Chương 24: Phó bản thứ ba
Edit: Huynie
Beta: Nóc
Trong lòng Cố Vô Kế đột nhiên cảm thấy một trận ớn lạnh.
Ánh mắt mãnh liệt từ ngoài cửa sổ nhìn tới khiến cậu có loại cảm giác không thể che chỗ nào, dường như hết thảy bản thân đều bại lộ trước ánh mắt vô danh kia.
Cố Vô Kế xốc chăn lên, chậm rãi đi tới bên cửa sổ nhìn ra phía ngoài. Lúc này là rạng sáng, trời hãy còn tối, thân tàu soi sáng cả một vùng nhưng phía dưới vẫn là tối đen, sâu không thấy đáy.
Nhưng cậu biết rất rõ có thứ đáng sợ nào đó đang ẩn nấp dưới bóng tối càng làm người ta sợ hãi hơn nhiều so với những thi thể ấy.
“Đây thực sự là phó bản bình thường sao?”
Cố Vô Kế không khỏi nảy ra ý nghĩ như vậy.
Nhưng vào lúc này, Cố Vô Kế bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân dồn dập vang lên, có thể dễ dàng nhận ra là từ phòng sát vách, cũng chính là phòng của bọn Trịnh ca.
Cậu tập trung lắng nghe, lúc sau sát vách còn truyền đến tiếng nói chuyện như là sợ thanh âm quá lớn bị người chú ý, rồi tiếng bước chân trở nên nhẹ hơn rất nhiều, còn có tiếng đóng cửa .
“Đã trễ thế này bọn họ còn muốn làm gì? Gặp phải quỷ à?” Cố Vô Kế tự hỏi, “Không đúng, nếu gặp quỷ hẳn nên kêu cứu hoặc khẩn trương chạy mới đúng, không thể hạ giọng được, dáng vẻ như là sợ bị người khác phát hiện vậy.”
“Bọn họ chắc chắn là dựa vào manh mối có được mà định làm gì đó.” Tưởng Lăng lên tiếng, “Nói không chừng là muốn bỏ chúng ta mà tự hành động.”
“Cậu tỉnh khi nào thế?” Cố Vô Kế có phần kinh ngạc quay đầu.
“Lúc anh tỉnh.” Tưởng Lăng giải thích đại khái một chút, “Dù sao tại phó bản không biết khi nào sẽ chết này, ai lại có thể dễ dàng ngủ say được, tôi nghe được động tĩnh thì tỉnh.”
Cố Vô Kế gật đầu, có thể lý giải lời nói của Tưởng Lăng, tuy bản thân cậu mỗi lần dính gối đều ngủ đến chết đi sống lại. . . . . .
“Thái độ lúc trước của bọn Trịnh ca đã rất kỳ quái, còn có phần chống đối chúng ta, như thể sợ chúng ta phát hiện bí mật cất giấu trên người bọn họ. Theo lý mà nói cho dù vẫn duy trì cảnh giác thì cũng không cần phải chống lại người hợp tác cùng với mình như thế.” Tưởng Lăng nói: “Nói như vậy, có lẽ bọn họ đã có được manh mối quan trọng gì đó, nắm chắc thành công rời đi mà sợ chúng ta phá hỏng chuyện của bọn họ nên mới lén lén lút lút.”
Tưởng Lăng vốn dĩ không có tí hảo cảm gì đối với bọn Trịnh ca, nói tới đây còn cười nhạo một tiếng.
“Bọn họ tự cho là bản thân có manh mối thì tuyệt đối sẽ không có sơ hở. Nhưng chiếc du thuyền này nào có đơn giản như vậy. . . . . . Đoán chừng lần này bọn họ sẽ gặp phiền toái, e rằng tính mạng cũng không an toàn.”
“Chúng ta đi theo xem sao.” Cố Vô Kế nhanh chóng mở miệng.
Tưởng Lăng không hề ngăn cản, dù sao manh mối trong tay bọn Trịnh ca có thể cực kỳ quan trọng, nếu không để đám người đó chết còn hợp ý cậu hơn.
Hai người mở cửa ra, cũng không biết bọn Trịnh ca đã đi đến chỗ nào rồi, ngay cả một chút động tĩnh cũng không nghe thấy.
“Bọn họ sao có thể đi nhanh như vậy?” Tưởng Lăng nhíu mày, sau đó đột nhiên ý thức được cái gì, “Không đúng, là hành lang này có vấn đề.”
Ban ngày, đoạn hành lang này không dài nhưng bây giờ lại kéo dài không ít, vách tường cũng ẩm thấp rất nhiều. Ngọn đèn ở bốn phía u ám giống như thiếu điện, không biết từ nơi nào lại truyền đến âm thanh nhỏ giọt như nước mưa.
Nói không có quỷ thì kỳ lạ, nhưng không biết bọn Trịnh ca có bị kẹt ở đây hay không.
“Chúng ta đi.” Cố Vô Kế bước thẳng về phía trước.
