
Sau khi biết hai vai diễn Công Tây Kiều chọn, Trần Khoa tương đối tin tưởng năng lực chọn kịch bản của anh. Có những lúc tài nguyên có nhiều hơn nữa cũng níu không được nghệ sĩ không biết chọn vai diễn, đạp đổ sự nổi tiếng của chính mình không còn một mảnh.
Hai ngày sau, Trần Khoa đến nhà Công Tây Kiều đón anh đi casting. Đi cùng còn có trợ lý công ty sắp xếp, Lục Tiểu Dao. Trong tay cô cầm một chiếc bình giữ nhiệt, vẻ mặt căng thẳng.
“Trần ca, lần trước Kiều thiếu đi quay chương trình em bận việc xin nghỉ. Anh nói anh ấy hôm nay thấy em có khi nào có ý kiến với em không?” Lục Tiểu Dao là một cô gái mặt mũi thanh tú. Vốn công ty sắp xếp cho cô bắt đầu theo bên cạnh Công Tây Kiều làm việc từ lúc anh tham gia quay “Lạc Khai Tâm”. Nào biết hôm đó cô mới ốm dậy, ở bệnh viện truyền nước hai ngày liền, thời gian gặp mặt cũng phải dời đến hôm nay.
“Yên tâm đi, Kiều thiếu là một người rất dễ nói chuyện. Chỉ cần em yên phận làm việc là được.” Trần Khoa nhìn Lục Tiểu Dao qua gương chiếu hậu, “Bên đó có trợ lý sắp xếp nữa, em chú ý đừng gây mâu thuẫn với cậu ta. Chỉ cần đối phương không quá đáng thì cứ làm việc theo ý cậu ta là được.”
“Em hiểu mà, trợ lý kia là tiểu đệ của Kiều thiếu, còn em là trợ lý của tiểu đệ.” Lục Tiểu Dao bỗng nhiên hiểu ra gật gật đầu.
Trần Khoa: “…” -_-||
Lời cô nói hình như cũng rất có lý.
Xe tiến vào một khu dân cư cao cấp, bên trong đều là biệt thự một nóc. Lục Tiểu Diêu cảm khái trong lòng, ở Đế Đô tấc đất tấc vàng, người có thể ở kiểu nhà như thế này đều là nhân vật giàu có. Thảo nào mọi người đều gọi Công Tây Kiều là Kiều thiếu.
Dừng xe tại bãi đậu dưới lòng đất xong, Trần Khoa kéo theo Lục Tiểu Dao đi tới chỗ thang máy.
“Vì sao phải để xe ở đây, không phải biệt thự đều có gara riêng sao?” Lục Tiểu Dao nghi hoặc hỏi.
Trần Khoa dừng bước chân, nhìn bãi để xe gần như đông kín chỗ, thở dài một tiếng nói: “Nhà giàu luôn thiếu chỗ đậu xe.”
“À.” Lục Tiểu Dao gật đầu hiểu ra, người giàu nhiều xe như vậy, gara riêng căn bản là không đủ dùng, nào còn có chỗ cho họ để xe chứ.
Gõ cửa nhà Công Tây Kiều, ra mở cửa là một phụ nữ trung niên. Bà nhìn thấy Trần Khoa, trên mặt lộ ra tươi cười lễ độ: “Trần tiên sinh đến rồi, mau vào đi.”
“Dì La buổi sáng tốt lành.” Trần Khoa đi vào, thấy ba mẹ Công Tây Kiều ngồi trên sô pha liền mở miệng nói, “Chào buổi sáng chú, dì.”
“Tiểu Trần đến rồi.” Mẹ Kiều cười cười vẫy tay với anh ta, “Ăn sáng chưa, đợi lúc nữa cùng ăn đi.”
“Vậy cháu không khách khí.” Trần Khoa cười ha ha đồng ý, xoay người giới thiệu đến Lục Tiểu Dao. “Đây là Tiểu Dao, công ty sắp xếp làm trợ lý của Tiểu Kiều.”
“Chào chú, chào dì.” Tiểu Dao nhìn thấy Công Tây Hùng nháy mắt liền nhũn chân, nhưng thấy nụ cười dịu dàng của mẹ Kiều liền lấy hết dũng khí đi lên trước vài bước, cẩn thận chào một tiếng.
Công Tây Hùng đánh giá cô gái trẻ trước mắt, rung rung tờ báo vốn chẳng đọc đến trên tay: “Đều ngồi xuống cả đi, chú đi gọi Tiểu Kiều dậy.”
