi bình thường như chúng ta thì không làm được.”
“Thì ra là thế.” Cố Vô Kế gật đầu.
Khó trách lúc trước Tưởng Lăng lại khẳng định thuyền trưởng có vấn đề như vậy, dù sao cậu ta cũng đã biết rõ kết cục của con thuyền này.
“Nhiệm vụ hoàn toàn không nhắc tới con thuyền này sẽ đi mấy ngày, nhưng tất nhiên thời gian còn lại của chúng ta không nhiều.” Sắc mặt Tưởng Lăng khó coi nói: “Ngày mai nhất định phải lấy được nhật kí của thuyền trưởng, nếu không……”
Ai biết trên thuyền rốt cuộc sẽ xảy ra cái gì!
Chỉ là hiện tại, gần một nửa số người đã biến thành quỷ, nếu bọn họ còn không kịp hoàn thành nhiệm vụ chính rồi rời đi, không cần nghĩ cũng biết sẽ có kết cục như thế nào.
Hai người thảo luận xong cũng không nói thêm cái gì liền nhắm mắt lại đi ngủ.
Tưởng Lăng nhẹ nhàng thở ra, cậu cảm giác những chuyện vẫn luôn đè ở trong lòng mình lúc này giống như đã nhẹ một ít, dù sao cậu cũng không phải là người lạnh lùng như vậy.
……
Trong cơn mơ mơ hồ hồ.
Cố Vô Kế mở hai mắt, thấy bản thân đang chìm trong nước sâu không thấy đáy, xung quanh vẫn là đám vong hồn đờ đẫn kia.
Cậu lại mơ thấy giấc mơ này……
Cố Vô Kế mịt mờ nghĩ.
Chỉ là lúc này đây, thân thể cậu dường như bất cứ lúc nào cũng sẽ bị dòng nước cuốn đi xuống mà không thể khống chế.
Chuyện gì đang xảy ra?
Cố Vô Kế cảm giác cảnh trong mơ cũng không sinh động như trong hiện thực, chỉ là cảm giác mơ hồ kỳ quái.
Nhóm vong hồn xung quanh vốn dĩ chết lặng hiện tại trên mặt cũng bắt đầu hoảng sợ, giống như dưới nước có thứ gì tồn tại khiến cho bọn họ cực kỳ sợ hãi, lập tức tăng tốc độ bơi lên trên.
Cơ thể Cố Vô Kế không khống chế được cũng đi theo bọn họ. Rất nhanh cậu đã thấy rõ đích đến của vong hồn.
Chính là con thuyền kia.
Rõ ràng là đang ở trong nước nhưng Cố Vô Kế lại thấy rõ ràng bộ mặt mơ hồ của mọi người đang khiêu vũ thông qua của sổ pha lên sát mặt sàn, cũng thấy được những thi thể đang gấp gáp trèo lên thuyền. Trên mặt mũi xưng to vặn vẹo của chúng đều mang theo biểu cảm điên cuồng.
Giống như nếu có thể tìm người thay thế cho bọn họ thì bọn họ mới có thể được giải thoát.
……
Bỗng nhiên giật mình một cái, Cố Vô Kế tỉnh lại.
Cậu đưa tay đặt lên trán, nhận ra được có lẽ bản thân vừa mơ thấy chuyện vừa xảy ra bên ngoài khoang thuyền trong đêm hội.
Hiện tại nghĩ đến khả năng cuối cùng khiến cho mọi người trên thuyền biến mất không chỉ là bởi vì người trên thuyền đều hóa thành quỷ mà càng có thể là nguy hiểm đến từ trong biển.
Cố Vô Kế cúi đầu nhìn hoa văn có quan hệ đến giáo hội trên cổ tay của chính mình ngày càng thêm rõ ràng, bỏng rát.
“Đây rốt cuộc là cái gì, là nó khiến mình mơ thấy giấc mơ kia sao……”
Cố Vô Kế tự lẩm bẩm nói, bỗng nhiên phát hiện trong phòng có chút khác thường.
Rèm cửa vốn đã được đóng kín hiện tại lại bị kéo ra.
———————