Tưởng Lăng thấy Cố Vô Kế bình tĩnh như thế, tâm tình cũng bình tĩnh hơn mà đi theo. Cậu vô cùng tín nhiệm Cố Vô Kế, nhìn vậy mà có thể trực tiếp đoạt đạo cụ từ trong tay quỷ ma.
Hơn nữa Tưởng Lăng hiểu rất rõ, nhiều lúc trong phó bản gặp phải nguy hiểm, chạy trốn mới là lựa chọn tồi tệ nhất, chỉ có kiên trì đối mặt mới có thể lấy được manh mối. Khi nguy hiểm gia tăng thì đồng thời thu hoạch cũng sẽ gia tăng.
Tưởng Lăng hỏi: “Hiện tại chúng ta nên làm thế nào?”
“Đến nơi phát ra âm thanh đi.” Cố Vô Kế ra quyết định nhanh chóng.
Hai người đi dọc theo hành lang, mắt mèo trên cửa phòng xung quanh truyền đến ánh nhìn khiến người ta khó chịu, dường như bên trong có người đang nhìn chằm chằm bọn họ.
Sau khi Tưởng Lăng chú ý tới điểm này, cả người liền run lên ép chính mình phải nhìn không chớp mắt.
Sau đó đi qua một góc, trước mắt lập tức xuất hiện nguyên nhân phát ra âm thanh.
Đó là một người đàn ông trung niên cả người quần áo đều bị ướt nhẹp. Lúc này ông ta cứng ngắc đứng ở trước cửa, khuôn mặt trắng xanh dưới ánh đèn mờ ảo, tròng mắt dường như sắp rơi ra từ hốc mắt.
“Không ngờ lại gặp được các người.”
Tưởng Lăng trong nháy mắt nhận ra, người này đúng là con quỷ lúc trước bắt tay với Auston ở bữa tiệc. Cuối cùng Cố Vô Kế tiến lên giải quyết vấn đề, bây giờ xem ra gặp phiền toái rồi.
Cố Vô Kế cúi đầu nhìn bàn tay mình lúc trước bắt tay với đối phương, không biết từ khi nào ống tay áo đã bị nhuốm ướt, hơn nữa trên vết nước quần áo còn đang tiếp tục dùng một loại tốc độ chầm chậm lan ra.
Người đàn ông trung niên nhìn về phía Cố Vô Kế, nở một nụ cười mừng rỡ như điên khiến người ta nhìn vào liền có cảm giác sinh lý không khoẻ. Cặp tròng mắt kia ngày càng lồi ra, ngay sau đó, một bên tròng mắt tự nhiên rơi ra, máu tươi cứ như vậy chảy tới trước giày Cố Vô Kế.
“Có thể giúp tôi hay không?” Giọng khàn khàn của người đàn ông trung niên vang lên.
“Giúp ông cái gì?” Cố Vô Kế đúng là giống như bị linh hồn quỷ này mê hoặc, theo bản năng mở miệng.
Tưởng Lăng mồ hôi lạnh đổ hết ra, vội vàng nghĩ muốn giữ chặt Cố Vô Kế. Khi đối mặt loại quỷ này, nếu cứ làm theo yếu cầu của đối phương thì tuyệt đối chỉ có một con đường chết! Cố Vô Kế trước kia không phải là người như thế đâu. . . . . . Chờ đã, trước đó dường như anh ta là người như vậy.
“Tròng mắt của tôi rớt rồi, cậu giúp tôi nhặt lên là được.” Giọng nói của người đàn ông trung niên mang theo một loại dối trá, “Tôi nhất định sẽ báo đáp cậu thật tốt”
“Đương nhiên không thành vấn đề.” Người tốt như Cố Vô Kế đương nhiên trả lời rất nhanh, nói xong thì cúi người muốn nhặt con mắt kia.
“Từ từ, anh đừng vội như vậy ——” Tưởng Lăng lo lắng nhìn con mắt trên mặt đất, lời mới nói được nửa chừng thì nghẹn trong cổ họng. . . . . . Cậu nhìn chằm chằm con mắt kia, vẻ mặt ngây dại, chỉ cảm thấy chuyện Cố Vô Kế làm bây giờ là rất bình thường mà thôi, cậu vừa nãy vì sao phải nhắc nhở đối phương chứ?
Người đàn ông trung niên chứng kiến cảnh như vậy, tròng mắt còn lại vừa chứa ý mừng như điên vừa che giấu vài phần thù hằn.
Sau khi Cố Vô Kế nhặt con mắt nhặt kia lên, giọng người đàn ông trung niên phát ra càng trở nên hư ảo, “Tốt, thật sự là cám ơn cậu . . . . . . Nhưng khối tròng mắt này tôi không cần nữa, tặng nó cho cậu đi.”
Cố Vô Kế nghe ông ta nói xong, giống như có chút ngỡ ngàng giơ con mắt lên mà bình tĩnh quan sát nó.
Cậu dường như đã thấy cảnh người đàn ông trung niên này lúc còn sống đã móc con mắt ra như thế nào, sau đó lại nhét nó vào lại trong hốc mắt.