Lỗ tai Tiểu Dao giật giật, Kiều thiếu còn chưa dậy?
Loài sinh vật nam thần này lẽ nào không phải là mỗi tối đúng giờ đi ngủ mỗi sáng đúng giờ tỉnh dậy, rèn luyện thân thể xong lại xem một đống lớn tài liệu mà người bình thường nhìn không hiểu? Vì sao lại có loại ngủ nướng không phù hợp thiết lập như thế chứ? °Д°
“Hôm qua nó chơi đến tận khuya cho nên hôm nay dì để nó ngủ thêm một lát.” Mẹ Kiều cười cười nói, không dấu vết đánh giá Tiểu Dao, “Tiểu Dao cũng chưa ăn sáng đúng không?”
Không ngờ tới mẹ Kiều là một người dịu dàng săn sóc như vậy, Tiểu Dao đỏ mặt lắc đầu, luống cuống tay chân ngồi trên sô pha.
Vài phút sau Công Tây Kiều mặc đồ ngủ đi xuống, vẻ mặt mơ màng ngồi xuống cạnh mẹ Kiều, đánh cái ngáp dựa vào sô pha tiếp tục mắt nhắm mắt mở.
“Còn chưa tỉnh sao?” Mẹ Kiều duỗi ngón trỏ chọc chọc má anh, “Tiểu Trần dẫn tới cho con một trợ lý đây này.”
“Hả?” Công Tây Kiều mở mắt ra, ngồi thẳng dậy nhìn cô gái ngồi bên cạnh, ôn hòa cười nói: “Xin chào.”
Tiểu Dao trợn mắt há mồm nhìn Công Tây Kiều nháy mắt biến thành bộ dáng nam thần, ngẩn ra một lúc mới lắp bắp nói: “Kiều thiếu, xin… xin chào.”
Sau đó cô liền nghe thấy một tiếng cười êm tai đến mức khiến lỗ tai mang thai.
“Không cần câu nệ như vậy, có gì không biết thì hỏi Hà Bằng là được. Bây giờ chúng ta ăn sáng trước đã.” Công Tây Kiều xoa ấn đường, làm bản thân tỉnh táo hơn một chút, sau đó lại để lộ ra nụ cười đẹp mắt với Tiểu Dao.
Trần Khoa nhìn bộ dáng rõ ràng là chưa kịp thích ứng của Tiểu Dao, ra vẻ “tôi sớm biết là như thế mà”. Lần đầu tiên anh phát hiện Công Tây Kiều trong ngoài bất nhất cũng không thích ứng như thế đấy. Bây giờ thấy vẻ mặt Tiểu Dao còn ngốc nghếch hơn so với mình lúc đó lại thấy tâm lý cân bằng một cách quỷ dị. = ̄ω ̄=
Cơm nước xong đoàn người đi tới hiện trường casting của “Thiếu Niên Danh Thần”. Tiểu Dao ngồi ở ghế phó lái, trộm nhìn dáng ngồi ưu nhã của Công Tây Kiều qua kính chiếu hậu, vỗ về nhịp tim có chút gia tốc trong lồng ngực. Cô vốn được coi là không có thuộc tính mê trai cũng phải cảm thấy người đàn ông này đẹp đến không chịu nổi.
Mặt mũi anh có thể không phải là đẹp nhất giới giải trí thế nhưng phối hợp với khí chất quanh người, còn có đôi chân dài miên man làm người ta chảy máu mũi, đủ khiến bất kỳ một cô gái xoi mói nào thấy anh cũng phải hét chói tai.
“Bây giờ mấy giờ rồi?” Hà Bằng lái xe bỗng nhiên mở miệng, cắt ngang Tiểu Dao còn đang ngẩn người.
“Tám rưỡi.” Tiểu Dao sực tỉnh, bắt bản thân bình tĩnh lại, “Hôm nay thời gian diễn viên vào thử vai là chín rưỡi, về thời gian là không có vấn đề.”
Hà Bằng nghiêng đầu nhìn cô một cái, thấy cô cuối cùng cũng trở về trạng thái làm việc, giọng điệu trở nên ôn hòa hơn: “Đợi lát nữa nhiều người, nói ít làm nhiều, cũng đừng nghe người khác nói linh tinh.”
Tiểu Dao gật gật đầu.
Công Tây Kiều lật một trang trong kịch bản “Thiếu Niên Danh Thần”, nghe câu Hà Bằng nói với Tiểu Dao, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời sắp vào thu, lá cây bạch quả ở bên đường đã bắt đầu úa vàng.