Sau đó Cố Vô Kế lắc đầu, đưa tay nhét thẳng tròng mắt vào trong hốc mắt người đàn ông trung niên kia.
Nam quỷ trung niên: “? ?”
“Tuy là thật cảm ơn tâm ý của ông.” Cố Vô Kế lễ phép nói, “Nhưng mắt tôi vẫn tốt nên không cần, tôi cho rằng người cần nó hẳn là ông mới đúng, không cần cảm ơn tôi đâu.”
Loại chuyện bị quỷ mê hoặc này, với Cố Vô Kế mà nói là bình thường như cơm, quả thực giống như những tin nhắn rác do những kẻ lừa đảo gửi đến điện thoại di động. Muốn lừa cậu đâu có dễ như vậy.
Nam quỷ trung niên rốt cuộc cũng phản ứng lại chuyện gì vừa xảy ra. Ông ta sợ hãi vội vàng lấy tròng mắt mình ra, nhưng còn chưa kịp động, tròng mắt bị nhét vào hốc mắt kia của ông ta nhanh chóng bị sung huyết trương phình, xém chút nứt cả hốc mắt ra.
Có thể tưởng tượng điều gì sẽ xảy ra nếu người bị mê hoặc đặt tròng mắt này lên mặt mình .
Trên mặt nam quỷ lập tức hiện ra vẻ thống khổ tột cùng, ánh mắt nhìn về phía Cố Vô Kế tràn ngập oán hận và phẫn nộ, há mồm cắn về hướng cậu.
Cố Vô Kế lôi theo Tưởng Lăng vọt qua bên cạnh, tránh khỏi công kích của nam quỷ. Tưởng Lăng bị kích thích lúc sau mới nhận ra chuyện gì vừa xảy ra.
“Nguy rồi, chúng ta chạy mau.” Mồ hôi lạnh trên mặt Tưởng Lăng rơi, cậu vội nói: “Tròng mắt của con quỷ này đoán chừng có thể tạo ra ảo giác nào đó, hiện tại dường như đã mất tác dụng. . . . . . Chúng ta bây giờ chạy hẳn là. . . . . .”
Cậu ta nói như vậy, bỗng nhiên nhớ tới ánh mắt của nam quỷ mất đi tác dụng ra sao, câu nói kế tiếp vậy mà lại không nói được !
Nhưng nháy mắt tiếp theo, con mắt kia lại bành to nứt ra, mang đến đau nhức và cảm giác khó chịu khiến trên mặt nam quỷ hiện ra gân xanh dữ tợn, thân thể cứng đờ dưới cơn đau.
Tưởng Lăng vừa thấy thì hiểu được, đây tuyệt đối là cơ hội chạy tốt nhất để hai người chạy trốn!
Âm thanh nam quỷ phẫn nộ mà tràn ngập oán hận từ phía sau vang lên, “Đừng tưởng rằng các ngươi có thể chạy thoát! Ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua các ngươi! Chỉ cần còn ở trên chiếc thuyền này, các ngươi sẽ ——”
“Ai nói bọn ta muốn chạy trốn.”
Cố Vô Kế lên tiếng, rồi cậu thừa dịp cơ thể nam quỷ cứng ngắc, nhân cơ hội này đè nam quỷ ngã trên mặt sàn, sức lực cậu vậy mà áp chế được nam quỷ này không thể đứng lên một lúc, chỉ có thể giãy dụa trên sàn.
Tưởng Lăng sợ ngây người, “. . . . . .”
Nam quỷ: “? ?”
Sau đó Cố Vô Kế chậm rãi lấy dây thừng nhuốm máu từ trong ngực ra.
Tuy rằng đối với con quỷ thắt cổ lúc trước mà nói, mất đi dây thừng này là mất hơn phân nửa sức mạnh, nhưng sau khi nam quỷ trung niên kia nhìn thấy dây thừng, cở thể ông ta khiếp sợ run rẩy, nhanh chóng thay đổi thái độ bản thân, “Ngươi, không, đại ca đừng kích động, cầu xin cậu, tôi chẳng qua là nhất thời nghĩ không thông mới làm ra loại chuyện này với cậu, đừng dùng thứ này với tôi mà ——”
Cố Vô Kế vốn chỉ cảm thấy dây thừng này thích hợp dùng để buộc đồ vật này nọ thôi, hiện tại nhìn dáng vẻ người đàn ông trung niên kia lại cảm giác mình vừa phát hiện ra tác dụng nào đó của dây thừng mà lập tức trói ông ta lại.
[ Bạn đã kích hoạt công dụng của “Dây thừng nhuốm máu”. ]
[“Dây thừng nhuốm máu” có thể khống chế sức mạnh ma quỷ ở trình độ nhất định, uy lực mạnh mẽ còn sót lại trên đó sẽ khiến ma quỷ cấp thấp sợ hãi trong tiềm thức. Nhưng cũng không thể sử dụng trong thời gian quá dài, nếu không đạo cụ sẽ xảy ra vấn đề.]
Sau khi nam quỷ trung niên bị trói cả người liền trở nên uể oải, khiến Tưởng Lăng hoài nghi hình ảnh ác qủy với khuôn mặt đáng sợ trước kia là ảo giác do con mắt tạo ra.
“Tôi vốn không muốn làm vậy đâu, chẳng qua ông ép tôi nhất định phải như thế.” Cố Vô Kế thở dài, trên mặt tràn ngập tiếc nuối, “Nếu có thể, tôi cũng muốn hòa thuận ở chung với ông.”
Nam quỷ trung niên cảm thấy thật đáng sợ. Người này hòa thuận ở chung khi nào vậy, rõ ràng người còn điên cuồng hơn quỷ, nhưng bởi áp lực dây thừng nên ông ta chỉ có thể liên tục gật đầu, thái độ hết sức ngoan ngoãn, “Cậu nói rất đúng, tôi thật sự có chút quá đáng, sao có thể làm ra chuyện không bằng cầm thú như vậy, lại muốn hãm hại người sống, tôi quá mất trí rồi !”
Tưởng Lăng không khỏi trầm mặc, đây là lần đầu tiên cậu ta nhìn thấy con quỷ không có liêm sỉ như vậy đó!
Nói cách khác, ở những phó bản khác chỉ có bọn họ bị quỷ đuổi giết chứ chưa bao giờ gặp thấy tình cảnh này, nhưng đi theo Cố Vô Kế thì. . . . . .
“Được, hiện tại tôi có chút chuyện muốn nhờ ông đi làm, chỉ cần ông có thể làm được, tôi sẽ để cho ông đi.” Cố Vô Kế cũng lười nói nhảm với ông ta.
“Đương nhiên không thành vấn đề.” Nam quỷ trung niên không ngừng gật đầu, trong mắt lộ ra vui sướng, trong lòng nghĩ đợi cho thằng nhãi này buông mình ra rồi sẽ có cách đối phó.
“Ba người rời khỏi khoang thuyền trước chúng tôi, ông có chú ý tới không?” Cố Vô Kế hỏi về chuyện bọn Trịnh ca.
“Ba người kia à, tôi vốn định xuống tay với bọn họ, nhưng bởi vì cậu. . . . . . Để lại dấu vết trên người cậu, cho nên mới muốn xử lý bọn họ sau, tạm thời để bọn họ rời đi.” Nam quỷ trung niên trả lời.
“Đưa chúng tôi đến chỗ bọn họ.” Cố Vô Kế nói.
Nam quỷ trung niên: “Nhưng, tôi cũng không rõ bọn họ. . . . . .”
“Ông chính là quỷ đó, chẳng lẽ loại chuyện này cũng không làm được?” Vẻ mặt Cố Vô Kế giống như có chút thất vọng, “Nói vậy thì cho dù tôi muốn thả ông đi thì hình như cũng không có lý do gì nhỉ?”
“Không! Đương nhiên tôi có thể!” Nam quỷ trung niên nghe được lời khiến mình sợ hãi, vội vàng mở miệng, “Tuy là không để lại dấu vết trên người bọn họ nhưng bởi vì bọn họ đi qua hành lang nên cũng bị nhiễm âm khí của tôi, bây giờ tôi đại khái có thể cảm giác được bọn họ đang ở chỗ nào!”
Cố Vô Kế nghe vậy, cho rằng suy đoán trước kia của bản thân mình không sai. Những con ma này thực sự sợ nước biển là bởi vì thứ tồn tại dưới đáy biển sao ?
“Vậy thì được. À đúng rồi, nhân tiện ông nói cho tôi mọi thứ trên chiếc du thuyền đi, biết bao nhiêu nói bấy nhiêu, tôi nhất định sẽ không làm khó dễ ông đâu.” Cố Vô Kế mở miệng, “Đương nhiên, nếu ông nói dối, tôi sẽ phát hiện đấy, đừng nghĩ sẽ gặp may mắn.”
“Vâng, vâng, tôi nào dám lừa cậu?!”
Không biết vì sao, Tưởng Lăng tự nhiên sinh ra một loại ảo giác Cố Vô Kế giống như đang áp bức một con quỷ. Không, nhất định là cậu suy nghĩ nhiều rồi.
. . . . . .
Trên boong tàu là một mảng đen kịt.
Trịnh ca và hai người bạn đồng hành đang thật cẩn thận đi tới, sợ làm cho linh hồn quỷ khác xung quanh chú ý mà gây rắc rối cho chính mình. Bọn họ chỉ có một hai món đạo cụ bảo vệ tính mạng mà thôi.
Mỗi người bọn họ đều mang theo ba lô, bên trong đầy đồ ăn và nước uống lấy từ trên thuyền, hoàn toàn không có ý trở về.
“Trịnh ca, chúng ta cứ lén lút tới đây thực sự ổn sao?” Cô gái bên cạnh không khỏi lên tiếng, “Hai người chơi kia trông khá tin cậy, em thấy làm như vậy có chút không tốt.”