Một đời danh thần, sinh ra trong gia đình có dòng dõi thư hương, sau khi liên tiếp giành được Giải Nguyên*, Hội Nguyên*, Trạng Nguyên* làm rạng rỡ tổ tông, học thức uyên bác lại là người chính trực, phong thái như mây mặt như quan ngọc, khiến cho vô số thiếu nữ đem lòng mến mộ.
(người có thành tích đứng đầu thi Hương, thi Hội, thi Đình)
Người như vậy… Công Tây Kiều gập kịch bản lại, trên mặt lộ ra ý cười, hoàn toàn không hề giống anh.
Nơi casting đã có không ít diễn viên đứng đợi. Lúc Công Tây Kiều đi qua hành lang thậm chí còn nghe thấy có người đang căng thẳng học thuộc lời thoại.
Làm diễn viên thử vai chính, anh không cần chen chúc cùng một phòng cùng những diễn viên thử vai phụ khác mà có nhân viên công tác dẫn vào phòng khách quý.
Đi vào rồi anh mới phát hiện bên trong có ba nam diễn viên. Trước khi tới anh đã tìm hiểu rõ, lần này anh có bốn đối thủ cạnh tranh, còn cố tình xem qua ảnh chụp của họ, tránh cho lúc gặp mặt không biết phải chào hỏi thế nào.
Mọi người sau khi chào hỏi lẫn nhau liền tự ngồi vào chỗ của mình, trừ thỉnh thoảng nói một hai câu thì những lúc khác đều cúi đầu nghịch điện thoại.
Là đối thủ cạnh tranh lại không cùng một công ty quản lý, thậm chí còn chưa từng hợp tác lần nào, có thể có chuyện gì để nói chứ?
Lúc sắp bắt đầu casting, cửa phòng khách quý lại mở ra lần nữa, một người trẻ tuổi đeo kính bên người có bốn năm nhân viên đi theo tiến vào. Cậu ta vào rồi cũng chẳng chào hỏi ai, trực tiếp ngồi một chỗ chơi điện thoại.
Lông mày Công Tây Kiều hơi nhíu lại, vị này chính là Triệu Diệc Côn, ngôi sao được giải trí Hoàn Tinh toàn lực nâng đỡ?
Người đại diện của Triệu Diệc Côn cũng biết nghệ sĩ của mình không lễ phép, anh lịch sự chào hỏi với mọi người sau đó nhỏ giọng nói với Triệu Diệc Côn mấy câu. Cậu ta không nhịn được trừng mắt với anh, thay đổi tư thế ngồi tiếp tục chơi điện thoại.
Công Tây Kiều có chút ấn tượng với người đại diện này, lúc trước đã từng gặp trong đoàn phim “Công Chúa Bế Nguyệt”, hình như là người đại diện của Trần Văn.
Rất nhanh đã bắt đầu casting, Công Tây Kiều xếp thứ hai từ dưới đếm lên. Lấy vị thế của anh trong lúc này, có thể xếp thứ hai từ dưới lên còn là nhờ có chút độ hot, nếu không anh nhất định sẽ phải xếp cuối cùng.
Triệu Diệc Côn xếp chót sắc mặt không dễ nhìn, cúi đầu chửi một tiếng đem điện thoại trong tay ném cho trợ lý, thuận tiện còn liếc mắt trừng Công Tây Kiều một cái, hình như rất không hài lòng đối với việc anh xếp trước mình.
Công Tây Kiều chú ý đến động tác của cậu ta, trả lại một nụ cười mỉm 35 độ tiêu chuẩn.
Bị nụ cười của anh kích thích bùng lên lửa giận, Triệu Diệc Côn suýt chút nữa nhảy dựng lên, bị người đại diện nhanh tay lẹ mắt túm chặt lấy.
Phải nói Tôn Tường dẫn một nghệ sĩ như thế cũng rất phiền lòng. Nhưng ai bảo vị này có ông lớn chống chưng, anh chỉ có thể dụ dỗ ngon ngọt. Bây giờ thấy cậu ta lại muốn phát bệnh, đối tượng còn là Công Tây Kiều, anh ta cảm thấy tóc mình rụng mất một nắm.
Công Tây Kiều lại không phải một ngôi sao bình thường. Kiểu người này có thể dễ dàng bắt nạt hay sao? Lần trước Chu Hoài Sinh không vượt mặt anh được biến thành trò cười, còn không đủ giáo huấn Triệu Diệc Côn?