“Có gì không tốt chứ.” Tuy bản thân Trịnh ca cũng có chút chột dạ, nhưng vẫn hung hăng nói: “Trong phó bản luôn phải hy sinh một số thứ, chính bọn họ không biết manh mối, có chết cũng không trách chúng ta được.”
Hắn lại cúi đầu nhìn bản đồ trong tay mình, đây là bản đồ cấu tạo của du thuyền có ghi rõ ràng vị trí của thuyền cứu hộ.
Còn có tờ báo bị thiếu một góc, mặt trên đưa tin về chuyện du thuyền gặp chuyện không may. Tuy rằng không có thời gian cụ thể, nhưng dựa vào danh sách những nạn nhân tử vong là những gương mặt quen thuộc trên ảnh thì đây rõ ràng là chuyện sẽ xảy ra trong chuyến đi lần này.
Lần này bọn họ cũng bỏ ra không ít điểm mới từ chỗ những người khác đổi lấy manh mối này.
“Hai người cũng đã thấy tờ báo kia, đêm mai, chiếc du thuyền chắn chắn sẽ gặp chuyện không may. Chỉ có trước khi xảy ra chuyện xấu lên thuyền cứu hộ mới có thể may mắn sống sót, những người còn sót lại sẽ đều mất tích hết! Bây giờ chúng ta phải nhanh chóng tìm thuyền cứu hộ, nhân cơ hội lên đó.”
Hai người khác nghe Trịnh ca nói xong lập tức nhớ tới lúc tổ chức bữa tiệc trên thuyền, những xác chết xuất hiện ngoài trời giông bão đáng sợ cỡ nào, cả người run lên ngay không dám nói cái gì nữa.
Dù sao bọn họ cũng không dám tiếp tục đợi trên chiếc du thuyền này.
Bình thường thì thuyền cứu hộ trên du thuyền được đặt ở vị trí rất dễ thấy, nhưng chiếc thuyền này lại hoàn toàn khác. Thậm chí giống như lo lắng có người trên thuyền sẽ chạy trốn nên nó được giấu ở nơi cực kỳ bí mật, chưa từng có du khách nào thấy qua.
Nếu không có bản đồ chỉ dẫn thì kể cả đám người Trịnh ca có tờ báo đó đi chăng nữa cũng không biết đi đâu tìm thuyền cứu hộ.
Đám người Trịnh ca sử dụng chức năng đèn pin của điện thoại di động để chiếu sáng, mỗi một động tác đều rất cẩn thận.
Cuối cùng cũng tới nơi. Nhìn thấy thuyền cứu hộ treo bên ngoài thân tàu, bọn họ thở phào nhẹ nhõm ngồi nghỉ ở bên cạnh.
“Nhưng, nếu trên thuyền đã xảy ra chuyện lớn như vậy thì chỉ một cái thuyền cứu hộ thật sự có thể rời đi không? Nhiệm vụ chính vẫn chưa hoàn thành đâu.” Cô gái có chút lo lắng.
“Tôi thấy không có vấn đề lớn gì. Không phải ở đây vẫn còn hai người sao? Thời gian càng dài, đám quỷ này ngày càng mạnh, bọn họ khẳng định có thể phát hiện manh mối nhiệm vụ .” Trịnh ca nói: “Lúc đó, chúng ta rời đi là được.”
Tuy rằng nói như vậy, nhưng trong lòng hắn rất không yên tâm, áp lực lớn khiến Trịnh ca không khỏi nghĩ muốn hút một điếu thuốc để trấn tĩnh liền vào cánh tay phải người đàn ông nói, “Lấy cho tôi một điếu thuốc đi.”
Nhưng một hồi lâu đối phương chưa có động tĩnh gì làm cho Trịnh ca càng thêm nôn nóng, thiếu chút nữa phải chửi ầm lên, “Chắc chắn không có việc gì đâu sao phải lo lắng chứ!”
“Trịnh ca, anh đang nói chuyện với ai thế?” Giọng nói của cô gái mang theo vài phần hoảng sợ vang lên.
Trịnh ca sửng sốt, quay đầu lại thì thấy cô gái và đồng đội nam đang đứng ở bên kia dùng ánh mắt sợ hãi nhìn phía sau mình, cơ thể hắn lập cứng đờ.
Nếu đồng đội kia chưa từng đi qua đây, vậy thì người bên cạnh hắn rốt cuộc là ai?
Trịnh ca nơm nớp lo sợ quay đầu lại thì thấy một khối xác chết ướt sũng xuất hiện bên cạnh, hai bàn tay ướt sũng và sưng tấy sắp chạm vào bả vai hắn. Hắn thậm chí còn có thể trông thấy xác chết cố trèo lên mép thuyền từ phía sau.
“A a a a a ——”
Trong nháy mắt, Trịnh ca theo phản xạ có điều kiện mà giơ tay mình lên, đồng hồ hắn vẫn đeo trên cổ tay tức khắc phát ra âm thanh nặng nề không chịu nổi, kim đồng hồ chuyển động nhanh, ngay sau đó toàn bộ bề mặt bị phá vỡ.
Đây là đạo cụ trước kia Trịnh ca may mắn lấy ra từ phó bản khác, tác dụng là có thể chống cự linh hồn quỷ một thời gian, nhưng cũng không thể duy trì lâu lắm, hơn nữa không đối phó được với quỷ cấp cao. Đương nhiên hiện tại ứng phó với một khối xác chết này là đủ rồi.
Cơ thể xác chết khựng lại một chút vì bị đồng hồ tác động. Trịnh ca nhân cơ hội này chạy nhanh ra ngoài. Lúc này hai người khác mới phục hồi lại tinh thần cũng lập tức bỏ chạy không dám dừng lại ở trong này.
Những xác chết phía sau đuổi theo với một tốc độ kỳ lạ, thoạt nhìn chạy không nhanh, nhưng rất nhanh đã chạy tới sau bọn họ, khiến bọn họ có cảm giác không thể thoát khỏi chúng.”
Mồ hôi lạnh trên người đám người Trịnh ca rơi xuống, vì để tăng tốc độ nên đành phải bỏ lại ba lô và các vật nặng khác trên người. Nhưng ngay cả như vậy thì tốc độ cũng không tăng thêm là bao. Cứ tiếp tục như thế bọn họ sẽ bị đám xác chết đó đuổi kịp mất!
Đúng lúc này, phía trước phát ra ánh sáng. Hóa ra là người tuần tra vừa tới đây.
Bọn Trịnh ca giống như thấy được hy vọng sống sót, chạy như điên về phía đó. Nhưng lúc nhìn mặt các thuyền viên, bọn họ không cần suy nghĩ mà lập tức dừng lại bước chân. Người đàn ông chạy đầu tiên suýt xô vào người thuyền viên, sau khi hắn gian nan dừng lại, thiếu chút nữa chân mềm phải quỳ trên mặt đất.
Vị trí ngũ quan của thuyền viên này có thể dùng từ vặn vẹo để hình dung, trên người còn nhuốm máu tươi, tuyệt đối không phải người sống!
Ba người bọn Trịnh ca sợ tới mức cơ thể cứng ngắc, còn chưa đến ngày cuối cùng mà sao trên thuyền đã đầy người chết rồi? Bọn họ rốt cuộc nên làm gì bây giờ?
Sau khi thuyền viên quỷ kia chú ý tới ba người bên này, trên mặt mang theo sát ý, một bàn tay chộp thẳng về phía bọn họ.
Đúng lúc này, đột nhiên có một lực từ phía sau tác động lên thuyền viên quỷ. Hắn không hề phòng bị, loạng choạng rồi rơi xuống biển.
“Là Cố Vô Kế sao?!”
Bọn Trịnh ca quả thực cảm động rơi nước mắt. Ngay lúc này đây dường như sẽ chẳng có người tốt nào xuất hiện trừ Cố Vô Kế. Giờ phút này trong lòng bọn họ xúc động chồng lên nhau đến mức sẵn sàng lấy thân mình mà báo đáp.
Sau đó ba người đang cảm động vô cùng nhìn thấy một khuôn mặt trắng xanh gần trong gang tấc, con mắt ác quỷ lồi ra, gân xanh dữ tợn nổi lên đang lạnh lùng quan sát bọn họ, tựa như đang nhìn người chết.
Mức nước chênh lệch của lòng sông so với mặt biển quá lớn, Trịnh ca đứng ở gần nhất xém chút bất tỉnh nhân sự.
“A, thật xin lỗi.” Sau đó Cố Vô Kế vội kéo con quỷ về phía sau mình, “Tôi sợ thuyền viên vừa nãy có thể làm ra chuyện mất lý trí gì cho nên muốn đồng loại của nó qua thương lượng một chút ấy mà.”
Lúc này mấy người Trịnh ca đã bình tĩnh lại, nhưng ánh mắt nhìn Cố Vô Kế đã sợ hãi tột cùng.
Người này làm sao thế, lúc trước thì chạy đi ghét quỷ. Sao hiện giờ đã sai khiến quỷ luôn rồi? Cậu ta rốt cuộc vẫn là con người sao??
Không biết tại sao, trong lòng bọn họ sau khi nhìn thấy Cố Vô Kế…. tóm lại cảm thấy rất là an toàn.
“Nhóm anh đã không có việc gì, chúng ta cũng nhanh đi thôi.” Cố Vô Kế thuận miệng nói.
“Nhưng mà sau, phía sau. . . . . .” Giọng nói bối rối của cô gái vang lên, “Còn có rất nhiều thi thể. . . . . .”
“Thế hả?” Cố Vô Kế chuyển giọng.
Dù sao số lượng xác chết kéo lên mép thuyền bên kia đã có mười mấy, tuy sắc trời đã sáng hơn, những xác chết khác đã từ bỏ việc tiến vào du thuyền, nhưng số còn lại cũng tuyệt đối khó đối phó.