Nhìn bộ dạng Triệu Diệc Côn muốn phát rồ lại không phát rồ nổi, Công Tây Kiều cười cực kỳ thỏa mãn. Anh thích nhất chính là nhìn những kẻ đắc tội mình lộ ra dáng vẻ nghẹn nín như vậy, đáng yêu muốn chết.
“Đệt mợ nó, anh ta khiêu khích tôi!” Triệu Diệc Côn nghiến răng nghiến lợi thấp giọng chửi, “Ông phải đập chết nó!”
“Đại thiếu gia của tôi ơi, cậu ngồi im đi. Người ta không nói không rằng làm sao mà chọc đến cậu được chứ?” Tôn Tường đè cậu ta chặt cứng.
“Nó cười đểu tôi, bây giờ vẫn còn cười!”
Tôn Tường: “…” -_-||
Thật mệt mỏi.
Ba nghệ sĩ trước đó thử xong, có nhân viên đi tới gọi Công Tây Kiều.
Công Tây Kiều đứng dậy nói một tiếng cảm ơn với nhân viên công tác. Lúc đi ngang qua người Tôn Tường còn lễ phép gật đầu với anh một cái.
Đưa mắt nhìn bóng lưng Công Tây kiều rời đi, lại nhìn nhìn Triệu Diệc Côn bên cạnh mình, Tôn Tường lặng lẽ thở dài một tiếng. Kiều thiếu thực sự không tồi, Diệc Côn cố tình gây sự như vậy quá dễ đắc tội người khác.
Công Tây Kiều bốc được phân cảnh thử vai là khi nam chính đối thoại với vua lúc thi đình.
Bởi vì nam chính từ lúc chưa tham gia thi cử đã nổi danh bên ngoài, vua thấy hiếu kỳ nên lúc thi đình kết thúc, ở trước mặt các sĩ tử làm chủ khảo hỏi y.
Đây là một cảnh rất quan trọng, cân nhắc không tốt dễ thiếu mất một phần phong thái của danh thần.
Lúc Trần Khoa biết Công Tây Kiều phải diễn cảnh này, hơi nhíu nhíu mày. Anh đã nghe ngóng qua, phân cảnh casting của ba nghệ sĩ trước đó không phức tạp như vậy. Đây là trùng hợp hay có người cố ý gây khó dễ?
“Học sinh Chư Trinh bái kiến bệ hạ.” Người trẻ tuổi đi lên phía trước vài bước, kính trọng mà hướng phía trước hành một cái đại lễ.
Vua ở trên điện dường như nói gì đó, ánh mắt người trẻ tuổi lộ ra chút kiêu hãnh: “Bẩm bệ hạ, người ngài nói chính là gia phụ.”
Sau đó sắc mặt y hơi chút ngượng ngùng, quỳ xuống đất nói: “Có thể trò giỏi hơn thầy mà gánh vác trọng trách với non sông, chính là kỳ vọng của gia phụ, nhưng trong mắt học trò, phụ thân là một ngọn núi cao, cùng với học trò kiên định tiến về phía trước.”
“Học trò cẩn tuân*.” Người thanh niên đang quỳ trên đất đứng dậy, chắp tay cung kính nói tới hiếu và pháp, pháp và quốc, quốc và tình, từng câu từng chữ như châu ngọc lại không hiển lộ tài năng quá mức.
(cẩn thận, trịnh trọng mà nghe theo lệnh ban ra)
Đạo diễn Dương trầm mặc nhìn Công Tây Kiều diễn, bàn tay nắm bút siết chặt lại. Vốn Công Tây Kiều không nằm trong phạm vi xem xét của ông nhưng sản xuất Phương lại nhìn trúng sự nổi tiếng của anh, muốn mượn anh tới để tăng độ hot cho bộ phim. Cho nên tuy ông trong lòng không quá thích nhưng cũng chỉ có thể đồng ý yêu cầu của sản xuất Phương.
Ông để Công Tây Kiều diễn cảnh này chính là vì lời thoại của nó nhiều, yêu cầu về mặt cảm xúc và lễ nghi cũng cực kỳ nghiêm khắc. Phải biết thí sinh gặp mặt vua có rất nhiều lễ nghi và những điểm cần chú ý, hễ có một chỗ không đúng liền sẽ phạm tội bất kính. Nếu như diễn không tốt ông cũng có lý do để không chọn anh.
Nhưng diễn xuất của người trẻ tuổi này lại khiến ông phải kinh ngạc, kinh ngạc đến mức khiến ông muốn bỏ người mình chọn lúc đầu, ngay tại hiện trường quyết định chọn anh vào vai chính.
—————————————–