“Nhiều người như vậy cũng nhiệt tình thật. Chúng tôi chịu không nổi đâu.” Cố Vô Kế nói như vậy rồi buông dây thừng trong tay ra, động tác lưu loát sinh động đẩy xác chết lên đối diện, “Các người đều là linh hồn quỷ nơi này hẳn rất quen thuộc, tôi sẽ để các người tự ôn chuyện nhé, chúng tôi sẽ không quấy rầy .”
Giọng nói hạ xuống, Cố Vô Kế nhanh chóng xoay người chạy, mấy người còn lại đang đang kinh ngạc trước động tác của Cố Vô Kế rồi cũng nhanh xoay người đuổi kịp.
Nam quỷ trung niên ở phía sau bị bắt tiếp xúc thân mật cùng những xác chết: “? ? ?” Ông ta rốt cuộc tại sao lại xui xẻo gặp phải người như thế cơ chứ!!
. . . . . .
“Chính là như thế, đây là toàn bộ manh mối bọn tôi biết.”
Trịnh ca lúc này tựa như một người vợ nhỏ, đứng trước mặt Cố Vô Kế, khúm núm lên tiếng, “Tôi dùng tính mạng của tôi thề, tôi không có chút mảy may dối trá nào!”
Sau khi bọn họ trở lại khoang thuyền, Trịnh ca cũng suy nghĩ cẩn thận rằng bản thân hắn muốn sống sót rời đi thì chỉ có thể ôm đùi Cố Vô Kế, trừ nó ra không còn cách khác, đương nhiên phải lập tức nói tất cả sự việc mình biết ra.
Về phần một nam một nữ kia, ân cần bưng trà rót nước cho Cố Vô Kế, bóp vai đấm lưng hoàn toàn không dám lười biếng tí nào.
“Tôi tin anh.” Cố Vô Kế suy nghĩ nói: “Nhưng, xem ra mục tiêu ngồi thuyền cứu nạn rời đi của mấy người không hoàn thành được rồi.”
Cậu vừa mới liếc mắt một cái thì nhìn ra những xác chết đang leo lên khoang thuyền là từ dưới nước. Không ngờ là bây giờ chúng nó cũng có thể rời khỏi nước . . . . . .
Tuy là vì sắc trời sáng mà khiến bọn chúng lui về, nhưng buổi tối hôm nay chắc chắn sẽ không.
“Như vậy à.” Tưởng Lăng cầm hai mảnh báo bên cạnh so sánh, ánh mắt tràn ngập ý tứ không mấy thiện cảm, giọng điệu mỉa mai nói: “Ra vậy, biết manh mối từ tờ báo mà còn chạy, rốt cuộc là người hay là quỷ đây?”
Cậu ta đặt mảnh báo lên bàn, mọi người đồng loạt nhìn đến, tuy hai mảnh báo thoạt nhìn có vẻ là từ một chỗ, nhưng thực tế chất liệu và một vài chi tiết lại hoàn toàn khác biệt!
Như vậy dễ dàng chứng minh trong hai mảnh này có một mảnh báo là giả.
Đám người Trịnh ca nghe thấy Tưởng Lăng nói mà da đầu run lên, vẻ mặt cô gái kia chợt thay đổi, “Tôi đã nói nào có chuyện tốt thế, chỉ cần điểm là đổi được manh mối, khẳng định là người bán manh mối cho chúng ta có vấn đề!”
“Ai biết chứ. . . . . . Bởi vì lúc ấy manh mối hắn đưa ra thực sự phù hợp với phó bản này nên tôi mới tin tưởng.” Trên mặt Trịnh ca tràn ngập hối hận và không cam lòng, cắn răng nói: “Đáng giận, đợi tôi ra ngoài nhất định. . . . . .”
“Các người đang nói ai thế?” Cố Vô Kế không khỏi sinh ra hứng thú.
Ở phó bản trước, Bành Hạo Thương từng nói với cậu chuyện tổ chức. Song, lúc ấy cậu cũng không quá để ý. Hiện tại xem ra tổ chức đó dường như có thể làm được một số chuyện rất lợi hại.
“Là tổ chức có tên mã K13. . . . . . Tôi nghĩ cậu cũng hiểu rõ, các tổ chức và đội nhóm người chơi của chúng ta không có tên cụ thể, tất cả là dãy số hệ thống ấn định. Đồng thời cũng sẽ có quy tắc do hệ thống hạn chế đồng đội không thể làm hại lẫn nhau.”
Cố Vô Kế: “. . . . . .” Xem ra lần này sau khi trở về cậu nên xem kỹ một chút diễn đàn của người chơi trong hệ thống.
Hiện giờ Trịnh ca tất nhiên rất hiểu chuyện khai báo toàn bộ điều mình làm, “Đương nhiên chúng tôi chỉ là một đội nhỏ mà thôi, không nghĩ là gặp được một người chơi phó bản trung cấp trên diễn đàn, đối phương nói có con đường đặc biệt để lấy manh mối, chỉ cần một ít điểm thì. . . . . .”
“Chúng ta vốn dĩ là bị lừa, người của phó bản trung cấp sao tự nhiên không có việc gì lại giúp những người như chúng ta!” Cô gái tức giận mở miệng.
“Đúng vậy.” Trịnh ca trên mặt mang theo chua xót, nhưng hắn cũng rất rõ không thể trả thù bên kia, dù sao người của phó bản trung cấp một bàn tay là có thể bóp chết hắn rồi, “Không ngờ rằng còn xuất hiện chuyện như vậy, ban đầu, ban đầu tôi cho rằng nhóm tôi không có thứ hắn muốn, hắn cũng sẽ không giết chúng tôi.”
“Bây giờ cũng không phải lúc thảo luận về những điều này.” Tưởng Lăng lạnh giọng lên tiếng, “Thời gian không còn nhiều.”
“Đúng, đúng.”
Vẻ mặt mấy người khác khẩn trương hơn, ý thức được việc làm kế tiếp sẽ quyết định bọn họ rốt cuộc có thể sống qua đêm nay hay không.
Lúc này sắc trời bên ngoài đã hoàn toàn sáng, Cố Vô Kế cúi đầu nhìn di động mình thì đột nhiên đứng dậy, những người khác lập tức dùng ánh mắt chờ đợi nhìn lại, nghĩ xem Cố Vô Kế cuối cùng sẽ hoàn thành nhiệm vụ chính như thế nào.
Trước ánh mắt thiêu đốt của mọi người, Cố Vô Kế mở miệng nói: “Cũng đúng, đã đến thời gian ăn cơm, thiếu gia Auston hẳn là rời giường rồi.”
Những người khác: ” ? ? ? ”
Từ từ, đã là lúc nào rồi mà còn để ý thân phận vệ sĩ và chủ nhân như vậy!
Quả nhiên tâm tư lão đại bọn họ vốn dĩ không hiểu.
. . . . . .
Mọi người tới nhà ăn dùng bữa sáng.
Nơi này trông vẫn không khác gì mấy so với ngày đầu tiên, chẳng qua thời tiết lại không hề sáng sủa như vậy, sắc màu mặt biển cũng vô cùng âm trầm.
Khi gió biển thổi tới khiến người ta sinh ra loại cảm giác lạnh khắp cả người.
Với người chơi mà nói, càng không ổn chính là người chết trên thuyền lại gia tăng rồi, người sống có thể nói là của quý hiếm. Những kẻ lui tới đều là ác quỷ có bộ mặt ghê gớm, đối với bọn họ mà nói đây là một loại thử thách tâm lý.
Sắc mặt Auston thoạt nhìn không ổn lắm, phía dưới mắt là màu xanh đen, chỉ khi nhìn qua Cố Vô Kế, cảm xúc mới tốt hơn .
“Hôm qua ngủ không ngon sao ?” Cố Vô Kế dò hỏi.
“Không có, chỉ là mơ chút ác mộng kì quái.” Auston căm giận mở miệng, “Chắc chắn bởi vì việc tên Jack kia làm hôm qua, chờ tôi rời khỏi nhất định phải cho hắn một bài học.”
Trong lòng những người khác nghĩ, không biết Jack hiện tại còn sống không nữa.
Sau khi dùng bữa sáng, lúc này Auston lên tiếng, “Tôi xem hành trình hôm nay, chúng ta phải đi kho ướp lạnh trên du thuyền để xem qua, nghe nói trước kia bên trong có vài nhân viên đã chết cóng, không hiểu vì sao không mở được cửa. . . . . .”
Trong lòng mọi người có chút muốn mắng người, đã là thời điểm quan trọng thế nào rồi mà còn muốn đi tìm đường chết. Không, đây không phải tìm đường chết, đây vốn dĩ là tìm chết!
Chẳng lẽ đến lúc này rồi Cố Vô Kế còn muốn nhân nhượng với người này sao!
“Thứ lỗi, thiếu gia Auston, tôi cảm thấy cậu hiện tại nên nghỉ ngơi.” Cố Vô Kế mỉm cười nhìn về phía đối phương.
“Hả? Tôi vừa mới rời giường ——”
Auston còn chưa nói xong, Cố Vô Kế đã ra tay khiến anh ta ngất ngay lập tức.
“Được rồi, chúng ta đi thôi.”
Cố Vô Kế cõng Auston trên lưng nói với mọi người, sau đó đi ra ngoài .
Mấy người khác sững sờ, bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới lúc trước cậu ta còn chiều theo thiếu gia Auston, quả thật giống như tình yêu đích thực. Hôm nay thì trực tiếp động thủ. . . . . . Nhưng mà cũng đúng, có lẽ chỉ có làm cho vị thiếu gia thân yêu thích tìm đường chết này hôn mê mới có thể bảo vệ tính mạng của anh ta.
“Bây giờ chúng ta đi đâu?”
“Đương nhiên là phòng nghỉ của thuyền trưởng.”
——————————–
Thiệt mấy bạn quý đang làm truyện kinh dị. Gặp đc anh Kế chuyển qua làm truyện hài rồi